Phượng Hoàng Nam
Chương 12
Trong phòng đèn sáng trưng phản chiếu những khuôn mặt đằng đằng sát khí.
Nửa đêm trên núi, một đám người ăn mặc quái dị không biết xuất hiện từ lúc nào. Cầm đầu là một tên đầu trọc, chính giữa ót là một đám tóc đỏ, nhìn giống hệt bờm ngựa hoang, trong ánh sáng trắng, cái đầu trở nên bóng loáng.
Năm sáu tên còn lại trông giống hệt tuần sơn yêu quái trong Tây du ký. Phó Suất kẹt trong đó nhìn đặc biệt giống người.
Còn có một gã đàn ông bị 3 con yêu quái vây ở giữa, cái tên bờm ngựa kia đang cầm vật gì đó chọc chọc vào cặp mông hở ra của gã.
Cái Chí Huy tập trung nhìn kỹ hóa ra bờm ngựa đang cầm một cái cán bột trong tay.
Gã đàn ông nằm trên mặt đất không chịu được, tru lên thảm thiết. Làm Cái Chí Huy đang rình ngoài cửa đau cả tai.
Phía dưới của anh vừa mới bị súc sinh khơi thông. Cảm giác bị khuếch trương tới bây giờ vẫn luẩn quẩn bên người, chứng kiến việc này, tất cả các mạch máu anh đều co lại, lạnh run.
Bên trong đang diễn ra trò gì, hiển nhiên đồng chí Cái biết rõ.
Kể cũng lạ, tiếng động bên trong lớn như vậy mà mọi người trong nhà không ai biết, chẳng nhẽ lại ngủ như chết hết.
“Được rồi, Hồng Quân, không phải nửa đêm tìm anh là muốn chế tạo hiện trường án mạng chứ”
Động tác của Bờm ngựa cũng không dừng, miệng không sạch sẽ nói “Anh, anh không biết thằng ranh này quá đáng thế nào đâu, nó dám dẫn theo ba thằng nhóc con tới đập nát con xe mới của em. Hôm nay rơi vào tay em, em cho nó muốn chết cũng không xong”
Người nọ có vẻ là họ hàng của Phó Suất, phản ứng đầu tiên của Cái Chí Huy chính là muốn báo cảnh sát. Việc này Phó Suất quá đáng rồi! Đầu tiên là cưỡng gian chiến hữu, giờ lại dung túng cho thân thích làm chuyện xấu, Em mình hại người ta ra như vậy mà Phó Suất còn có thể ngồi trên ghế sô pha lạnh lùng nhìn.
Loại người bại hoại như vậy đáng kéo ra pháp trường xử tử!
Nhưng mà nghĩ lại, đi báo công an những kẻ trong phòng kia sẽ chịu báo ứng. Họ Phó cũng đừng hòng an ổn. Nhưng tới lúc đó chuyện anh bị một thằng đàn ông khác “khai quang” lan truyền ra, thì ông già sư trưởng nhà hắn không phanh thây anh ra chắc.
Cha anh là nông dân chân đất, làm sao so sánh được với ông già có tiền có thế kia, lúc đó chỉ có anh đứng lên hứng mũi chịu sào, tưởng tượng tới đây, xúc động muốn đập bể đầu của người kia cũng xẹp xuống,
Mày ý, tố chất tâm lý không bằng người ta, muốn so sánh ư, cứ đợi nhảy lầu tự sát đi. Không thèm so sánh nữa, trong lòng anh cũng thoải mái hơn nhiều.
Cứ nhìn tiểu tử trong phòng thì biết, bị người ta gian còn không tính, lại bị một đám đứng xem, làm không tốt còn bị luôn phiên làm lại. Thấy vậy, cái án dữ dội trong phòng kín của anh không nhằm nhò gì.
Kẻ không may mắn kia, ngoại trừ kêu mấy tiếng xong thì không thấy động tĩnh gì nữa, tay bị người ta đè chặt xuống thảm.
Nốt ruồi đỏ trên mu bàn tay kia như nhỏ ra máu.
Cái Chí Huy nghĩ anh nên làm gì đó, bằng không cùng lũ cầm thú trong phòng kia có khác gì nhau.
Anh bỗng nhớ ra lúc lên núi trông thấy cành cây chất đống cạnh biệt thự, bởi vì cây ăn quả trên núi thường bị cắt tỉa nhiều.
Cái Chí Huy thu dọn ba lô trên lưng xong, rón ra rón rén lẻn ra cửa chính biệt thự.
Nương theo ánh trăng yếu ớt, anh trông thấy ngoài cửa lớn đậu mấy chiếc xe jeep
Vừa nãy bị Phó Suất lăn đi lộn lại không chú ý động tĩnh bên ngoài, xem ra ánh sáng lấp lóe ngoài cửa sổ là do đèn xe này.
Cái Chí Huy sờ túi quần, may mà ở nhà ga có mua ba cái bật lửa. Anh đem hai cái bật lên ném vào đống cành cây chất cao, rồi lấy đá đập vỡ chúng, khiến chất lỏng bên trong chảy tràn ra ngoài, cuối cùng bật chiếc bật lửa còn lại.
Muốn đám cành cây khô cháy phải mất chút thời gian, châm lửa xong đợi ngọn lửa bắt đầu bốc cao Cái Chí Huy hô lớn “Cháy rồi”
Xoay người biến mất trong bóng đêm.
Khi anh tìm được nhà dân thì trời đã tảng sáng. Cán bộ kĩ thuật bình thường ngoài giờ thể dục buổi sáng căn bản là không rèn luyện gì. Tuy anh có chơi bóng rổ, nhưng mà chạy một thời gian dài như vậy hai chân cũng mỏi nhừ.
Cái Chí Huy không sợ Phó Suất biết lửa là do anh đốt. Biết được thì sao? Coi như đổi lại sự trong trắng cho cái nhỏ lỗ thuần khiết của anh.
Mồi lửa này là cho Phó Suất biết,Cái Chí Huy này không dễ chọc đâu!
Ra đường lớn, Cái Chí Huy đón taxi về thẳng nhà khách.
Việc tuyển quân quan trong nhất là công tác thăm hỏi các gia đình
Lúc Cái Chí Huy tới, tân binh cơ bản đã kiểm tra sức khỏe xong. Vừa cầm danh sách trong tay, phân chia theo khu vực, lại phải “chăm sóc đặc biệt” cho một đống lãnh đạo trong đơn vị. Thoáng cái, đã tới giờ Cái Chí Huy đi thăm hỏi các gia đình tân binh.
Cha mẹ của những tân binh kia đều vô cùng nhiệt tình, rượu quý trà ngon đều đem ra tiếp đãi cán bộ. Càng có nhiều người ở sau lưng chủ động nhét chi phiếu vào tay Cái Chí Huy
Cha mẹ nào chẳng hi vọng con mình vào bộ đội có thể ở gần người quen thuận tiện giúp đỡ nhau. Họ không biết cán bộ tiếp binh không phải là cán quân sự, chỉ có cán bộ hậu cần nhàn rỗi mới tra được tân binh bị thuyên chuyển đi đâu.
Đối với loại chuyện Chu Du đánh Hoàng Cái này, Cái Chí Huy giữ thái độ ỡm ờ. Anh mà không nhận tiền không chừng cha mẹ người ta tối ngủ không ngon. Tội gì mà không làm.
Cầm tiền lì xì trong tay, anh tới thăm gia đình cuối cùng hôm nay.
Đi một lúc lâu mới thấy bức tường cũ nát. Cái Chí Huy chắc mẩm vào nhà này không sơ múii được tý gì rồi.
Chưa vào tời cửa đã nghe thấy tiếng mắng bên trong, cán bộ thôn dẫn đường không biết phải làm gì “Đây là gia đình ông Cao, trong thôn nổi tiếng nóng tính, chắc lại đang mắng con ổng”
Quả nhiên bước vào cửa chính, liền thấy ông cụ cầm chổi đuổi theo một thanh niên.
Cậu thanh niên thoạt nhìn rất khỏe mạnh, nhưng chạy có chút khập khiễng.
“Ông Cao, có cán bộ tới thăm nhà ông, ông đợi lát hãy dạy con”
Ông cụ nhìn quân trang của Cái Chí Huy, lập tức sợ hãi ném chổi, chạy tới đón tiêp. Lại quay ra vẫy vẫy cậu thanh niên đang nấp ở góc sân “Còn không ra đây! Cái thằng sao chổi này’
Cái Chí Huy cau mày dò xét thanh niên kia, y một mực cúi đầu, chắc là xấu hổ khi bị người ngoài bắt gặp cảnh bị cha đuổi đánh, hai tay nắm chặt mép quần.
Trên mu bàn tay thấp thoáng nốt ruồi son.
Cái Chí Huy gắt gao nhìn thẳng nốt ruồi quen mắt kia, cũng không biết trong lòng anh nghĩ gì.
Đúng lúc này ngoài cửa truyên tới có thanh âm biếng nhác.
“Nhiệm vụ thăm hỏi các gia đinh hôm nay xong chưa?”
Cái Chí Huy nhìn lại, thấy Phó Suất vác bộ mặt tà môn ma đạo thong thả bước vào.
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
8 chương
188 chương