Phương Bắc Của Tôi

Chương 17 : Chỉ bao không nuôi

Thật ra lúc đi học thành tích của tôi rất tốt, kết quả công việc cũng vượt trội, nhân duyên lúc ấy lại càng không tệ, nếu không quá cố chấp với xu hướng tình dục của bản thân thì cuộc sống sinh hoạt cũng không đi vào ngõ cụt như bây giờ. Tôi tập tễnh đi theo sau Tập Hiểu Bắc, anh như một bó đuốc sáng xuất hiện trong cuộc đời tuyệt vọng của tôi, tạm thời chiếu rọi một khoảng trời trên đầu, dù chỉ là nguồn sáng le lói trong tích tắc, có khi sẽ khiến tôi tổn thương nhiều hơn, thậm chí bị thiêu thành tro bụi, nhưng tôi không để ý. Mọi quyết định quan trọng trong cuộc đời tôi đều được quyết định bằng nửa thân dưới, mặc cho bản thân phải hát khúc ca bị đóng lên cây gai vô số lần, dù có dễ nghe hay không, tôi đều chết mà không hối tiếc. Trên lưng trúng không biết bao nhiêu cước, tôi bị đạp tiến vào một gian phòng, vừa kéo quần lên vừa cởi bỏ áo trùm trên đầu ra, lập tức thấy Tập Hiểu Bắc đang dứng dựa cửa nhìn. “Em có còn là quà không đấy? Bỏ hết “giấy bọc” ra đi.” Trong phòng trải thàm dày, tôi uyển chuyển đến gần Tập Hiểu Bắc như một con mèo. Chỉ hai ba nhát đã cởi sạch, tôi quỳ gối dưới chân anh: “Tập tổng, sinh nhật vui vẻ.” Anh lẳng lặng nhìn tôi, có chút bất đắc dĩ, có chút tiếc hận, nhưng không có xem thường với căm ghét trước đấy. Tôi thoáng cảm nhận được sự ngầm đồng ý, nhẹ nhàng cởi thắt lưng anh. Ngón tay anh luồn vào trong tóc tôi, dùng sức bấm vào như thứ tượng trưng cho sự nam tính của anh đang dần căng lên khi được tôi liếm mút, lấp đầy toàn bộ khoang miệng. Tôi bóp nhẹ mông anh, sau mấy cái thúc sâu vào yết hầu tôi, anh bắt đầu thấp giọng rên rỉ, thế mà lúc tôi nghĩ rằng anh muốn bắn, anh giật mạnh tóc tôi rồi lui ra. Anh thở hổn hển, cúi người xuống, nâng mặt tôi lên rồi quỳ xuống đối diện. Im lặng mất mấy giây, anh bắt đầu đặt những nụ hôn tinh tế lên trán tôi, mắt tôi và cả môi nữa, di chuyển khắp nơi nhưng cũng chỉ lướt qua. Tôi muốn đáp lại, nhưng vẫn chậm nửa nhịp. “Quản Giang Đào, tại sao cậu luôn tiện(*) như vậy?” Nhắm mắt lại, anh tự lẩm bẩm. Tôi hơi giận, ngậm lấy tai anh: “Anh, em chỉ tiện với người mà em thích.” (*) tiện: hèn hạ, đê tiện, bỉ ổi, khinh rẻ. Tất cả những nghĩa này ghép vào câu đều không xuôi và hợp ý nên mình giữ nguyên Anh ngừng lại, nhíu mày, tựa như bị lời của tôi làm cho khó chịu. “Với năng lực của em, số lần bị coi thường chắc nhiều không đếm xuể.” Tôi thật sự xấu hổ, giả vờ giả vịt nhìn xung quanh. Tập Hiểu Bắc cởi sơ mi, ấn mặt tôi vào ngực anh. “Sợ sau này chẳng được rồi, dáng vẻ này của em, tôi không muốn người nào khác nhìn thấy.” Người Tập Hiểu Bắc đổ mồ hôi, có hơi ẩm ướt, còn vương lại một chút mùi thuốc sát trùng của bệnh viện. Dáng vẻ cậu em phía dưới của hai người bọn tôi khá dữ tợn, đã giương cung bạt kiếm nóng lòng muốn thử thứ dục vọng trần trụi, mà hai nửa người trên thân mật khăng khít như người yêu, quyến luyến không rời. Tôi như đang bước từ giấc mờ này sang giấc mơ khác, sợ bị tâm thần phân liệt nên nhoài lên vai anh xác nhận: “Anh, theo ý của anh, chắc không phải muốn bao nuôi em đấy chứ?” Anh cẩn thận đặt tôi xuống thảm trải sàn, nhấc một chân tôi lên: “Chỉ bao, không nuôi.” “Vậy thì em chịu thiệt à?” “Sẽ không, ít nhất thì em vẫn được thỏa mãn nhu cầu sinh lý.” Anh hững hờ trả lời, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu phía sau của tôi, trong lòng tôi chợt lạnh, cửa sau co rút nhanh từng đợt. “Nhưng vẫn phải nói thật, hôm nay là lần đầu tiên anh ở trên một người đàn ông, vì thế nên Quản Giang Đào”, Tập Hiểu Bắc đùa dai, cười, “Không dám hứa là sẽ khiến em thoải mái, chỉ có thể cam đoan, là em sẽ đau…”