Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi
Chương 178
Edit: Lạc Thiên Vỹ
Beta: Diệp Y Giai
“Hoàng thượng! Lúc ta gả cho thế tử gia quả thật là xuất phát từ mục đích trốn tránh hòa thân, nhưng mà hiện tại tâm tình ta cùng lúc đó đã khác nhau hoàn toàn! Thỉnh hoàng thượng không cần định đoạt cảm tình của nô tì cùng thế tử gia bừa bãi! Thỉnh không cần tự cho là đúng nhận định tâm tình ta! Người không có quyền lợi này, cũng không có tư cách này!”
Ánh mắt Vân Tử Hy nhìn về phía Vân Thanh Nhiễm nồng đậm đau thương, “Ta biết nhất thời muội rất khó có thể chấp nhận, muội ở trong này suy nghĩ cẩn thận, ta sẽ lại đến gặp muội, ta sẽ chờ muội …. Ta sẽ cho muội thời gian, muội còn thời gian mười ngày, đến ngày đăng cơ, ta muốn muội đứng cùng ta ở trên điện Kim Loan, nhận quần thần triều bái.”
Giờ khắc này Vân Thanh Nhiễm cảm thấy nam nhân đứng trước mặt mình trở nên xa lạ, cùng Vân Tử Hy trong trí nhớ của nàng không giống chút nào.
Vân Tử Hy không tiếp tục bức Vân Thanh Nhiễm, hắn xoay người rời khỏi điện Phượng Minh, để cho Vân Thanh Nhiễm có thời gian suy nghĩ.
Vân Tử Hy đi rồi, để lại điện Phượng Minh to như vậy cho Vân Thanh Nhiễm.
Vân Thanh Nhiễm nhìn phồn hoa đầy cả phòng, bàn tay liền nắm chặt.
Đi tới cửa, mở cửa ra, hai thị vệ cản đường nàng, “Thực xin lỗi nương nương, hoàng thượng có chỉ, nương nương không thể tùy tiện ra ngoài.”
Tốt lắm, trực tiếp giam lỏng nàng.
“Muốn ta buồn chết trong điện Phượng Minh sao? Ta cảm thấy cung điện này rất buồn, muốn đi ra ngoài tản bộ có phải cũng không được hay không!” Vân Thanh Nhiễm châm chọc cười nói.
“Ty chức không dám, ty chức chỉ phụng mệnh làm việc.”
Hai tên thị vệ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Vân Thanh Nhiễm.
“Nương nương không cần ưu phiền, hoàng thượng đã muốn thì sẽ an bài người đến làm bạn với nương nương.” Thị vệ lại nói.
An bài người đến bồi nàng? Tốt, nàng muốn nhìn xem, rốt cục hôm nay định vừa xướng vừa diễn như thế nào!
Vân Thanh Nhiễm không thể không trở lại bên trong cung điện, đâu phải lần đầu bị giam lỏng, nhưng mà tâm tình lại khác nhau rất nhiều, thay đổi của Vân Tử Hy làm Vân Thanh Nhiễm trở tay không kịp, vây khốn nàng không chỉ một tòa cung điện này, còn là một phần ôn nhu của hắn từ khi nàng vừa mới đến đây.
Ca, huynh thật sự muốn tự tay hủy đi chút ôn nhu kia giữa chúng ta sao? Thật sự không có lựa chọn nào khác sao?
Chỗ nào đó dưới đáy lòng ê ẩm, cay cay, khó chịu.
Vân Thanh Nhiễm hít sâu vài lần, nói cho chính mình, nếu sự tình thật sự phải tới mức như vậy, nàng cũng tuyệt đối không thể lùi bước, mặc dù tâm bị khoét một lỗ lớn, nàng cũng không thể cam chịu bị nhốt bên trong thâm cung này.
Vân Thanh Nhiễm đứng ở bên cửa sổ, nhìn tường thành cao cao bên ngoài, cùng với mảnh trời rộng lớn trên bức tường kia. Trong đầu suy nghĩ về một chuyện.
“Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ phản kháng kịch liệt, không nghĩ tới thoạt nhìn ngươi vẫn còn rất tự tại.”
Một giọng nói thanh trào phúng bén nhọn, châm chọc lúc này mà Vân Thanh Nhiễm vẫn bình tĩnh như vậy.
Vân Thanh Nhiễm quay đầu, thấy Phủ Cầm một thân đỏ tươi.
Vì sao không thể bình tĩnh? Chẳng lẽ hô to gọi nhỏ, kêu cha gọi mẹ thì có tác dụng sao?
“Thương thế của ngươi đã tốt lên rồi? ” Vân Thanh Nhiễm nhìn ra được địch ý của Phủ Cầm đối với mình, nàng ta chưa bao giờ che dấu điều này.
“Tốt hay không có gì khác biệt sao? Hắn cuối cùng cũng chỉ muốn lấy ngươi, ngươi hẳn là đang đắc ý đi?”
Phủ Cầm cảm thấy Vân Thanh Nhiễm bình tĩnh như vậy thực chói mắt, vì sao nàng vẫn có thể trấn tĩnh như vậy?
“Đắc ý? Ta có cái để đắc ý? Ta là nữ nhân đã có chồng con, thứ ngươi muốn không có nghĩa là ta cũng muốn, đừng tự cho là đúng cảm thấy cả thế giới đều muốn tranh thứ đó với ngươi, đó là bệnh, là chứng vọng tưởng bị hại.”
“Ngươi muốn nói ngươi ngay cả tranh cũng khinh thường tranh với ta phải không? Ngươi không cần làm gì cũng được hắn ân cần đối đãi, mà ta, cho dù dấn thân mạo hiểm vì hắn, cho dù bị người ta tra tấn chỉ còn nửa cái mạng, cũng chỉ có thể đổi lấy câu ân cần thăm hỏi mỗi ngày của hắn mà thôi!”
Phủ Cầm cũng không muốn làm một nữ nhân suốt ngày ghen tị, nhưng mà sao nàng ta có thể không ghen tị?
Nàng ta vì Vân Tử Hy, làm rất nhiều việc, kết quả là chỉ đổi được ánh mắt mang theo cảm kích cùng xin lỗi của hắn, không đổi được một tia yêu thương chiếu cố!
“Đã nói ngươi có chứng vọng tưởng bị hại.” Vân Thanh Nhiễm ngắt lời.
“Vân Thanh Nhiễm, ngươi rất cao hứng? Ngươi rất đắc ý có phải hay không?” Trong mắt Phủ Cầm mang theo oán hận, “Cho dù ngươi thành hoàng hậu của hắn thì sao, là phụ vương ta giúp đỡ hắn, hắn mới có ngày hôm nay, nếu không phải phụ vương ta an bài hai mươi mấy năm, không có chuẩn bị nhiều năm như vậy của phụ vương ta, ngươi cho rằng hắn sẽ có ngày hôm nay sao?”
“Cảm tình là thứ mà không so đo hay trả giả, là thứ không tính toán được rõ ràng cũng không có khả năng tính toán rõ ràng, hơn nữa, những gì ngươi nói không quan hệ với ta, đừng lãng phí nước miếng ở trước mặt ta, không ý nghĩa.”
Vân Thanh Nhiễm ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng mà bên trong lại suy nghĩ khác, hôm nay Phủ Cầm đến, đối với nàng mà nói, Phủ Cầm, làm cho nàng có suy xét khác đối với một vài vấn đề.
“Ta đây liền cố làm một số chuyện có ý nghĩa vậy.” Phủ Cầm lạnh nhạt, sau đó nói với nha hoàn của mình, “Đem đồ kia lại đây cho ta.”
Nha hoàn kia dâng lên một cái khay phủ gấm, khung gỗ lim màu vàng, không phải hoàng cung thì không dùng được vật này, trên khay gấm phủ một mảnh vải màu đỏ.
“A, tặng lễ vật cho ta? Ngươi không sợ sớm sao?” Vân Thanh Nhiễm trộm liếc mắt nhìn vào bên trong, trong lòng cảm thấy buồn cười.
“Hy vọng ngươi sẽ thích phần đại lễ này!” Bàn tay Phủ Cầm xốc miếng vải lên, liền thấy bên trên khay gấm kia là một bộ xiềng xích.
Ngón tay tinh tế trắng noãn của Phủ Cầm chạm vào bộ xiềng xích màu đen, Phủ Cầm hy vọng có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi trên mặt Vân Thanh Nhiễm, cho nên cố ý lùi thời gian giải thích xiềng xích này một chút.
Nhưng mà đợi một hồi lâu, mà Vân Thanh Nhiễm vẫn chỉ lẳng lặng nhìn, không hỏi cũng không tỏ ra sợ hãi.
“Xích màu đen này được đúc từ huyền thiết, chắc chắn vô cùng, đao kiếm bình thường không thể chém đứt, ổ khóa của nó được chế tạo đặc biệt, kỹ xảo giang hồ bình thường không thể mở ra, chỉ có chìa khóa của nó mới mở được.”
Phủ Cầm nâng bộ xiềng xích lên, quơ quơ ở trước mắt Vân Thanh Nhiễm, cho Vân Thanh Nhiễm nhìn càng thêm rõ ràng.
“Nhìn ra được, chế tác rất tinh xảo.” Vân Thanh Nhiễm bình luận.
“Hừ, ngươi còn có tâm tình xem nó tinh xảo hay không sao? Ta nghĩ ngươi sẽ rất nhanh sẽ oán hận nó được chế tác quá tốt!” Phủ Cầm hận không thể xé rách mặt Vân Thanh Nhiễm, xé nát tất cả bình tĩnh kia của nàng.
“Phải không? Ta là người tuy rằng sinh hoạt có vẻ thô ráp, nhưng ta vẫn tương đối thích những thứ tinh xảo, mấy thứ đồ chất lượng tốt này bình thường đều khá thảo hỉ. Ta nghĩ ngươi nói cái xích đúc bằng huyền thiết này hẳn là độ tinh khiết đủ cao, nhưng đừng trộn giả, ta rất không thích đồ giả, tỷ như cái gì mà Melamine, cái gì mà heo siêu nạc, ta đều chịu đủ rồi.”
* thảo hỉ: dễ được yêu thích
“Thật không biết ngươi đang nói cái gì!” Phủ Cầm nắm chặt hai đấm, Vân Thanh Nhiễm, ngươi rốt cuộc có cái tư cách gì ở trong này làm ra bộ dạng như không có việc gì! “Sau khi hoàng thượng đăng cơ, ta sẽ là quý phi, hôm nay coi như là ta trước tiên hầu hạ hoàng hậu tỷ tỷ một hồi, bộ xiềng xích này liền do ta tự mình đeo cho ngươi.”
Phủ Cầm cầm xiềng xích, ngồi xổm xuống, lại có một cung nữ đi tới, nhấc làn váy Vân Thanh Nhiễm lên, giúp cho Phủ Cầm khóa xiềng xích vào chân Vân Thanh Nhiễm.
Vân Thanh Nhiễm cúi đầu, sau đó, nhấc chân, đá một cước vô mặt Phủ Cầm.
Phủ Cầm bị đau, thân thể chưa khôi phục khiến phản ứng mất linh hoạt, một cước này, làm cho khóe miệng nàng ta đều chảy ra máu. Bị Vân Thanh Nhiễm đá đến hai má lập tức đỏ lên, lát nữa khẳng định sẽ sưng phù.
Phủ Cầm vừa sờ khóe miệng mình, là máu, nàng ta giận quá hóa cười, “Ta còn tưởng rằng ngươi không biết tức giận đâu, thì ra là vẫn có oán, chỉ là nghẹn.”
“Ngươi nói một cước ta vừa mới đá ngươi kia sao? Đó gọi là phản xạ có điều kiện, hệ thống phòng ngự của thân thể mình đang có tác dụng, đạn chợt lóe trong truyền thuyết chính là làm như vậy. Ta biết ngươi nghe không hiểu, coi như ta đàn gảy tai trâu là được. Chẳng qua ngươi muốn ta đeo xiềng xích xấu tệ hại này, giống như hẳn là không dễ dàng như vậy.”
* “Đạn chợt lóe” [弹一闪]bắt nguồn từ trò chơi《 Quỷ võ giả 》của Nhật Bản, là một loại động tác công kích, ngay khi phòng ngự văng ra khỏi công kích của địch nhân, ấn phím công kích trong nháy mắt, sẽ thấy nhân vật làm ra công kích chém giết mau lẹ mạnh mẽ, bởi vì tính chất miễu sát (seckill: giết trong 1 giây) với tạp binh này và thời cơ ấn phím cực kỳ hà khắc phán định trở thành một loại kỹ xảo cao cấp người chơi truy đuổi. (theo baidu)
Phủ Cầm nhìn tự tin trong mắt Vân Thanh Nhiễm, vừa trào phúng lại khinh thường.
Lúc này, vị công công mới vừa rồi đưa Vân Thanh Nhiễm tiến cung lại xuất hiện, bên người công công còn dẫn một tiểu cô nương, là công chúa Thiên Hà Vân Thanh Nhiễm nhận thức.
“Nương nương, hoàng thượng phân phó nô tài đưa công chúa Thiên Hà đến bồi nương nương.” Công công ra hiệu công chúa Thiên Hà tiến lên.
Vừa vào cửa liền nhìn thấy hình ảnh Phủ Cầm cùng Vân Thanh Nhiễm giằng co, ngay lập tức vị công công kia lộ vẻ mặt khó xử, hắn biết rõ, hai nữ nhân ở đây hắn đều đắc tội không nổi, một người là hoàng hậu tương lai, một người là quý phi tương lai, hậu trường hai người đều rất cứng, hắn chỉ là một công công, vẫn là giữ gìn mạng nhỏ của mình quan trọng hơn.
Công chúa Thiên Hà nhút nhát chớp mắt, thấy Vân Thanh Nhiễm cũng không dễ gần giống như trước, nàng mang theo sợ hãi chậm rãi dịch bước tiến lên.
Phủ Cầm bỗng nhiên nở nụ cười, “Ta làm sao lại quên mất, sau khi Dạ Hoằng Nghị bị xử tử, con trai con gái của hắn đều bị giam lỏng, trong đó thiếu gì có giao tình với ngươi, ta nghe nói, lúc thân thể Quân Mặc Thần còn bệnh, là cửu hoàng tử Dạ Minh Uyên đã đón dâu, chắc cảm tình của ngươi với hắn không tệ nhỉ. Còn có vị tiểu công chúa này, xem ra, các ngươi cũng rất thân. Hiện tại, nếu ngươi không muốn bọn họ có việc gì, tốt nhất không cần có động tác khác.”
Hôm nay trong mỗi một câu Phủ Cầm nói với Vân Thanh Nhiễm đều mang theo gai, mỗi một câu đều vô cùng kiêu ngạo, bộ dáng như phải dẫm nát Vân Thanh Nhiễm dưới lòng bàn chân.
Tiểu Tư Vũ bị Phủ Cầm nhắc tới co rúm thân thể nho nhỏ lại một chút, không dám đưa mắt nhìn ai.
“Nếu không muốn tiểu nha đầu nhỏ tuổi này xảy ra chuyện gì, ngươi tốt nhất là không cần hành động thiếu suy nghĩ.” Phủ Cầm nói xong, cầm xiềng xích tiến lên lần nữa, “Hy vọng lúc này, ‘Phản xạ có điều kiện’ của ngươi sẽ không lại xuất hiện.”
Phủ Cầm dùng Tư Vũ áp chế Vân Thanh Nhiễm.
Sau đó Phủ Cầm ngồi xổm xuống, khóa xiềng xích vào hai chân Vân Thanh Nhiễm.
Phủ Cầm đứng dậy, nhìn mặt Vân Thanh Nhiễm không chút thay đổi, nở nụ cười, “Thì ra ngươi cũng có uy hiếp, ta còn tưởng rằng ngươi vẫn sẽ tiếp tục làm như không có việc gì, nói vậy, nếu như ta mời nữ nhi của ngươi vào cung, không biết ngươi còn có thể bình tĩnh giống như hôm nay hay không?”
“Tùy tiện, một mình ta ở trong cung, ta còn lo lắng nữ nhi ở ngoài cung đấy, chẳng qua đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, đứa nhỏ vẫn luôn là bảo bối của cha nó, nếu là ngươi có bị cái gì, ta cũng không phụ trách.”
Bị nhân đeo xiềng xích, Vân Thanh Nhiễm không nóng không lạnh.
“Ngươi đã đeo xiềng xích, chìa khóa ở trong tay ta, nhưng hiển nhiên là ta sẽ không giao chìa khóa cho ngươi, đời này ngươi liền chuẩn bị làm chim hoàng yến bị nhốt trong lồng vàng đi, đúng rồi, quên nói cho ngươi, đừng cho những chuyện hôm nay ta làm với ngươi là gạt hắn, hắn đều biết cả. Đây là điều kiện ta đưa ra, điều kiện để hắn lấy ngươi làm hậu, ta lui xuống làm quý phi, chính là bộ xiềng xích này, bộ xiềng xích làm ngươi cả đời cũng không có thể xoay người này.”
Phủ Cầm nói xong, cầm chìa khóa rời đi.
Lúc xoay người, hồng y phiêu động, diễm lệ hơn áng mây hồng, hồng y bọc lấy nàng ta, ấn tượng lưu cho Vân Thanh Nhiễm là, một nữ nhân ghen tị ngoan độc quyết tuyệt.
Thời điểm Phủ Cầm đi qua bên người Tiểu Tư Vũ, bước chân cố ý dừng lại một chút, Tiểu Tư Vũ sợ tới mức lập tức chạy đến bên cạnh Vân Thanh Nhiễm, ôm lấy đùi Vân Thanh Nhiễm.
Phủ Cầm đi rồi, những người khác cũng đi rồi, cung điện để lại cho Vân Thanh Nhiễm cùng Tiểu Tư Vũ, theo như lời vừa rồi người giữ cửa nói với nàng, Tiểu Tư Vũ là người bồi nàng?
Tiểu Tư Vũ thật cẩn thận vươn tay, đụng vào tay Vân Thanh Nhiễm, “Vân, Vân tỷ tỷ, Tư Vũ sẽ ngoan ngoãn, nên có thể bảo bọn họ không cần giết ca ca?”
Tiểu Tư Vũ đang sợ hãi, chỉ cần là người có mắt đều có thể nhìn ra được.
Ca ca trong miệng Tiểu Tư Vũ là Dạ Minh Uyên, sau khi Dạ Hoằng Nghị chết, mấy vị hoàng tử đều bị giam lỏng, Dạ Minh Uyên cũng không ngoại lệ.
Vân Thanh Nhiễm đọc hiểu sợ hãi trong mắt Tiểu Tư Vũ, nàng ôm Tiểu Tư Vũ lên.
“Tư Vũ, muội sợ ta?” Vân Thanh Nhiễm cảm giác được cả người Tiểu Tư Vũ đều đang phát run.
“Vân tỷ tỷ, Vân tỷ tỷ, ta rất sợ hãi, Tư Vũ rất sợ hãi…” Vân Thanh Nhiễm vừa hỏi, nước mắt Tiểu Tư Vũ nhịn thật lâu lập tức trào lên, nàng nhào vào trong lòng Vân Thanh Nhiễm khóc rống lên, “Vân tỷ tỷ, thiệt nhiều người, bọn họ bắt Tư Vũ, cũng bắt ca ca đi, thật đáng sợ…”
Vân Thanh Nhiễm nhẹ vỗ về lưng Tư Vũ, trấn an nàng.
“Tư Vũ ngoan, đừng khóc, đều qua rồi.”
Mấy ngày nay Tư Vũ bị kinh hách rất lớn, lại luôn nhẫn nhịn không dám khóc ra, bây giờ nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm, liền lên tiếng bật khóc.
Vân Thanh Nhiễm mặc nàng khóc, đợi cho nàng khóc ra hết nước mắt, sẽ thoải mái hơn.
“Vân tỷ tỷ, trên chân của ngươi…” Tư Vũ vừa rồi thấy hai chân Vân Thanh Nhiễm bị Phủ Cầm đeo xiềng xích đen thùi lùi, trong lòng lo sợ bất an.
“Không có việc gì.” Vân Thanh Nhiễm sửa sang lại tóc cho Tiểu Tư Vũ một chút.
“Nhưng mà tỷ tỷ, về sau tỷ…” Tiểu Tư Vũ nức nở nói, rất muốn khóc tiếp, lại không dám, sợ làm cho Vân Thanh Nhiễm thương tâm, “Tỷ tỷ áo đỏ vừa rồi thật xấu, nàng ta thật xấu, nàng ta khi dễ Vân tỷ tỷ!”
“Nàng ta hận ta không sai, nhưng không hẳn là xấu hoàn toàn.”
Vân Thanh Nhiễm tỉ mỉ nhớ lại mỗi một câu vừa rồi Phủ Cầm nói với nàng, những lời đó của nàng ta ngoại trừ phát tiết oán hận của nàng ta với nàng, còn tiết lộ cho nàng biết một ít việc.
Tiểu Tư Vũ rất buồn bực, không hiểu vì sao Vân tỷ tỷ của nàng rõ ràng bị tỷ tỷ áo đỏ vừa rồi khi dễ, lại còn nói nàng ta không xấu hoàn toàn, như vậy mà còn chưa xấu hoàn toàn, vậy cái gì mới là xấu hoàn toàn?
“Tư Vũ, nói cho Vân tỷ tỷ, mấy ngày nay muội và ca ca sống thế nào?”
Sau khi Dạ Hoằng Nghị chết, mọi hoàng tử công chúa đều bị giam lỏng trong tông miếu, dù sao sân viện tông miếu còn trống nhiều mà để đó không dùng, Vân Thanh Nhiễm vốn cảm thấy lấy tính tình của ca ca nàng thì sẽ không làm gì bọn họ, nên cũng không hỏi nhiều, dù sao vua nào triều thần nấy, muốn đặc xá Dạ Minh Uyên và Dạ Tư Vũ là không có khả năng.
Nhưng hiện tại, nàng phủ định ý tưởng của mình lúc trước.
“Tối hôm đó, thiệt nhiều người vọt vào sân của Tư Vũ, bọn họ thật hung dữ, trong tay có đao, Tư Vũ rất sợ hãi, có một người túm cánh tay Tư Vũ, lôi Tư Vũ từ trong phòng ra ngoài, sau đó Tư Vũ liền gặp được Cửu ca ca, Cửu ca ca nói với Tư Vũ không cần sợ, về sau Tư Vũ sẽ đổi chỗ ở khác, Tư Vũ nghĩ rằng sẽ ỡ cùng Cửu ca ca, nhưng sau đó Tư Vũ lại bị đưa vào một sân viện, mỗi ngày bọn họ cho Tư Vũ ăn, nhưng không cho Tư Vũ gặp Cửu ca ca, Tư Vũ muốn gặp, bọn họ nói Cửu ca ca sẽ bị giết chết.” Nói tới đây, Tiểu Tư Vũ liền khóc lên, “Vân tỷ tỷ, Vân tỷ tỷ, bọn họ sẽ không giết Cửu ca ca đúng hay không?”
Tiểu Tư Vũ không có cảm tình gì với Dạ Hoằng Nghị, nhớ thương nhất là Dạ Minh Uyên đã thương nàng bảo hộ nàng từ nhỏ.
“Tư Vũ ngoan, ca ca muội không có việc gì.” Vân Thanh Nhiễm nhẹ nhàng vỗ lưng Tư Vũ, trấn an nàng.
“Thật không?” Tiểu Tư Vũ ầng ậng nước mắt, ngay cả Vân tỷ tỷ cũng bị người ta khi dễ, ca ca thật sự sẽ không có việc gì sao?
“Tư Vũ ngoan, mấy ngày nay muội bồi Vân tỷ tỷ trong cung này trước.” Tay Vân Thanh Nhiễm siết chặt, mẹ nó! Này cừu không báo nàng sẽ không họ Vân, có phải nàng sinh con một cái là có vài người coi nàng như quả hồng mềm hay không?
Tư Vũ tựa vào trong lòng Vân Thanh Nhiễm, tỉnh tỉnh mê mê gật gật đầu, mặc kệ như thế nào, đến bên cạnh Vân tỷ tỷ, nàng an tâm không ít, không biết Mặc Thần ca ca ở đâu.
★
Vào bữa tối, người cung Thiên Thọ đến đây, mời Vân Thanh Nhiễm đi qua cùng dùng bữa.
Nay chủ nhân cung Thiên Thọ đã biến thành Lục hoàng tử phi quá cố, Vân Tử Hy muốn đăng cơ, Lục hoàng tử phi “đã chết” liền thành thái hậu.
Người từng là Lục hoàng tử phi này, Vân Thanh Nhiễm cũng chỉ từng gặp một lần ở sơn trang Bình Nguyệt, ngày gặp mặt ấy cũng là vội vội vàng vàng, cùng nàng ấy nói vài câu nhàn thoại không đến nơi đến chốn, từ đó đến nay không còn gặp lại.
Hai chân Vân Thanh Nhiễm bị xiềng xích khóa vào, xiềng xích đúc bằng huyền thiết này chẳng những bền chắc, đao kiếm bình thường không thể chặt đứt, trọng lượng cũng không nhẹ.
Làn váy dài chấm đất che khuất xiềng xích xấu xí trên chân Vân Thanh Nhiễm, nhưng chuyện xiềng xích ảnh hưởng hành động của nàng này thì vô luận thế nào cũng không thay đổi được.
Vân Thanh Nhiễm vào cung Thiên Thọ, tiệc tối đã được dọn xong, không có người khác, vị thái hậu vừa mới trở thành chủ nhân cung Thiên Thọ này không mời người khác, chỉ mời một mình Vân Thanh Nhiễm.
Trước khi đến, Vân Thanh Nhiễm đã biết rõ, bữa cơm này khẳng định ăn không ngon, chính mình đã gả cho người ta rồi có một đứa con là chuyện khắp thiên hạ đều biết, Vân Tử Hy nóng đầu, lão mẹ hắn là cái tình huống gì còn rất khó nói.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
661 chương
152 chương
521 chương
19 chương
34 chương
18 chương