“Chàng ít tự kỷ đi!” Vân Thanh Nhiễm kiên quyết không thừa nhận mình đã bị sắc đẹp của Quân Mặc Thần ảnh hưởng, tuyệt đối không có! “Ha ha… Ái phi nàng đỏ mặt.” Quân Mặc Thần chỉ vào gương mặt trắng nõn của Vân Thanh Nhiễm nói. “Nào có!” Vân Thanh Nhiễm lập tức tìm một cái gương đến coi trộm xem mình có phải thật sự đỏ mặt không, đương nhiên nàng không có, là Quân Mặc Thần gạt nàng. “Ha ha ha…” Quân Mặc Thần vui vẻ, Thanh Nhiễm nàng như vậy rõ ràng chính là biểu hiện của chột dạ mà, “Ái phi nàng thích ta nha, nàng thích ta…” Quân Mặc Thần nói lại nhiều lần, là nói cho chính hắn nghe, vì nhận thức này khiến cho hắn cảm thấy ngọt ngào. “Phiền muốn chết, loại chuyện này cần nhắc nhiều lần như vậy à?” Buồn bực, thích thì thích, làm gì nói nhiều lần thế, mặt thật sự sẽ hồng đó! ★ Hạ Hầu Địch một mình gặp Vân Thanh Nhiễm. Điểm này Vân Thanh Nhiễm không bất ngờ chút nào­, bởi vì hôm nay ở ngay trước mặt mọi người, Hạ Hầu Địch rõ ràng là muốn nàng làm chuyện gì mới bằng lòng đáp ứng hỗ trợ, Nếu không ông ta không chỉ không chịu hỗ trợ, ngược lại còn muốn thêm phiền. Chẳng qua ở trước mặt mọi người, Hạ Hầu Địch cũng không nói gì, mà cho người an bài Vân Thanh Nhiễm bọn họ ở lại trước, chín phần mười là muốn gặp riêng Vân Thanh Nhiễm. “Không biết Hạ Hầu thành chủ tìm tại hạ đến có chuyện gì?” Vân Thanh Nhiễm không nhanh không chậm hỏi han, muốn nói vội, bọn họ bên này khẳng định sốt ruột hơn Hạ Hầu Địch, chẳng qua giao thủ với cái loại lão hồ ly này, không thể thua tiên cơ. “Không biết Tiểu công tử xưng hô thế nào?” Hạ Hầu Địch không vội nói với Vân Thanh Nhiễm về việc mà ông ta hi vọng nàng hỗ trợ làm, mà nhìn như nhàn nhã hàn huyên với Vân Thanh Nhiễm. “Tại hạ họ Vân, tên một chữ Thanh.” Vân Thanh Nhiễm hồi đáp, đồng thời ánh mắt cẩn thận chú ý đến Hạ Hầu Địch, thuận tiện cho nàng ứng đối nếu Hạ Hầu Địch có thể gây khó dễ đối với nàng. “Ừ… ngươi và Đông Phương công tử là quan hệ như thế nào?” Hạ Hầu Địch muốn xác nhận “Vân Thanh” trước mặt ông ta đây đối với Đông Phương Triệt có sức ảnh hưởng lớn bao nhiêu. “Bằng hữu.” Vân Thanh Nhiễm trả lời. “Bằng hữu? Bằng hữu kiểu gì? Theo ta được biết, Đông Phương công tử luôn độc lai độc vãng, rất ít có giao tình với người khác.” Hạ Hầu Địch thông minh không nhắc đến câu “Hắn ta là chủ tử của chàng ấy” mà ông ta nghe được chỗ Hạ Hầu Tĩnh với Vân Thanh Nhiễm. Đối với Đông Phương Triệt, Hạ Hầu Địch vẫn có một chút hiểu biết, bởi vì Hạ Hầu Tĩnh thích hắn ta, làm phụ thân, thế nào cũng phải khiến con gái của mình được đến hạnh phúc không phải ư, nếu như đối phương là người đáng giá phó thác chung thân, ông đương nhiên sẽ dốc hết sức thúc đẩy hai người. “Rất ít có giao tình với người khác không có nghĩa là hoàn toàn không có giao tình đúng không? Phàm là người luôn có trường hợp ngoại lệ.” Vân Thanh Nhiễm mỉm cười đáp. “Vậy à, xem ra giao tình của Vân Thanh công tử và Đông Phương công tử nhất định rất không tầm thường, bằng không cũng sẽ không trở thành một trong mấy bằng hữu mà hắn mới có, nhỉ?” Trong ánh mắt Hạ Hầu Địch lộ ra tia sáng giảo hoạt, rõ ràng là có điều tính kế đối với Vân Thanh Nhiễm. “Nếu Hạ Hầu thành chủ nhất định muốn nói như vậy, cũng không phải là không được.” Vân Thanh Nhiễm nói thầm dưới đáy lòng, lão nương cũng không rõ ràng Đông Phương Triệt có bằng hữu nào đây, dường như ông còn biết nhiều hơn ta! “Ngươi cũng biết, Tĩnh Nhi của ta rất thích hắn, ngươi là bằng hữu của hắn, nếu hắn lấy Tĩnh Nhi, vậy chúng ta chính là người một nhà, Hạ Hầu Địch ta cái khác không dám nói, khó khăn của người nhà bằng hữu chính là khó khăn của Hạ Hầu Địch ta.” Hạ Hầu Địch cái khác không dám nói, nghĩa khí tuyệt đối có. Vân Thanh Nhiễm lúc này đã nghe rõ, thì ra Hạ Hầu Địch có chủ ý này, việc này so với dự tính của Vân Thanh Nhiễm thì thoải mái không ít, ít nhất không phải lên núi đao xuống biển lửa. Nhưng mà, muốn làm mối cho Đông Phương Triệt và Hạ Hầu Tĩnh? Chuyện này dường như có vấn đề? Đông Phương Triệt đối với Hạ Hầu Tĩnh là có tình, việc này không thể gạt được ánh mắt của nàng, đừng mẹ nó nói cho nàng biết ngày đó nàng nhìn thấy Đông Phương Triệt thương tiếc Hạ Hầu Tĩnh là ảo giác. Nhưng tuổi Hạ Hầu Tĩnh còn quá nhỏ cũng là sự thật, ông làm cha muốn gả con gái đi ít nhất cũng chờ con gái ông cập kê đã rồi nói sau, Hạ Hầu Tĩnh năm nay mới mười ba tuổi! “Hạ Hầu thành chủ nói đùa, Hạ Hầu tiểu thư còn nhỏ tuổi, muốn xuất giá còn phải chờ hai năm nữa mà nhỉ?” Vân Thanh Nhiễm ra vẻ khó hiểu hỏi han. “Đó là quy củ của hoàng triều Thịnh Vinh các ngươi, ở thành Tứ Phương này, ta định đoạt! Ban cái mệnh lệnh, cho phép mười ba tuổi là có thể dựng vợ gả chồng thì có gì khó?” Hạ Hầu Địch không để bụng, căn bản không thành vấn đề. Vân Thanh Nhiễm thật sự là bị vị phụ thân yêu con sâu sắc này đả bại. “Ý của Hạ Hầu thành chủ là, nếu Đông Phương Triệt lấy Hạ Hầu Tĩnh, như vậy thì có thể cam đoan Lạc thần y trị liệu cho bằng hữu của ta, đúng không?” Ban đầu Hạ Hầu Địch nói rất đúng, nếu Vân Thanh Nhiễm không đáp ứng, ông sẽ quấy nhiễu bọn họ chuyện cầu y, nếu Vân Thanh Nhiễm hỗ trợ làm được, ông sẽ xin giúp Lạc thần y trị liệu cho Quân Mặc Thần, cũng không nói nhất định có thể chữa. Lúc này Vân Thanh Nhiễm thay đổi cách nói, ý tứ lại khác rất nhiều, nói rõ muốn Hạ Hầu Địch dùng bất kể phương pháp gì đều khiến Lạc thần y trị liệu cho Quân Mặc Thần. Vân Thanh Nhiễm không ngốc, ta có cầu ở ông không sai, nhưng ông cũng có cầu ở ta không phải ư, nếu như vậy, ta không cò kè mặc cả với ông một phen sao được! Hạ Hầu Địch nhìn Vân Thanh Nhiễm, thầm nghĩ, tiểu tử này cũng không phải ngốc, biết cần cò kè mặc cả với ông, làm thế nào để lấy được lợi ích lớn nhất cho mình, nếu là Tĩnh Nhi thích, gả cho hắn ngược lại cũng không kém hơn Đông Phương Triệt. “Được, ta có thể đáp ứng ngươi.” Hạ Hầu Địch sảng khoái đáp ứng, lấy giao tình của ông cùng với Lạc Quyền Phong, để ông ấy trị liệu cho một người hẳn là không khó. Quả thực là không khó, nhưng lúc này Hạ Hầu Địch còn không biết người mà Vân Thanh Nhiễm cần Lạc Quyền Phong trị liệu là Quân Mặc Thần, con trai Quân Vô Ý. Nếu biết, ông tuyệt đối sẽ không đáp ứng sảng khoái như vậy, ngay cả ông cũng biết Lạc Quyền Phong hận Quân Vô Ý thế nào. “Ta đáp ứng Hạ Hầu thành chủ, có thể thì sẽ đi làm, hi vọng Hạ Hầu thành chủ đáp ứng ta cũng lập tức đi làm, bằng hữu của ta bệnh nặng trong người, không thể chậm trễ giây phút nào, ta nghĩ Hạ Hầu thành chủ đường đường đứng đầu một thành sẽ không hi vọng ước định của mình với người khác không tật mà chết?” Vân Thanh Nhiễm cố ý khuếch đại mức độ nguy hiểm của bệnh tình Quân Mặc Thần, thúc giục Hạ Hầu Địch lập tức đi làm việc này. Tiểu tử giảo hoạt! Hạ Hầu Địch thầm nói. “Được, nhưng ngươi cần rõ ràng, nếu ngươi không làm được, cho dù Lạc thần y có thể chữa trị cho vị bằng hữu sinh bệnh kia của ngươi, các ngươi cũng không thể rời khỏi thành Tứ Phương.” Hạ Hầu Địch cảnh cáo Vân Thanh Nhiễm, muốn nàng đừng tưởng rằng mình có thể tùy tiện làm trái ước định. “Hạ Hầu thành chủ nghĩ tới, vừa vặn ta cũng không có thói quen thất tín.” Vân Thanh Nhiễm tràn đầy tự tin trả lời. “Được, như vậy ta sẽ chờ hồi âm của ngươi.” “Ta cũng vậy.” Vân Thanh Nhiễm và Hạ Hầu Địch lại hàn huyên mấy câu không dinh dưỡng mới rời đi. Sau khi Vân Thanh Nhiễm rời khỏi, Hạ Hầu Địch lại gặp Đông Phương Triệt, đã nói Hạ Hầu Địch là lão hồ ly, vừa đạt tới hiệp định với Vân Thanh Nhiễm, mặt khác lại tìm đến Đông Phương Triệt. “Đông Phương công tử, biết ta gặp ngươi là vì chuyện gì không?” “Điều kiện.” Đông Phương Triệt rất rõ ràng tâm tư Hạ Hầu Địch, tâm tư rất thông thấu, trực tiếp hỏi rõ điều kiện của Hạ Hầu Địch. Tâm tư của mình bị Đông Phương Triệt chọc trắng ra, Hạ Hầu Địch cảm thấy mặt mũi của mình có phần không nén được, như vậy xem ra, Đông Phương Triệt này đúng là không đáng yêu chút nào, còn không biết nói chuyện bằng Vân Thanh vừa rồi, hiểu được tôn trọng ông. “A, trái lại ngươi rất rõ ràng dụng ý ta tìm ngươi, Vân Thanh là chủ tử của ngươi phải không? Một khi đã như vậy, hắn gặp nạn ngươi sẽ không thờ ơ đứng nhìn nhỉ.” Chủ tử là Hạ Hầu Địch nghe được từ trong miệng Hạ Hầu Tĩnh, không dám khẳng định hoàn toàn, nên dùng giọng điệu thăm dò. Hạ Hầu Địch đối với bản thân Đông Phương Triệt là có tức giận, lúc này không mắng Đông Phương Triệt máu chó xối đầu ông đã rất khắc chế rồi. “Điều kiện.” Đông Phương Triệt lại lặp lại một lần, không thích nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề. “Điều kiện chính là ngươi lấy Tĩnh Nhi, nếu không đừng trách ta cho chủ tử của ngươi làm chuyện lên núi đao xuống biển lửa.” Hạ Hầu Địch lấy Vân Thanh Nhiễm đến uy hiếp Đông Phương Triệt. “Ông bảo nàng đi làm cái gì, ta làm thay là được.” Đông Phương Triệt chỉ nói một câu, kiên định không đáp ứng chuyện lấy Hạ Hầu Tĩnh. Thái độ cứng đầu của Đông Phương Triệt lại chọc tức Hạ Hầu Địch. “Lấy Tĩnh Nhi có gì không tốt? Ta cũng chỉ có một đứa con gái là Tĩnh Nhi, ngày khác khi ta trăm tuổi, cả thành Tứ Phương sẽ là của ngươi, không chỉ có thể lấy được tiền tài vô số, còn có cả tòa thành trì này, một phương thế lực. Ta biết ngươi là hoàng tộc Bắc Yến, càng biết thân phận bị trục xuất của ngươi, nếu ngươi muốn báo thù, thành Tứ Phương đối với ngươi mà nói tuyệt đối là một trợ lực mạnh mẽ, ngươi còn có cái gì để do dự?” “Tĩnh Nhi không phải lợi thế.” Đông Phương Triệt rất bình tĩnh hồi đáp, sắc mặt như thường. Ý tứ của hắn rất rõ ràng, mặc kệ hắn là muốn báo thù, hay là muốn làm cái gì, cũng không nên lấy Hạ Hầu Tĩnh đến làm mua bán. Đông Phương Triệt trả lời khiến Hạ Hầu Địch vừa tức vừa vui, tức vì hắn không thức thời, lại vui vì hắn không bởi vì quyền thế tiền tài mà hư tình giả ý. “Ngươi thật là, tức chết ta!” Hạ Hầu Địch căm giận mà nói, ngực phập phồng kịch liệt, trái lại Đông Phương Triệt, vẫn là một bộ thái sơn sụp đổ trước mặt vẫn không đổi sắc. Đông Phương Triệt bình tĩnh mặc Hạ Hầu Địch tự mình buồn bực tức giận, chờ ông giận xong lại nói chính sự với ông. Hạ Hầu Địch tức trong chốc lát, lại nói, “Đông Phương Triệt, hôm nay người nam nhân đi cùng các ngươi, bộ dạng nửa chết nửa sống đó sợ là không chống được bao lâu, ngươi có thể có thời gian suy xét, hắn chưa chắc đã có. Ngươi phải biết trừ bỏ Tĩnh Nhi, việc khác đều không bắt bí được ta, ta đã gặp Vân Thanh, ta nói điều kiện để cho ngươi lấy Tĩnh Nhi, ngươi nói hắn làm chủ tử, có thể hạ lệnh để ngươi lấy Tĩnh Nhi hay không đây?” Hạ Hầu Địch vừa nói vừa cẩn thận nhìn chăm chú vào vẻ mặt Đông Phương Triệt, nhìn hắn thật lâu đều không có phản ứng, khó có được kiên nhẫn chờ hắn. “Thứ cho khó tòng mệnh.” Đông Phương Triệt chỉ chừa cho Hạ Hầu Địch năm chữ, sau đó không chút do dự xoay người rời đi. “Tiểu tử thối này! Thật sự là tức chết ta! Lại dám không nể mặt ta như vậy!” Hạ Hầu Địch đứng dậy, đánh nát lọ hoa quý giá cao ngang vai ở bên tay phải ông ta. Tiểu tử này, ông thật sự hận không thể kéo vẻ ngoài bình tĩnh của hắn cấp xuống, xé nát! ★ “Chàng không hỏi ta, ông ta tìm ta nói gì à?” Quân Mặc Thần bị hỏi mỉm cười, “Người mà Hạ Hầu Địch quan tâm nhất là Hạ Hầu Tĩnh, ông ta tìm nàng, hơn phân nửa là có liên quan đến Đông Phương Triệt, hôm qua trên điện ông ta cũng nói ý nghĩ của mình, tìm nàng tất nhiên là muốn lấy việc mời Lạc Quyền Phong chữa bệnh cho ta làm điều kiện, muốn nàng làm mối cho Hạ Hầu Tĩnh và Đông Phương Triệt.” Quân Mặc Thần giỏi về sát ngôn quan sắc, ý nghĩ của Hạ Hầu Địch hắn đã đoán được bảy tám, cho nên lúc Hạ Hầu Địch cho người đến mời Vân Thanh Nhiễm qua hắn đã đoán được đại khái là vì chuyện gì. “Chàng ngược lại rất biết tính.” Vân Thanh Nhiễm bĩu môi, “Không bằng thuận tiện giúp đỡ đi, phải làm gì mới có thể khiến cho Đông Phương Triệt đáp ứng lấy Hạ Hầu Tĩnh.” “Khụ khụ khụ… Ái phi, nếu nói lời hay khuyên bảo hoặc là hố hắn, thì việc này khá khó khăn, Đông Phương Triệt người này trầm lặng thâm trầm, còn rất bảo thủ nguyên tắc, Hạ Hầu Tĩnh chưa cập kê, không nói lấy cô bé đã không hợp lý, Đông Phương Triệt nhận định Hạ Hầu Tĩnh là tâm tính trẻ con, chưa chắc đã coi tình cảm của cô bé là thật, trong lòng hắn không phải không có Hạ Hầu Tĩnh, nhưng nói gì cũng sẽ không làm loại chuyện lầm lỡ cả đời tiểu cô nương người ta. Nếu thực sự có biện pháp gì nhất định có hiệu quả đối với hắn, chỉ cần một câu nói một đạo mệnh lệnh của nàng, hắn sẽ không thể không theo.” Đông Phương Triệt là hạng người kiêu ngạo, nhưng đối mặt với người thừa kế Hồng Dược lựa chọn, hắn vẫn sẽ dựa theo lễ tiết nói quỳ là quỳ. Nếu Vân Thanh Nhiễm dùng thân phân áp hắn, hắn sợ là chỉ có một chữ “Được”. “Như vậy có thể quá không phúc hậu không, nếu hai người không rõ tâm ý lại thành thân, không thành tình nhân đến lúc đó thành vợ chồng bất hoà thì phải làm sao? Ta cũng không muốn gánh oan ức này.” Cái gọi là thà hủy một tòa miếu không hủy một cọc hôn nhân, hai người kia rõ ràng đều có tình, nàng còn không thiếu đạo đức đến mức đó. ‘Khụ khụ khụ, ái phi, nàng là đang ám chỉ gia, chúng ta có xu thế thành vợ chồng bất hoà hửm?” Quân Mặc Thần híp mắt lại, không rõ tâm ý lại thành thân, nơi này của bọn họ còn có một đôi. “Nếu gia thích, thần thiếp cũng không để ý.” Vân Thanh Nhiễm đáp trả một nụ cười, hiện tại cũng không phải là thời điểm để huyên thuyên, “Ta lại chưa nói không dùng chiêu này, khi cần thiết hạnh phúc của sư huynh cũng có thể hy sinh.” Vân Thanh Nhiễm rất không phúc hậu nói. “Nàng nha!” Quân Mặc Thần nở nụ cười, ôm Vân Thanh Nhiễm vào trong ngực mình, cằm để trên đầu nàng, “Thành Tứ Phương này thật ra là nơi không tồi.” “Đó là đương nhiên, nơi này bốn mùa như xuân, đối với loại người không chịu nổi lạnh như chàng mà nói đúng là chỗ ở tốt, nếu đi nơi cực hàn, ta sợ chúng ta đều không đi được tới đó.” “Ừ, như vậy ta có thể có rất nhiều thời gian ở bên nàng.” Một bàn tay Quân Mặc Thần vuốt ve đến chỗ bụng Vân Thanh Nhiễm. Vào lúc ban đêm, Đông Phương Triệt trở lại Thanh Nhã Cư, tính toán đi tìm Vân Thanh Nhiễm nói chuyện, vừa tới cửa phòng Vân Thanh Nhiễm, đưa tay đang định gõ cửa, đối thoại của người trong phòng làm cho hắn chú ý, khiến bàn tay đang định gõ cửa của hắn lại hạ xuống. “Mặc Thần, Hạ Hầu thành chủ ra vấn đề khó khăn cho ta, muốn cho Đông Phương Triệt lấy Hạ Hầu Tĩnh mới chịu giúp chúng ta, nếu không ông ta chẳng những không giúp đỡ, còn muốn thêm phiền!” Giọng nói buồn bực của Vân Thanh Nhiễm truyền vào trong lổ tai ở ngoài cửa của Đông Phương Triệt. “Khụ khụ khụ… Nhiễm Nhi, nàng là giáo chủ Thương Lan giáo, mệnh lệnh của nàng Đông Phương Triệt không dám không nghe, nàng ra lệnh một tiếng, lệnh cho hắn lấy Hạ Hầu Tĩnh, chuyện này không phải xong rồi à?” Cùng đối thoại với Vân Thanh Nhiễm là Quân Mặc Thần, xem ra là vợ chồng hai người ở trong khuê phòng thảo luận vấn đề đây. “Không được, việc này sao có thể được, Đông Phương Triệt là sư huynh của ta, sao ta có thể tùy tùy tiện tiện lấy hôn nhân đại sự của hắn đùa giỡn chứ!” Vân Thanh Nhiễm kiên định không đồng ý đề nghị của Quân Mặc Thần. “Khụ khụ… Ái phi, không cho hắn lấy không được, để cho hắn lấy cũng không được, vậy phải làm sao?” Quân Mặc Thần buồn rầu nói. “Ta nghĩ, Hạ Hầu thành chủ chẳng qua là đau lòng Hạ Hầu tiểu thư thôi, yêu con sốt ruột mà, ta có thể hiểu được tâm tình của ông ấy, bởi vì Hạ Hầu Tĩnh thích Đông Phương Triệt, cho nên ông ấy muốn chu toàn giấc mộng của con gái. Nếu để sư huynh hắn cam tâm tình nguyện lấy Hạ Hầu Tĩnh là không thể, không bằng… để cho người khác đến lấy Hạ Hầu Tĩnh không phải được rồi?” “Để cho người khác đến lấy Hạ Hầu Tĩnh?” “Đúng, Hạ Hầu Tĩnh còn nhỏ tuổi, chuyện tình cảm tỉnh tỉnh mê mê, Đông Phương Triệt đã cứu cô bé, đối tốt với cô bé, hơn nữa bản thân Đông Phương Triệt vừa anh tuấn tiêu sái, võ nghệ xuất sắc, rất dễ dàng làm cho tiểu cô nương người ta nảy mầm tình yêu trai gái, không bằng chúng ta đổi một người, đến gần Hạ Hầu Tĩnh, chúng ta vì bọn họ chế tạo một ít cơ hội, anh hùng cứu mỹ nhân nha, ước hẹn lãng mạn nha, mười tám kiểu gì đó, so với biểu hiện tuyệt tình của Đông Phương Triệt đối với Hạ Hầu Tĩnh trước đó, Hạ Hầu Tĩnh khẳng định rất dễ dàng sẽ phát hiện ai mới là chân mệnh thiên tử mà cô bé nên lựa chọn!” Vân Thanh Nhiễm định liệu trước nói. “Ừm… Cẩn thận ngẫm lại, Nhiễm Nhi nàng nói cũng không phải không có lý, nhưng mà muốn để ai tới làm chuyện này?” Quân Mặc Thần lại hỏi. “Ta cẩn thận nghĩ, nếu so sánh với sư huynh của ta, đương nhiên không thể tùy tiện người nào cũng được, cho nên ta quyết định chọn Cửu hoàng tử, luận bên ngoài, hắn là mỹ nam tử đệ nhất kinh thành, luận võ công, tuy rằng hắn không bằng sư huynh của ta, nhưng tuyệt đối là long phượng trong loài người, chinh phục một trái tim thiếu nữ thì dư dả.” “Nàng nói Minh Uyên à, quả thực không tồi, hơn nữa hắn cũng không nạp phi, trong phủ không có thị thiếp, thân phận lại là hoàng tử tôn quý, xứng với Hạ Hầu Tĩnh, vậy là đủ rồi, chẳng qua Minh Uyên hiện giờ đang ở kinh thành, sợ là nước xa không cứu được lửa gần?” “Trước đó vài ngày hắn bị hoàng thượng phái đi phủ Thiên Châu đón đại ca của ta, lúc chiều ta đã để Quân Kiệt truyền tin, còn cho mượn hãn huyết bảo mã của phủ thành chủ, lấy cước trình của hãn huyết bảo mã, Quân Kiệt ngựa không dừng vó đuổi qua, lúc này hẳn là đã giao tín hàm đến trên tay Cửu hoàng tử, đại khái lúc này hai người đang trên đường về, sáng mai chúng ta có thể nhìn thấy Minh Uyên.” “Như vậy rất tốt, để Minh Uyên lấy Hạ Hầu Tĩnh, bản thân ta cũng vui vẻ nhìn thấy thành quả, hai ta coi như làm mai một lần.” “Đúng vậy…” Hai vợ chồng đang thảo luận phấn khởi, cửa phòng đột nhiên bị người dùng lực mở ra, Đông Phương Triệt đen mặt xuất hiện ở cửa phòng. “Nha, sư huynh, huynh đến đây lúc nào, vừa vặn, ta còn có việc nói với huynh…” Vân Thanh Nhiễm kinh ngạc nói, giống như căn bản không biết Đông Phương Triệt vừa rồi ở ngoài cửa nghe lén. “Ta sẽ lấy Tĩnh Nhi.” Đông Phương Triệt không có nhiệt độ nói. “Cái gì? Sư huynh nói cái gì? Huynh có phải hồ đồ rồi không?” Vân Thanh Nhiễm ra vẻ khó hiểu hỏi han. “Ta sẽ lấy Tĩnh Nhi, các ngươi không cần phải tìm người khác nữa.” Đông Phương Triệt nói xong quay đầu rời đi. Vợ chồng hai người liếc nhau, Vân Thanh Nhiễm cười khẽ. Quân Mặc Thần vừa bất đắc dĩ lại sủng nịch nhìn Vân Thanh Nhiễm. “Ta đã nói hắn sẽ khẩn trương Hạ Hầu Tĩnh.” Vân Thanh Nhiễm cười xong, rất khẳng định mà kết luận, nếu không khẩn trương Hạ Hầu Tĩnh, vì sao vừa nghe đến nàng muốn an bài nam nhân khác đến câu dẫn Hạ Hầu Tĩnh, thì lập tức đáp ứng muốn lấy Hạ Hầu Tĩnh chứ? “Nàng nha, lúc nhìn người khác trái lại rất thấu đáo, người ta có thích hay không nàng liếc mắt một cái đã nhìn ra, còn chính nàng thì sao?” Quân Mặc Thần bất đắc dĩ lắc đầu, sự tình ở trên thân người khác thì nàng thông minh, ở trên người mình phản ứng còn chậm hơn rùa, khổ hắn thật lâu, còn cả tình cảm của Vân Tử Hy đối với nàng, chính nàng sợ là đến bây giờ cũng vẫn chưa phát hiện đâu! Cuộc đối thoại vừa rồi của Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần là cố ý nói cho Đông Phương Triệt nghe, đôi mắt nàng có thể thấu thị hết thảy sự vật, Đông Phương Triệt tới cửa từ khi nào nàng nắm chắc ổn thỏa, bảo đảm chắc chắn có thể cho Đông Phương Triệt một chữ không lọt nghe thấy nàng và Quân Mặc Thần nói chuyện. Làm sư muội người ta, hố sư huynh của mình như vậy, thật đúng là một “sư muội tốt” mà! Đông Phương Triệt đáng thương, cứ như vậy đã bị đôi vợ chồng vô lương này gạt. “Làm gì, đó không phải là vì không có kinh nghiệm à, chờ ta có kinh nghiệm, phản ứng khẳng định nhanh hơn chàng.” Vân Thanh Nhiễm bị Quân Mặc Thần nói không phục, rầu rĩ trả lời. “Nàng dám!” Loại kinh nghiệm này, nói tích lũy là có thể tích lũy à? Nàng mẹ nó dám tích lũy cho hắn thử xem, hắn nhất định khiến nàng không xuống được giường, hai năm ôm ba, ba năm ôm năm, ngay cả thời gian ra cửa cũng không có! Hừ! ★ Đông Phương Triệt đáp ứng rồi, hắn đáp ứng lấy Hạ Hầu Tĩnh. Hắn gật đầu khiến Hạ Hầu Tĩnh rất bất ngờ. “Tiểu thư, chuyện gì cao hứng thế?” Nha hoàn của Hạ Hầu Tĩnh nhìn thấy Hạ Hầu Tĩnh cười còn chói mắt hơn mặt trời thành Tứ Phương, nhịn không được cười khẽ hỏi han. “Tiểu Cúc, ngươi biết không, Triệt ca ca đáp ứng lấy ta rồi!” Khóe miệng Hạ Hầu Tĩnh cong lên thật cao, nàng rất khó hình dung tâm tình giờ phút này của mình, nàng trăm triệu không ngờ lần này Đông Phương Triệt sẽ thay đổi chủ ý, sau khi đưa nàng trở lại thành Tứ Phương còn chủ động xin thành hôn với phụ thân nàng. Nàng đương nhiên biết mình còn nhỏ tuổi, không thể thật sự gả cho Đông Phương Triệt, nhưng chỉ cần Đông Phương Triệt không hề coi nàng thành một tiểu cô nương đến đối đãi, mà là coi nàng trở thành một nữ nhân thích chàng, vậy chứng minh nàng còn có hi vọng! Lúc này Hạ Hầu Tĩnh cũng không biết chuyện này là phụ thân của nàng xếp đặt sau lưng. “Thật không tiểu thư?” Tiểu Cúc nghe xong cũng cực kỳ cao hứng, nàng cao hứng thay tiểu thư của nàng. “Ừ!” Hạ Hầu Tĩnh vui vẻ chuyển mấy vòng, sau đó ngồi đến trước bàn trang điểm, “Đến, Tiểu Cúc, giúp ta nhìn xem, ta mang cái nào nhìn đẹp hơn.” Hạ Hầu Tĩnh cầm các loại bộ dao trâm cài trên bàn trang điểm thử tới thử lui. “Tiểu thư thiên sinh lệ chất, mang cái gì cũng đẹp hết!” Tiểu Cúc vội khen Hạ Hầu Tĩnh, không phải nàng nói xuông, tiểu thư bọn họ chính là đại mỹ nhân hạng nhất hạng nhì thành Tứ Phương! “Nha đầu chết tiệt, miệng bôi mật đường à?” “Miệng nô tì ngọt nữa cũng không ngọt bằng trái tim tiểu thư ngài hiện giờ, tiểu thư, nô tì nói có đúng không?” “Nha đầu chết tiệt này!” “Hắc hắc, đúng rồi tiểu thư, thành chủ có nói khi nào thì cho ngài và Đông Phương công tử thành thân không?” “Phụ thân nói tuy rằng ta bây giờ còn nhỏ, nhưng có thể thành thân trước, chờ sau khi ta cập kê thì tiếp tục viên phòng.” Hạ Hầu Tĩnh càng nghĩ càng cao hứng, hơn nữa đây là Đông Phương Triệt chủ động nói ra! “Vậy ạ, vậy cũng tốt nha, trước đem Đông Phương công tử định ra, vậy sau này nhìn Đông Phương công tử còn dám vứt bỏ tiểu thư nữa không!” Tiểu Cúc nói ra miệng thì hối hận, vội che miệng của mình, biết mình nói lời không nên nói. Nàng thật ngốc, biết rõ đối với tiểu thư, bị Đông Phương công tử vứt bỏ là chuyện thương tâm nhất, nàng lại ngốc tới mức nhắc đến. “Không sao, dù sao hiện tại chàng đã đáp ứng muốn thành thân với ta, chuyện trước kia, ta cũng biết ta khờ rồi.” Hạ Hầu Tĩnh bị Đông Phương Triệt bỏ lại mấy lần, cuối cùng đều là chính nàng mặt dày mày dạn đuổi theo, cuối cùng còn không biết ngượng nói muốn đi giết chết Vân Thanh Nhiễm, kỳ thật nàng căn bản chưa từng giết người. “Vâng!” Tiểu Cúc chứng kiến tiểu thư nhà mình khổ tận cam lai thật sự rất cao hứng, nàng từ nhỏ đã ở bên người tiểu thư, tiểu thư không có nương, nhưng mà người rất tốt, không có một chút cái giá nào, “Đúng rồi tiểu thư, vừa rồi ta nghe thị vệ Vương đại ca nói, xế chiều hôm nay bọn họ muốn xuất môn, hộ tống thành chủ và Vân công tử, Đông Phương công tử đi sơn trang Bình Nguyệt.” “Đúng nha, xem bệnh cho thế tử bệnh! Cha đã đáp ứng rồi à?” Hạ Hầu Tĩnh nhớ thái độ hôm trước của cha mình, cũng không giống như thật sự vui vẻ hỗ trợ. “Thành chủ đáp ứng rồi, buổi trưa còn cho người chuẩn bị hậu lễ, có lẽ là muốn đích thân mang theo Vân công tử bọn họ đi bái phỏng Lạc thần y.” Tiểu Cúc nghĩ, thành chủ đều tự mình đi, có lẽ việc xem bệnh cho vị công tử bị bệnh kia không có vấn đề. Hạ Hầu Tĩnh suy nghĩ, “Tiểu Cúc, mau giúp ta trang điểm, ta muốn cùng đi với bọn họ!” Triệt cũng đi, nàng không thể không đi! “Dạ, được, nô tì nhất định trang điểm cho tiểu thư thật đẹp, để sau khi Đông Phương công tử nhìn thấy sẽ không dời nổi mắt!” “Mau đi, nha đầu chết tiệt nhà ngươi!” Hạ Hầu Tĩnh cười liếc Tiểu Cúc một cái, tràn đầy trong ánh mắt đều là tình cảm vui sướng. Hạ Hầu Tĩnh trang điểm xong chạy tới Thanh Nhã Cư tìm Vân Thanh Nhiễm bọn họ, lại phát hiện bọn họ chân trước mới ra đại môn, trong lòng tức giận Đông Phương Triệt cũng không đợi nàng, cúi đầu nhìn thoáng qua váy của mình, vốn nàng không thích mặc mấy lớp váy như vậy, Tiểu Cúc nói ăn mặc thế này càng giống nữ nhân, cho nên nàng mới mặc, hiện tại nàng muốn chạy, váy này lại thành chướng ngại của nàng. Hạ Hầu Tĩnh một tay nhấc làn váy, vội vàng đuổi theo. Tới cửa phủ thành chủ, mấy người đang chờ xuất phát. Hạ Hầu Tĩnh thấy Đông Phương Triệt, không chút do dự chạy về phía hắn. “Triệt ca ca!” Đông Phương Triệt bình tĩnh xoay người, không có tươi cười trong tưởng tượng của Hạ Hầu Tĩnh, không có ôm, cũng không có ân cần thăm hỏi, hắn thả người nhảy lên xe ngựa. Sau đó Hạ Hầu Tĩnh lại bắt đầu chờ mong hắn có thể vươn tay về hướng nàng, lôi kéo nàng lên xe ngựa. Nhưng mà, hắn không có. Phần vui sướng vừa rồi của Hạ Hầu Tĩnh nhất thời giảm xuống rất nhiều, trong lòng bị hung hăng đâm một chút. Hạ Hầu Tĩnh thuyết phục mình trong lòng, là Triệt ca ca tương đối trầm lặng mà thôi, không sao, chàng không nói chuyện tình yêu thì nàng nói, chàng không quá chủ động thì nàng chủ động là được. Vì thế Hạ Hầu Tĩnh tự mình nhảy lên xe ngựa, e ngại Đông Phương Triệt ngồi xuống. Dọc theo đường đi Hạ Hầu Tĩnh nói cười vui vẻ, mà Đông Phương Triệt trầm mặc trước sau như một, tích chữ như vàng. Sơn trang Bình Nguyệt cách phủ thành chủ nửa ngày lộ trình, xây ở ngoài thành Tứ Phương trên sườn núi của Duyên Nguyệt Ẩn sơn. Mọi người dọc theo sơn đạo đi tới cổng sơn trang Bình Nguyệt. So với phủ thành chủ khí thế bàng bạc, sơn trang Bình Nguyệt lại tương đối nhã trí, ngược lại rất phù hợp thân phận Lạc Quyền Phong. “Đi bẩm báo trang chủ các ngươi, nói Hạ Hầu Địch bái kiến.” Tuy Hạ Hầu Địch làm thành chủ thành Tứ Phương, nhưng đối với Lạc Quyền Phong vẫn tương đối tôn trọng, tới cửa không trực tiếp lấy thân phận thành chủ yêu cầu đi vào, mà giống như bình thường ghé thăm cho hạ nhân đi thông truyền một tiếng. Hạ nhân vừa nghe người đến là Hạ Hầu Địch, biết đó là thành chủ thành Tứ Phương, là vua một cõi ở nơi này của bọn hắn, tự nhiên không dám lãnh đạm, vội vàng chạy vào thông truyền. Mấy người chờ ở cửa trong chốc lát, Lạc Quyền Phong đã tự mình đi ra nghênh đón. Lạc Quyền Phong là một nam tử trung niên hơn bốn mươi tuổi, một thân quần áo vải trắng đơn giản, khuôn mặt thanh tú, thoạt nhìn nho nhã hào phóng, mang theo phong độ thản nhiên của người trí thức. “Thành chủ đại nhân tự mình đến thăm, vẻ vang cho kẻ hèn Lạc mỗ này, không thể nghênh đón từ xa, mong thành chủ thứ tội.” Lạc Quyền Phong nhìn thấy Hạ Hầu Địch, quỳ xuống, lấy lễ đối đãi. “Lạc huynh không cần đa lễ. Lạc huynh chúng ta cũng không phải không biết, làm gì xa lạ khách khí như vậy?” Giao tình giữa Hạ Hầu Địch và Lạc Quyền Phong xem như không tồi, ông đối đãi với bằng hữu vẫn luôn rất tốt. “Cũng không thể nói như vậy, ngài là thành chủ, ta chẳng qua là bình dân nhỏ bé mà thôi.” Lạc Quyền Phong là một người ân oán rõ ràng, rất giữ bổn phận, tuy ông ta và Hạ Hầu Địch có giao tình không tệ, nhưng trước người khác, nên thủ lễ tiết vẫn phải làm. “Được rồi được rồi, huynh này, chính là đọc sách thuốc quá nhiều, đọc đến choáng váng.” Hạ Hầu Địch lắc đầu nói, “Hôm nay ta tới là có cầu với huynh, ta có một đứa cháu sinh ác bệnh, muốn mời huynh tới chữa trị.” Hạ Hầu Địch ngay cả chữ cầu cũng đem ra hết, coi như không nhớ giao tình giữa hai người, Lạc Quyền Phong cũng trăm triệu không có lý do cự tuyệt. “Thành chủ nói quá lời, nếu là cháu thành chủ, ta nhất định cố hết sức, mời thành chủ cùng mấy vị theo ta tiến vào.” Lạc Quyền Phong đón mấy người vào trong Dược Đường của sơn trang Bình Nguyệt, đây là nơi ông chuyên môn dùng để hội chẩn cho người ta. Vừa vào cửa, mùi thảo dược nồng đậm đã phả vào mặt, Vân Thanh Nhiễm tỉ mỉ chú ý tới các loại bồn hoa bên trong sơn trang Bình Nguyệt này đều không phải hoa hoa cỏ cỏ bình thường mà là một ít dược liệu quý báu, mặc dù nàng không hiểu y thuật, nhưng từng xem qua trong một số bộ sách, xem như biết một chút da lông. Đi vào Dược Đường, trong viện bày đặt rất nhiều giá, mặt trên đều là dược liệu đang phơi khô. Vào cửa, bên cạnh còn có một hàng dược lô, đang bốc khói. “Thành chủ, ngài nói người cháu đó là hắn à?” Cho dù không phải đại phu, cũng có thể từ trong mọi người liếc mắt một cái phân biệt ra được ai là người sinh bệnh, việc này rất rõ ràng. “Không sai, thỉnh cầu Lạc huynh trị liệu cho hắn.” Hạ Hầu Địch đáp ứng Vân Thanh Nhiễm muốn giúp đỡ, hiện giờ Đông Phương Triệt đã đáp ứng lấy Hạ Hầu Tĩnh, ông đương nhiên không thể thất tín, cần tận lực cầu được Lạc Quyền Phong trị liệu cho Quân Mặc Thần. Sau khi Quân Mặc Thần vào cửa, dưới sự nâng đỡ của Vân Thanh Nhiễm tìm một vị trí ngồi xuống, sơn trang Bình Nguyệt nằm ở trên sườn núi, râm mát hơn trong thành một ít, Dược Đường này lại là kiểu mở rộng, trước sau đều thông gió, đối với Quân Mặc Thần mà nói không phải một nơi ở lâu dài, nhưng hai ba canh giờ vẫn không thành vấn đề. Lạc Quyền Phong đi tới trước mặt Quân Mặc Thần, “Cho ta xem mạch cho ngươi.” Quân Mặc Thần theo lời vươn tay phải, tay áo vén lên một đoạn, lộ ra cổ tay trắng nõn đến quá phận của hắn, cổ tay trắng như trăng. Lạc Quyền Phong bắt mạch cho Quân Mặc Thần, sắc mặt của ông lúc mới bắt đầu còn tốt, một bộ tìm tòi nghiên cứu, nhưng chậm rãi, sắc mặt ông thay đổi, trở nên khó coi, rất khó coi. Sau đó mạnh mẽ thu tay về, ánh mắt nhìn về phía Quân Mặc Thần không hề thân mật. “Nói, ngươi là ai!” Lạc Quyền Phong lạnh giọng, địch ý đối với Quân Mặc Thần rõ ràng mười phần, “Trong thiên hạ, người có mạch tượng như vậy, ta chỉ biết một người, thế tử phủ Trấn Nam Vương! Con trai tên khốn đó!” Ông ta đã biết! Lạc Quyền Phong đã biết thân phận Quân Mặc Thần. “Đúng vậy, là ta.” Quân Mặc Thần cũng không bất ngờ việc Lạc Quyền Phong sẽ phát hiện, nếu ngay cả điểm này ông ta cũng không phát hiện được, như vậy y thuật của chính ông ta đáng bị hoài nghi, nếu là Lạc thần y, tất nhiên sẽ biết, có bệnh như vậy, chỉ có một người là hắn. “Hừ! Bệnh của ngươi ta sẽ không chữa, đây là báo ứng cho vị phụ thân thất tín bội nghĩa kia của ngươi!” Lạc Quyền Phong cực kỳ hận Quân Vô Ý đã bức chết Lục hoàng tử, uổng lúc trước Lục hoàng tử coi gã là huynh đệ tốt, lại dám làm ra chuyện như vậy! “Sao lại thế này?” Hạ Hầu Địch quan sát tình huống, biết xảy ra vấn đề lớn. Lạc Quyền Phong đột nhiên xảy ra phản ứng khiến hai người Hạ Hầu Địch và Hạ Hầu Tĩnh rất khó hiểu, không biết vì sao Lạc Quyền Phong lại đột nhiên hận Quân Mặc Thần như vậy. “Lạc huynh, đã xảy ra chuyện gì, hắn…” Hạ Hầu Địch không khỏi nhíu mày. “Thành chủ, thứ cho ta không có thể chữa trị người này, xin thành chủ nhanh chóng dẫn hắn rời khỏi sơn trang Bình Nguyệt, nếu không ta không bảo đảm ta có thể hạ độc thủ đối với hắn hay không.” “Lạc thúc thúc! Vì sao thúc không chữa cho hắn, không phải thúc luôn lấy cứu người làm nhiệm vụ của mình ư?” Hạ Hầu Tĩnh vội chạy tới nói chuyện thay Quân Mặc Thần bọn họ. “Tĩnh Nhi, cháu cũng đã biết, phụ thân của người này giết ân nhân cứu mạng của thúc, sao thúc có thể cứu hắn? Như thế sau khi thúc trăm tuổi còn mặt mũi nào đi gặp ân nhân thúc dưới cửu tuyền?” Năm đó Lạc Quyền Phong chỉ hận mình không có bản lĩnh, không thể giết Quân Vô Ý và Dạ Hoằng Nghị báo thù rửa hận thay cho vợ chồng Lục hoàng tử và Lục hoàng tử phi đã chết. Con của cừu nhân! Sự thật này khiến Hạ Hầu Tĩnh giật mình không nhỏ. Lại nhìn Vân Thanh Nhiễm, Quân Mặc Thần cùng Đông Phương Triệt, từ biểu tình của ba người đến xem, rõ ràng chính là biết chuyện này. Hạ Hầu Địch nhìn thấy ý cười nơi ánh mắt Vân Thanh Nhiễm, bỗng nhiên thấy mình bị nàng hố, nàng sớm đã biết trong này còn có vụ việc như vậy, còn muốn ông cam đoan có thể làm cho Lạc Quyền Phong đến trị liệu cho Quân Mặc Thần! Hạ Hầu Địch hối hận không thôi, hiện giờ đã đáp ứng nàng, người ta cũng hoàn thành xong điều kiện ông đưa ra, ông không có đạo lý sửa đổi. Việc này phải làm thế nào cho phải, quan hệ của mình và Lạc Quyền Phong dù tốt, cũng không thể để ông ấy đi trị liệu cho con của cừu nhân của mình được? “Lạc huynh, ta hiểu được. Chẳng qua hiện nay sắc trời đã tối, huynh cho chúng ta ở trên sơn trang Bình Nguyệt này một đêm, được không?” Tuy rằng vấn đề rất khó giải quyết, nhưng Hạ Hầu Địch cũng không thể bỏ qua như vậy, đành phải mặt dày mày dạn ở lại sơn trang Bình Nguyệt trước, tranh thủ thời gian suy nghĩ phương pháp giải quyết vấn đề. Hạ Hầu Địch đường đường là thành chủ thành Tứ Phương, tương đương với hoàng đế nơi này, ngài ăn nói khép nép đề ra một yêu cầu đối với thần dân như ông, cũng không quá phận. Lạc Quyền Phong không thể đuổi Hạ Hầu Địch đi. Nhưng ngẫm lại Quân Mặc Thần, cơn tức trong lòng Lạc Quyền Phong có thế nào cũng nuốt không trôi. “Tùy tiện mấy người!” Lạc Quyền Phong giận dỗi phẩy tay áo bỏ đi, ngay cả lễ tiết ông vẫn luôn kiên trì cũng chẳng quan tâm. “Ngươi ngươi ngươi!” Hạ Hầu Địch giận chỉ Vân Thanh Nhiễm, thật sự là sắp bị tức chết rồi, “Ngươi sớm biết giữa bọn họ từng có đụng chạm, còn để cho ta tới làm cái việc làm khó người khác này!” “Ha ha, Hạ Hầu thành chủ, đây chính là ước định của chúng ta nha, nếu thành chủ ngài muốn thất tín, kẻ thảo dân như ta có lẽ cũng không làm gì được ngài.” Vân Thanh Nhiễm rất vô tội nháy mắt. Hạ Hầu Địch thở phì phì, gần đây thật sự là năm hạn bất lợi, ông luôn bị người chọc cho tức giận đến thở không ra hơi! “Cha, cha và nàng ta có ước định gì vậy?” Hạ Hầu Tĩnh hiếu kỳ nói. “Khụ khụ, không có gì, chúng ta đánh cược, cha thua, cho nên đáp ứng giúp hắn làm một việc.” Hạ Hầu Địch khẩn trương che giấu, chuyện của Đông Phương Triệt ông thật ra gạt Hạ Hầu Tĩnh. “Nha, khó trách cha đột nhiên thay đổi chủ ý!” Hạ Hầu Tĩnh gật gật đầu, không hoài nghi lời nói của Hạ Hầu Địch. “Mặc kệ như thế nào, chúng ta trước tiên cứ ở sơn trang Bình Nguyệt đã, sau đó lại bàn bạc kỹ hơn.” Hạ Hầu Địch nhất thời nửa khắc cũng không có phương pháp. Về chuyện này, trong lòng Vân Thanh Nhiễm cũng phiền, không phiền là không thể nào, sự tình liên lụy đến chuyện hơn hai mươi năm trước, muốn giải quyết, căn bản không có khả năng, việc này dường như là một bế tắc. Vân Thanh Nhiễm đổi lại y phục dạ hành, Quân Kiệt từ trong phòng đi ra gặp nàng thay đổi trang phục hoảng sợ. “Nương nương, ngài, ngài muốn làm gì?” Quân Kiệt nghĩ, nương nương sẽ không phải là muốn trói Lạc thần y kia lại chứ? Mềm không được nên cứng? “Đi dạo chung quanh sơn trang Bình Nguyệt.” Vân Thanh Nhiễm vừa nói vừa lấy mặt nạ ra đeo lên. Vân Thanh Nhiễm vẫn luôn nắm chắc nguyên tắc tác chiến biết người biết ta trăm trận trăm thắng, trước mỗi lần hành động sẽ cố hết khả năng thu được tin tức đối phương, nhằm mục đích làm cho mình nằm ở vị trí có lợi nhất. Là một người đều sẽ có nhược điểm, có thể phát hiện hay không thì toàn bộ bằng bản lãnh cá nhân. “Nương nương, đi dạo chung quanh vì sao phải mặc y phục dạ hành!” Đây rõ ràng là tiết tấu muốn đi làm trộm được không! “Làm chuyện xấu không phải đều phải mặc y phục dạ hành à? Xuỵt, không được nói cho gia các ngươi biết, ta vừa rồi dỗ hắn ngủ mới đổi quần áo.” Làm chuyện xấu? Nương nương ngài nói đi làm chuyện xấu cũng quá đúng lý hợp tình rồi? “Nương nương, ngài gạt thế tử gia làm chuyện này?” Vậy càng thêm không thể! Thế tử phi gạt thế tử gia đi ra ngoài làm chuyện xấu, thời gian, địa điểm, nhân vật cảnh tượng này, quả thực chính là điềm báo trước hoàn mỹ cho hồng hạnh xuất tường! “Loại chuyện này loại chuyện kia cái gì, dù sao cứ giữ bí mật thay ta là được, còn nữa, nếu nửa đường hắn tỉnh lại, nói… là Hạ Hầu Tĩnh bị Đông Phương Triệt làm khóc, ta đi an ủi Hạ Hầu Tĩnh!” Vân Thanh Nhiễm sợ Quân Mặc Thần tỉnh sẽ muốn đi theo mình, thân thể này của hắn, buổi tối còn chạy ra ngoài, hắn tự phụ võ công cao, cho rằng không thành vấn đề, mấy người bọn họ lại không chịu được hắn dọa như vậy, vẫn không cho hắn biết thì tốt hơn. Quân Kiệt nghe vậy thiếu chút nữa không một đầu cắm xuống mặt đất, nương nương, ngài lấy cái cớ này cũng quá… ngài như vậy không khác nguyền rủa người ta đâu? “Không được đâu nương nương, thuộc hạ, thuộc hạ…” Quân Kiệt nghĩ vỡ đầu, muốn tìm một lý do thích hợp ngăn cản Vân Thanh Nhiễm, thế nhưng thân là một thuộc hạ, hắn không có lý do gì để ngăn cản Vân Thanh Nhiễm. Làm sao bây giờ, chủ tử đáng thương của hắn, nương nương nàng muốn hồng hạnh xuất tường rồi!