Phượng Hí Cửu Thiên

Chương 133 : đền bù bằng cánh tay

- Hay lắm, ta cũng muốn thử xem chênh lệch giữa Cửu Điệp Nhất Mộng và Đế Kinh Thiên lớn tới đâu! Dẫn Điệp Nhập Mộng! Một thức cơ bản nhưng cũng bao hàm toàn bộ tinh hoa của ảo thuật, làm tiền đề cho át chủ bài của y - Dục Hỏa Phần Tâm! Mắt Ngũ Âm thoáng mờ đi, hắn vội vàng vận khí để tinh thần minh mẫn. Nhưng ảo thuật của Tam Tần thật sự lợi hại, khung cảnh xung quanh đã biến đổi hoàn toàn, không còn là Chân Ma điện mà trở thành địa phương hắn sợ hãi nhất Đệ Ngũ Thiên- Huyền Âm Ma Ngục! Năm xưa có một lần hắn phạm lỗi liền bị phụ hoàng nhốt vào đó ba ngày ba đêm, chịu đủ mọi loại quỷ quái dày vò sống không bằng chết, đến khi ngạo khí triệt để bị hủy diệt mới được lôi ra ngoài. Sau này khi lớn lên, tại Đệ Ngũ Thiên hắn dù có thân phận cao quý không ai sánh bằng, nhưng Huyền Âm Ma Ngục đã vĩnh viễn trở thành cơn ác mộng thẳm sâu nơi tiềm thức không thể nào quên. - Ngũ Âm biết lỗi rồi, phụ hoàng tha cho ta đi! Ta sẽ không giết người bừa bãi nữa, ta sẽ cố gắng học cách trở thành một vị đế vương tốt… Hắn ngồi xuống ôm đầu gào thét, vô số ma quỷ đáng sợ vờn quanh, còn có Hồng Liên Nghiệp Hỏa xếp thứ tám trong dị hỏa bảng không ngừng thiêu đốt tạo nên sự đau đớn khủng khiếp. Ngoài Chân Ma điện, mọi người chỉ thấy Tam Tần đứng yên một chỗ, tay mới bắt pháp quyết đã khiến Ngũ Âm như hóa điên làm đủ động tác kỳ lạ. Ai cũng thầm kinh hãi vì loại công pháp quái dị này. Lúc Ngũ Âm thất thần nhất, Tam Tần liền tung đòn đánh lén. Bầu trời trong “Huyền Âm Ma Ngục” đổ cơn mưa rào, ẩn chứa trong đó là vô số đòn công kích của Tam Tần. Nhưng đến thời khắc sinh tử, chiếc quạt trong tay Ngũ Âm như có linh tính bay lên không trung rồi biến lớn vô số lần, hình thành một mái che đỡ lấy toàn bộ “cơn mưa”. Ngũ Âm cũng vì vậy bừng tỉnh. Hình tượng khóc lóc này là thứ hắn vĩnh viễn không bao giờ muốn ai thấy, mà bây giờ đã hiển lộ trước mặt không biết bao nhiêu người. Cơn giận dữ lên cao tới đỉnh điểm, Ngũ Âm bùng phát tu vi Vô Nhai trung kỳ của mình ra. Linh lực của hắn rất kỳ lạ, không có khí tức của “hoang”, nhưng xét về độ hùng hậu thì chí ít phải gấp năm lần tu linh giả Nam Thiệm. Trong điều kiện giao chiến bình thường, Ngũ Âm có thể dễ dàng giết chết Tam Tần. Điều khiến hắn gặp khó là công pháp quỷ dị Cửu Điệp Nhất Mộng kia. Lực công kích không cao nhưng gây ức chế với ảo cảnh triền miên, chỉ cần vô ý một chút sẽ trúng ngay sát chiêu được ngụy trang. - Vỡ cho ta! Bất Đổ Hoàng Cư Tráng! Ngón tay Ngũ Âm vạch một đường vào không trung. Cánh cửa đầu tiên mở tung ra, một thân hình đầu đội đế quan, mình khoác long bào bước ra, khuôn mặt người này không ngờ giống hệt hắn. Trước mặt vị hoàng đế này, mặc dù Tam Tần đang ẩn núp sau ảo cảnh cũng không qua mặt được y: - Thuận thiên thừa vận, phán ngươi tội chết! Âm thanh cất lên như phán quyết, bây giờ Tam Tần đã cảm nhận rõ ràng những điều Mộng Điệp từng trải qua khi xưa. Một loại khí tức tử vong bao trùm Tam Tần, muốn hủy diệt gã vì dám bất kính với hoàng đế. ——————————————————— Minh Quá Long nhìn thấy Tam Tần gặp nguy hiểm, gần như không chống cự nổi trước “đế ý” mãnh liệt của Ngũ Âm. Y biết mình không thể dây dưa thêm nữa, vội kết thúc cuộc chiến. - Dương Long Uy! Uy áp huyết mạch lại một lần nữa đè mạnh lên Tống Thanh Loan và hai ma tử kia. - Kinh Long Ngâm! Một tiếng rống tạo nên sóng âm xoáy sâu vào trong thần thức gây ra tổn thương nặng, tiếp đó là một quyền, một cước, một chưởng. Tất cả chiêu thức đều là cận chiến, thân hình Minh Quá Long tung hoành như chốn không người, đánh văng Tống Thanh Loan và hai ma tử ra xa, khiến cả ba đều trọng thương nặng. - Nghe đồn ngươi lợi hại còn hơn cả Ngụy Thư Diệp, thử đỡ Thần Long quyền của ta đi! Vì cảm nhận được sự lợi hại của Ngũ Âm nên Minh Quá Long dùng toàn lực vào đòn tấn công này, đồng thời cố gánh chịu giúp Tam Tần một phần sức ép. - Ngươi muốn chết, ta cho ngươi chết! Ngũ Âm nổi giận, không hiểu sao mình lại cảm nhận được một chút uy hiếp đến từ tên thất phu trước mặt. - Thuận thiên thừa thiên vận, phán ngươi tội chết! Cánh cửa thứ hai mở ra, vẫn là vị hoàng đế có khuôn mặt giống Ngũ Âm bước ra, chồng lên hư ảnh của vị hoàng đế đầu tiên, cả hai cùng đưa tay lên chỉ về phía Tam Tần và Minh Quá Long đang hợp lực chống đỡ phía dưới. Ầm! Một âm thanh khủng khiếp vang lên, những kẻ tu vi dưới Vô Nhai đang ở gần quan chiến đều bị vỡ nát kinh mạch, biến thành phế nhân, đứng xa một chút thì ù tai hoa mắt muốn té xỉu. Tam Tần và Minh Quá Long đều thổ huyết, lục phủ ngũ tạng dập nát. Ngũ Âm không khá hơn, trọng thương nặng nề, nhưng rốt cuộc hắn vẫn là người đứng dậy trước. Nhìn hai kẻ đằng xa với ánh mắt giận dữ, hắn chộp lấy Lăng Vân đang nằm quằn quại trên mặt đất rồi bỏ chạy ra khỏi Chân Ma điện. Bản thân trọng thương, hắn không dám liều mình ở lại đây thêm lâu. Chút nữa nếu Thái tử thất bại bị Ngụy Thư Diệp giết chết thì đối tượng bị vây công chắc chắn là hắn. ————————————— Phượng Minh chạy đến gần chỗ Thái tử để có thể sử dụng Diêu Quang Bảo Hạp một cách chuẩn xác nhất. Ngờ đâu mới được nửa đường thì đã bị Tô Hà chắn trước mặt, ánh mắt hiện lên sát khí. - Thiếu chủ, ngươi muốn làm gì? - Làm gì sao? Xuống Hoàng Tuyền hỏi Diêm Vương đi! Tô Hà vung lưỡi kiếm dài mỏng lên nhắm thẳng vào yết hầu của Phượng Minh. Đòn này nhanh tới mức Phượng Minh không thể tránh né, cứ tưởng phen này đi chầu Diêm Vương thật rồi. Nào ngờ Mã Tư Thuần từ đầu vẫn đứng im nay đột ngột tham chiến, đối tượng nàng nhắm tới chính là Tô Hà. - Tam hoàng tử, đa tạ! Phượng Minh ngoái ra sau nhìn thì thấy Tam hoàng tử nhoẻn miệng cười với mình. Nếu so sánh ra mặc có ý định lợi dụng mình triệt tiêu lực lượng Lăng Vân và Ngũ Âm nhưng gã ta vẫn khá đàng hoàng, hành động ngay thẳng, không tà khí như Thái tử. Hắn chuyển ánh nhìn lên Tô Hà vừa định giết mình, trong lòng nổi lên sát cơ. Nhưng bản thân không tài nào đủ khả năng giết y được, chỉ có cách chờ lúc Tô Hà giao chiến với Mã Tư Thuần lộ ra sơ hở rồi dùng Diêu Quang Bảo Hạp đánh lén. Hắn rất chờ mong nhìn xem uy lực thật sự của món pháp bảo này. “Thanh Vân kiếm Tiểu Nhu, Đế đô tiên Cố Nguyệt. Tư Thuần hạ Hồng Đao, Mạn Dao kỵ xích mã!” Đây là câu nói miêu tả tứ đại mỹ nhân của Nam Thiệm. Mã Tư Thuần nổi danh với Hồng Tụ đao đầy huyết tính của mình. Xét về khả năng chiến đấu thì nàng ta vượt trội hơn hẳn Tô Hà, nhưng tu vi và mức độ thâm hậu của linh lực lại kém xa. Vì vậy tuy trong giao chiến ban đầu có thể lấn áp đôi chút, song càng về sau thì điểm yếu càng lộ ra, bị Tô Hà nắm bắt được. Cũng giống như Hồng Tiểu Y, Mã Tư Thuần mặc một bộ xiêm y đỏ chót như máu. Khác biệt nằm ở chỗ Hồng Tiểu Y búi tóc lên cao, còn Mã Tư Thuần lúc nào cũng xõa tóc phủ kín mắt chỉ lộ ra sống mũi cao thẳng và đôi môi anh đào nhỏ nhắn. Có vẻ danh xưng “một trong tứ đại mỹ nhân Nam Thiệm” khiến nàng ta cảm thấy khó chịu. Trong suy nghĩ của nàng ta, một khuôn mặt hung dữ bặm trợn để hù dọa kẻ địch tốt hơn là dung mạo mỹ miều. Phong cách tấn công của Mã Tư Thuần là lấy thương đổi thương, không cần bận tâm Tô Hà công kích mình thế nào, nàng ta vẫn cứ chém loạn xạ, không hề phòng thủ. Đây cũng là điều Phượng Minh mong muốn. Thời cơ đã đến! Nhân lúc Mã Tư Thuần vừa trúng một chiêu vào hông, bù lại đao của nàng đã vung gần tới cổ của Tô Hà. Nếu trong điều kiện bình thường thì Tô Hà sẽ dễ dàng né được. Nhưng đột nhiên y cảm thấy ở mông mình nhói lên một cái. Kế đến toàn bộ linh lực trong cơ thể đều cứng lại như bị trúng phong ấn. Mã Tư Thuần vì có linh lực hỗ trợ nên động tác nhanh hơn, đao đã chém xuống gần tới cổ Tô Hà. Thấy y đột nhiên sững người trơ mắt nhìn mình chém, Mã Tư Thuần vội vàng lách đao sang trái. Dù sao Tô Hà vẫn là thiếu chủ của Nhất Niệm tông, trừ phi nàng muốn phản bội tông môn, nếu không mọi việc chỉ nên dừng lại ở giao chiến thông thường. Mặc dù Mã Tư Thuần đã cố khống chế hết sức nhưng lưỡi đao vẫn theo đà chém xuống. Máu tươi bắn ra, cánh tay phải của Tô Hà hoàn toàn đứt lìa. - Ta… Nàng luống cuống định giải thích. Tô Hà thì sững sờ nhìn máu tươi ở bả vai phun ra như suối, sau đó quỳ xuống ôm ống tay áo trống không hét lên đau đớn. - Đáng đời ngươi! Vừa nãy muốn giết ta, bây giờ đền lại một cánh tay đã nhẹ lắm rồi! Phượng Minh hừ lạnh, trực tiếp bỏ qua y, chạy nhanh đến chỗ Thái Tử đang giao chiến với Ngụy Thư Diệp. Tặng đậu