Edit: ღ Linh Nhi ღ Beta: Diệp Y Giai “Ta và hắn à? Ta là tình nhân mà hắn bao dưỡng, hắn bao ta ăn, bao ta ở, bằng không ngươi cảm thấy làm sao ta có thể đột nhiên giàu có, mặc những nguyên liệu vô cùng tốt đây?” Vân Thanh Nhiễm không giải thích mình là nữ nhi, càng không nói cho Mộ Dung Tu biết nàng là thế tử phi được Quân Mặc Thần cưới hỏi đàng hoàng. Thế tử gia, xin lỗi ngươi, thanh danh của ngươi đã bị ta phá hoại, có điều ta tin tưởng ngươi sẽ không để ý. “Ngươi…” Mộ Dung Tu nhìn Vân Thanh Nhiễm đắc ý dào dạt nói mình là nam sủng của Quân Mặc Thần, đây không phải là chuyện đáng đắc ý đến vậy chứ? “Ngươi không sợ chơi hỏng thân thể của thế tử gia à?” “Nói một chút xem, lão yêu bà bảo ngươi đến làm gì?” Vân Thanh Nhiễm nói thẳng vào chủ đề, đây mới là vấn đề quan trọng. Lại một lần nữa nghe được từ “lão yêu bà” từ miệng Vân Thanh Nhiễm, trên mặt Mộ Dung Tu ngoại trừ khó coi một chút, hắn thực sự biết người mà hắn nhắc tới là ai chứ? Mộ Dung Tu khẽ lay động chiếc quạt trong tay, trên mặt mang theo ý cười, nói: “Lần này sư phụ bảo ta tới đây để điều dưỡng thân thể của ngươi cho tốt.” Vân Thanh Nhiễm từ lúc tỉnh lại vẫn luôn điều dưỡng thân thể của mình, nhưng cho tới bây giờ, thân thể nàng vẫn rất yếu. Nếu Hồng Dược đã nhận định Vân Thanh Nhiễm làm người thừa kế Thương Lan giáo, thì đây chính là vấn đề hàng đầu cần ứng phó. “Ngươi biết y thuật?” Vân Thanh Nhiễm đánh giá Mộ Dung Tu, nếu nói hắn là thương nhân, Vân Thanh Nhiễm cảm thấy trên người hắn thiếu đi hơi thở tiền bạc của thương nhân, cũng ít cảm giác khôn khéo giảo hoạt, nếu nói hắn là đại phu, Vân Thanh Nhiễm vẫn tin tưởng hơn, “Ta chỉ nghĩ ngươi là thương nhân không hơn không kém, ở trong kinh thành có vô số cửa hàng.” “Ta không hiểu thương trường, thương nhân là đại sư huynh, những quán mà Thương Lan giáo sở hữu đều là của đại sư huynh đến chưởng quản.” Mộ Dung Tu hồi đáp. Hắn chẳng qua là ở trong kinh thành nhiều, cho nên mọi người đều nghĩ hắn là lão bản mà thôi.Thật ra hắn không phải, một chút kinh thương hắn cũng không biết, cái mà hắn cảm thấy hứng thú chỉ có cầm kỳ thi họa cùng y thuật mà thôi. “Đại sư huynh? Còn làm buôn bán bên ngoài Thương Lan giáo?” Vân Thanh Nhiễm nhíu mày, tựa hồ sư huynh của nàng không chỉ có một. Lão yêu bà rốt cục đã thu nhận bao nhiêu đồ đệ? “Ngoại trừ ta, ngươi còn có một vị sư huynh, có điều huynh ấy không ở nơi này, Thương Lan giáo từ trên xuống dưới có rất nhiều người, cơm ăn, chi tiêu, tất cả đều do đại sư huynh phụ trách.” Mộ Dung Tu giải thích đơn giản một chút, “Được rồi, việc này về sau ngươi sẽ biết chi tiết, bây giờ việc ngươi cần làm là điều trị thân thể cho tốt.” Nói xong, Mộ Dung Tu dẫn Vân Thanh Nhiễm tới một gian nhà cỏ gần đấy. Nhà cỏ này tuy rằng đơn sơ một chút, nhìn tổng thể lại rất sạch sẽ, bên trong không có một hạt bụi. “Ngồi đi.” Mộ Dung Tu nói với Vân Thanh Nhiễm, sau đó hắn đi đến ngăn tủ trong phòng lấy đồ nghề của mình. “Cởi quần áo ra.” Mộ Dung Tu lại nói với Vân Thanh Nhiễm. “Có thể không cởi không?” Nàng là nữ tử, hắn là nam tử, quần áo này cởi ra, thì cho dù nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch. “Quần áo không cởi thì ta làm sao có thể đâm chính xác được các huyệt vị cho ngươi?” Mộ Dung Tu hỏi ngược lại, “Ngươi là một nam tử vì sao lại quan trọng việc này, không phải chỉ cởi quần áo mà thôi, ta cũng không phải Quân Mặc Thần, không có hứng thú đối với nam tử.” Nàng biết hắn đối với nam tử không có hứng thú, nhưng mà nàng không phải nam nha! “Ngươi đổi phương pháp khác được không?” Vân Thanh Nhiễm nàng tuy rằng đến từ xã hội hiện đại, nhưng đối với việc mình cởi quần áo ở trước mặt một nam tử không quen thì nàng vẫn không làm được. “Ngươi rốt có cái gì không thể cho người khác nhìn?” Mộ Dung Tu cười hỏi, lúc trước thấy nàng tự nhiên hào phóng, nhưng lúc này lại ngượng ngùng, cảm giác có mấy phần giống những thiên kim tiểu thư chưa xuất giá. “Ta nào có gì mà không thể để người nhìn thấy, lão yêu bà bảo ngươi điều dưỡng thân thể cho ta, không bằng ngươi kê thuốc, ta mang về ăn là được.” Vân Thanh Nhiễm đưa ra lời đề nghị, thầm nghĩ, tám phần là lão yêu bà cố ý, biết rõ nàng là nữ, Mộ Dung Tu lại không biết, cố ý chỉnh nàng đây mà, khó trách sáng sớm lão yêu bà lại cười như hồ ly, hóa ra là có ý định này. Lão yêu bà không chiếm tiện nghi được ở chỗ nàng, cho nên đứng sau giật dây, thật không biết bà có mưu ma chước quỷ gì. “Vân Thanh công tử đang sợ hãi?” Mộ Dung Tu cười nói, còn đung đưa cây ngân châm trong tay, giống như cười nhạo Vân Thanh Nhiễm nhát gan. “Ngươi cứ coi như là ta đang sợ hãi đi.” Vân Thanh Nhiễm cảm thấy không sao cả, cứ để cho người khác cảm thấy nàng nhát gan đi, chỉ cần nàng biết mình không nhát gan là được rồi, người khác nghĩ như thế nào cũng không liên quan đến nàng. “Được, không dùng châm cũng được.” Mộ Dung Tu tôn trọng lựa chọn của Vân Thanh Nhiễm, hiện giờ nàng là thiếu chủ Thương Lan giáo, xét thân phận, nàng ở trên hắn, hắn không có lý do chống lại mệnh lệnh của nàng. Mộ Dung Tu cũng không vội làm gì Vân Thanh Nhiễm, hắn ngồi xuống, cùng Vân Thanh Nhiễm nói chuyện phiếm, “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?” “Mười lăm.” Vân Thanh Nhiễm trả lời, haiz, không thể không cảm khái niên đại không tồn tại trong lịch sử này giống với cổ đại nàng biết, thời gian nữ tử phải xuất giá thật đúng là không phải sớm bình thường đâu. “Một mình?” Mộ Dung Tu lại hỏi. “Không phải.” Nàng còn có Quân Mặc Thần, lão công này tuy rằng chỉ trên danh nghĩa, nhưng mà tình hữu nghị cách mạng của bọn họ còn đó. “Ta rất hâm mộ ngươi.” Mộ Dung Tu cảm khái nói, “Ta hâm mộ ngươi có thể dễ dàng thành đệ tử của bà, hâm mộ ngươi có thể được Thông Linh Bảo Ngọc thừa nhận.” “Ngươi muốn trở thành người thừa kế của bà?” Vân Thanh Nhiễm có chút tò mò hỏi. “Đúng, ta muốn, rất muốn.” Mộ Dung Tu khẳng định nói, ngay cả một giây chần chờ cũng không có. “Cái vị trí kia đối với ngươi mà nói rất quan trọng à?” “Đúng, rất quan trọng, nhưng mà trọng yếu hơn, ta muốn bồi ở bên người bà, muốn được bà khen ngợi.” “Bà ấy đối với ngươi rất quan trọng?” Vân Thanh Nhiễm tự nhiên có ý nghĩ, Mộ Dung Tu thích Hồng Dược, “Khó trách ngươi không thích ta gọi bà là lão yêu bà, thì ra ngươi thích bà ấy.” Hóa ra là khổ sở vì tình. Nghe Vân Thanh Nhiễm nói những lời này, Mộ Dung Tu vội vàng phản bác nói, “Ta làm sao có thể thích bà! Sự tình không phải như ngươi nghĩ!” “Không phải là vì thích bà, vậy vì sao ngươi lại muốn ở bên cạnh bà ấy?” “Bà là mẫu thân của ta, tuy rằng bà chưa từng thừa nhận.” Ể! Mẫu thân! Bởi vì nhìn bề ngoài thực sự không giống, thoạt nhìn Hồng Dược còn rất trẻ tuổi, nhìn giống tỷ tỷ của Mộ Dung Tu hơn, tuy rằng Hồng Dược cũng từng nói qua, tuổi của bà rất lớn. “Ngươi muốn nghe chuyện của ta không?” Mộ Dung Tu nói. “Ngươi và lão yêu bà đều xem như có chút quan hệ với ta, vì vậy ta có một chút hứng thú.” Vân Thanh Nhiễm yên tĩnh chờ Mộ Dung Tu kể chuyện của hắn và Hồng Dược. “Ta sinh ra trong một dòng dõi thư hương ở Thương Lan, trước mười tuổi ta vẫn cho rằng ta có họ kép Mộ Dung, cha nương đều là cha nương của ta, tuy rằng thái độ bọn họ đối với ta tồn tại một loại cảm giác xa cách khó hiểu, cho đến khi sinh nhật mười tuổi của ta, trong phủ có một nữ tử xinh đẹp đến, hồng y tung bay, giống như ráng hồng diễm lệ nhất phía chân trời, bà tuyệt trần mà đến, hết thải bụi đất của thế gian giống như đều không thể dính đến bà, bà tôn quý như vậy, làm cho người ta không tự giác mà ngưỡng mộ, sau đó bọn họ nói cho ta biết, nữ tử kia chính là thân mẫu của ta.” “Bà dắt tay ta, nói với ta, Tu Nhi, theo ta về nhà, lúc đó ta thề, đời này ta sẽ bảo hộ bà thật tốt —— mẫu thân của ta. Sau đó ta đi theo nữ tử kia rời khỏi Mộ Dung gia, đi tới trung tâm của Thương Lan, chỗ của Thương lan giáo, ta nghĩ rằng từ nay về sau ta có thể cùng với mẫu thân của mình sinh sống cùng nhau, sự thật lại không phải như vậy, ta cùng với rất nhiều đứa trẻ khác cùng nhau sinh sống, giống những đứa trẻ kia, hàng ngày luyện công, là một thành viên rất bình thường trong giáo.” “Cho dù ta là con của bà, nhưng trong mắt bà thì ta cùng những đứa trẻ kia đều giống nhau, chỉ khi trở thành đệ tử của bà, chỉ khi trở thành người thừa kế của bà, kế thừa tất cả của bà, ta mới có thể cách bà thật gần, từ một năm đó ta bắt đầu nghiêm khắc yêu cầu chính mình, trổ hết tài năng giữa đông đảo những đứa trẻ cùng lứa, trở thành đệ tử thân truyền của bà, ta đã cho rằng chỉ cần cố gắng thêm chút nữa, là có thể trở thành người thừa kế của bà. Nhưng bà lại nói cho ta biết, ta vĩnh viễn đều không có khả năng, bởi vì ta không được Thông Linh Bảo Ngọc thừa nhận, bà nói ngay từ ngày đầu tiên ta trở về đã thử nghiệm qua, ta không thể trở thành giáo chủ kế nhiệm của Thương Lan giáo. Cho nên, ta ghen tị với ngươi, ghen tị ngươi hơn bất kỳ ai.” Nghe xong những lời mà Mộ Dung Tu nói, Vân Thanh Nhiễm đại khái cũng hiểu được, vấn đề này không thể nói ai đúng ai sai. “Vậy phụ thân ngươi đâu?” Vân Thanh Nhiễm hỏi. Mộ Dung Tu lắc đầu, “Ta không biết, bà không nói, ta sẽ không hỏi.” Sự tôn trọng mà Mộ Dung Tu dành cho Hồng Dược quả thực đã đạt đến trình độ mù quáng. Xem ra lúc về hẳn nên hỏi lão bà một chút xem lúc bà ta trẻ tuổi đã làm hại nam nhân ngây thơ nhà ai mà lưu lại Mộ Dung Tu, Vân Thanh Nhiễm nghĩ như vậy. Vân Thanh Nhiễm vỗ vỗ bả vai Mộ Dung Tu, cổ vũ nói, “Tin tưởng ta, ở trong mắt của một người mẫu thân, vô luận con của bà có bao nhiêu thành tựu, gây dựng bao nhiêu công lao sự nghiệp, thì hắn vẫn là giỏi nhất.” “Cảm ơn ngươi đã an ủi ta.” Mộ Dung Tu tựa hồ không cho rằng hắn là nhi tử có tiền đồ trong lòng Hồng Dược, ngay cả việc trở thành người thừa kế của bà mà hắn cũng không làm được. “Ta không phải đang an ủi ngươi, ta đang nói sự thật. Ngươi có thể hoài nghi mọi người trên thế giới này, nhưng không được dễ dàng hoài nghi chính mình.” Vân Thanh Nhiễm nói. Mộ Dung Tu nghe vậy, trong lòng hỏi chính mình một lượt, hắn thực sự có thể cho rằng như vậy ư? “Được rồi, ngươi cho ta một ít dược đi, thuốc bổ để điều dưỡng cũng được, cho dù đắng một chút ta cũng có sẽ ăn hết.” Vân Thanh Nhiễm lại nói, nàng cũng không hy vọng thân thể mình cứ yếu ớt mãi như vậy. “Ngươi chờ ta một chút.” Mộ Dung Tu đứng dậy, đến ngăn tủ bên cạnh lấy ra một cái hộp gấm, đưa cho Vân Thanh Nhiễm, “Bên trong này luôn để tuyết sâm ngàn năm, là đại sư huynh làm ra, vào sinh nhật ta huynh ấy đã tặng ta, hiện giờ ta cho ngươi, rất phù hợp để ngươi dùng bồi bổ thân thể, ngươi yên tâm tuyết sâm này mặc dù đại bổ, nhưng dược tính ôn hòa, không mạnh, thân thể hiện giờ của ngươi có thể tiếp nhận được.” Vân Thanh Nhiễm lúc này không ngượng ngùng nữa, đem tuyết sâm cất đi, giả bộ không phải là phong cách của nàng, nếu đã muốn thì sẽ vô cùng thoải mái mà cầm lấy.