Lúc Đông Phương Triệt nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm, trong nháy mắt có sự hoảng hốt, lần đầu gặp Vân Thanh Nhiễm, hắn không nhìn ra được sự quyết đoán gì từ trên người Vân Thanh Nhiễm, chỉ đơn thuần tin tưởng Hồng Dược sẽ không chọn sai người nối nghiệp. Nhưng giờ khắc này Vân Thanh Nhiễm đứng ở trước mặt hắn, cho hắn cảm giác không giống với lúc đó, trong mắt của nàng lộ ra hơi thở làm cho người ta sợ hãi, Đông Phương Triệt cũng không xa lạ đối với loại cảm giác này, hắn cũng từng có thời điểm như vậy. Đông Phương Triệt biết, nữ nhân này đang tức giận, đau lòng. Cho nên vừa rồi nàng mới xúc động nhảy lên ngựa, quên mất lúc này nàng còn là một mẫu thân đang mang thai đứa con. “Ngươi muốn làm gì.” Đông Phương Triệt nói. “Hiện tại ta không có cách nào bình tĩnh, nhưng ta còn chưa đến mức quá xúc động.” Lòng Vân Thanh Nhiễm rất đau, đau đến chết lặng, cái cảm giác lo lắng này gần như khiến nàng ngạt thở, vì sao có loại cảm giác này, Vân Thanh Nhiễm không có thời gian đi nghiên cứu. Nhưng mà cho dù như vậy, huấn luyện nhiều năm qua giúp cho nàng vẫn duy trì tư thái bình tĩnh, ít nhất lý trí của nàng đang không ngừng tự nói với mình, lúc này không thể tự loạn trận tuyến, như vậy đối với mình không có bất kỳ chỗ tốt nào. Nàng nhếch đôi môi, dây cương trong tay không ngừng buộc chặt, ngay cả hai chân hai bên bụng ngựa cũng không khỏi kẹp chặt không ít. Trong đầu thỉnh thoảng lại hiện lên một ít hình ảnh vụn vặt, mỗi một hình ảnh đều có Quân Mặc Thần, thường ngày, mặt hắn vĩnh viễn đều tái nhợt như vậy, khóe miệng thường thường hiện lên ý cười như có như không, thân thể hắn được áo quần màu trắng bao lấy, dùng một tư thái lười biếng để dựa, nằm, hoặc ngồi… Chết tiệt! Nàng đang làm sao vậy! Muốn làm cái lông gì! Điểm này không hề giống mình chút nào! Vân Thanh Nhiễm bắt đầu tức giận mắng mình ở trong lòng, hy vọng có thể mắng cho bản thân thanh tỉnh lại. Chết tiệt, nam nhân bị mất thì đi tìm, nàng mẹ nó đau buồn cọng lông! Hiện tại luồng nghẹn khuất này rốt cuộc xuất hiện từ nơi nào! Vân Thanh Nhiễm không thoát khỏi cỗ khó chịu đó, cảm thấy mình giống như bị trúng tà. Vân Thanh Nhiễm tự nói với mình trong lòng: Ngươi nghe đây, ít ở chỗ này ưu thương, ta nói ngươi có ngốc không hả, không thấy người mà thôi, cũng không thấy hắn bị thương, không thấy hắn thật sự xảy ra chuyện gì, ngươi khổ sở cái lông, còn muốn khóc? Khóc muội ngươi ấy chứ khóc, mẹ nó ngươi từng khóc lúc nào chưa! “Ta đã thay ngươi nhanh chóng triệu tập giáo chúng Thương Lan phụ cận lại đây, nếu tra được dấu vết để lại sẽ bẩm báo cho ngươi trước tiên.” Đông Phương Triệt rất bình tĩnh hướng về phía Vân Thanh Nhiễm bẩm báo. Vân Thanh Nhiễm vốn định tự mình đi ra ngoài tìm người, ít nhất đây là thứ nàng am hiểu, ở phương diện tìm người tìm manh mối này nàng có tin tưởng có thể lấy một địch mười. Nhưng mà, nàng không thể lấy con mình ra đùa, thân thể nàng vốn đã không tốt, mang thai đối với thân thể nàng mà nói là một việc tương đối cố sức. Nàng không dám bôn ba mệt nhọc, từ lúc biết mình mang thai, Vân Thanh Nhiễm thậm chí không dám tùy tiện sử dụng hai mắt của mình để thấu thị, nàng không muốn làm cho mình hư nhược quá độ. Cảm giác yên lặng chờ rất khổ sở, rất không dễ chịu. Vân Thanh Nhiễm rất muốn hỏi, mình rốt cuộc bị làm sao, người nhà, Mặc Thần là người nhà của nàng, cho nên nàng mới khó chịu như vậy? Nhưng khi nghe ca ca bị thương nàng cũng không khó chịu đến mức này… Hạ Hầu Tĩnh nhìn bộ dáng mặt ủ mày chau của Vân Thanh Nhiễm, nhịn không được bắt đầu làm công tác khuyên bảo. Tuy tuổi nàng tương đối nhỏ, rất nhiều chuyện bọn họ đều nói nàng không hiểu, được rồi, nàng thừa nhận, nhưng trong chuyện tình cảm, nàng tự nhận là hiểu được rất nhiều, nàng vẫn luôn rất rõ ràng người mình thích là Đông Phương Triệt, cũng nhận định chàng chính là nửa kia trong sinh mệnh của mình. “Vân Thanh Nhiễm, nếu ngươi lo lắng, khổ sở thì khóc ra đi, khóc ra sẽ dễ chịu hơn một chút. Thật sự, ta không lừa gạt ngươi, mỗi lần… ta đều khóc ra như thế.” Hạ Hầu Tĩnh khuyên Vân Thanh Nhiễm nên khóc ra. Khóc là quyền lợi của nữ nhân, nước mắt chính là dùng để chảy. Nhưng Vân Thanh Nhiễm rõ ràng căng thẳng thần kinh, lại không chịu khóc. Khóc ư? Vân Thanh Nhiễm không nhớ rõ đã bao lâu mình chưa rơi nước mắt rồi. “Vân Thanh Nhiễm, ngươi có phải cũng thích Quân Mặc Thần không?” Hạ Hầu Tĩnh tính thử hỏi Vân Thanh Nhiễm, nàng nhớ rõ lần đầu tiên mình bị Đông Phương Triệt bỏ lại cũng có biểu tình thế này, nhưng da mặt nàng đủ dày, trải qua vài lần rèn luyện, nàng trừ khóc để phát tiết cảm xúc ở trong lòng ra thì sẽ không khó chịu như vậy nữa. Vân Thanh Nhiễm xác thực khó chịu, nhưng trước khi nhìn thấy Quân Mặc Thần nàng sẽ không khóc. Nhưng mà, đối với Quân Mặc Thần, mình dường như đã không còn là tình thân và tình bạn đơn thuần… Hắn… có vài thứ, ở trong lòng Vân Thanh Nhiễm dần rõ ràng lên, trong nháy mắt ý thức được Quân Mặc Thần có khả năng gặp chuyện không may, có vài thứ đã xảy ra biến hóa… “Chủ tử, có tin tức!” Dương Lâm vọt vào, vội vàng báo cáo Vân Thanh Nhiễm. Cuối cùng người của bọn họ cũng không tìm kiếm vô ích, rốt cuộc tìm được tin tức về thế tử rồi! ★ Ngoài thành, một đội ngũ đang đi, trong đội ngũ có một cỗ kiệu. Đoàn người dường như đi rất gấp, như đang vội vàng đi làm chuyện gì, nhân số của đội ngũ không nhiều, trừ bốn người khiêng kiệu, ngoài ra còn có mười mấy người bảo vệ, thấy cách ăn mặc chỉ là một đoàn tùy tùng bình thường thôi, chỉ liếc mắt thì không nhìn ra được tình huống gì. Lúc đội ngũ đi tới gần đường thủy, bỗng nhiên bị một đội nhân mã khác phục kích. Bốn phía nhảy ra hai mươi người, người tới cũng không che mặt, vừa đến đã không nhiều lời, trực tiếp đánh đối phương. Đội nhân mã kia thấy có người đánh bất ngờ, phản ứng cũng nghiêm túc, lập tức rút đao phản công. Nhân mã song phương lúc này lâm vào trong chém giết. Nhân số tập kích nhiều, lại chiếm tiên cơ, hiển nhiên càng chiếm ưu thế hơn. “Là người nào phục kích chúng ta?” Tiếng người trong cỗ kiệu rất già nua, hiển nhiên là giọng của một người cao tuổi. Đây rõ ràng chính là Hán Vương. Hán Vương lúc này rất buồn bực, sao đang đi yên ổn, đột nhiên lại bị người ta tập kích? Hay lại là nhóm người vừa rồi? Nhưng không có lý nào, nhóm người kia hẳn phải không biết quan hệ giữa ông và chủ tử mới đúng. “Là Thương Lan giáo.” Một người bẩm báo trước kiệu. Thương Lan giáo? “Vì sao Thương Lan giáo đột nhiên đột kích chúng ta?” Lão Hán vương không rõ. “Không biết.” Người nọ nhìn tình huống trước mắt, đối phương không nói câu nào đã tập kích bọn họ, ra tay tàn nhẫn, giống như hai bên có thâm cừu đại hận vậy, thật sự khiến cho người ta khó hiểu, theo lý thuyết bọn họ không có liên quan gì đến Thương Lan giáo mới đúng. Dựa vào! Lão Hán vương thật muốn chửi ầm lên! Đang tốt đẹp, sao lại gặp phải người của Thương Lan giáo? Đừng nói ông thay chủ tử đi một chuyến kết quả chạy mất cả mạng già của mình chứ! Lão Hán vương nhìn người của mình lâm vào trong chém giết với đối phương, trong lòng xoay chuyển ngàn lần, ông hành động không tiện, bằng không ông đã sớm xách đao lao ra đại chiến một hồi với đối phương rồi! Lúc lão Hán vương đang nghĩ ngợi nên ứng phó với tình huống trước mắt như thế nào, đột nhiên nghe được bên ngoài truyền đến giọng nói ông quen thuộc. Vân Thanh Nhiễm và đám người Đông Phương Triệt xuất hiện ở phía trước đội ngũ. Vân Thanh Nhiễm vẫn cưỡi trên ngựa, trong tay nàng còn cầm binh khí, một thanh trường kiếm chói lọi bị một nữ tử xinh đẹp như nàng cầm trong tay lộ ra vô cùng không thích hợp. “Giao hắn ra đây.” Vân Thanh Nhiễm lạnh giọng, trong mắt của nàng lộ ra sát khí, khí chất lạnh lẽo làm cho người ta không rét mà run. Lão Hán vương cách màn kiệu nghe thế, trong lòng cả kinh, đây không phải là giọng của nghĩa nữ ông, ái phi của chủ tử à? Nhận thức này làm cho lão Hán vương hoảng hồn. Ông lập tức vươn tay vén màn kiệu lên, quả nhiễn nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm, chẳng qua là hình ảnh này có một chút khác biệt với hình ảnh trong đầu ông một khắc trước, ông vốn tưởng rằng Vân Thanh Nhiễm là tới cứu ông, kết quả là Vân Thanh Nhiễm mang vẻ mặt đầy sát khí! Lão Hán vương nhìn tình huống trước mắt! Sao lại thế này! Vân Thanh Nhiễm xuất hiện khiến người của Thương Lan giáo ngừng tay, hiển nhiên tất cả mọi người đều nghe lệnh của Vân Thanh Nhiễm, lão Hán vương nhất thời hoang mang không hiểu.