Phượng ẩn

Chương 9 : Hồ đế hạ phàm báo ân (thượng)

Hỷ Tước Lầu toạ lạc ở thị trấn trung tâm huyện Hà Thi là trà quán vừa nổi tiếng về thực đơn độc nhất vô nhị, vừa có tiếng là giá cả đắt đỏ nhất nhì Phúc Liên Châu. Chưa kể, tầng hai của trà quán này được chia thành mười hai phòng tư nhân biệt lập, bên trong bày trí lịch sự trang nhã, gồm hai gian lớn và mười gian nhỏ, chỉ tính phí mở phòng của gian nhỏ thôi đã là hai kim tiền (1) rồi. Vì vậy thường ngày, người nào trong hầu bao (2) không có hơn mười kim tiền thì không dám bước chân vào nơi này. (1) Một đơn vị tiền tệ của thời này. 1 kim quan (vàng nguyên thỏi được đúc theo hình dạng nhất định tuỳ theo quốc gia) = 10 kim tiền (tiền xu bằng vàng, cũng được khắc hình tuỳ từng quốc gia) = 100 bạch ngân (thỏi bạc, hình dạng tương tự kim quan) = 1,000 đồng tiền (tiền xu bằng đồng, hình dạng tương tự kim tiền) (2) Hầu bao: túi dựng tiền may bằng vải Và cũng chính vì vậy nên dù đang trong dịp lễ Thất Tịch nhưng Hỷ Tước Lầu cũng không mấy đông khách. Không gian bên trong trà quán lúc này vẫn trầm lắng nhẹ nhàng, tiếng đàn hát du dương, hương trà đưa thoang thoảng, khách nhân cùng nhàn nhã xem hát thưởng trà. Nơi đây chỉ cách không khí náo nhiệt bên ngoài có một cánh cổng thôi mà lại như khác biệt cả một thế giới vậy. Từ ngoài cổng, một nhóm bốn người thong thả rảo bước đi vào. Tiểu nhị đang đứng bên quầy, còn có cả chưởng quầy đang đứng đằng sau quầy cùng lúc nhìn ra, ngay tức khắc cùng hoá đá tại chỗ. Một trong hai thiếu niên vận lam y vốn luôn đi phía sau chủ động bước nhanh lên trước mấy bước đến trước mặt chưởng quầy, rút hầu bao được may bằng vải gấm ra rồi đập mạnh xuống mặt quầy, nhàn nhạt nói: “Chủ nhân của ta bao hết tầng hai. Cho các ngươi nửa tuần trà, tự sắp xếp cho tốt đi.” Hành động này của lam y thiếu niên quả thực rất có tác dụng cảnh tỉnh. Chưởng quầy hẳn nhiên là kẻ có thâm niên hơn, suy nghĩ cũng linh hoạt, nhận ra mình thất lễ nên ngay lập tức nở nụ cười nịnh nọt mà đưa tay ra, trịnh trọng nhận tiền. Chỉ là, vì còn đang ở trước mặt khách, lại còn là mấy vị khách khí thế bất phàm như vầy, lão nào dám tuỳ tiện mở hầu bao ra kiểm tra tiền? Thế nên, lão chỉ còn biết dựa vào kinh nghiệm chưởng quầy lâu năm mà vờ như vô ý, nhẹ lắc hầu bao mấy cái, dựa vào âm thanh và trọng lượng của hầu bao mà phán đoán sơ qua. Khi đã chắc mẩm bên trong hầu bao đang đựng không ít kim quan, lão mới lại quay sang tiểu nhị vẫn còn lơ mơ mà lớn giọng quát: “Còn không mau đi gọi bọn A Tài lên tầng hai dọn phòng cho khách?” Tiểu nhị có vẻ vẫn chưa hoàn hồn nhưng vẫn hành động theo quán tính, vâng vâng dạ dạ rồi chạy biến ra nhà sau. Trong gian phòng tư nhân lớn nhất Hỷ Tước Lầu, thanh y công tử và bạch y công tử ngồi đối diện nhau, còn hai vị lam y thiếu niên thì đứng hầu hai bên. Trà bánh đều đã được tiểu nhị mang lên, bày biện đẹp mắt trên bàn, hương trà thơm nồng quyện cùng hương thơm đặc trưng của bánh mè mới nướng nhanh chóng lan toả khắp phòng. Thanh y công tử thong thả cầm tách trà bằng sứ thanh long hoa văn tinh tế lên, nhẹ hớp một ngụm trà còn hơi ấm. Vị trà xanh nguyên lá vừa có chút đắng lại vừa nồng đậm nhanh chóng lan toả, khiến thần thái của hắn cũng giãn ra một chút. Đoạn, hắn nhướn mi mắt nhìn người ngồi đối diện, nhàn nhạt thốt: “Hai ngươi, mau bước lên bái kiến Hoa Tư Đế Quân đi.” Lời vừa dứt, hai vị lam y thiếu niên liền bước tới trước một bước, hướng bạch y công tử mà chắp tay cúi người hành lễ. “Tiểu tiên Phí Vân.” Người có dung mạo thanh thuần và chính trực tựa hoa mộc lan, tư thái điềm đạm, cử chỉ từ tốn ổn trọng lên tiếng trước. “Tiểu tiên Hỷ Thước.” Người còn lại cũng lên tiếng. Người này dung mạo tươi tắn, khoé mắt cong cong như đang cười, thần thái ung dung mà hào phóng, trông hoàn toàn trái ngược với người kia. “Bái kiến Hoa Tư Đế Quân.” Cả hai cùng đồng loạt hô. Bạch y công tử được gọi là Hoa Tư Đế Quân kia tuỳ ý phất tay một cái. “Không cần đa lễ. Bây giờ chúng ta đều đang ở nhân giới, không cần quá câu nệ lễ tiết như vậy.” Đoạn, hắn quay sang vị thanh y công tử vẫn còn đang nhàn nhã thưởng trà, mắt đẹp khẽ híp, khoé miệng ẩn hiện nụ cười linh động. Bộ dáng từng trải này hoàn toàn không còn giống một thiếu niên mười mấy tuổi thuần khiết như vừa nãy nữa. “Hồ Hiến Ca thật không ngờ, ở chốn nhân gian hỗn tạp này lại may mắn có duyên tái ngộ với Xích Vũ Đế.” Thanh y công tử đặt tách trà xuống bàn, Hỷ Thước liền hiểu ý bước lên rót thêm trà cho chủ nhân. Đoạn, hắn ngước đầu lên nhìn Hồ Hiến Ca, khẽ nheo mắt, nói: “Đừng gọi ta bằng cái danh xưng đó, nghe chẳng lọt tai chút nào. Chúng ta cũng quen biết đã lâu, ngươi cứ gọi ta là Hồng Thuyên là được rồi.” Nguyên thân của Hồng Thuyên là một con phượng hoàng chín đuôi toàn thân thẫm huyết sắc, vừa uy nghiêm lại vừa rực rỡ tựa đoá xích liên (3), mà nhân dạng (4) của hắn lại càng kinh diễm bức người. Từ thuở khai thiên lập địa, khi những vị thượng thần thượng cổ vẫn còn chưa sinh ra, hắn đã cùng ba thần thú khác tung hoành khắp thế gian, diệt yêu trừ ma, giữ gìn trật tự và ổn định cho tam giới (5). Đến khi thần tiên xuất hiện và bắt đầu bước vào thời kỳ hưng thịnh, tứ đại thần thú đều quyết định lui về ở ẩn, không màng thế sự. Dù vậy, trong mắt tam giới, những vị thần thú uy phong một thời này vẫn là những huyền thoại không tuổi, ai nghe đến danh của họ cũng phải cúi người kính ngưỡng. (3) Xích liên: hoa sen đỏ hay còn có nghĩa khác là hoa lửa. (4) Nhân dạng: ý nói hình dạng con người do thần thú hoá thành (5) Tam giới: gồm thiên giới (nơi ở của thần tiên), nhân giới (nơi ở của phàm nhân) và ma giới (nơi ở của yêu ma quỷ quái) Chỉ có điều, Hồng Thuyên không phải dạng người thích xem mình như một huyền thoại sống như vậy. Hắn nghĩ, việc hắn làm khi xưa chỉ là lẽ hiển nhiên, chẳng có gì đáng để thế hệ hậu bối tuyên dương như vậy cả. Do đó, hắn chưa bao giờ thích cái danh xưng sáo rỗng kia, càng không thích nghe ai gọi mình bằng cái danh xưng này. Nếu người vừa gọi hắn như vậy là một người khác không phải Hồ Hiến Ca thì có lẽ hắn đã nướng chín kẻ đó luôn rồi. Lại nói đến vị Hoa Tư Đế Quân Hồ Hiến Ca này, hắn là Đế Quân đầu tiên của tộc Cửu Vỹ Thiên Hồ (6), một trong những tộc linh thú phẩm cấp chỉ dưới tứ đại thần thú thời thượng cổ mà thôi. Dù hơn một vạn năm trước hắn đã nhường lại quyền vị, ngao du tứ phương nhưng vẫn được cả tộc nhất mực kính vọng. Chân thân của hắn hẳn nhiên là một con bạch hồ chín đuôi thuần khiết tựa tuyết, ai nhìn qua cũng đều thấy yêu thích. Còn nhân dạng của hắn thì lại càng miễn bàn, phải nói là thập phần kiều diễm, thập phần yêu mị, dù cho có tìm hết cả tam giới cũng chưa chắc tìm được người nào có thể so được với mỹ mạo của hắn. (6) Cửu Vỹ Thiên Hồ: là hồ ly chín đuôi sinh ra từ linh khí của trời đất, hấp thụ linh khí vạn vật mà sống, tuy vẫn có sự gian xảo của hồ ly nhưng vẫn đi theo chính đạo, được liệt vào hàng linh thú cao cấp Lần đầu Hồng Thuyên gặp Hồ Hiến Ca, hắn còn chưa đủ tu vi để hoạ thành nhân bì được, chân nguyên (7) đặc biệt thuần khiết nhưng pháp lực lại chưa cao nên thường xuyên bị bọn yêu ma đuổi bắt. Hồng Thuyên từng cứu hắn một lần, rồi vì một phút động tâm trước sinh vật xinh đẹp thanh thuần đó nên đã quyết định giữ hắn lại bên mình. Quãng thời gian đó nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, nhưng dù gì thì cũng đã là chuyện của hơn ba vạn năm về trước rồi. (7) Chân nguyên: nội đan của thần thú và linh thú, tương tự như tim của sinh vật bình thường. Thần thú và linh thú bẩm sinh có chân nguyên thuần khiết nên rất dễ đắc đạo. Con người và các loại thú vật bình thường khác thì lại có tạp niệm nên nếu muốn tu thành chính quả đều phải từ bỏ thất tình lục dục là vì vậy. “Cung kính không bằng tuân mệnh.” Hồ Hiến Ca hơi mỉm cười, điệu bộ lười nhác cầm một cái bánh mè nướng thơm phức lên, cắn một góc. Sau khi đã nhai nuốt hết rồi, hắn mới lại lên tiếng. “Trên đời này, người có thể nhìn thấu thuật biến thân của ta, hẳn là chỉ có một mình Hồng Thuyên gia người mà thôi.” Hồng Thuyên hơi nhếch khoé môi, tựa tiếu phi tiếu, đáp: “Bao nhiêu năm không gặp, thuật biến thân của ngươi cũng đã tiến bộ không ít. Ta cũng đã phải nhìn đến hai lần mới nhận ra được ngươi. Chỉ có điều, nhân dạng của ngươi vốn không tồi, hà cớ gì phải mượn dung mạo tầm thường của một phàm nhân như vầy?” Hỷ Thước và Phí Vân đứng hai bên nghe chủ nhân của mình hỏi một câu như vậy, trong lòng đều khẽ nảy lên một cái. Nói một câu công bằng thì ngoại hình của bạch y công tử này quả thật rất thanh tú, mắt mày tinh xảo cân đối, nhìn qua cũng đã thấy vô cùng thuận mắt. Chỉ là, Hồng Thuyên nói không sai, nếu đem dung mạo này ra so sánh với tư thái thật sự của Đế Quân tộc Cửu Vũ Thiên Hồ vốn nổi tiếng khắp bốn bể tám cõi là mỹ mạo tuyệt sắc đến độ có thể động lòng trời xanh thì quả thật là quá mức khập khiễng rồi. Nhưng ai cũng biết, Hồng Thuyên hẳn nhiên không chỉ hàm ý nói đến vấn đề này. “Nhân dạng này rất tiện để ta đi báo ơn.” Hồ Hiến Ca vẫn híp mắt như đang cười, đơn giản đáp mấy lời như vậy rồi không nói gì thêm. Hồng Thuyên nhìn hắn một lúc, biểu cảm phức tạp, đoạn chầm chậm cúi xuống cầm tách trà lên tay nhưng không vội uống. “Đừng nói với ta, người ngươi mang ơn là một nữ tử đấy.” Hồ Hiến Ca ý cười trong mắt càng sâu, khiến đôi phượng mâu màu hổ phách cũng ánh lên linh quang. “Hồng Thuyên gia quả nhiên liệu sự như thần.” Ngừng một lúc, hắn lại hỏi. “Thứ cho Hồ Hiến Ca nhiều chuyện xin hỏi một câu, không biết Hồng Thuyên gia người có chuyện gì quan trọng đến độ, phải dùng đến loại cấm thuật hao tâm tổn sức như lưỡng sinh chú chứ?” Lưỡng sinh chú là loại chú thuật rất đặc biệt. Khi dùng chú thuật này, người sử dụng có thể hợp nhất với thân xác của một người đã mất đi hồn phách, tiếp tục sống trong thân xác của người đó. Nếu dùng chú thuật này lên thân xác của phàm nhân thì phàm thể đó sẽ tiếp tục trưởng thành và già đi như một người còn sống, vì vậy người ngoài nhìn vào không thể nào nhận ra có điểm gì bất thường. Những người có thể sử dụng được loại chú thuật này cũng chỉ có mấy vị thần thú thời viễn cổ hoặc những thượng thần có tu vi đạo pháp vô cùng uyên thâm mà thôi, vì người dùng nó nhất định phải hy sinh một phần tư tu vi, rồi còn phải liên tục hao tổn nội lực để duy trì thể xác đã chết này nữa. Một loại chú thuật hoán thiên cải mệnh, đi ngược đạo trời lại còn phải hao tổn sinh lực như vậy, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì chẳng có ai lại dùng đến làm gì. Hồ Hiến Ca thắc mắc chuyện này cũng rất hợp tình hợp lý. Chỉ có điều, Hồng Thuyên không tin tên hồ ly gian xảo này chỉ đơn giản muốn hỏi cho biết mà thôi. Vậy nên, khoé mắt hắn hơi nheo lại đầy đe doạ, giọng trầm trầm hỏi ngược lại một câu: “Ngươi là đang có ý uy hiếp ta?” “Hồ Hiến Ca nào dám? Hồng Thuyên gia, người nghĩ nhiều rồi.” Hồ Hiến Ca vẫn giữ nguyên nụ cười nửa lười nhác nửa tuỳ ý. Hồng Thuyên thấy hắn như vậy, nhìn không ra hắn thật sự đang nghĩ gì nên càng nhìn lại càng thấy khó chịu. Mắt phượng nhìn hắn cũng vì vậy mà có thêm mấy phần oán khí. “Ta cũng như ngươi, chỉ là quá dư thừa thời gian nên đi làm chút chuyện bao đồng mà thôi. Ta dù gì cũng đã sống trên cõi đời này những mười mấy vạn năm, ít nhiều cũng thấu hiểu lẽ trời, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện thương thiên hại lý. Hoa Tư Đế Quân cứ lo chuyện của mình đi, không cần nhọc công quản đến chuyện của ta làm gì.” Nghe người tỏ vẻ xa cách, còn gọi thẳng danh xưng của mình như vậy, Hồ Hiến Ca không nhịn được, bật cười thành tiếng. Âm thanh tiếng cười của y đặc biệt thanh thuý, đặc biệt vui tai, khiến Hồng Thuyên đang bực bội trong lòng, những muốn nổi giận nhưng lại không phát hoả ra được. Trong lúc như vậy, Hồng Thuyên lại nghe Hồ Hiến Ca nhẹ lên tiếng cầu tình. “Hồng Thuyên gia người đừng giận, ta thật sự không có ý gì cả, chỉ là vì có chút tò mò nên thuận miệng hỏi thế thôi. Người cũng không cần phải tỏ ra xa cách với ta như vậy." Ngừng một chút, hắn mới nói tiếp. "Nếu người thật sự muốn biết chuyện báo ân của ta, ta sẽ kể cho người nghe.” Hồng Thuyên không buồn nói, chỉ khẽ hừ một tiếng rồi cúi đầu uống trà. Hồ Hiến Ca thấy hắn đã tỏ ý muốn nghe, ý cười trên môi càng thêm nồng đậm, từ tốn nhấp một ngụm trà cho nhuận giọng rồi bắt đầu kể câu chuyện của mình.