Phương Đại Trù
Chương 39
Phương Nhất Chước bị Thẩm Dũng kéo đến cửa hàng son phấn, chưởng quầy tất nhiên tiếp đãi vô cùng nhiệt tình. Sau khi tiến vào bên trong cửa hàng, Thẩm Dũng nói muốn mua phấn hương, liền tiến đến chỗ đặt hộp phấn mở ra ngửi một chút.
Phương Nhất Chước tiến lại gần nhìn hắn, hỏi: “Tướng công, muốn ta dùng phấn hương sao?”
Thẩm Dũng lắc đầu, “Không, ngươi như bây giờ là tốt nhất, ta chỉ thích mùi hương trên người ngươi, nhàn nhạt dễ chịu, quá thơm rất nhức mũi… A… Hắt xì.”
Thẩm Dũng vừa nâng một hộp phấn lên ngửi liền hắt hơi hai cái, xoa xoa mũi, hắn vội đổi sang hộp phấn khác.
“Ngươi sẽ không…” Phương Nhất Chước có chút hoài nghi nhìn hắn, “Dùng cho chính mình chứ?”
“Tất nhiên là không.” Thẩm Dũng vội mở to mắt lắc đầu, rốt cục cũng ngửi thấy được từ một hộp, liền đưa qua cho Phương Nhất Chước ngửi thử,
“Nương tử, mùi hương này cùng hương thơm trên người cô nương vừa nãy giống nhau không?”
Phương Nhất Chước ghé mũi hít một hơi rồi gật đầu, “Ừ, đúng là cái này!”
“Đúng vậy!” Thẩm Dũng quay sang hỏi chưởng quầy, “Có phải có cô nương ở phủ nào đó thường xuyên dùng loại phấn này hay không?”
Chưởng quỹ hơi sửng sốt, cười nói, “Phương phủ.”
Thẩm Dũng khẽ nhíu mày, chưởng quỹ khó hiểu quay sang nhìn Phương Nhất Chước, “Thiếu phu nhân không phải là…”
“À.” Thẩm Dũng đem phấn hương bỏ trở lại, nói cáo từ, rồi kéo Phương Nhất Chước đi ra ngoài.
“Tiểu thư vừa nãy, đoán chừng chính là Phương Dao.” Ra khỏi cửa hàng son phấn, Thẩm Dũng thấp giọng nói.
“À.” Phương Nhất Chước gật đầu, Phương Dao kia, thật xinh đẹp.
Thẩm Dũng thấy Phương Nhất Chước dường như hơi lo lắng, liền nói một câu:
“Ngươi dễ nhìn hơn nàng, ta thấy nàng có vẻ xảo quyệt, ngươi mới đáng yêu.”
Thật ra Phương Nhất Chước cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy mơ hồ không được tự nhiên, nàng cũng không phải người keo kiệt nhưng đối với Phương Dao vẫn có chút lưu ý, dù sao thật vất vả lắm mới có một mối lương duyên. Thẩm Dũng nói lời kia, chính là muốn nàng vui vẻ, trên mặt Phương Nhất Chước ửng đỏ, cảm thấy rất thỏa mãn.
“Tướng công, người kia thật là Phương Dao sao?” Phương Nhất Chước hỏi: “Nàng không phải đã đi rồi sao, thế nào còn trở về? Còn có, ngày đó nha đầu của nàng quỳ trước cửa tửu lâu muốn giải oan, sau đó thì Phương lão gia tìm đến, đến tột cùng là vì cái gì?”
“Còn chưa rõ ràng sao?” Thẩm Dũng mỉm cười.
Phương Nhất Chước không hiểu nhìn hắn.
“Ừm… Nương tử, nếu ngươi là Phương Dao, ngươi có chịu gả cho ta hay không?” Thẩm Dũng hỏi.
Phương Nhất Chước nghe xong, mỉm cười, hỏi “Vậy ngươi nếu biết ta là Phương Nhất Chước, ngươi còn có thể cưới ta hay không?”
Thẩm Dũng hơi ngẩn người, sau đó cười ha ha, liên tục gật đầu, “Thú vị!”
Sau đó, hai người cũng không nói về chuyện này nữa, nắm tay nhau trở về, vừa khéo chạm mặt Phương Dao cùng nha hoàn của nàng đang chậm rãi đi về.
Bốn người liếc mắt nhìn nhau, Phương Dao thấy Thẩm Dũng cùng Phương Nhất
Chước nhìn mình, liền chuyển mắt nhìn đường đi. Nha hoàn Kinh Nhi thấy
Thẩm Dũng nhìn chằm chằm Phương Dao, liền hung hăng trừng mắt với hắn.
Thẩm Dũng khó hiểu, Phương Nhất Chước cũng có chút bất mãn, kéo Thẩm
Dũng bước nhanh đi, tự nhiên đang êm đẹp lại bị người ta trừng mắt nhìn.
Mà hành động này của Phương Nhất Chước, trong mắt của Phương Dao và Kinh
Nhi chính là tiểu nương tử đang ghen, không cho tướng công háo sắc nhìn các nàng.
“Tiểu thư.” Kinh Nhi nói khẽ với Phương Dao, “Tiểu thư nói xem, nha đầu nấu cơm đối với một người như Thẩm Dũng cũng coi như bảo bối, có thể thấy nàng chịu không ít khổ, lo sợ tiểu thư đoạt tướng công với nàng.”
Phương Dao có chút bất đắc dĩ gật đầu, nói:
“Cũng khó trách, cô nương này từ nhỏ đã lưu lạc bên ngoại, còn không biết nàng có biết chữ hay không, ai… Lần này cha thực sự hồ đồ rồi, sau này nếu Thẩm Dũng thay lòng đổi dạ, chúng ta phải đối với nàng thế nào cho phải?”
“Đúng thế.” Kinh Nhi gật đầu, “Nhưng cũng may mà tiểu thư không gả cho hắn.”
Phương Dao đứng ở tại chỗ, thấy Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước chắp tay nhau vừa nói vừa cười đi ở phía xa, đột nhiên nói: “Kinh Nhi, chúng ta đi xem một chút đi.”
…
Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước đi dạo quanh chợ, mua một ít đồ lặt vặt.
Trên đường, Thẩm Dũng còn tìm đến không ít bọn trẻ con ăn xin, cho bọn họ một ít bạc vụn, lại cùng bọn họ nói chuyện vài câu, liền nhanh chóng quay trở bên người Phương Nhất Chước.
“Tướng công, ngươi hỏi thăm bọn họ chuyện gì thế?” Phương Nhất Chước hiếu kỳ hỏi.
“Hỏi chuyện của nạn dân.” Thẩm Dũng nói, lại quay sang hỏi Phương Nhất
Chước, “Nương tử, ngươi nghe nói đến chuyện rau truyền bệnh dịch chưa?”
Phương Nhất Chước sửng sốt, “Rau truyền bệnh dịch sao? Ta chỉ nghe qua gà hoặc lợn truyền bệnh dịch thôi, rau cũng có bệnh dịch sao?”
Thẩm
Dũng cười, “Đây là chỗ kỳ quái a, mấy người khất cái vừa nãy đều đã trò chuyện cùng nhóm dân chạy nạn, nói là bởi vì quê hương của bọn họ có dịch bệnh, chính là dịch bệnh từ rau. Rau trồng ở các hộ gia đình lần lượt chết héo, khi người ăn vào thì mắc bệnh giống như bị ốm, không bao lâu thì chết. Một thôn trang của bọn họ trước kia có hơn trăm người, mắc bệnh mà chết gần một nửa, những người còn lại trôi dạt khắp nơi. Thôn trang xung quanh cũng không dám thu lưu bọn họ, nói là sợ bị lây bệnh, bọn họ lưu lạc bốn phương cuối cùng tới Đông Hạng phủ. Mới đầu làm ăn xin, nhưng sau đó chắc là do quá đói, bí quá hoá liều nên mới đi cướp đồ.”
“Thật đáng thương.” Phương Nhất Chước nhíu mày, “Đầu năm nay đúng là chuyện không may nào cũng có thể xảy ra, chỉ một cây rau cũng có thể khiến cho tan cửa nát nhà.”
“Nương tử, ngươi nghĩ tin sao?” Thẩm Dũng nhịn không được hỏi, “Chuyện rau sinh bệnh truyền nhiễm như thế này cũng quá hoang đường đi.”
“Cũng đúng.” Phương
Nhất Chước gật đầu, “Ta bình thường đều thường xuyên tiếp xúc với rau củ, chuyện rau truyền dịch bệnh hoang đường như thế đúng là chưa từng nghe nói qua.”
“Ừ… Chúng ta đi đến vùng ngoại thành tìm một người dân trồng rau hỏi một chút được không?” Thẩm Dũng hỏi, “Tìm người lớn tuổi một chút, mới có thể gặp qua nhiều chuyện!”
“Được!” Phương Nhất Chước gật đầu, kéo Thẩm Dũng đi.
“Ai…” Thẩm Dũng kéo nàng, cười: “Đừng nóng vội, đi ăn chút gì đã.”
“Tướng công muốn ăn cái gì?” Phương Nhất Chước xắn tay áo, “Ta mua về nhà nấu.”
“Đừng a.” Thẩm Dũng kéo lại Phương Nhất Chước đang muốn xông lên phía trước,
“Mệt lắm, hôm nay ngươi cũng nghỉ ngơi đi, chúng ta đến tửu lâu ăn, gọi vài món thức ăn ngon và một bầu rượu.”
“Tửu lâu rất đắt.” Phương Nhất Chước cau mũi.
Thẩm Dũng tiến lại thấp giọng nói bên tai nàng, “Có người đi theo chúng ta.”
Phương Nhất Chước hơi sửng sốt, cũng không quay đầu lại, hỏi Thẩm Dũng, “Ai theo chúng ta?”
Thẩm Dũng cười có chút bất đắc dĩ, “Ngươi không ngửi thấy sao? Mùi hương kia rất đậm a.”
Phương Nhất Chước nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Các nàng theo chúng ta làm gì?”
Thẩm Dũng nhún vai, “Mặc kệ, chúng ta đi ăn đã.” Nói xong, ôm vai Phương
Nhất Chước đi về phía tửu lâu, “Nương tử muốn ăn cái gì?”
“Muốn ăn ốc đồng.” Phương Nhất Chước nói.
“Ốc đồng sao, rất hợp để nhắm rượu.” Thẩm Dũng cười hì hì, “Phải cay, trời cũng nóng, ăn đến ướt đẫm mồ hôi mới thôi!
…
Xa xa trong ngõ nhỏ, theo hai người Kinh Nhi lôi kéo Phương Dao đi ra.
“Tiểu thư, thấy không?” Kinh Nhi nói, “Thẩm Dũng kia đúng là thô tục, ở trên đường cái còn kề vai sát cánh.”
“Ừ, đúng là không có thể diện.” Phương Dao gật đầu.
“Tiểu thư, nam nhân như vậy không theo cũng được.” Kinh Nhi nói, “Đến lúc đó vạn nhất dây dưa tới hắn, phiền phức chính là chúng ta nha.”
“Ừ.” Phương Dao gật đầu, do dự một chút, “Đi theo xem chút nữa.”
“Vâng.” Kinh Nhi gật đầu, cũng không biết tiểu thư sao lại để ý tên lưu manh kia như vậy, nhưng vẫn cùng Phương Dao đi vào trong tửu lâu.
Lúc này, Thẩm Dũng đã cùng Phương Nhất Chước đi lên lầu hai của tửu lâu, tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, Thẩm Dũng muốn hai đĩa ốc đồng lớn, còn thêm một bình rượu ngon.
Xa xa, Phương Nhất Chước thấy hai chủ tớ Phương Dao đang đi tới, liền nhỏ giọng nói: “Tướng công, các nàng hình như đến rồi.”
Thẩm Dũng rót trà cho Phương Nhất Chước và chính mình, thờ ơ nói: “Đừng để ý đến các nàng, trong đầu mấy tiểu thư nhà giàu đó đại thể đều có thói xấu này, nghĩ sự tình đặc biệt đơn giản, nếu như là một đại tài nữ lại càng không đáng tin cậy, cũng không phải người ta không tốt, mà nghĩ rằng mình chính là Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, điểm này thật là chịu không nổi.”
Phương Nhất Chước nhịn không được cười ra tiếng, Thẩm Dũng hình như rất ghét đám tiểu thư khuê các, vẫn nhớ khi thành thân, lúc đón nàng từ trong kiệu ra, hắn còn dùng con chuột nhỏ hù dọa nàng, nhỡ đâu lúc đó thực sự là một tiểu thư khuê các, chẳng phải là bị hắn dọa hoảng sợ rồi sao?
Rất nhanh, ốc được mang lên đây, ốc to đều, bên trên còn dính một tầng nước sốt và ớt cay, vừa nhìn đã thấy vô cùng ngon mắt.
“Còn nhớ lần trước chúng ta ăn ốc không?” Thẩm Dũng cười hỏi, “Cái này không biết có ngon như ốc ngươi làm hay không?”
Hai người nhớ tới lúc đó còn bị phạt quỳ, đều nhịn không được cười rộ lên, vừa giơ chén uống rượu vừa ăn ốc.
Hai người vừa bắt đầu ăn thì Phương Dao và Kinh Nhi cũng từ cầu thang bước lên đây.
Hiện tại đã quá giờ ăn trưa, nhưng so với thời gian bữa tối còn hơi sớm, bởi vậy bên trong tửu lâu cũng không có bao nhiêu người.
Kinh Nhi kéo Phương Dao, đi tới ngồi xuống một cái bàn cách bàn của Phương Nhất
Chước và Thẩm Dũng không xa, gọi một ít điểm tâm nhẹ, còn có một bình trà Long Tỉnh.
Bên bàn Thẩm Dũng lại vô cùng vui vẻ, hai người vừa ăn ốc, cay đến nỗi liên tục xuýt xoa, vừa uống rượu, uống đến luống cuống tay chân.
“Nương tử.” Thẩm Dũng nói: “Đầu bếp ở đây không tệ lắm nha, ốc nước ngọt ăn cũng rất ngon.”
“Ừ, ốc ở đây đúng là rất tươi ngon.” Phương Nhất Chước nói, “Thịt còn nhiều!”
“Nhưng ta lại cảm thấy so với ốc ngươi nấu vẫn kém chút gì đó.” Thẩm Dũng nhấp một ngụm rượu, quay sang Phương Nhất Chước cười, “Không ngon bằng ốc ngươi nấu.”
“Ốc ở đây là đem luộc trực tiếp mà không có ngâm muối, cho nên vẫn còn hơi mùi bùn, tuy rằng gia vị rất vừa, lửa cũng vừa, muối cũng ngấm đều vào trong thịt, nhưng chính vì vị bùn đất kia cho nên ăn thế nào cũng không có cảm giác vào.”
“Đúng vậy.” Thẩm Dũng tinh tế thưởng thức, “Thực sự là có chuyện như vậy.”
Hai người vừa nói đùa vừa ăn, rất nhanh, trên bàn đã có một đống vỏ ốc lớn, rượu cũng uống hết một bình, gương mặt Phương Nhất Chước ửng đỏ, cười tủm tỉm.
Thẩm Dũng thấy nàng vui vẻ, thật muốn ghé tới hôn một cái, lại hỏi: “Nương tử, đã đủ chưa? Có muốn gọi thêm ốc hay không?”
“Được.” Phương Nhất Chước gật đầu, Thẩm Dũng liền giơ tay lên gọi.
Cách đó không xa, Kinh Nhi và Phương Dao vừa ăn điểm tâm, vừa liếc mắt nhìn nhau, tuy rằng bộ dạng ăn uống của Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước có chút thô tục, thật sự là không quá lịch sự, thế nhưng… Cảm tình dường như cũng không tệ lắm.
Phương Dao nhìn ở trong mắt, trong lòng cảm thấy là lạ.
Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước ăn ốc uống rượu đến no căng, miệng lưỡi cay xè nhưng vẫn vui sướng, liền thanh toán rồi rời đi.
Khi hai người xuống lầu, vừa vặn gặp vài nha dịch chuẩn bị trở về phủ. Thẩm Dũng để cho bọn họ mang mấy cuộn vải vóc trở về, còn hắn lại lôi kéo
Phương Nhất Chước, đi về vùng ngoại thành, chuẩn bị tìm một lão nông trồng rau hỏi chuyện một chút.
Mấy nha dịch về tới phủ nha, vừa lúc gặp Thẩm phu nhân cùng Tiểu Thạch đi mua sợi trở về.
“Ồ.” Thẩm phu nhân liếc mắt nhìn thấy mấy cuộn vải nha dịch cầm về, hỏi: “Vải tốt đấy, mua ở đâu đó?”
“Phu nhân, thiếu gia bảo mang về, có thể là mua để cho Thiếu phu nhân may quần áo.” Nha dịch nói, đem vải giao cho Thẩm phu nhân.
“À.” Thẩm phu nhân nhận lấy, sờ sờ vải, gật đầu nói: “Cứ đưa cho ta, ta sẽ may cho Nhất Chước.” Nói rồi, cầm vải trở về.
Thẩm Nhất Bác vừa mới hỏi xong đám nạn dân, ra khỏi phòng liền thấy Thẩm phu nhân đang cầm mấy cuộn vải đi tới, liền tới gần.
“Ông xem nhi tử của ông thật có tâm.” Thẩm phu nhân cười nói, “Mua cho Nhất Chước nhiều vải để may quần áo như vậy.”
Thẩm Nhất Bác cầm lấy mấy cuộn vải nhìn một chút, nói: “Vải này đúng là đẹp … Có điều là hình như hơi ngắn thì phải?”
“Đây là để may áo lót*.” Thẩm phu nhân trừng mắt nhìn tướng công nhà mình, “Sao lại không có nhãn lực như thế?”
*Quên chú thích áo lót của người cổ đại là lớp áo mỏng mặc bên trong chứ không phải áo lót như chúng mình bây giờ nha:))
Thẩm Nhất Bác ngẩn người, khó hiểu hỏi phu nhân: “Mỏng như vậy để may áo lót thì mặc thế nào a?”
“Hử.” Thẩm phu nhân giương mi lên, “Thế nào? Không muốn ôm cháu sao?”
“Ách…” Thẩm Nhất Bác liếc mắt nhìn cuộn vải, một lúc lâu, gật đầu: “Đúng là rất đẹp… Bằng không phu nhân cũng may một bộ?”
“Phi!” Thẩm phu nhân đỏ mặt giậm chân, “Bao nhiêu tuổi rồi, già mà còn không đứng đắn!” Nói xong, cầm lấy vải lắc lư chạy đi, Thẩm Nhất Bác ở phía sau lắc đầu cười.
“Lão gia.”
Lúc này, Thẩm Kiệt đã đi tới, “Đã phái người đi hỏi, chưa từng nghe nói có chuyện rau gây ra bệnh truyền nhiễm, lão nông này thiếu chút nữa bị chọc cười đến chết.”
Thẩm Nhất Bác cũng bật cười, “Không phải ta đã nói rồi sao, đúng là một chuyện hoang đường.”
“Vậy có nên điều tra một chút hay không?” Thẩm Kiệt hỏi: “Vì sao vô duyên cớ vô cớ dùng thức ăn hại chết nhiều người như vậy? Là do ăn nhầm độc vật hay là có người cố tình phá rối? Hoặc cũng có thể là do bệnh dịch khác gây nên?”
Thẩm Nhất Bác suy nghĩ một chút, gật đầu, hỏi: “Thanh Sơn thôn cách nơi này có xa không?”
“Rất xa.” Thẩm Kiệt ngửa mặt lên trời suy nghĩ một chút, “Thế nào cũng phải đi hai ngày đường mới có thể tới nơi.”
“Hai ngày…” Thẩm Nhất Bác nhíu mi, hỏi: “Nhất Chước và Dũng Nhi đâu?”
“Thiếu gia và Thiếu phu nhân hôm nay ra ngoài.” Thẩm Kiệt trả lời, “Nói là đi mua ít vải, có điều là vải đã đưa tới nhưng người vẫn chưa về, ta vừa đi hỏi hai nha dịch, bọn họ nói thiếu gia và Thiếu phu nhân đi ra ngoài thành rồi.”
“Ngoài thành?” Thẩm Nhất Bác sửng sốt, lập tức cười rộ lên, “Chắc là đi hỏi chuyện nạn dân.”
“Lão gia, thiếu gia dường như rất có hứng thú với việc tra án.” Thẩm Kiệt cũng cười, “Hắn thông minh, bây giờ cũng được mọi người yêu mến, nói không chừng thời gian tới có thể tiếp quản chức vụ của ngài.”
Trước đây ngay cả nằm mơ Thẩm Nhất Bác cũng chưa từng nghĩ tới Thẩm Dũng có tiếp nhận chức nghiệp của hắn, chỉ cầu hắn đừng gây chuyện thị phi là được, vạn lần không nghĩ tới cư nhiên có ngày hắn lãng tử quay đầu, sau này nhất định phải đem tên Phương Nhất Chước viết vào trong sổ sách ghi công lao của Thẩm gia mới được! Hắn nhìn trái phải một chút, rồi quay sang nói với Thẩm Kiệt, “Ngươi đi gọi Tiểu Kết Ba, thu thập một chút đồ đạc của Dũng Nhi và Nhất Chước, chúng ta đi ra ngoài thành tìm bọn họ, sau đó cùng đi Thanh Sơn thôn.”
“Được!” Thẩm Kiệt vội vã chạy đi chuẩn bị.
Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước rời khỏi tửu lâu, Kinh Nhi hỏi Phương Dao, “Tiểu thư, chúng ta có đi theo nữa không?”
Phương Dao khẽ cười cười, nói: “Hai người bọn họ, dường như rất xứng đôi.”
“Đúng vậy.” Kinh Nhi nói, “Phương Nhất Chước cũng chỉ là một nha đầu tầm thường, phối với Thẩm Dũng cũng vừa hợp, tiểu thư không giống bọn họ, phải kết đôi với đại tài tử mới phải… Có điều là Thẩm Dũng kia cũng tạm được, đối với Phương Nhất Chước rất tốt.”
Phương Dao nghe xong, không nói gì.
“Làm sao vậy tiểu thư?” Kinh Nhi thấy Phương Dao có tâm sự, liền hỏi.
“Ừ… Chúng ta đi theo đi?” Phương Dao đột nhiên nói.
“Đi theo?” Kinh Nhi nhíu mày, “Tiểu thư, bọn họ hình như muốn ra khỏi thành đó.”
“Không có việc gì, liền đi xem.” Phương Dao đứng lên.
“Đi làm cái gì a?” Kinh Nhi vội vàng trả tiền, rồi chạy theo hỏi Phương Dao, “Tiểu thư, cô hình như rất lưu ý Thẩm Dũng kia.”
Phương Dao lắc đầu, “Không phải, chỉ là cảm thấy bọn họ hình như rất thú vị, không giống như ta tưởng lắm, nên muốn theo chân bọn họ nhìn một chút thôi.”
“Tướng công.” Đi ra ngoài thành được một đoạn, Phương Nhất Chước nói với Thẩm Dũng, “Các nàng vẫn còn theo sau.”
“Thật phiền.” Thẩm Dũng nhíu mày nói, “Đến tột cùng muốn cái gì?”
“Chi bằng chúng ta hỏi thẳng các nàng?” Phương Nhất Chước nói, “Đoán tới đoán lui thật đau đầu.”
Thẩm Dũng cảm thấy cũng đúng, liền dắt Phương Nhất Chước đi vào một cái hẻm nhỏ.
Quả nhiên, không lâu sau, bên ngoài ngõ nhỏ truyền đến tiếng bước chân vội vã, có tiếng người nói.
“Tiểu thư, tiến vào ngõ đi.”
…
Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước liếc mắt nhìn nhau, đồng thời lúc đó có hai người xuất hiện ở đầu ngõ, chính là Phương Dao cùng Kinh Nhi.
Hai người vội vàng bước vào ngõ nhỏ, nhưng lại thấy Thẩm Dũng và Phương
Nhất Chước đang dựa vào tường nhìn hai nàng. Phương Dao không có kinh nghiệm gì, trên mặt xấu hổ đã nghĩ chạy đi. Nhưng Kinh Nhi lại rất trấn định, kéo tay Phương Dao đi chậm lại.
Thẩm Dũng hỏi, “Hai người các ngươi là ai? Đi theo chúng ta làm gì?”
“Ai theo các ngươi?” Kinh Nhi giương mi lên, “Đường này cũng không phải của nhà ngươi, trừ ngươi ra không cho ai đi sao?”
“Ha.” Thẩm Dũng cười nhạt một tiếng, nhìn hai người một chút, đột nhiên mở rộng phiến áo ngoài, trong miệng ho khan hai tiếng vô cùng thô tục, phun ra một miếng nước bọt, “Ai nha, hôm nay sao lại nóng như vậy, chi bằng cởi bớt quần áo đi.”
“Ngươi… Ngươi muốn làm gì?” Kinh Nhi sợ hãi vội vàng đứng lên trước chắn cho Phương Dao.
“Làm gì sao?” Thẩm Dũng bĩu môi, “Đường này cũng không phải của các ngươi, ngươi quản được lão tử cởi y phục chắc? Lão tử còn cởi quần này!”
“A!” Kinh Nhi sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vã kéo Phương Dao, “Tiểu thư chúng ta đi mau, hắn chính là một tên lưu manh!” Nói xong, kéo Phương
Dao mặt mũi đã trắng bệch, vội vã chạy trốn.
Thẩm Dũng bật cười, chỉnh chỉnh lại quần áo, quay đầu nhìn Phương Nhất Chước, chỉ thấy nàng đứng ở một bên, thần sắc phức tạp nhìn hắn.
Thẩm Dũng gãi gãi đầu, “Nương tử, ngươi đừng để ý, ta làm như vậy là để các nàng sau này sẽ không tìm chúng ta dây dưa nữa.”
Phương Nhất Chước gật đầu, đi lên giúp Thẩm Dũng chỉnh lại y phục, “Ta biết, chỉ là tướng công, ngươi có thể từ từ nói với các nàng, sao phải giả trang kẻ lưu manh, để cho bọn họ xem nhẹ.”
“À… Các nàng muốn chính là cái này, ta liền cho bọn họ nhìn.” Thẩm Dũng ôm vai đi Phương
Nhất Chước đi ra ngoài, nói tiếp: “Trước kia Phương Dao nghĩ ta chính là một tên lưu manh, hạ tam lạn* cho nên mới không chịu gả cho ta, nghĩ trăm phương nghìn kế để đào hôn còn tìm ngươi đến gả thay. Nhưng gần đây Đông Hạng phủ lại loan truyền tin tức ta lãng tử quay đầu, không cần biết trong lòng nàng nghĩ như thế nào, nhưng đoán chừng ít nhiều cũng có chút không cam lòng.”
*Hạ tam lạn: Chỉ những kẻ bỏ đi, không có tiền đồ.
Phương Nhất Chước gật đầu, “Ừ, tướng công nói rất đúng.”
“Nương tử, nói thật, ngươi cho rằng phụ thân sẽ không tức giận sao?” Thẩm Dũng cười nhạt một tiếng, “Bị xem nhẹ tất nhiên sẽ không thoải mái, hơn nữa cha ta là ai, ngày đó tất nhiên không cho Phương Thọ mặt mũi. Theo ta thấy, Phương lão gia kia sau khi trở về, nhất định sẽ nói ta không đến một văn tiền, muốn dẫn nữ nhi rời khỏi đây. Chuyện Phương Dao để một nha đầu đến thử ta ngày đó, đại khái không thử được, cho nên lần này muốn đi xem cho rõ ràng.”
Phương Nhất Chước nhìn Thẩm Dũng, “Ngươi rõ ràng là trở nên tốt hơn, vì sao không để cho các nàng nhìn thấy, để nàng hối hận?”
Thẩm Dũng bật cười, vỗ vỗ vai Phương Nhất Chước, nói: “Ta vì sao phải để nàng hối hận? Nàng ta có hối hận thì cũng có gì tốt với ta? Nàng ta chính là loại tiểu thư khuê các tranh cường háo thắng, nàng một đường đi theo chúng ta, đơn giản chỉ là muốn xác định một chút xem ta có còn là kẻ lưu manh nữa hay không. Vừa rồi để nàng thấy ta rất thương ngươi, tất nhiên trong lòng nàng còn nghi vấn, cho nên mới đi theo đến tận đây, hôm nay để nàng thấy được ‘bộ mặt thật’ của ta, bất kể bên cạnh có nương tử, ta vẫn là một tên lưu manh, không xứng với nàng, cho nên nàng đào hôn không sai! Ta là nam tử hán đại trượng phu, cần gì phải tính toán với một cô nương? Nàng muốn xem cái gì ta liền diễn cho nàng xem cái đó, để nàng an tâm đi tìm một nam nhân tốt mà gả cho, tránh cho những chuyện rắc rối.”
Phương Nhất Chước sau khi nghe xong, cười gật đầu: “Tướng công nói rất đúng, ngươi so với những kẻ được gọi là tài tử, thư sinh còn tốt hơn gấp trăm lần. Chỉ là ta sợ các nàng ở sau lưng ngươi nói bậy.”
“Đừng lo.” Thẩm Dũng thờ ơ nói: “Người khác nghĩ thế nào cũng chẳng liên quan đến ta, chỉ cần nương tử hiểu là được rồi.”
Phương Nhất Chước đỏ mặt lên, mẹ nàng bình thường luôn nói nam nhân miệng ngọt không đáng tin cậy… Thế nhưng, tướng công nàng nói ngọt nàng lại thấy thật tốt nha.
Hai người đang vui vẻ đi về phía trước, chợt nghe thấy phía sau có tiếng ho khan.
Hai người cảm thấy âm thanh rất quen tai, vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy
Thẩm Nhất Bác dẫn theo Thẩm Kiệt cùng Tiểu Kết Ba, vẻ mặt bất đắc dĩ đứng ở phía sau hai người, cũng không biết đã theo bao lâu.
“Phụ thân?” Thẩm Dũng sửng sốt.
“Trên đường lớn còn khoác vai bá cổ.” Thẩm Nhất Bác trừng mắt nhìn Thẩm Dũng, “Đi đứng cho nghiêm chỉnh, nắm tay không được sao?”
“À.” Thẩm Dũng lập tức chuyển sang nắm tay Phương Nhất Chước, khóe miệng Thẩm Nhất Bác hơi giật giật, đi lên phía trước.
Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước liếc mắt nhìn nhau, hỏi Tiểu Kết đang đeo một bao quần áo ở phía sau, “Đi đâu đó?”
“Lão gia muốn mang chúng ta đi Thanh Sơn thôn.” Tiểu Kết Ba nói với hai người, “Đi thăm dò chuyện tình của nạn dân.”
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
32 chương
54 chương
66 chương
83 chương
104 chương
52 chương