Phượng Hí Cửu Thiên

Chương 30 : Tuy không ra thể thống, nhưng đó là nhà

Ngụy Tác thở ra một hơi, nhìn Phượng Minh không chớp mắt: - Con đường tu tâm này, người nói tu luyện mất bao nhiêu lâu để đi đến đỉnh phong? Phượng Minh cười đáp: - Con đường tu tâm đòi hỏi ngộ tính. Ngộ ra thêm một ý cảnh là thêm một lần chồng tu vi lên nhau, ngộ ý cảnh càng nhiều và càng sâu thì tu vi càng mạnh. Vì đề cao sự minh ngộ nên không có mốc thời gian tu luyện cố định, có thể trong một khoảnh khắc sự xúc động của ngươi dâng trào đến cực hạn thì ý cảnh lập tức đi đến cảnh giới Tòng Tâm Sở Dục hoặc có thể hơn. Phong lão lần đầu nghe xong phương pháp tu tâm đã đột phá liền ba cảnh giới. Còn người đầu óc trì trệ thì thời gian sẽ kéo dài hơn rất nhiều, có khi không thể ngộ ra nổi ý cảnh. Tam Tần lắp bắp hỏi: - Ngươi không thể tu thân thể mà đã mạnh hơn ta, rốt cuộc ngươi ngộ ra bao nhiêu ý cảnh? - Ba! Đạo thánh nhân, đạo phàm nhân và đạo minh tâm kiến tánh. Toàn bộ đạt đến Tòng Tâm Sở Dục sơ kỳ! Và ta chỉ mới tu luyện chưa đến một tháng. Nói đoạn Phượng Minh quay qua nhìn đám đệ tử Phong Kiếm học viện một lượt: - Ai nói hậu nhân không thể vượt qua tiền nhân? Trong lòng mọi người tồn tại cái bóng quá lớn của các vị tiền bối cổ nhân, vĩnh viễn không thể bộc lộ hết tiềm năng. Trong lòng ta, mấy vị tiền bối cổ nhân chỉ như gân gà, ngoài thời gian tu luyện trước thì họ chẳng có gì hơn ta. Cho ta mười năm, ta tự tin sẽ tiếu ngạo Nam Thiệm, vượt qua toàn bộ tiền nhân! Ta có thể, các người cũng có thể! Nghe xong câu này, mọi người trầm mặc thật lâu. - Bái kiến thiếu chủ! Tạ ơn Chuyển Luân Pháp Vương truyền pháp! Đệ tử Phong Kiếm thề chết tuân theo! Tất cả mọi người ở đại sảnh bỗng nhiên quỳ một gối xuống hô lớn, vẻ mặt ai nấy nghiêm trang vô cùng. Bốn vị sư phụ thở ra một hơi. Trầm ngâm ít lâu cả bốn cũng đứng dậy ôm quyền bái tạ Phượng Minh. Cổ Thương Sinh nói: - Thiếu chủ đừng trách chúng ta! Chúng ta trước chỉ muốn xác định đúng minh chủ để phò tá. Phong đại ca từng bỏ chúng ta lại đế đô rồi bỏ trốn theo người phụ nữ kia, nếu nay minh chủ mới cũng làm điều tương tự thì Phong Kiếm học viện sẽ diệt vong mất! Phượng Minh lắc đầu trả lời: - Mệnh người có hạn, mệnh trời vô biên. Phong lão dù mạnh đến mấy cũng không thể sống mãi. Không lẽ đến lúc ngài lưng còng chân run sắp quy tiên thì các ngươi vẫn muốn dựa dẫm hay sao? Tại sao không tự mình đứng lên? Các ngươi dựa dẫm quá nhiều, tu luyện đình trệ, đạo tâm mỏng manh, thảo nào không chịu nổi một kích của Cửu Long Đế Vương tông. Ta nghe ngươi nói Lăng Cảnh sư bá có tu vi và tư chất chẳng kém gì Phong lão, vì sao ông ấy không thể như Phong lão trấn thủ giữ thái bình cho Phong Kiếm học viện? Ỷ lại, quá ỷ lại. Ý nghĩa của một người cầm đầu không phải là để các ngươi ỷ lại tới mức như mẹ bồng con, mà là người dẫn dắt các ngươi đi đúng đường, khiến các ngươi bộc lộ hết tài năng của mình. - Chuyện này... Cổ Thương Sinh cứng họng không nói được gì. Mấy chữ "mẹ bồng con" khiến tất cả mọi người đều cúi đầu hổ thẹn. Vương Hy Quân lên tiếng: - Những gì thiếu chủ nói tuy khác người nhưng không phải không có đạo lý. Vốn dĩ chúng ta chỉ muốn nhìn xem thiếu chủ có xứng đáng trở thành "Đại sư phụ" dẫn dắt Phong Kiếm học viện hay không mà thôi. Luận về thiên tư tiềm năng, ngài đã xứng đáng. Luận về tu vi, đánh bại Tam Tần cũng xem như ổn. Nhưng thiếu niên anh tài trong thiên hạ nhiều vô số, Tam Tần chỉ là một hạt cát nhỏ. Vương ta muốn thử thách thiếu chủ thêm một chút, nếu thiếu chủ đánh thắng Tống Thanh Loan nhà ta, ta tâm phục khẩu phục, nguyện ra sức khuyển mã! Hai má Vương Hy Quân phớt hồng, giơ ngón tay cái lên nói. Lập tức lão vấp phải sự chửi rủa nhiệt tình đến từ ba vị sư phụ còn lại. - Vô sỉ! - Nói một hồi cũng muốn mượn thiếu chủ để lập uy! Thiếu chủ, Sơ Tuyết nhà ta cũng muốn thỉnh giáo người! Thấy cảnh lộn xộn này Phượng Minh chỉ biết ngẩn người. Phong Kiếm học viện giống như phường chợ búa chả ra thể thống gì, khác hẳn với suy nghĩ của hắn. Phượng Minh đằng hắng một cái rồi nói: - Giao chiến với Tống Thanh Loan có thể, nhưng ta đã trải qua đại chiến thảm khốc với Tam Tần, nguyên khí đại thương, không có thuốc tốt để hồi phục thì không thể hiện hết tài cán được. Từ lúc làm thiếu chủ Phong Kiếm học viện đến nay ta luôn rất nghèo, ngay cả quần áo cũng phải đi xin Lăng Vân mới có. Lăng huynh nói đúng không? Bị ánh mắt của hắn quét tới, Lăng Vân chỉ biết cười khổ gật đầu: - Đúng, đúng! Ngụy Tác nghe Phượng Minh nhắc tới Tam Tần thì ruột gan lộn hết cả lên nhưng không dám mắng, đành chỉ tay chửi Đường Nguyên: - Tên khốn họ Đường, ngươi làm việc quản lý tài sản của Phong Kiếm học viện vì sao lại để thiếu chủ nghèo như vậy? Rồi mặt mũi học viện chúng ta để đâu? Đường Nguyên tức giận nói: - Lão già ngươi đừng ỷ cảnh giới hơn ta, có giỏi xuống đây cắn đít ta này. Ai mà không biết họ Ngụy ngươi là dược sư nổi tiếng Nam Thiệm, nay thiếu chủ trọng thương ngươi không chịu xuất ra đan dược tức là bất kính. Đệ tử Phong Kiếm học viện như đã quá quen với cảnh mấy vị sư phụ cãi nhau chí choé. Thậm chí trong ánh mắt một số người còn có chút hoài niệm. Phong Kiếm học viện như vậy mới đúng là Phong Kiếm học viện, nó chính là "nhà" chứ không đơn thuần chỉ là một nơi tu luyện. Ở ngôi nhà này ngươi có thể thoải mái bộc lộ con người thật mà không sợ bị ai chê cười. Cũng chính lý do này mà dù trải qua bao nhiêu bãi bể nương dâu thì đệ tử học viện vẫn không quản khó khăn để tụ tập lại. Đang lúc Phượng Minh suy tư thì một cô gái áo xanh có dáng người xinh đẹp bước ra từ trong đám đông đệ tử. Cô gái này cũng đeo khăn che mặt như Trần Ngọc Kỳ nhưng đôi mắt lại là loan nhãn chứ không phải phượng nhãn. - Muốn lấy đan dược từ chỗ Ngụy sư bá cũng đơn giản. Ngươi phải chịu được ba chiêu của ta, bằng không dù ngươi có cầm được đan dược cũng không còn mạng để xài đâu. Trong lời nói của cô gái này không có chút kiêng nể Phượng Minh. Phượng Minh hừ lạnh nói: - Ta có ơn truyền pháp cho ngươi, ngươi đã cúi đầu bái ta chưa? Tống Thanh Loan cười nhạt: - Chẳng phải ngươi nói không nên quá để tiền nhân trong lòng hay sao? Đối với ta ngươi chỉ là người thiên cổ mà thôi! Đừng nhiều lời, tiếp chiêu! Tống Thanh Loan tung người lên không trung, linh thể là thần thú thanh loan cũng xuất hiện sau lưng nàng. Trong tu luyện giới, linh thể được trọng vọng nhất ngoài "long lân quy phụng" thì còn có thanh loan cũng nằm trong bảy mươi hai loài thái cổ thần thú. Chỉ thấy con chim loan màu xanh kia ngẩng đầu thét vang, tư thế thoạt nhìn giống hệt hình xăm phượng hoàng trên lưng Phượng Minh. - Thanh Loan Đệ Nhất Thức! Loan Hí Cửu Thiên! Sóng âm từ miệng chim loan toả ra khắp đại sảnh, mấy vị sư phụ nhẹ nhàng phất tay hoá giải để những đệ tử khác không chịu ảnh hưởng. Một chiêu này gần như không có cách nào phòng bị, Phượng Minh mắt mờ tai ù, trong thoáng chốc cảm thấy mình sắp phải bất tỉnh. Cũng may hắn vừa ngộ ra minh ý cảnh nên nhanh chóng định thần trở lại. Tống Thanh Loan hơi bất ngờ về biểu hiện của Phượng Minh, thế công không dừng lại chút nào tiếp tục thi triển thức thứ hai: - Thanh Loan Đệ Nhị Thức, Loan Vũ Già Thiên! Sau tiếng quát của Tống Thanh Loan, linh thể chim loan bất chợt phóng đại vô số lần, che kín cả bầu trời biệt phủ. Mọi thứ chìm vào tối tăm, trong bóng tối như có một quái vật hung bạo đang chực chờ lao tới cắn nuốt Phượng Minh. Ngụy Tác vuốt râu nhìn Vương Hy Quân nói: - Xem ra Thanh Loan sư điệt mấy năm qua ở Vô Nhật vương triều quá lâu nên bị nhiễm mấy công pháp ma đạo ở đó rồi. Vương Hy Quân thở dài: - Đứa nhỏ này ngang tàng từ bé, không thích học kiếm chỉ muốn học những công pháp mình muốn. Mấy năm qua nó tranh đấu không ngừng với đám thiên kiêu Thắng Thiên ma tông, tất nhiên thu hoạch được không ít công pháp của họ. Dù vậy ta rất hiểu đứa nhỏ này, nó tuy ương bướng một chút nhưng luôn xem Phong Kiếm học viện là nhà, lòng trung thành của nó không phải bàn. Lần đầu tiên từ lúc xuống núi Phượng Minh có cảm giác hoảng sợ, dù là lần trước đối mât với Thạch Thiếu Quân cũng chưa tới mức này. Xem ra hắn vẫn đánh giá thấp cảnh giới Hoá Hình đỉnh phong. Mặc dù hắn vừa ngộ ra Minh ý cảnh nhưng vẫn thấy mình hoàn toàn lép vế trước Tống Thanh Loan. Quái vật trong bóng tối gầm gừ, Phượng Minh không thể thấy rõ hình dạng của nó, chỉ cảm giác sức sống của mình càng lúc càng bị bóng tối hút đi. Còn quái vật kia thì chỉ chực chờ lúc hắn kiệt sức sẽ lập tức lao vào cắn xé.