Phượng Hoàng Nam
Chương 14
Lên tới đỉnh núi, một cảnh sát lao ngay tới trước mặt Phó Suất “Anh Phó, lửa to đốt sạch mấy phòng nhà anh rồi! Quá tuyệt”
Bình thường nói mấy lời này lúc nhà người ta còn đang bốc hơi nghi ngút, không phải là đứa hồi nhỏ bị lừa đá thì cũng là thằng có huyết hải thâm thù với người ta.
Hiển nhiên tên nhóc này không phải hai loại trên, Phó Suất mỉm cười vỗ vỗ vai y nói: “Không cháy thì không thấy mặt chú.Thế nào Mập Mạp, lại thăng chức hửm?”
Mập Mạp đẩy mũ tiếp lới “ Vừa thăng lên làm đội trưởng đội hình sự, án đầu tiên chính là vụ phóng hỏa nhà anh” Y nhìn nhìn, Cái Chí Huy bên cạnh mặt lạnh te, hỏi “Vị này chính là đồng sự bỏ đi lúc nửa đêm hôm qua hả?”
Thấy Phó Suất gật đầu, Mập Mạp bắt đầu tiến hành hỏi cung
“Hôm qua anh rời đi lúc nào?”
Cái Chí Huy lắp bắp trả lời “ Đại khái… Khoảng 12 giờ đêm”
“Vì sao rời đi?”
“… Tôi…”
Cái Chí Huy không biết nói sao. Bình thường lúc đùa giỡn thì anh có vẻ thông minh, kỳ thực gặp việc lớn thì chả ló ra được tý khôn nào. Ngây ngốc trong quân ngũ nhiều năm như vậy, thằng nhỏ đã sớm có thói quen lãnh đạo hỏi mới trả lời rồi.
“ Hôm qua….”
Lúc này Phó Suất nói tiếp “Hôm qua tiểu Cái bất tỉnh ở phòng khách, lúc sau anh ấy nói với anh là bức bối khó chịu muốn xuống núi đi bộ. May mà anh ấy rời đi… phòng của anh ấy ở là gần ngọn lửa nhất, ngẻo trong lúc công tác thì gọi là hy sinh vì tổ quốc, được đắp quốc kỳ nhá!”
Mập Mạp ha ha một trận, Cái Chí Huy căm tức trừng Phó Suất, khó trách hắn cùng tên Mập Mạp kia là bè đảng, tốt đẹp như nhau, đệt một lũ mồm rộng.
Nhưng hắn nói vậy ngược lại giúp anh che giấu, nhưng sao hắn nói chuyện với Mập Mạp, bàn tay lại như có như không sượt qua vai anh, thực mẹ nó làm người ta sởn cả gai ốc.
Mập Mạp thấy quan hệ tốt đẹp của hai người, chắc mẩm cùng phòng sao thể có xích mích, liền qua loa mấy câu rồi xoay người hỏi kẻ khác.
Phó Suât vẫn ôm cổ Cái Chí Huy như cũ, như anh em một nhà, dán lên lỗ tai Cái Chí Huy nói “Anh sợ ư? Phòng mới bị thiêu, còn nóng hổi, sao anh run tới vậy?”
Đồng chí Cái liếc không thấy ai, lạnh lùng đẩy Phó Suất “Trong lòng cậu biết thừa là ai đốt, đừng ở đó mà đóng kịch, có gan thì đi mà vạch trần tôi, đến lúc đó hai ta cá chết lưới rách luôn”
Phó Suất không để ý nói “Không phải chỉ đốt có mấy phòng thôi sao? Việc gì phải phiền tới cơ quan chức năng, hai ta tự giải quyết nha”
Nghe thấy Phó Suất có ý âm thầm giải quyết, đồng chí Cái thoáng an tâm, lại vội hỏi “Không làm ai bị thương chứ?”
“Anh hét to vậy, mọi người trên lầu đều nghe thấy”
Cái Chí Huy an tâm triệt để. Cái lưng cong suốt từ khi lên núi cuối cùng cũng có thể ưỡn thẳng, nhếch lông mày nói “Mọi người đã chạy ra sao không ai dập lửa? Sao mấy cành cây khô có thể đốt cả nhà như vậy?”
Phó Suất lại trưng ra biểu cảm nghệ sĩ đa tình, diễn cảm ngâm nga “Xưa có nụ cười nàng U Vương khiến gió lửa như chư hầu đùa giỡn, nay có ta Phó thượng úy nhìn biệt thự cháy mà cười”
“Phắc” Cái Chí Huy lại bị họ Phó biến thái làm phát tởm.
“Cưng ơi, hôm qua anh đi nhanh quá, không nhìn thấy ngọn lửa hừng hực thiêu đốt cả căn nhà, ôi sinh mệnh cả căn nhà nằm trong tay ngọn lửa. Đứa con của tôi lại ra đời, hai ngày nữa tôi cho anh xem tác phẩm của tôi nhé!”
Còn xem cái giề? Cái Chí Huy có thể tưởng tượng ra bức tranh của vị này, nhất định là cảnh mấy nhân loại xoắn quấy với nhau trong đống lửa, quấn lên mình mấy con rắn, lại bôi thêm mấy thứ gia vị tăng hiệu quả thiêu nướng.
“Ngài cứ chậm chãi vẽ tiếp ha, không có việc gì thì tiểu nhân xin đi trước” Cái Chí Huy không muốn ở cùng một chỗ điên với thằng khùng này, xoay người muốn xuống núi.
Phó Suất cũng thu hồi vẻ nghệ sĩ, âm trầm nói “Không phải nói giải quyết chuyện riêng sao? Ngủ với tôi một đêm mà đủ tiền đền căn nhà này hả?”
Cái Chí Huy lại bắt đầu run rấy nhưng lần này là bị chọc tức
“Chính cậu không cứu hỏa còn trách tôi”
Phó Suất không nói gì, chỉ ngón tay về phía cây cột chính giữa phòng, trên thân cột có khảm một lỗ nhỏ, nhìn kĩ sẽ phát hiện ra trong lỗ nhỏ đó có đặt một máy quay phim mini.
“Cái camera này là em tôi mang từ Mĩ về, độ sắc nét cao, tôi mới kiểm tra, cả quá trình phạm tội của tên phóng hỏa kia đều thấy rành mạch. Đáng tiếc chỉ xem được một nửa, nhưng không sao, đủ làm bằng chứng cho cảnh sát bắt kẻ xấu rồi”
“Cậu vô lại, nếu cậu giao băng ghi hình ra, tôi sẽ tố cáo chuyện hai anh em cậu làm hôm qua”
“Tố cáo cái gì? Chuyện tôi ngủ với anh? Hay là chuyện em tôi xử lý thằng nhóc kia? Nhưng mà phải có chứng cứ nha, trong lỗ của anh còn tinh dịch của tôi hay là rửa sạch rồi? Vậy không dễ nha, nếu không cố đợi mấy tháng nữa xem anh có thai con tôi không, chờ sinh xong lại tiếp tục kiểm tra? Về phần thằng nhóc kia, anh xem đến rắm nó còn không dám đánh, năng lực của Phó Suất này anh còn không rõ sao?”
Cái Chí Huy cắn răng “Muốn thế nào?”
“Đền tiền! Nhà chúng tôi làm công ăn lương, không có nhà ở, muốn hại chết ông bà tôi ư?”
“Bao nhiêu?”
“Nhà trên núi không đáng tiền,tính cả phí tu sửa với đồ đạc thì chỉ 80 vạn thôi”
Cái Chí Huy hít một ngụm khí lạnh, anh nhịn ăn nhịn mặc mấy năm mới tiết kiệm được 8 vạn, họ Phó này muốn bức tử ông đây ư?
Truyện khác cùng thể loại
38 chương
63 chương
10 chương
813 chương
318 chương