“Thế tử phi nương nương tương lai, mời theo lão thân vào trong nhà thử giá y một chút.” Ma ma đến từ vương phủ nói với Vân Thanh Nhiễm. Vân Thanh Nhiễm gật gật đầu, liền theo bà đi thử giá y. Thật không thể tin được thân giá y này chỉ dùng thời gian vài ngày đã làm ra, dùng là gấm hoa tốt nhất, từng mũi kim từng sợi chỉ đều được chế tác cực kỳ tinh xảo, mẫu đơn kia dùng chỉ tơ vàng thêu trông rất sống động. Ngay cả ma ma cũng thấy ngây người, một thân đỏ thẫm hỉ phục làm cho Vân Thanh Nhiễm có vài phần yêu diễm, khiến nàng vốn có chút thanh lãnh lại tràn ngập hấp dẫn. “Thế tử phi nương nương, ngài cũng thật đẹp, ngài là nương tử đẹp nhất mà lão thân từng gặp, để lão thân cẩn thận nhìn một chút, xem quần áo này còn chỗ nào không thích hợp.” Ma ma bảo Vân Thanh Nhiễm quay mấy vòng trước mặt bà. “Phần eo vẫn hơi rộng một chút.” Ma ma quan sát một phen, cảm thấy y phục đại thể cũng vẫn rất vừa người, “Thế tử phi nương nương ngài cảm thấy thế nào?” “Rất tốt, không có vấn đề gì lớn, hết thảy đều theo ý tứ của ma ma mà lo liệu đi.” Vân Thanh Nhiễm cũng hiểu được thân quần áo này rất đẹp, cũng mệt Quân Mặc Thần có thể ở trong thời gian ngắn như vậy cho người may gấp ra y phục đẹp thế này. “Vâng, lão thân chắc chắn hết sức làm cho thế tử phi nương nương ngài thỏa mãn.” Ma ma để Vân Thanh Nhiễm thử xong giá y, lại để cho nha hoàn mang từ vương phủ tới đem trang sức trình lên, “Thế tử phi nương nương, những trang sức này đều là thế tử gia chuẩn bị cho thế tử phi nương nương, do thế tử phi nương nương tự mình chọn lựa cho ngày đại hôn.” Nói thật, hôn lễ này chính Vân Thanh Nhiễm cũng không quá để ý, hiện giờ thấy những thứ này ngược lại nhìn ra được Quân Mặc Thần mất không ít tâm tư, có lẽ với hắn mà nói, đây là hôn lễ duy nhất trong kiếp này của hắn, cho nên muốn làm thật náo nhiệt, long trọng một chút. Vân Thanh Nhiễm nhìn trang sức được mang lên, riêng vòng tay long phượng đã có mấy đôi, chắc là để Vân Thanh Nhiễm chọn lựa được một đôi muốn đeo nhất. Vân Thanh Nhiễm tùy ý chọn hai kiện trang sức, nghe nói nữ tử hoàng triều Thịnh Vinh thành thân phải đội mũ phượng rất nặng, nặng chừng một cân, nhà người bình thường còn như thế, vậy vương phủ chẳng phải là càng nặng sao? Thật không cần phải mang theo một đống trang sức tự làm khổ chính mình mà. Một con ngựa trắng chạy như bay mà qua, tiếng vó ngựa dồn dập còn chưa chậm lại, chỉ thấy nam tử lập tức nhảy lên, đi thẳng vào trong Vân phủ. Nam tử một thân áo giáp, rõ ràng là một vị tướng lĩnh, người gác cổng của Vân phủ nhận ra nam tử. “Đại thiếu gia, đại thiếu gia…” Thanh âm còn chưa hạ xuống, đã sớm không còn bóng dáng nam tử. Nam tử chính là đại thiếu gia Vân phủ, nhi tử duy nhất của Vân Viễn Hằng, Vân Tử Hy Mười bảy tuổi theo quân xuất chinh, hiện giờ đã gần hai mươi bốn, sau khi ý chỉ sắc phong Vân Yên Nhiên làm công chúa xuất giá đến Đảng Ngụy xa xôi ban xuống, hoàng thượng liền chấp thuận cho Vân Tử Hy quay về kinh, vốn hoàng thượng cũng có ý định triệu hồi, cho đảm nhiệm chức vụ ở kinh thành. Sau khi nhận được ý chỉ Vân Tử Hy đi được nửa đường, liền nghe tin tức Quân Mặc Thần cùng Vân Thanh Nhiễm thành hôn, vì thế bỏ lại tướng sĩ, một mình một người thúc ngựa một ngày một đêm chạy gấp về kinh thành. Vừa vào phủ, Vân Tử Hy chiến bào chưa cởi, bội kiếm cũng không buông, liền xông vào trong thư phòng phụ thân. Lúc Vân Viễn Hằng nhìn thấy Vân Tử Hy cũng hoảng sợ, tiếp đó chuyển sang vui mừng, “Hy Nhi! Sao con đã trở về rồi? Không phải là còn hai ngày nữa con mới về đến nơi sao?” Nhìn thấy nhi tử đã lâu không gặp, Vân Viễn Hằng khỏi phải nói là có bao nhiêu kích động. Đây là con ông, trưởng thành, thành thục, cũng càng thêm cường tráng! “Cha, chuyện của Thanh Nhiễm là như thế nào? Vì sao lại đột nhiên như vậy, sao phải gả muội ấy cho thế tử gia?” Vân Tử Hy không để ý nói việc khác với Vân Viễn Hằng, hắn đang sốt ruột về hôn sự của Vân Thanh Nhiễm. Đề cập đến chuyện của Vân Thanh Nhiễm, Vân Viễn Hằng liền nhíu mày, hiện giờ thế tử gia trực tiếp phái người canh giữ ở bên ngoài Tiểu Trúc, lại đem ngày kết hôn định vào ngày mốt, ông chính là có tâm muốn gây khó dễ cũng không có chỗ để xuống tay, “Ai, đừng nói nữa.” “Cha, cho dù Thanh Nhiễm muội ấy có bệnh trong người, nhưng có lẽ sẽ có một ngày muội ấy khôi phục, thế tử gia kia tuy rằng thân phận cao quý, nhưng cũng không còn sống được bao lâu, sao có thể gả Thanh Nhiễm đi…” Làm quả phụ, lời này, Vân Tử Hy tới bên miệng cũng nói không nên lời. Vân Viễn Hằng biết nhi tử độc nhất của mình yêu thương nhất chính là Nhị muội muội của nó, Vân Thanh Nhiễm từ nhỏ đã thân cận với Vân Tử Hy, trong một thời gian dài, gần như đều là Vân Tử Hy làm ca ca mang theo muội muội. Vân Tử Hy lớn hơn Vân Thanh Nhiễm chín tuổi, lúc Vân Thanh Nhiễm sinh ra, hắn đều muốn đoạt lấy ôm, khi đó hắn còn hỏi nương mình, vì sao muội muội nhỏ như vậy. Cảm tình của Vân Tử Hy cùng Vân Thanh Nhiễm so với vợ chồng Vân Viễn Hằng còn thâm sâu hơn rất nhiều. Thời điểm Vân Thanh Nhiễm bị điên, Vân Tử Hy phải chuẩn bị xuất chinh, Vân Tử Hy không muốn bỏ rơi Thanh Nhiễm đang bệnh, còn thật sự kéo dài thời gian, nhưng hắn cũng không phải là hạnh lâm cao thủ, lưu lại cũng không giúp đỡ được gì, lại thêm quân lệnh như núi, không chấp nhận được hắn không theo, đành phải rời đi. Bên ngoài mấy năm nay, hắn vẫn luôn nhớ đến Vân Thanh Nhiễm, nhưng hoàng triều Thịnh Vinh tuy rằng toàn thể phồn vinh hưng thịnh, vùng phía Nam lại luôn bị gây rối, hắn ở biên ải nơi xa, cũng không về được. Không ngờ tới, một lần được trở về, thế nhưng lại nghe thấy tin tức ngoài ý liệu. Hắn không cho phép Thanh Nhiễm gả cho một nam nhân đã bước một chân vào trong quan tài! “Hy Nhi, bệnh của Thanh Nhiễm đã tốt hơn rồi.” Vân Viễn Hằng nhớ tới chuyện này mà trong lòng vẫn còn tức giận, nữ nhi này sau khi thanh tỉnh thật không ngờ lại không nghe lời, ngay cả cha mẹ nó cũng chống đối! “Cái gì?” Vân Tử Hy khiếp sợ, “Cha, cha nói bệnh của Thanh Nhiễm đã tốt hơn? Thật vậy chăng?” Còn có chuyện càng làm cho hắn cao hứng vậy à? Cố tình lại biết được tin nàng muốn gả cho Quân Mặc Thần trước tin tức tốt như vậy. Vân Viễn Hằng gật gật đầu, “Đúng lúc gần đây.” “Cha, vậy tại sao còn muốn cho gả muội ấy cho thế tử gia? Vậy chẳng khác gì là đoạt mất nhân sinh sau này của muội ấy cả!” Nói như vậy, Vân Tử Hy càng thêm không hiểu, nếu hết bệnh rồi, vì sao còn muốn ủy khuất Thanh Nhiễm như vậy? “Là chính nó muốn gả, ta có biện pháp nào?” Vân Viễn Hằng không muốn thêm về chuyện này nữa, càng nói ông càng phiền, khó có khi nhi tử rời nhà đã lâu mới trở về, không nên nói chuyện mất hứng như vậy, “Được rồi Hy Nhi, chuyện này chúng ta không đề cập tới nữa, con vừa trở về, nhất định là mệt mỏi, nhanh chóng đi tắm rửa đổi một thân quần áo đi, sau đó người một nhà chúng ta ngồi xuống ăn bữa cơm thật ngon, đón gió tẩy trần cho con, mẹ con nếu biết con đã trở lại, không biết vui mừng đến thế nào đâu.” “Không được, con trước đi tìm Thanh Nhiễm đã.” Vân Tử Hy hiện tại quan tâm nhất vẫn là chuyện của Vân Thanh Nhiễm, nói xong liền quay đầu chạy ra khỏi thư phòng Vân Viễn Hằng, trên đường bắt lấy một người, hỏi chỗ ở hiện tại của Vân Thanh Nhiễm, liền trực tiếp chạy tới. Vân Tử Hy tới cửa Tiểu Trúc, liền bị Quân Kiệt ngăn lại. “Nơi này là chỗ ở của thế tử phi vương phủ tương lai, tạp vụ hạ đẳng không thể tùy tiện ra vào.” Quân Kiệt phụng mệnh Quân Mặc Thần canh giữ ở cửa Tiểu Trúc, nhìn thấy Vân Tử Hy phong trần mệt mỏi muốn đi vào, không chút do dự ngăn hắn lại. Quân Kiệt cũng không nhận ra Vân Tử Hy, Vân Tử Hy rời kinh đã được bảy năm, Quân Kiệt chưa thấy qua hắn cũng rất bình thường.