Phượng Hoàng Nghịch Ngợm Động Tâm

Chương 17 : Tiên lực xói mòn

Nhân Thọ Đường Vật thể bên trong chăn mềm nhũn, ấm áp đang mấp máy bên trong. Qua một lát, chăn đột nhiên bị lật ngược lên, lộ ra cái người mảnh khảnh bên trong. Mở đôi mắt còn đang mông lung buồn ngủ ra nhìn một cái, xác định chỗ này là phòng của mình trong Nhân Thọ Đường, lại ngã ra giường nặng nề ngủ tiếp. “Nguyệt lão… Thiên Phượng ở trường học ngoan ngoãn phát truyền đơn nga……” Cái người đang ngủ say vẫn còn nhớ đến nhiệm vụ Nguyệt lão giao cho mình, hiển nhiên đối với việc Tập Nguyệt Hồng giáo huấn y luôn khắc sâu vào tâm!! Cửa phòng nhẹ nhàng bị người đẩy ra, nam tử mặc đường trang màu đỏ nhanh nhẹn bước vào, nhìn cái người đang ở trên người ngủ đến phát ra tiếng ngáy, đôi môi đỏ mọng gợi lên một tia cười thản nhiên. “Đứa ngốc!!” Tập Nguyệt Hồng cười đạm, thay Thiên Phượng kéo lại chăn, đưa tay sờ mái tóc có điểm hỗn độn của y: “Vất vả cho ngươi, ngủ ngon đi!!” …… “Rột rột……” Ngủ sắp không biết bao lâu thiên phượng, rốt cục ở bụng phát ra một tiếng đói khát kháng nghị lúc sau, nhẹ nhàng trát động thật dài vũ tiễn. Thiên Phượng ngủ đến không biết đã qua bao lâu, đợi đến khi cái bụng phát lên tiếng kháng nghị, mới khẽ chớp động hàng mi “Đói quá đi…. Mấy giờ rồi?” Cánh tay mảnh khảnh từ trong chăn vươn ra sờ sờ lên đầu giường….. Rốt cuộc đúng tới cái di động đặt ở một bên, túm lấy kéo vào trong chăn. “Sáu giờ…. Mới có sáu giờ a….” Than thở, lại nặng nề ngủ. Nhưng mà sáu giờ sáng hay chiều a? Vừa thấy tiểu phượng hoàng lại muốn ngủ tiếp, một loạt tiếng bước chân truyền tới, cửa phòng bị mở ra. “Phượng hoàng ca ca, Phạn thúc thúc bảo ngươi xuống ăn cơm!!” Thanh âm thanh thúy vang lên, đứa nhỏ lưu loát leo giường Thiên Phượng, dễ dàng đem tiểu phượng hoàng vùi ở trong chăn đào ra. Lông mi nhẹ nhàng chớp động, nhìn đứa nhỏ đáng yêu ngồi chồm hỗm bên người mình, Thiên Phượng duỗi thân người. “Tiểu Nghiêu Nhi! Sao lại ở đây?” Mở nửa con mắt buồn ngủ nhìn thẳng tới cái người đang đứng ngay cửa phòng. Là một nam tử tóc dài tuấn mỹ tinh tế, khí chất tao nhã, lại tản ra uy nghi tôn quý, tiểu phượng hoàng còn đang mê ngủ nháy mắt tỉnh táo ngồi dậy. “Tinh thần lực của phượng hoàng càng lúc càng yếu!!” Câu nói đầu tiên của người nọ đành cho Thiên Phượng lại là vì vấn đề này: “Hơn nữa ngươi dùng tiên lực quá mức!” “Ai….” Nhẹ thở dài một hơi: “Lúc nãy cưỡng ép biến thành bán thú nhân, lại vận dụng pháp lực… Cho nên bây giờ xương sống, cái eo với lưng đều đau, thật muốn ngủ…” “Nếu thú đan còn không về lại vị trí cũ, ngươi sẽ rất nguy hiểm….” Hoàng Đế chậm rãi tiêu sái đến mép giường y ngồi xuống, đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của Thiên Phượng, trong mắt lóe ra ánh sáng khác thường. Tiên lực trong người y càng lúc càng yếu đi nhanh hơn. “……” Cảm giác đỉnh đầu truyền đến xúc cảm ấm áp, Thiên Phượng cắn cắn mỗi. Y đương nhiên biết. Từ lúc hóa thành bán thú nhân, y bắt đầu cảm giác tiên lực trong cơ thể bị rút đi rất nhanh, cho dù có về lại Nhân Thọ Đường, có tiên lực tiếp tế cho, nhưng không cản nổi tốc độ tiên lực bị rút nhanh kia. “Nếu không sớm lấy lại thú đan, ngươi có khả năng sẽ tan biến….” Bàn tay thon dài hạ xuống, Hoàng Đế yên lặng nhìn gương mặt đáng yêu của Thiên Phượng. Nói vậy….. Bộ tộc phương hoàng sẽ thật sự bị diệt vong. “Phương pháp thu hồi thú đan chỉ có cách dùng miệng kề miệng, thú đan sẽ theo đường miệng mà quay trở về, nhưng đối phương phải thật tình yêu say đắm, bằng không thú đan sẽ tự bốc cháy….” Chậm rãi cúi đầu, Thiên Phượng khẽ nói. Y không thể vì bản thân mà thương tổn Đoan Mộc Thanh Tôn. Nhớ tới thiếu niên tuấn mỹ lạnh như băng kia, mỗi lần bị y chọc, hai mắt đều bốc hỏa. Khóe miệng Thiên Phượng bất giác gợi lên tia cười nhạt. Đừng nói cưỡng ép lấy lại thú đan sẽ khiến thể xác lẫn linh hồn của Đoan Mộc Thanh Tôn bị tiêu diệt, dù chỉ gây một chút thương tổn nho nhỏ cho hắn, y cũng không nhẫn tâm. “Ai…. Ngươi không hổ là người của bộ tộc phượng hoàng!” Hoàng Đế khẽ thở dài, ánh sáng vàng chậm rãi lẻn ra từ lòng bàn tay hắn, chảy vào trong cơ thể thiên phượng. Cảm giác được pháp lực cường đại chảy vào thân thể, Thiên Phượng nhất thời cảm nhận được trong cơ thể tràn ngập lực lượng, lúc trước y vô luận ngủ bao nhiêu ăn bao nhiêu cũng không bù lại được, hiện tại lại muốn tràn đầy rồi. “Cám ơn Hoàng Đế, Xi Vưu đại ca có ngươi bên cạnh quả là hạnh phúc!!” Công lực chiếm được tiện nghi lại còn khoe mã của Thiên Phượng đã luyện đến thành thục, nháy mắt mấy cái. “Ha hả….” Hoàng Đế cười khẽ, đưa tay ôm lấy Nghiêu Nhi, sờ sờ đầu y: “Này chỉ là nhất thời thôi, thú đan không quay về, đối với ngươi vẫn là chuyện không tốt, hơn nữa không nên khôi phục nguyên hình, cũng đừng vận dụng pháp lực. Tuy nói Nhân Thọ Đường có tiên khí cho ngươi tu bổ lại, nhưng ngươi…” “Ân, Thiên Phượng biết……” Để Đoan Mộc Thanh Tôn yêu y, sau đó lấy lại thú đan, nhưng yêu là gì? Nghĩ nghĩ, Thiên Phượng lại cảm giác Chu Công đang gọi mình nữa rồi….. Đỡ lấy Thiên Phượng, cho y nằm lại trên giường, Hoàng Đế nhìn đứa nhỏ đang ngủ say, có chút đăm chiêu. Trong phòng ký túc xá của Đoan Mộc Thanh Tôn và Thiên Phượng, Đoan Mộc Thanh Tôn ngồi trên giường của mình không ngừng nhìn cái giường đối diện đã bỏ trống hai ngày nay. Đã qua hai ngày y vẫn chưa trở lại…. Không biết vì sao, không có người này quấy nhiễu bên tai, hắn cảm thấy cô đơn. “Thiên Phượng…..”