Phương Bắc Của Tôi

Chương 7 : Thật ra Tập tổng là người có lòng

Cho dù tôi không phải người tốt đẹp gì, thế nhưng vẫn cảm thấy hơi khó chịu. Tôi đi lang thang không mục đích trên đường lớn suốt hai tiếng đồng hồ, mãi đến khi ăn xong một chén hoành thánh, một mẻ bánh nướng hạt mè mới ra lò ở quán ăn dưới kí túc xá mới cảm thấy tâm trạng tốt dần lên. Dư Học Bình vẫn nói tôi là người vô tâm, sẽ không bao giờ bị tổn thương. Không sai, khi còn học đại học, gã quyến rũ tôi, đến khi hoàn cảnh tốt hơn, gã muốn kết hôn, sau khi tôi không còn tình cảm nữa, gã lại quay về quyến rũ, giờ tôi bị người khác đùa bỡn ở nơi xa xứ cũng chỉ thấy trong lòng khó chịu một chút, sau đó lại bình thường. Nếu như cậu dùng hết cách rồi, thầy tôi nói, thì còn có một đòn sát thủ, đó là đối xứ chân thành. Tôi vẫn gửi fax cho Tập Hiểu Bắc, đưa ra kiến nghị, đồng thời gửi tin nhắn cho anh trước đêm rời khỏi chi nhánh Hoa Khê để tới nhậm chức ở trung tâm tài chính, giá cổ phiếu đã lên tới ba nghìn điểm, hẳn sẽ có chuyện, anh mau bán đi. Tôi giống như đại đa số nhân viên ngân hàng khác, giới thiệu cho khách hàng mua quỹ bảo hiểm hoàng kim, thế nhưng bản thân chỉ dám mua cổ phiếu, dốc sức kiếm lời một lần rồi thôi. Tôi mời hội chị em ăn uống chơi đùa một bữa lớn, không ai muốn dừng lại. Tuy bên ngoài bọn họ mạnh mẽ nhưng sống rất thật lòng, coi tôi như anh em trai để che chở, không muốn tôi đi nhậm chức mới. Thế nhưng thứ tôi cần là chỗ ngồi lương cao kia, đến khi tích góp đủ tiền rồi thì đi du lịch khắp thế giới, tìm một nơi yêu thích để ở đến chết, đó là giấc mộng của tôi. Thành phố này thực sự nhỏ đến không tưởng, hội nghị xúc tiến chỉ tiêu mỗi quý của chúng tôi được tổ chức trong phòng họp lớn của khách sạn Vũ Long, sau khi tan họp thì tôi đi vệ sinh, lúc đi ra lại gặp ngay phải Tập Hiểu Bắc cùng mấy người bước ra từ phòng họp nhỏ. Tôi đứng sang một bên nhường đường, anh nhìn thẳng, đi thật xa, đột nhiên lại quay người vẫy tay với tôi. Phải công nhận rằng anh rất có uy thế, không cần nói gì mà tôi đã ngoan ngoãn theo sau, dọc đường đi còn nghĩ, nếu anh lấy sợi dây chuyền trên cổ tôi đem bán, nhất định tôi sẽ giúp anh đếm tiền. Cấp dưới của anh lần lượt lái xe đi mất, tôi đi theo anh tới góc bãi đậu xe ngầm, mắt lập tức sáng lên, bắt đầu đi vòng quanh con xe thể thao Lamborghini Murcielago màu đen, nhảy cẫng lên hoan hô. Trời ạ! Chỉ mới thấy ảnh qua internet thôi, mới tinh, còn hơn năm trăm vạn! Ông chủ mỏ chết tiệt, nhà giàu mới nổi chết tiệt, sao lại lắm tiền như vậy! Ông trời thật không công bằng mà! Thấy tôi nằm nhoài lên nắp xe tham lam vuốt ve, Tập Hiểu Bắc dở khóc dở cười kéo tôi xuống, “Nếu cậu dám rơi một giọt nước miếng lên đây, tôi bắt cậu dùng lưỡi liếm sạch.” Tôi xong rồi. Nhất định kiếp trước tôi là một kẻ cuồng tình dục. Lời anh vừa ra khỏi miệng, trong đầu tôi đã nhanh chóng hiện lên hình ảnh: Tập Hiểu Bắc tiên sinh trần truồng ngồi trên nóc Lamborghini, mở rộng đôi chân dài, tôi mặc âu phục giày da quỳ trước xe khẩu giao cho anh, sau đó nấp sấp lên xe liếm sạch tinh dịch anh vừa bắn. Chỗ xấu hổ cứng rồi, may là tôi đang mặc đồng phục làm việc, quần âu rộng rãi. Đầu óc rối bời, tôi lên xe, nghe thấy Tập Hiểu Bắc nói: “Xe này mua bằng tiền kiếm được nhờ cậu, thế nên, cậu là hành khách đầu tiên.”