Phượng Hí Cửu Thiên

Chương 140 : Vô Địch Bám Váy

Vừa thấy Phượng Minh xuất hiện, Bất Hối lão nhân liền truy hỏi: - Độc Cô Minh, thân là Thi tử, hãy nói cho Mộc Quế Anh tiền bối rõ ràng về việc của con trai ông ta. Mã Đằng và đám đệ tử nói Mộc Viễn bị linh thể của ngươi nhốt lại, có phải có chuyện này không? Phượng Minh ôm quyền đáp: - Bẩm tông chủ, đúng là có chuyện này! - Vậy còn chờ gì nữa, mau thả Mộc Viễn ra đi… Bất Hối lão nhân giả vờ nghiêm mặt. Nào ngờ Binh Bộ Thượng Thư Mộc Quế Anh lại giận dữ quát: - Mệnh đăng con trai ta đã vỡ nát, còn thả cái gì nữa? Hôm nay không cho ta một cái công đạo, về sau đệ tử Nhất Niệm tông ra ngoài một tên ta bắt sung quân một tên. Bị đẩy ra biên ải chiến đấu với Linh Tiên tông, ta xem Nhất Niệm tông các ngươi chịu tổn thất được bao nhiêu lâu… Bất Hối lão nhân thở dài, thầm than tên nhóc kia quả biết gây họa. Nếu ông ta phát hiện lần trước Phượng Minh còn giết cả ái nữ của Thẩm Kỳ, dẫn đến lão tức giận ám toán Điệu Vong Vô Nguyệt thì không biết sẽ còn phản ứng thế nào nữa. Rất may lúc đó có Tùng Âm che giấu, khéo léo dùng cách tế nhị để khuyên Bất Hối lão nhân về phe Tam hoang tử. Còn ở hiện tại Tùng Âm chết đi, chẳng còn ai giúp hắn chùi đít nữa. - Độc Cô Minh, mau tạ lỗi với Mộc Thượng Thư! Đoạn ông quay sang Mộc Quế Anh cười khổ: - Ma tông có quy củ của ma tông, chúng đệ tử vì tranh giành lỡ tay làm tổn thương nhau. Thân là trưởng bối, chúng ta không nên chấp nhặt. Ta sẽ đền bù cho ngài một bộ Thiên Thi được không? - Ta không cần! Mộc Quế Anh liếc Phượng Minh: - Lỡ tay làm tổn thương con trai ta sao, vậy thì từ nay ta cũng sẽ “lỡ tay” làm tổn thương bất kỳ đệ tử Nhất Niệm tông nào ta gặp phải! Còn tiểu tử Độc Cô, dù ngươi có đang là sủng nhân của thất công chúa thì cũng đừng đắc ý! Mộc gia ta cống hiến mười mấy đời, mặc dù hiện nay không có chức vị cao nhất trong triều đình nhưng vẫn là gia tộc được bệ hạ trọng vọng. Ta sẽ tâu với bệ hạ là có kẻ muốn mê hoặc hoàng thất, mưu đồ bất chính, tin tưởng thánh thượng sẽ trừng phạt ngươi! - Đúng vậy, Độc Cô Minh, mau quỳ xuống. Ngươi làm liên lụy đến Nhất Niệm tông đấy! Mã Đằng thấy Phượng Minh bị thất thế thì mừng rỡ, vội châm dầu vào lửa. - Quỳ xuống tạ lỗi đi, Mộc Thượng Thư sẽ nể tình tông chủ tha cho ngươi! Tô Hà đến rất đúng lúc. Mặc dù không biết cánh tay mình bị chặt đứt có liên hệ với Phượng Minh, nhưng từ sau lần tông chủ chỉ đạo Phượng Minh thay mình an bài đệ tử dưới trướng, gã đã quyết tâm phải trừ khử bằng được cục nhọt gai mắt này. Dịp tốt để hạ bệ một ngôi sao mới nổi thật không dễ có được, Thạch Hạo cũng bồi thêm: - Độc Cô sư đệ, chỉ là quỳ thôi, đứng dậy vẫn là nam nhi đại trượng phu. Mau quỳ tạ lỗi đi! Có thiếu chủ và Thạch Hạo đứng ra, đám đệ tử bắt đầu nhao nhao hưởng ứng. Mộc Quế Anh là Binh Bộ Thượng Thư, có quyền lực kêu gọi các thế lực ở Vô Nhật sung quân đẩy ra chiến tuyến bất kỳ lúc nào. Nếu mếch lòng của lão ta, Nhất Niệm tông từ nay sẽ chẳng bao giờ được yên ổn. Một tên đệ tử cảnh giới Khai Nguyên của Nhất Niệm sơn thấy Phượng Minh im lặng, bèn thừa nước đục thả câu, hòng tạo ra sự chú ý cho mọi người: - Độc Cô Minh, quỳ xuống! Nhưng điều y không ngờ là Phượng Minh bỗng quay đầu lại, nhìn mình chằm chằm, ánh mắt chứa đầy sát khí. - Các ngươi có vẻ rất thích bắt người khác quỳ? Tô Hà hừ lạnh: - Làm lỗi thì phải chịu! Kể cả Thi tử cũng không ngoại lệ! - Được thiếu chủ nói rất hay, ta cũng có một câu muốn dành tặng thiếu chủ và Mộc tiền bối… Phượng Minh cười nhạt: - Quỳ cái con bà các ngươi ấy! Hắn hất mặt khiêu khích, bất chấp vẻ mặt Tô Hà và Mộc Quế Anh đang chuyển sang giận dữ. - Ông đây bây giờ đã là phò mã của Vô Nhật vương triều, lão bà của ta chính là thất công chúa. Ai dám động vào ta, lão bà ta diệt tộc kẻ đó. Ngươi, ngươi, thử xem, ông nội ngươi! Tiến lại khiêu khích người Mộc gia, dù tu vi bọn họ ai cũng trên Vô Nhai cảnh nhưng ở Nhất Niệm tông vẫn cố kỵ không dám manh động. Nói về bản lĩnh kiềm chế thì Mộc Quế Anh rất giỏi, không dễ bị Phượng Minh khích tướng. Thật ra ông ta cũng không muốn đối địch với Nhất Niệm tông mà chỉ gây áp lực để Bất Hối lão nhân tự xử lý. Bằng không với thân phận Thi tử kia, nếu không làm gắt, chắc chắn mọi chuyện sẽ chìm vào dĩ vãng. Đồng thời, ông ta cũng muốn mượn tay Nhất Niệm tông chứ không trực tiếp ra tay với hắn, nếu công chúa hỏi tới còn dễ bề đổ tội. - Sao, không dám à? Ông nội ngươi, ta chửi ngươi đấy Mộc Hạ Thư, ban nãy ngươi bắt ai quỳ? Mộc Quế Anh cười lạnh lẽo: - Được, hôm nay nể mặt Bất Hối lão nhân ta sẽ cho thắng oắt con ngươi sống lâu hơn một chút. Đợi ta bẩm báo lên bệ hạ tội trạng của ngươi, xem thử người sẽ trừng phạt ngươi và Nhất Niệm tông thế nào. Dứt lời vì để tránh mất mặt, ông ta và người Mộc gia lập tức quay đầu bỏ đi về phía truyền tống trận. Thấy đám người Mã Đằng, Tô Hà và Thạch Hạo nhìn mình bằng ánh mắt đầy sự thù địch, Phượng Minh cất tiếng: - Đừng tưởng tu vi và địa vị cao hơn ta thì muốn kiếm chuyện là kiếm. Lão bà ta là thất công chúa được bệ hạ sủng ái nhất, các ngươi nhắm chịu được mấy lần diệt tộc? - Hừ, đi! Tô Hà phất tay trở về Nhất Niệm sơn. Lần lượt ai nấy giải tán trở về sơn môn của mình, trong đầu tự nhắc nhở không nên chọc tới Phượng Minh. Kẻ này không những thiên tư cao mà khả năng bám váy nhà vợ cũng vô địch thiên hạ, thất công chúa là vảy nghịch của Vô Nhật đế cũng rơi vào ma trảo của hắn. Bất Hối lão nhân thở dài, định khuyên nhủ hắn nhưng lại thôi, cũng nhảy lên Cân Đẩu Vân trở về đại điện của mình. Sau khi không còn ai ở lại xem náo nhiệt nữa, Phượng Minh mới thở phào, thầm nghĩ thất công chúa đúng là tấm kim bài miễn tử hữu dụng nhất. Gần như bất kỳ ai đều sợ hãi khi nghe thấy tên nàng. Đơn giản vì câu nói mà Vô Nhật đế từng công bố trước thiên hạ khi diệt đi một gia tộc đắc tội với nàng vẫn còn được ghi nhớ sâu đậm: “Nó là đứa con mà ta thương yêu nhất. Ai làm rơi của nó một cọng tóc, ta tru di huyết mạch mười đời kẻ đó. Ai dám làm đổ của nó một giọt máu, ta sẽ tắm cả gia tộc của hắn trong máu tươi!” Không ai hiểu vì nguyên cớ gì Vô Nhật đế lại thiên vị thất công chúa như vậy. Mà không chỉ mình ông, phía Thất Sát tông vẫn còn một Sát chủ điên điên khùng khùng, sẵn sàng đuổi giết bất kỳ kẻ nào tổn thương nàng. Đang lúc Phượng Minh định rời đi thì đột nhiên nghe một giọng nói nữ tử quen thuộc vang lên sau lưng: - Huynh nói ai là lão bà của huynh? Phượng Minh quay lưng lại, chỉ thấy một nữ tử kiều diễm, khí chất ôn hòa đang nhìn mình mỉm cười. Nụ cười của nàng êm đềm như gió mùa xuân, khiến người đối diện không kìm được cảm giác say đắm. Trần Ngọc Kỳ, vì sao nàng lại có vẻ đẹp dịu dàng đến vậy? ——————————————————————— Đế đô nhộn nhịp ồn ã, giữa biển người mênh mông có hai người đang nắm tay nhau bước đi. Phượng Minh ngượng đỏ mặt, chỉ biết im lặng đi về phía trước theo quán tính. Trần Ngọc Kỳ thì như thích thú với dáng vẻ ngốc nghếch này của hắn, cũng không nói lời nào, chỉ mỉm cười. Hồi lâu sau, Phượng Minh mới lấy hết can đảm hỏi: - Muội đưa ta đi đâu vậy? - Huynh đoán xem? Trần Ngọc Kỳ làm vẻ thần bí. - Ta chịu… Phượng Minh không hiểu dũng khí thường ngày của mình đi đâu mất. Mặc dù Trần Ngọc Kỳ không phải người con gái đầu tiên hắn thân mật, nhưng ở Mộc Tiểu Nhu năm xưa là một loại cảm giác khác. Có thể vì dung mạo Mộc Tiểu Nhu xuất chúng hơn Trần Ngọc Kỳ một chút, rất dễ khiến đàn ông bị mê hoặc. Phượng Minh khi đó chỉ là một thiếu niên mới xuất sơn, tâm hồn non nớt liền dễ dàng bị nàng ta đánh gục. Sau này khi nàng ta đâm hắn một nhát vào tim, thứ tình cảm ấy cũng chuyển thành oán hận. Cho đến hiện tại, mặc dù đôi khi nhớ lại vẫn thoáng buồn nhưng hắn không đặt nặng nữa. - Ấy, huynh nhìn xem… Đột nhiên Trần Ngọc Kỳ nắm tay hắn chạy về phía một gian hàng bán vật nuôi của phàm nhân. Sau khi ngắm nghía lúc lâu, nàng chọn ra một con thỏ màu đen trông rất đáng yêu đưa cho Phượng Minh. - Nhìn con thỏ này huynh có nhớ ra điều gì không? Trần Ngọc Kỳ cười hỏi, trong ánh mắt lộ vẻ chờ mong. Phượng Minh gãi gãi đầu, sau đó hai mắt sáng lên đáp: - Có, ta nhớ năm xưa ta rất thích ăn thịt thỏ. Lần nào Phong lão nướng cho ta cũng phải nướng tới hai con… Nghe hắn nói đến đây, khuôn mặt Trần Ngọc Kỳ sụ xuống, dường như không vui. Phượng Minh như không để ý tới, tiếp tục kể: - Về sau để có thể ăn thịt thỏ lúc Phong lão đi vắng, ta cũng học qua cách săn bắt. Rồi ta xuống núi, gặp muội… Trần Ngọc Kỳ cảm giác có một vòng tay rắn chắc đang ôm lấy mình, từ từ siết chặt lại. - Muội nhờ ta bắt một con thỏ bằng sức thường, sau đó cũng ôm chồm lấy ta như vậy. Năm đó muội ôm ta xong liền rời đi, nhưng hiện tại ta ôm muội xong sẽ không bao giờ buông ra nữa… Nghe Phượng Minh nói ra mấy câu sến sẩm, Trần Ngọc Kỳ lại không có chút cảm giác chán ghét nào. Hai hàng nước mắt nàng tuôn rơi. Mười năm trước hắn từ chối nàng, nhưng nàng vẫn luôn kiên trì kiếm tìm hắn giữa biển người mênh mông. Đến khi gặp được lại rơi vào trong vòng xoáy tranh đấu của hoàng tộc. Lúc bị giam cầm, nàng không lo cho bản thân mà bao giờ cũng nghĩ đến hắn. - Ngọc Kỳ, ta xin lỗi, lúc trước khi nàng bị giam… Ta thật tình có tư tâm. Phượng Minh thở dài, thú nhận hoàn toàn. Cho đến tận hôm Tùng Âm mất đi, hắn mới suy ngẫm lại mọi chuyện, cảm thấy nên trân trọng những người yêu quý mình xung quanh. Về phần Trần Ngọc Kỳ, nàng đáng được nhận những gì tốt đẹp nhất. - Lúc đó cho dù huynh có tâm cũng không thể cứu nổi ta. Một Khai Nguyên cảnh dùng cách gì để vào hoàng cung? Trần Ngọc Kỳ an ủi hắn: - Được rồi, lần này vào cung ta muốn xin phụ hoàng tổ chức hôn lễ cho hai chúng ta. Hy vọng sau hôn lễ, ông ấy sẽ giúp huynh chữa lành vết thương trong linh hồn…