Phượng Hí Đông Cung
Chương 101
Long Liễm Thần vì mình rót đầy một ly rượu, ngửa đầu chậm rãi uống, nhắm mắt lại, cảm giác đã lâu không có.
Kể từ sau khi nàng rời đi hắn đã không uống rượu nữa rồi, bởi vì hắn muốn mình luôn luôn giữ vững tỉnh táo, nhớ rằng là hắn nên thả nàng đi, là tương lai có thể ở bên nhau đến bạc đầu. Nhưng, càng tỉnh táo lại càng khổ sở, càng khổ sở lại càng tỉnh táo, không ai có thể đếm được năm năm qua hắn đã trải qua bao nhiêu đêm thức trắng không ngủ.
Nhưng hôm nay thì khác. Sau ngày hôm nay, hắn muốn kết thúc nỗi niềm nhớ nhung sâu không thấy đáy này.
“Nàng có nhớ ta như ta nhớ nàng không?” Long Liễm Thần nhỏ giọng lẩm bẩm, đột nhiên cong môi cười, chân mày hàng năm nhíu chặt rốt cuộc đã giãn ra.
Năm năm rồi, năm năm qua, hắn không có ngày nào không mong đợi hôm nay, mặc dù nói thế này có chút đại nghịch bất đạo, dù sao hôm nay đến nghĩa là phụ hoàng băng hà. Trước nhìn phụ hoàng yếu dần, tâm tình của hắn cực kỳ mâu thuẫn, vừa lo lắng vừa mừng thầm. Nhưng hôm nay, tang cha đau xót hình như cũng không quá rõ ràng, ngược lại là chờ mong gặp gỡ càng khiến hắn kích động hơn. Tựa như chàng thiếu niên chờ đợi đêm động phòng hoa chúc.
“Hoàng thượng, tối nay ngài đến chỗ Trần phi nương nương, hay là đi nơi khác?” Vương công công Đông cung ngày xưa đã thành Thái Giam Tổng Quản.
Long Liễm Thần hoàn hồn, trên trán thoáng hiện nét không vui. Vào thời khắc vui mừng này lại nhắc tới Trần phi thật đúng là mất hứng.
Để ly rượu xuống, Long Liễm Thần thu lại vui mừng dưới đáy mắt, rời khỏi phòng bí mật đi vào thư phòng, ngồi nghiêm chỉnh, “Vào đi.”
Trong giọng nói nhàn nhạt ẩn chứa uy nghiêm khiếp người, làm cho người ta không khỏi cảm thấy kính nể.
Vương công công rón rén vào cửa, trên mặt không hiện lên vẻ già nua, nhưng tóc mai hai bên đã hoa râm, quả nhiên là năm tháng không tha ai.
“Hôm nay là ngày gì đặc biệt sao?” Giọng Long Liễm Thần rất lạnh nhạt, mắt cũng không thèm nhướn lên, làm bộ bận rộn với tấu chương trên tay, thật ra thì tâm phiền ý loạn vô cùng.
Vương công công kinh ngạc, cho rằng mình nghe lầm, “Hôm nay .... Hôm nay là ngày ngài lên ngôi. Theo tổ chế, trong vòng ba ngày tân hoàng lên ngôi chỉ có thể đến cung Hoàng hậu. Nhưng ngài chưa lập hậu, cho nên nô tài cho rằng ngài nên đến chỗ mẫu phi của tiểu hoàng tử - Trần phi”
Long Liễm Thần cắt đứt lời Vương công công, mệt mỏi nói, “Nếu không lập hậu thì không cần phải để ý đến những tổ chế này. Trẫm tối nay nghỉ ngơi ở đây.”
Vương công công hầu hạ Đông cung nhiều năm, trong lòng biết Hoàng thượng một khi đã quyết thì nhiều lời cũng vô ích, vì vậy ấm ức lui xuống. Ra cửa ngẩng đầu, tâm tình ông khác hẳn với trăng sáng tối nay. Hoàng thượng mới lên ngôi đã bắt đầu lạnh nhạt hậu cung thế này, thì càng đừng hy vọng xa vời rằng về sau ngài sẽ ân trạch mưa móc. Có lẽ nếu không vì giữ ngôi vị Thái tử thì chỉ sợ ngay cả Trần phi cũng sẽ không được sủng. Mặc dù không có ai dám nhắc tới, nhưng người hầu Đông cung ai chẳng biết trái tim Hoàng thượng chỉ dành ột người.
Nghĩ đến Thái tử phi trước kia, Vương công công không khỏi đau buồn. Kể từ khi được nhìn thấy sự bình tĩnh của nàng trong đêm động phòng hoa chúc, ông đã cho răng tương lai nàng nhất định sẽ là mẫu nghi thiên hạ. Nhưng ai ngờ, sông có khúc người có lúc, Phượng gia vinh hoa bỗng chốc tan thành mây khói, đến nay còn đeo tội danh phản quốc, thật làm cho người ta bất ngờ.
Vương công công Bất đắc dĩ lắc đầu, đi về phía cung Hoàng thái hậu. Chuyện tới nước này, chỉ có lời Hoàng thái hậu nói mới có tác dụng.
Bên trong phòng, Long Liễm Thần đã bóp gãy bút tuyên trên tay, ánh mắt không có tiêu điểm nhìn chằm chằm bàn, vẻ mặt không chút thay đổi.
Hồi lâu, Long Liễm Thần chợt nheo mắt lại, ánh mắt trở nên sắc bén, trầm ngâm lắng nghe, phát hiện tới là người quen liền buông bỏ xuống phòng bị, lạnh nhạt nói, “Đi ra đi.”
“Hoàng thượng.” Long Ngũ hiện thân.
“Năm năm rồi, rốt cuộc ngươi cũng có tin tức mang về sao?” Không trách thái độ Long Liễm Thần kém, bởi vì đây là lần đầu tiên Long Ngũ tự mình trở lại trong suốt năm năm qua.
Long Ngũ cũng cảm thấy cực kỳ xấu hổ, thay vì nói hắn năm năm nay bảo vệ nàng hộ Hoàng thượng không bằng nói là bảo vệ một ngọn núi. Nhưng cũng may, hắn rốt cuộc cũng ‘đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng’ rồi, nàng rốt cuộc đã xuống núi.
“Thái tử phi ....Phượng ....” Long Ngũ phát hiện không biết nên gọi Phượng Triêu Hoa thế nào, vì vậy trực tiếp nói, “Nàng muốn tới kinh thành.” Tin rằng Hoàng thượng nghe hiểu.
Đây có coi là ‘thần giao cách cảm’ không? Khi hắn chuẩn bị bất chấp tất cả đưa nàng trở lại thì nàng rốt cuộc cũng nguyện ý trở về.
Long Liễm Thần trước giờ chững chạc nghe tin tức này cũng mừng đến mức suýt nữa múa tay múa chân. Cảnh tượng họ gặp lại xuất hiện trong mộng vô số lần lại hiện lên trong đầu, nhưng cảnh nào cũng bị hắn loại, bởi vì không có cái nào có thể hoàn toàn diễn tả được sự kích động của hắn.
Long Liễm Thần cực kỳ cố gắng kiềm chế vui mừng như sắp phát điên trong lòng, ra vẻ hết sức tỉnh táo hỏi, “Nàng lúc nào sẽ lên đường?”
“Cái này . . .. . Thuộc hạ không biết. Nghe nói là xử lý xong một ít chuyện ....sẽ lên đường tới Kinh Thành.” Cô bé kia có phải của Hoàng thượng hay không còn chưa biết, trước lúc xác định được thân phận của cô bé tốt nhất nên cẩn thận một chút.
Xử lý một ít chuyện? Đây chính là tác phong của nàng, nàng làm gì cũng phải chuẩn bị chu toàn. Có lẽ là nàng cũng dự liệu được đường về gian khổ.
Nghĩ đến đây, đáy mắt Long Liễm Thần chợt hiện mấy phần sát khí, nhưng thoáng chốc lại trầm tư sau đó lấy ra một phong thư đưa cho Long Ngũ, nói: “Khi nào thời cơ chín muồi hãy giao phong thư này cho nàng.”
Bức thư được dán kín, nhưng mặt ngoài đã hơi ố vàng, nhìn có vẻ đã lâu rồi.
Long Ngũ do dự cầm thư, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng cẩn thận hỏi, “Lúc nào thì mới là thời cơ chín muồi?” Hắn có khả năng vượt nóc băng tường, nhưng đó chẳng liên quan gì đến thần cơ diệu toán cả.
“Khi nàng tiến lùi đều khó!” Long Liễm Thần bí ẩn nói.
Nói cũng như không. Long Ngũ lần đầu tiên muốn trợn mắt với hắn. Nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Thấy Long Ngũ không có ý rời đi, Long Liễm Thần ngạc nhiên nói, “Còn có việc gì sao?”
Long Ngũ nhép miệng, nói ra một câu khác xa với phong cách của hắn: “Hoàng thượng, nước sông ba nghìn gáo, ta lại chỉ cần một gáo, gáo nước này có từng thay đổi hay chưa?”
Long Liễm Thần nghe vậy liền sững sờ, hỏi “Là nàng bảo ngươi hỏi vậy sao?” Nếu đúng, vậy thì thật khiến người ta quá thất vọng.
Long Ngũ lắc đầu, “Là Tô Tứ bảo thuộc hạ hỏi.”
Long Liễm Thần khẽ nhíu mày, “Hắn còn nói gì nữa không?”
“Không ạ.”
Thì ra Phi Oánh Các của hắn quả thật không gì không biết. Hôm nay đúng là một ngày tốt lành. Long Liễm Thần mỉm cười, đáy mắt tràn đầy hưng phấn bí ẩn không rõ, chậm rãi nói bốn chữ, “Vua không nói chơi.”
Vua không nói chơi? Trả lời kiểu gì vậy. Long Ngũ mặc dù cảm thấy không hiểu, nhưng không hỏi nhiều. Chuyện của các chủ tử không cần thuộc hạ như hắn phí công tò mò, hắn chỉ cần làm tốt bổn phận của thuộc hạ là được.
Sau khi Long Ngũ rời đi, Long Liễm Thần lập tức gọi, “Người đâu, mau truyền phò mã Trần Minh Hiên vào cung.”
Nhận được lệnh khẩn, Trần Minh Hiên ngay cả quan phát còn chưa đội đã chạy tới Ngự Thư Phòng. Sắc mặt nhìn như bình thường, nhưng thấy thế nào cũng có chút mùi vị chưa thỏa mãn dục vọng. Người sáng suốt nhìn một cái là biết khi nhận được thánh chỉ hắn đang làm gì.
“Hiểu Vân mới sinh không lâu, đừng làm muội ấy mệt.” Long Liễm Thần vẫn quan tâm tiểu muội mình.
Trần Minh Hiên nghe vậy liền nổi giận, vốn định không để ý đến sự nhạo báng của hắn, nhưng vẫn không muốn yếu thế, vì vậy đáp lễ một câu: “Nếu vi thần có hậu cung ba ngàn giai lệ như ngài thì nàng cũng không cần vất vả đâu.” Ngụ ý là trong nhà có mỗi một nương tử bảo bối, không giày vò nàng thì biết giày vò ai?
Không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì! Long Liễm Thần phát hiện khả năng ‘tùy mặt gửi lời’ của đàn ông chưa thỏa mãn dục vọng quả nhiên không bằng người bình thường, chứ đừng nói đến người cấm dục đã lâu như hắn.
Tạm thời không có tâm tình trêu đùa, Long Liễm Thần đi thẳng vào vấn đề, “Hai chuyện.”
“Ta chỉ đoán được một chuyện trong đó chắc chắn là lật lại bản án cho Phượng gia.” Trần Minh Hiên biết chuyện này hắn nhất định sẽ làm, hơn nữa là vừa đăng cơ sẽ làm.
“Một chuyện khác?”
“Nàng sắp về kinh.” Chỉ mấy chữ ngắn gọn, lại tiết lộ vui mừng trong lòng Long Liễm Thần.
Trần Minh Hiên nghe vậy kinh hãi, mũ quan chưa đội chắc trên đầu rõ ràng lung lay mấy cái, suýt chút nữa rớt xuống. “Ta cho là theo tính tình của nàng, trừ phi không còn chỗ để trốn, nếu không sẽ không chủ động về kinh chứ.”
Long Liễm Thần dĩ nhiên cũng hiểu nàng chủ động hồi kinh nhất định là có nguyên nhân, nhưng hắn mặc kệ nguyên nhân, chỉ cần kết quả. Nàng sắp về rồi, chỉ đơn giản như vậy thôi. Mà cái hắn muốn làm chỉ có dọn sạch tất cả chướng ngại, chờ được gặp lại nàng.
“Mặc dù kể từ sau khi Phượng gia xảy ra chuyện, bên ngoài có lời đồn đãi nói rằng nàng đã tự tử tại Hoàng Lăng rồi. Nhưng những lời này chỉ có thể lừa dân chúng mà thôi. Trong triều không ít người cũng biết nàng thật ra còn sống, vô số ánh mắt như hổ rình mồi, một khi nàng xuất hiện, bị đuổi theo ám sát sẽ như cơm bữa.” Long Liễm Thần tỉnh táo phân tích tình thế lúc này.
Trần Minh Hiên nhíu mày nói: “Ta cảm thấy, không ai là đối thủ của nàng.”
“Nói thử xem.”
“Võ công của nàng trên giang hồ ít có địch thủ, cộng thêm tài trí hơn người, Kỳ Môn Độn Giáp, Huyền Hoàng Chi Thuật đều đã đọc qua. Hơn nữa bên cạnh còn có Hộ Long Sĩ bảo vệ, Phi Oánh Các chăm sóc, muốn động vào nàng sợ rằng khó hơn lên trời.” Trần Minh Hiên nói.
Nghe vậy, trên mặt Long Liễm Thần lộ ra vẻ kiêu ngạo, nhưng trong lòng vẫn lo, “Sông có khúc, người có lúc, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất …”
“Vậy ý ngươi là…..”
Long Liễm Thần không trả lời ngay, đứng dậy chậm rãi đi tới trước cửa sổ, nhìn màn đêm, khóe miệng chợt hơi cong lên, lạnh nhạt nói, “Đã đến lúc để bọn họ xuất hiện ra tay rồi.”
Trần Minh Hiên nhạy bén bắt được trọng điểm, “Muốn sử dụng Ẩn Thiên huynh đệ?”
Long Liễm Thần gật đầu nói: “Nếu quyết định muốn đen ăn đen, vậy thì không thể sử dụng quân đội chính quy cùng Hộ Long sĩ. Ẩn Thiên thành lập mười năm tới nay vẫn hoạt động trong tối, hiếm có người biết sự hiện hữu của bọn họ, để bọn họ dọn đường hồi kinh cho nàng là lựa chọn tốt nhất.”
Khi Long Liễm Thần nói đến ‘đen ăn đen’ thì đáy mắt rõ ràng đã hiện lên vài tia tàn khốc khiến Trần Minh Hiên không khỏi rợn cả tóc gáy, trong lòng cũng có giác ngộ - chọc ai cũng đừng chọc Phượng Triêu Hoa.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
121 chương
75 chương
94 chương
25 chương