Phượng Hí Cửu Thiên

Chương 51 : Đấu đạo tâm

- Thiếu chủ, giữ gìn núi xanh, ngại gì ngày sau không có củi đốt... Đường lão, ta nhớ kỹ rồi, ông đi thanh thản... Phượng Minh từ từ đứng dậy, đôi mắt chậm rãi mở ra. - Bạch Vô Thiên, Phong lão ở đâu? Bạch Vô Thiên không đáp mà lại vỗ tay. Vẫn là hình ảnh cũ một tội nhân già nua bị trói chặt trên cột đá, mình ghim bảy mươi hai cây đinh bạc được mấy tên đệ tử đẩy tới phía dưới lôi đài. Khi thấy Phượng Minh đang nhìn mình, tội nhân già nua kia cười hiền từ. Nụ cười giống như phụ thân đang động viên hài tử, không chút vụ lợi. Nhưng có thật sự Phong lão không hề có chút vụ lợi nào với Phượng Minh hay không? Thật ra từ lâu trong lòng Phượng Minh đã có câu trả lời, chỉ là hắn tự lừa dối bản thân, trốn tránh sự thật này mà thôi. Phượng Minh không phải ngu si, không phải không hiểu tâm kế. Hắn thông minh hơn ai hết, nhưng lại không muốn suy nghĩ nhiều vì sợ một ngày nào đó sẽ phát hiện ra tất cả bằng hữu thân nhân xung quanh đều lừa dối và muốn lợi dụng hắn. Hắn thà giả ngây ngô không biết gì, như vậy sẽ đỡ đau lòng hơn. Phong lão như nhìn thấu tâm tư Phượng Minh, lão vẫn mỉm cười: - Còn nhớ ta đã nói gì với con không? Tin tưởng ta, đến cuối cùng ta sẽ không làm con thất vọng! Phượng Minh trầm mặc hồi lâu rồi đáp: - Trước giờ con vẫn luôn tin tưởng người, sau này vẫn thế... Tuy nói vậy nhưng Phượng Minh không dám nhìn vào mắt Phong lão, hắn sợ mình sẽ thất vọng. Trong vòng xoáy, người bí ẩn lên tiếng: - Phượng Minh, với trí tuệ của ngươi, ta tin ngươi đã sớm liên kết hành trình của ngươi hôm nay với Lưu Tích Quân - thê tử của Phong Vô Ảnh mười năm về trước. Đúng là Phượng Minh từng tìm hiểu về điều này. Ngay từ sau đêm ở Thanh Vân sơn nghe Phụng Hiếu nhắc đến một phàm nhân có thiên tư kinh thiên giống mình mười năm trước, Phượng Minh liền dốc hết sức lực tìm hiểu về thân phân người con gái đó. Kết quả khiến hắn phải trầm mặc khi biết đó chính là thê tử của Phong lão. Lưu Tích Quân trời sinh ngộ tính tuyệt đỉnh, dù là bất kỳ phương diện nào cũng khiến người tu luyện trong thiên hạ phải thở dài bái phục. Chỉ là nàng hiểu đạo lý tu luyện song không cách nào tu luyện được, giống như vận mệnh đã sắp đặt sẵn tuyệt đối không để một sinh linh nghịch thiên như vậy có thể truy cầu đại đạo. Điều đó khiến Lưu Tích Quân đau khổ vô cùng, nhưng phu quân nàng khi ấy là Phong lão không hề để tâm đến thân phận phàm nhân của nàng, vẫn yêu thương nàng hết mực. Cho đến một ngày một chuỗi sự kiện đen tối bắt đầu phát sinh với Lưu Tích Quân. Gia đình nàng bị giết hại một cách thảm khốc, dù Phong lão khi ấy là Đại Nguyên Soái của Đại Ngu thánh hoàng triều nhưng vẫn không thể tra ra hung thủ. Thậm chí ông còn hiểu nhầm Lưu Tích Quân gian díu với người đàn ông khác, bực tức đuổi nàng ra khỏi tư phủ. Vô số bất hạnh lâm đầu, Lưu Tích Quân hoá điên sau đó gieo mình xuống Thiên Khanh, ngay cả thi thể cũng không tìm được. Sau khi câu chuyện kết thúc, Phượng Minh bất giác nhớ lại khi còn ở trên núi, trong lúc ngủ mê Phong lão từng lẩm bẩm mấy câu "xin đừng đoạt đạo căn của nàng, ta tình nguyện chết thay nàng". Từ đó, Phượng Minh dần hiểu vì sao Phong lão có thân phận cao quý vô cùng lại vô tình thu nhận một đứa trẻ ở bãi rác. Khi hắn lớn lên thể hiện ra thiên tư trác tuyệt nhưng không thể tu luyện, Phong lão không những không vứt bỏ mà càng yêu thương hắn thêm vạn phần. Có lẽ sự yêu thương này có cả phần của ông dành cho thê tử mình, nay được dồn toàn bộ trên người hắn. Nhưng Phong lão rốt cuộc muốn làm gì khi dẫn Phượng Minh tới Thanh Vân sơn, khiến tin tức hắn có đạo căn loan ra khắp thiên hạ? Chẳng lẽ ông không biết sẽ kích phát lòng tham của tổ chức bí ẩn kia ra một lần nữa hay sao? Điều này Phượng Minh nghĩ mãi không thông, cho đến khi Thạch Trư nói hắn nên đề phòng Phong lão. Rốt cuộc hắn quyết định không nghĩ nữa, vì càng suy nghĩ thì nhận ra bản thân sẽ càng đau lòng. Trên cao, người bí ẩn nói tiếp: - Phượng Minh, người thân duy nhất của ngươi lại muốn lợi dụng ngươi để tìm ra ai đứng sau việc đoạt đạo căn, bất chấp tính mạng của ngươi. Phượng Minh, trên đời này còn sự thật nào thống khổ hơn vậy sao? Phượng Minh cười cay đắng: - Ta rất nhỏ bé! So với Thái Miếu thì ta chẳng khác gì con kiến, bất kể một người nào trong các ngươi cũng đủ khiến ta chết vạn lần. Nhưng vì sao hết lần này đến lần khác đều muốn tìm cách đả kích ta, muốn ta phải đi trên con đường tuyệt vọng và bi ai đến hoá điên giống Lưu bà bà. Chẳng lẽ đây là cách duy nhất để đoạt đạo căn hay sao? Người bí ẩn lặng thinh một hồi rồi cười lớn: - Tiểu tử, tâm tư ngươi quả nhiên sắc bén vô cùng. Nhưng biết rồi thì sao? Chẳng phải ngày hôm nay ngươi vẫn bước chân vào con đường này hay sao? Vô Thiên, bắt đầu đi, ta muốn xem bây giờ hắn có lựa chọn cứu Phong Vô Ảnh hay không? Nghe vậy Bạch Vô Thiên liền cung kính ôm quyền với người bí ẩn sau đó nhìn Phượng Minh nói: - Lần này chúng ta thi trên sở trường của ngươi, đạo tâm! Ngươi có dám ứng chiến hay không? Phượng Minh lạnh lùng đáp: - Có gì không dám? Kế đến hắn thi triển Trích Tâm Dẫn kéo đạo tâm Thánh Phàm từ trán của mình ra giữa không trung. Nhìn thấy Song Nhãn Thánh Phàm một nhắm một mở vô cùng quỷ dị kia, nụ cười trên gương mặt Bạch Thiên biến mất. Gã cũng thi triển Trích Tâm Dẫn cẩn thận kéo đạo tâm có hình dáng một ngón tay trỏ của mình ra. Đây là một ngón tay trông vô cùng bình thường nhưng lại toát ra khí thế của cảnh giới Tòng Tâm Sở Dục sơ kỳ, hạo nhiên chính khí mạnh mẽ vô cùng. Rõ ràng không phải chỉ mình Phượng Minh ngưng tụ được đạo tâm nhanh chóng, Bạch Vô Thiên cũng có thể, hoặc như Mộng Điệp cũng làm được. Không giống với con đường tu luyện thân thể, đạo tâm có tu luyện nhanh hay không là do ngộ tính và mức độ hiểu sâu ý cảnh của bản thân. Mộng Điệp với ý cảnh mộng huyễn đã quá hiểu rõ nên vừa nghe đã lập tức biến ý cảnh thành đạo tâm. Ở đây Bạch Vô Thiên có lẽ cũng đã hiểu thấu ý cảnh Hạo Nhiên. Nhưng một người lòng dạ hiểm độc như Bạch Vô Thiên làm sao hiểu được loại ý cảnh chính nghĩa này? - Thiên địa hữu chính khí, từ thuở vũ trụ còn ban sơ thì chính khí đã tồn tại. Là chính khí xua tan đi tối tăm, mở ra một con đường sáng cho chúng sinh được giải thoát. Ngón tay này của ta tượng trưng cho chính khí, cũng tượng trưng cho khát vọng giải thoát của ta. Sau khi đạo tâm Bàn Thực chỉ này thành hình thì ta đã cũng sáng tạo ra một bộ linh pháp, nay mời ngươi đánh giá thử xem! Theo tiếng quát của Bạch Vô Thiên, ngón tay trên trời bỗng lớn dần sau đó dùng thế thái sơn áp đỉnh điểm thẳng về phía Phượng Minh. Trong quá trình lao đến, ngón tay này không ngừng hút lấy hạo nhiên khí xung quanh lôi đài, khiến uy lực ngày một kinh khủng. Đối mặt với ngón tay trên trời, Phượng Minh vẫn bình tĩnh nói: - Linh thể của ta là ngộ từ đạo thánh phàm, lấy thánh phàm làm song nhãn để nhìn thấu hồng trần, hiểu chân đạo.Ta xuất phát từ phàm thể, là một phàm nhân. Về sau thiên tư tuyệt đỉnh khiến ta trở thành thánh nhân trong mắt chúng sinh, nhưng rốt cuộc kết quả cuối cùng là lại trở về phàm, biến thành một kẻ tầm thường trước vận mệnh! Vì vậy, hiện tại mắt phàm của ta nên đóng lại để mắt thánh mở ra, một lần nữa giúp ta lấy lại vận mệnh thuộc về chính ta! Đôi mắt đang lơ lửng giữa không trung nhắm nghiền lại sau đó mắt phải đột ngột mở ra, một loại ý cảnh thanh cao không nhiễm bụi trần cũng xuất hiện. Đứng trước loại ý cảnh này bất kỳ ai cũng cảm thấy bản thân thấp kém vô cùng, chỉ muốn quỳ bái. Ý cảnh từ một khu vực nhỏ xung quanh Phượng Minh dần lan ra khắp lôi đài rồi kế tiếp là lan toả ra khắp đỉnh Thanh Vân. Trận chiến này Phượng Minh đã quyết tâm dốc hết sức lực, dù có chết hắn cũng phải dành chiến thắng để cứu Phong lão. Ngay từ lần ra chiêu đầu tiên hắn đã sử dụng mười thành sức mạnh hòng lấn áp Bạch Vô Thiên, chiếm lấy tiên cơ. Quả nhiên ý định của hắn thành công. Ngón tay khổng lồ va chạm với làn sóng ý cảnh thánh nhân thì liền vỡ vụn ra khiến sắc mặt Bạch Vô Thiên tái đi, hiển nhiên chịu thương không nhẹ.