Phượng Hí Cửu Thiên
Chương 113 : tầng một diễn sinh quyết
- Đệ tử rõ!
Phượng Minh ôm quyền cám ơn, đang định rời đi thì chợt nghe Tùng Âm ma tôn nói:
- Luyện đan là thứ nên học, nhưng đừng như Cao Phong. Hắn thân là ma tôn của Nhất Niệm sơn lại mê muội luyện đan, cuối cùng quyết định rời tông môn đi chu du khắp tứ hải, mục đích truy cầu cực hạn đan đạo. Mà đan đạo của hắn nói ra thật chó má, hắn nghĩ rằng có thể luyện hóa vạn vật thành đan… Cao Phong tới xin thi thể của Thi sơn liên tục, bảo rằng sẽ biến thi thành đan. Nhưng rốt cuộc số thi thể bị hắn hủy đi phải lên tới con số mười vạn. Mẹ nó chứ! Đến lúc hắn nói ra ý tưởng muốn luyện hóa tứ đại sơn thành đan dược, bốn lão già chúng ta tức quá mới đuổi hắn ra ngoài. Ở bên ngoài tự do tự tại, hắn muốn luyện cả Nam Thiệm này thành đan cũng không ảnh hưởng tới chúng ta…
Hai mắt Phượng Minh sáng rực. Cảm thấy vị Cao Phong này đúng là hợp khẩu vị của mình. Dù Tô Mịch thì tư tưởng vẫn bị giới hạn ở việc coi dược thảo là thiết yếu để luyện ra đan dược. Nhưng vị Cao Phong tiền bối kia lại phá vỡ nguyên tắc này, đòi luyện hóa vạn vật thành đan.
- Tư tưởng có thể luyện thành đan không?
Phượng Minh đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ điên cuồng. Tùng Âm khi liếc nhìn sang hắn thì chợt sởn cả da gà. Vì ánh mắt của Phượng Minh hiện giờ trông chẳng khác gì tên điên Cao Phong năm xưa, tràn đầy cố chấp.
- Tư tưởng thành đan, diễn sinh vạn vật… Đúng rồi, ha ha, diễn sinh quyết biến tư tưởng thành thực chất. Vậy thì tại sao ta không thể biến tư tưởng thành đan… Đan đạo của ta, đan đạo của ta…
Phượng Minh vừa cười điên cuồng vừa chạy như bay ra khỏi Vãng Sinh động.
Thấy hắn như vậy, Tùng Âm liền tự hỏi có nên đuổi hắn ra khỏi tông môn để tránh xuất hiện một Cao Phong thứ hai hay không.
———————————————————
“Nhất tâm bất loạn, nhất niệm thành thiên. Trong lòng không có tạp niệm thì tự nhiên được như ý.”
Trên đường đi tới Mộng Thai, miệng Phượng Minh liên tục lẩm nhẩm câu này.
Cái gì là nhất tâm? Cái gì là tạp niệm?
Hóa giải được hai câu hỏi trên thì hắn khẳng định có thể đạt thứ hạng cao tại Đạo môn, Đan môn và thậm chí là Niệm môn.
Tại Mộng Thai lúc này, Trương Lập Thành đang nửa muốn đi vào Đạo môn nâng cao thứ hạng, nửa lại do dự vì sợ bị mọi người phát giác thân phận thật của mình. Việc ngộ nhận mình là A Ngưu đem lại lợi ích rất lớn cho gã. Chỉ trong hôm nay mà biết bao nhiêu lời mời gia nhập thế lực, thậm chí quà cáp được gởi đến tận động phủ để làm quen. Những điều này khiến Trương Lập Thành cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Nghĩ tới nghĩ lui cả buổi, cuối cùng Trương Lập Thành quyết định ngồi yên tại chỗ, hưởng thụ ánh mắt kính trọng của những đệ tử xung quanh.
Phượng Minh như thường lệ chẳng quan tâm ai đi thẳng một lèo tới Đạo môn, trong quá trình tránh đám đông đang ngồi xếp bằng tu luyện, hắn vô tình dẫm lên chéo áo của Trương Lập Thành khiến gã phẫn nộ, đứng dậy quát:
- Tiểu tử, ngươi mù à? Dám làm bẩn áo của bổn đại gia?
Sau khi phát hiện người trước mặt là Phượng Minh, Trương Lập Thành liền hừ lạnh:
- Hóa ra là Độc Cô Minh! Từ sau vụ việc lần trước thì hiềm khích giữa ngươi và các đệ tử Thi sơn đã được hóa giải rồi. Hôm nay ngươi tới đây thể thử xông bảng hay sao?
Phượng Minh gật đầu. Chưa kịp lên tiếng thì Trương Lập Thành đã nói:
- Một Khai Nguyên cảnh tu vi thấp như ngươi cần học thêm kiến thức mới nên xông bảng. Ráng tới Tàng Thư các đọc sách thêm mười năm nữa, chắc chắn sẽ đạt được thứ hạn trên một vạn. Tuy nhiên, bây giờ trong thời kỳ sơn chiến cũng nên tới thử sức một chút để lấy kinh nghiệm.
Phượng Minh lại gật đầu, đang định cảm ơn thì Trương Lập Thành lại lần nữa giơ tay ngăn cản, nhảy thẳng vào mồm hắn:
- Ta biết ngươi cảm động. Không sao, năm xưa ta cũng như ngươi. Nhưng ngươi thấy đấy, chỉ cần cố gắng, bất kể ai cũng có thể làm nên điều kỳ tích. Ngươi thấy cái tên A Ngưu trên Đạo môn và Thi môn chứ? Chính là tên của ta…
Phượng Minh cau mày, cảm thấy tên trước mặt vô duyên hết sức. Gã còn lại bảo A Ngưu là tên của gã, chẳng lẽ ở bảng xếp hạng có thể đặt trùng tên hay sao?
- Có phải thấy rất lợi hại không?
Trương Lập Thành ngẩng mặt lên trời cười ha hả, đưa tay vuốt chòm râu dê dưới cằm:
- Ngay cả ta cũng tự thấy ta lợi hại. Ban đầu ta đặt cái tên này là để tránh chúng đệ tử xăm soi. Nhưng người nổi bật làm gì cũng không thể che giấu hào quang, rốt cuộc vẫn bị các ngươi nhận ra…
Phượng Minh thở dài, bất lực hoàn toàn, đi thẳng vào Đạo môn, để Trương Lập Thành đứng nói nhảm một mình.
Sau khi khai báo danh tính, Phượng Minh bắt đầu tập trung giải đáp những câu hỏi về đạo tâm.
Phía bên ngoài, Trương Lập Thành đang không ngừng huênh hoang khoác lác về thân phận “A Ngưu” thì đột nhiên phát hiện ánh mắt kính trọng của mấy ngàn đệ tử với mình bỗng lạnh đi.
- Sao vậy, ta nói sai chỗ nào à?
Trương Lập Thành nuốt nước bọt. Sau đó run rẩy quay lưng lại, chỉ thấy hai chữ A Ngưu trên bảng xếp hạng bỗng vượt lên trên Mã Tư Thuần trở thành hạng hai. Nhưng không dừng lại ở đó, khoảnh khắc cái tên Tô Hà vốn đã ngự trị ở số một Đạo môn gần mấy chục năm bị đánh bay thì một sự bùng nổ kinh khủng diễn ra.
Trương Lập Thành lợi dụng lúc mọi người còn đang nghẹn ngào liền lập tức trốn đi. Đến khi tất cả ổn định tinh thần trở lại muốn tìm y tính sổ thì phát giác y đã biệt tăm biệt tích rồi.
- Ai? A Ngưu là ai?
- Chờ đi, chúng ta chờ xem bao nhiêu người xuất hiện.
Từng luồng sáng hiện ra, cũng phải đến gần tám mươi người có mặt trong đợt thí luyện lần này. Muốn tìm ra A Ngưu chân chính giống như mò kim đáy biển.
- Trời ơi, ai là A Ngưu vậy?
Thi thoảng có vài người đảo mắt đến chỗ Phượng Minh, nhưng rồi đều bỏ ngay suy nghĩ một Khai Nguyên cảnh có thể leo lên tốp đầu bảng xếp hạng Đạo môn.
Thật ra, những khảo thí trong sáu cửa ải phần lớn là về kiến thức, khả năng suy luận, cảm nghĩ, cảm ngộ, sức chịu đựng tinh thần. Duy chỉ có Thể môn mới cần đến sức mạnh cơ thể chân chính.
Vậy nên Khai Nguyên cũng được, Hóa Hình cũng xong, cơ hội chia đều cho tất cả mọi người. Nhưng một Khai Nguyên vừa bước chân vào tu luyện giới thì có bao nhiêu hiểu biết, kiến thức và thấu hiểu đại đạo cơ chứ? Thế nên mặc định chỉ có những kẻ tu vi cao, đã sống rất lâu mới có thể trả lời trọn vẹn các câu hỏi ở sáu cửa ải.
Còn Phượng Minh thì sao? Thực chất tu vi của hắn mười năm trước đã nằm ở mức tương đương với Ngưng Thần trung kỳ, đạo tâm cũng nằm ở mức đó. Đám Tam Tần, Lăng Vân, Trương Cuồng trước đây ai cũng bại dưới tay hắn mà bây giờ đều là những nhân vật phong vân một cõi trong thế hệ Vô Nhai… Còn hắn chỉ vì trùng sinh nên mới tu vi mất hết. Trừ người quen và biết thân phận năm xưa của hắn, thì kẻ mới gặp sẽ đều cảm thấy sự việc một Khai Nguyên cảnh chiếm được vị trí đệ nhất bảng từ một Vô Nhai cảnh là hư cấu hết sức.
- Mau mau báo tin về sơn môn, vị trí đệ nhất bảng của thiếu chủ Tô Hà đã bị phá vỡ sau ba mươi năm.
- Bằng mọi giá phải lôi kéo người này về thế lực của mình…
- A Ngưu là ai, phải điều tra…
Phượng Minh thở dài, nếu không phải vì muốn cứu Tạ Tranh thì hắn không muốn tạo nên náo động như vậy, ít nhất là trước khi giải quyết được chuyện thất công chúa và Vô Nhật đế. Nhưng tình thế ép buộc, nếu không sớm cứu Tạ Tranh thì e rằng chỉ mấy hôm nữa nàng ta sẽ bị Thạch Hạo hành hạ mà chết.
- Xông bảng thôi, hôm nay ta muốn cho đám thiên tài ở Nhất Niệm tông hiểu, cho dù ta có trùng tu lại từ đầu, đạo căn khuyết thiếu thì các ngươi vẫn như cũ không ai so sánh được với ta.
- Là Độc Cô Minh sao? Lần này chỉ có một mình hắn tiến vào Niệm môn?
- Chúng ta chờ xem nào?
Một vạn đệ tử ngồi xuống xếp bằng chờ đợi Phượng Minh. Ai nấy đều muốn xác nhận xem Phượng Minh có phải nhân vật bí ẩn kia không, dù trong tận thâm tâm, ai cũng cho rằng điều này là không thể.
Phần khảo thí ở Niệm môn có chút khác biệt với năm ải còn lại.
Thiền định kết hợp duy trì thời gian nhất tâm bất loạn. Những ảo cảnh và ma tâm sẽ xuất hiện quấy nhiễu liên tục. Tối thiểu phải trụ qua được nửa canh giờ mới được coi là hợp quy.
Lần trước Phượng Minh thất bại vì sợ sẽ bị hôn trầm (ngủ quên) trong lúc thiền định. Nhưng lần này dựa vào gợi ý từ câu chuyện của Cao Phong ma tôn, hắn đã có suy nghĩ khác.
Vì sao thiền thì nhất định phải xếp bằng? Vì sao nhất tâm thì đầu phải trống rỗng?
Phượng Minh cho rằng nhất tâm tức là chuyên chú vào một ý niệm, kể cả cuồng niệm hay tà niệm thì vẫn là nhất niệm.
Còn thiền, bản chất là sự bình lặng. Nhưng bình lặng là gì? Chính là tâm bình lặng không bị ngoại vật tác động. Giả dụ khi ta chạy trên đường nhìn thấy cái cây cũng chuyển động theo, song thực chất cây vốn bất động, thứ động chính là cặp mắt và tâm của ta. Trong trạng thái thiền định, dù ta có chạy thì mắt vẫn sẽ thấy cái cây đứng yên, theo đúng bản chất của nó.
Phượng Minh bắt đầu thiền định theo cách riêng của mình.
Hắn luyện kiếm.
Lấy song chỉ làm kiếm, hắn bắt đầu múa một bài kiếm pháp không có thực. Mọi chiêu thức đều là tự nhiên phát sinh, từ không sinh có, giống như ý tưởng “dùng niệm hóa đan” hắn vừa nghĩ ra.
Truyện khác cùng thể loại
78 chương
321 chương
7 chương
81 chương
8 chương
40 chương
25 chương
84 chương