Phượng ẩn

Chương 7 : Mẫu từ nữ hiếu

Trong cái không khí nhàn nhạt ảm đạm của những ngày đầu thu, ở trong hoa viên Phương phủ, mấy chậu hoa cúc và thược dược đủ sắc lại đương vào mùa nở rộ, hứng khởi khoe sắc toả hương rực rỡ cả một góc trời. Và trên khung cảnh mùa thu diễm lệ như thế, nổi bật lên hình ảnh một nữ hài dung mạo như hoạ, vóc người như liễu, váy áo tựa mây đang ung dung đứng cạnh áng gỗ vẽ tranh. Trước dung nhan của nàng, cúc vàng thược dược đương khoe sắc tươi thắm nhường ấy cũng phải thẹn thùng tự chê mình kém duyên. Không gian vốn đang thanh tĩnh bất chợt vang lên âm thanh la hét cực kỳ chói tai, khỏi cần nói ra ai cũng biết đó chính là Tam tiểu thư Phương Vũ Minh Châu. Trên dưới Phương phủ này có lẽ chỉ có một mình nàng ta là dám bất chấp thân phận, suốt ngày ăn to nói lớn như phường chợ búa như vậy. Phương Vũ Minh Châu vừa bước qua nguyệt môn nằm ở phía Tây hoa viên, đưa mắt nhìn thấy Phương Vũ Minh Nguyệt đang đứng bên hồ sen thì liền hùng hùng hổ hổ xông về phía đó, bộ dáng tựa hồ như đang muốn ăn tươi nuốt sống người ta không bằng. Nhã Linh và Nhã Miên đứng hầu hai bên chủ tử đã nhanh mắt nhìn thấy nàng ta từ xa rồi nên không nhanh không chậm bước đến trước mấy bước, giơ tay ra, vừa kịp chặn nàng ta lại. Nàng ta vừa bước sang phải, hai nàng liền bước sang phải. Nàng ta dợm bước sang trái, hai nàng cũng nhanh chóng bước theo, tuyệt đối không cho nàng ta cơ hội tiến đến gần chủ tử của mình thêm một bước. Mắt thấy mình không thể vượt qua được rào cản vững chắc kia, Phương Vũ Minh Châu chỉ còn biết đứng tại chỗ dậm chân lớn giọng mắng người. “Hai nha đầu to gan! Dám chắn đường bổn tiểu thư! Còn không mau tránh ra?” Đừng trông Phương Vũ Minh Châu vóc người nhỏ nhắn, mi thanh mục tú mà nhầm. Nàng ta khi lớn giọng quát tháo người thì oai phong chẳng thua kém võ tướng nơi sa trường. Ấy vậy mà hai nha đầu Nhã Linh và Nhã Miên vẫn cứ bình chân như vại, mặt không biểu cảm nhìn nàng ta tức tối khua tay dậm chân như đang xem khỉ diễn trò. Lúc bấy giờ Phương Vũ Minh Nguyệt mới từ tốn đặt bút xuống giá đỡ rồi chầm chậm quay đầu lại nhìn nàng ta, nhẹ cười nói: “Tam muội, không ngờ hôm nay muội cũng có nhã hứng thưởng hoa đấy à?” Nghe mấy lời này, Phương Vũ Minh Châu mới sực nhớ ra mục đích chính mình đến đây. Vì vậy, nàng ta không thèm để ý hai nha đầu chắn đường này nữa mà vung tay chỉ thẳng vào Phương Vũ Minh Nguyệt, nổi giận đùng đùng, mắng: “Ngươi! Cũng tại ngươi! Tại ngươi mà ta phải đính ước với cái tên mũi trâu thô lỗ đó!” Phương Vũ Minh Nguyệt nhướn mày nhìn nàng ta, khoé miệng khẽ nhếch, tựa tiếu phi tiếu. Đoạn, nàng mới chầm chậm đáp lại: “Tam muội, ta tốt bụng nhắc nhở muội một câu, muội có thể ăn bừa, nhưng nói thì không thể nói bừa được. Người muội đang nhắc đến tốt xấu gì cũng là biểu ca của muội, còn là phu quân tương lai của muội đấy.” Bị chọc đúng chỗ đau, Phương Vũ Minh Châu càng điên tiết thêm, âm lượng cũng đặc biệt lớn hơn. “Ngươi còn dám nói! Rõ ràng hắn muốn đính ước với ngươi, mắc mớ gì lại đùn sang cho ta? Ta không ưa tên mũi trâu đó! Ngươi đi mà lấy hắn đi!” Ánh mắt Phương Vũ Minh Nguyệt chợt trở nên xa xăm nhưng chớp mắt đã trở lại như bình thường. Đoạn, nàng khẽ hạ mi mắt, thở dài vẻ như nuối tiếc, nói: “Chuyện này muội quát mắng ta thì cũng có ích gì? Chẳng lẽ muội không biết tính phụ thân sao?” “Phụ thân nhất định sẽ không quyết định hồ đồ như vậy. Chắc chắn là do ngươi giở trò!” Phương Vũ Minh Châu vẫn cao giọng nói. “Đúng là không ra thể thống gì hết!” Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía giọng nói vừa phát ra, liền thấy Phương lão phu nhân Trần thị đang được nha đầu cận thân đỡ tay, chầm chậm bước về phía này. Phương Vũ Minh Châu vừa nhìn thấy bà liền như rùa rụt cổ, khí thế hừng hực cháy lúc nãy cũng ngay lập tức tắt lịm. Có thể nói Phương Vũ Minh Châu sợ nhất là vị nội tổ mẫu này. Dù rằng mỗi lần bà có ý trách phạt nàng thì Phương Thái thú đều sẽ đứng ra cầu tình, nhưng như vậy không có nghĩa là Trần thị không có cách trừng trị nàng ta. Mỗi khi nàng ta nhớ đến lần bị nội tổ mẫu phạt quỳ trước bàn thờ tổ tiên cả một buổi tối, người vừa đói vừa mệt, hai chân lại tê buốt mà không được nhúc nhích thì lá gan cũng tự nhiên thu nhỏ lại mấy phần. “Tôn nữ vấn an nội tổ mẫu.” Phương Vũ Minh Nguyệt và Phương Vũ Minh Châu cùng bước đến trước, nhún người chào Phương lão phu nhân. Lão phu nhân ậm ừ phất tay một cái rồi lại quay trở lại vấn đề chính. “Minh Châu.” Nghe gọi tên, Phương Vũ Minh Châu càng run sợ hơn, cả người khúm núm, khó khăn lắm mới cất được một tiếng “Vâng” rồi im bặt. Phương lão phu nhân nhìn nàng ta chằm chằm, một lúc sau mới điềm đạm nói: “Chuyện con bất mãn với hôn sự của mình, ta cũng có thể thông cảm. Nhưng bất mãn đến mấy thì cũng phải có chừng mực. Dám lớn tiếng quát tháo trưởng tỷ của mình để trút giận vô cớ như vậy, đúng thật là không có lễ giáo gì cả.” Phương Vũ Minh Nguyệt nhẹ bước đến thay nha đầu đỡ tay bà, thân thiết cười cầu tình: “Nội tổ mẫu bớt giận. Tam muội cũng là tuổi nhỏ không hiểu chuyện thôi mà. Nàng với biểu ca vốn cũng không thân thiết lắm, tự dưng lại được đính hôn nên có cảm giác khó chịu như vầy cũng là bình thường.” Phương Vũ Minh Châu trừng mắt nhìn nàng, trong lòng lửa giận sôi sục mà lại không thể phát tiết nên chỉ biết nghiến chặt răng, nhỏ giọng thốt ra mấy chữ. “Giả tạo!” Giọng nàng dù nhỏ nhưng vẫn đủ lớn để mấy người đứng gần nghe thấy được. Trần thị hẳn nhiên cũng đã nghe thấy, mày liễu lập tức nhíu chặt lại, nhưng miệng vừa mới mở ra định giáo huấn nàng thì đã có người lên tiếng trước. “Diêu nương xin vấn an mẫu thân!” Hồ thị từ xa đánh tiếng chào trước, đoạn vội vội vàng vàng, bước chân thoăn thoắt như đang bay trên đất, vụt đến túm tay nữ nhi của mình rồi kéo nàng ta ra sau lưng. “Mẫu thân xin bớt giận. Con nhất định sẽ răn dạy nàng đàng hoàng, không để nàng làm hỏng chuyện hôn sự này.” Đoạn, nàng quay đầu lại nhìn nữ nhi, nén giọng thật thấp, nói. “Mẫu thân đã nói với con như thế nào? Chuyện này để về phòng rồi nói tiếp.” Phương Vũ Minh Châu giật tay ra, dùng hết sức bình sinh hét lên: “Con đã nói là con không thích hắn rồi, vì sao mẫu thân cứ nhất quyết muốn con phải gả cho hắn? Mẫu thân không thương con nữa! Con ghét mẫu thân!” Nói xong, nàng ta quay đầu chạy đi mất. Hồ thị dợm bước định đuổi theo nữ nhi của mình nhưng lại không dám thất lễ trước mặt Trần thị, chỉ đành nhìn theo nàng một lúc rồi lại hướng Trần thị, khẩn thiết nói: “Mẫu thân người đại nhân đại lượng, xin đừng giận Châu nhi. Tiểu hài tử này tính tình bộc trực, nghĩ gì nói đó. Con nhất định sẽ dạy dỗ nó lại đàng hoàng.” Phương Vũ Minh Nguyệt hơi kéo tay Trần thị, khiến bà phải cúi xuống nhìn mình rồi mới nói: “Tôn nữ thấy, nếu như tam muội thật lòng không ưng ý hôn sự này thì không bằng chúng ta cùng đi cầu tình với phụ thân đi? Tam muội tuổi còn nhỏ, lại được thừa hưởng dung mạo xuất chúng từ nhị nương, sau này thể nào cũng sẽ tìm được một mối nhân duyên tốt thôi mà.” Không nhắc đến thì thôi, mà hễ nhắc đến dung mạo của Hồ thị, Phương lão phu nhân lại cảm thấy khó chịu. Bà đưa mắt nhìn nữ nhân đang đứng trước mặt mà không khỏi nhíu mày. Nàng một thân hồng y vừa vặn tôn lên vóc người mềm mại như liễu, dung mạo vốn đã kiều mị, qua lớp trang điểm tinh tế lại càng thêm mấy phần diễm lệ. Mỗi một cái liếc mắt đưa tay của nàng đều toát lên vẻ phong tình vạn chủng, khiến nam nhân chỉ cần một cái nhìn thôi đã rúng động tận tâm can. Trước vẻ đẹp mị hoặc như vậy, Trần thị càng nhìn lại càng thấy như cái gai trong mắt. Bà cay nghiệt nghĩ, Hồ thị này đích thị là điển hình cho hai chữ “mỹ thiếp”, là loại nữ nhân chỉ biết dựa vào nhan sắc mà sống, cả đời nếu không may mắn bước chân vào thứ phòng của hào môn thì cũng chỉ có thể làm phường ca kỹ mua vui cho người. Trần thị là người có giáo dưỡng, có tâm tư, tuyệt đối không phải là người hẹp hòi đến mức đi ghét bỏ một nữ nhân không có tiền đồ như vậy. Hồ thị kia nói thế nào thì cũng chỉ là một tiểu thiếp, dù có được phu quân sủng ái đến tận trời thì luận phẩm cấp của Phương Thái thú, luận xuất thân của nàng ta, cả đời này nàng ta cũng đừng mơ bước lên được vị trí chính thê. Hoạ chăng một ngày nàng ta bị thất sủng thì cuộc sống còn thảm hơn cả một ca kỹ (1). Điều bà không thể chấp nhận được, chung quy vẫn là xuất thân của nàng ta. (1) Ca kỹ: nói chung ca cơ và kỹ nữ. Ca cơ là những nữ nhân bán nghệ mưu sinh, còn kỹ nữ là bán thân mưu sinh. Hồ thị kia xuất thân phường buôn bán đã đành, lại còn là thứ nữ trong nhà. Mẫu thân thân sinh của nàng ta vốn là một ca cơ, vì có chút nhan sắc và tài nghệ đàn hát làm xiêu lòng người nên được Hồ lão gia thu nạp vào thứ phòng, trở thành tiểu thiếp thứ năm của hắn. Có một mẫu thân như vậy, lại lớn lên trong một gia đình như vậy, Hồ thị ngoại trừ nhan sắc có phần hơn người và mấy kỹ xảo dụ dỗ nam nhân ra thì thật sự chẳng có gì tốt. Một nữ nhân không có giáo dưỡng, không có nội hàm như vậy, liệu có thể dạy dỗ hài tử của mình nên người? Thuở chưa xuất giá, Phương lão phu nhân Trần thị là nữ tử rất có tiếng tăm trong vùng, dung mạo thanh cao, tư thái thoát tục, tài nghệ hơn người, cử chỉ điềm đạm chuẩn mực, là điển hình của tài nữ đương thời. Còn luận về xuất thân, nhà họ Trần mấy đời đều theo nghiệp dạy học, được nhiều người coi trọng. Không biết bao nhiêu tài tử quan nhân đều do mấy vị lão sư của Trần gia dạy dỗ mà thành. Chưa kể, huynh trưởng của Trần thị hiện đang giữ chức Huyện lệnh huyện Tĩnh Chi thuộc Phúc Liên Châu, là một vị quan thanh liêm chính trực được dân chúng kính trọng. Tuy phẩm cấp của y không cao bằng Phương thái thú nhưng cũng tính là người trong quan trường. Thế nên, lúc Trần thị được gả vào Phương gia, đến cố lão phu nhân cũng phải nể mặt vị nhi tức này đến mấy phần. Một người có xuất thân đàng hoàng, được giáo dưỡng tốt như vậy, làm sao mà vừa mắt một nữ nhân tuỳ tiện như Hồ thị cho được? “Dung mạo xinh đẹp thì có gì tốt?” Phương lão phu nhân ghét bỏ ra mặt, thốt lên mấy chữ. “Giáo dưỡng không tốt thì dù cho có xinh đẹp đến mấy cũng thì chỉ như loài hoa dại, bị người ta dẫm đạp lên mà thôi.” Nói xong, bà chẳng buồn nhìn Hồ thị nữa, quay mặt nhìn xuống tiểu hài tử đáng yêu bên người, một tay vỗ vỗ lên mu bàn tay của nàng, dịu dàng cười nói. “Thanh thuần thiện lương như mẫu thân của con mới là tốt.” Hồ thị nghe được mấy lời này, trong lòng không khỏi căm tức chửi rủa Trần thị thậm tệ, nhưng ngoài mặt vẫn không dám có biểu cảm gì. Bởi, nàng ta biết rõ, nếu như nàng ta thực sự đứng ra đối đầu với Trần thị, thì dù là về tình hay về lý, vị phu quân hết mực sủng ái nàng ta cuối cùng cũng sẽ đứng về phía mẫu thân thân sinh của mình. Một ván cược chỉ có mất mà không lợi lộc được gì như vậy, nàng ta không ngu dốt đến mức lại đâm đầu nhảy vào đó. Trong lúc Hồ thị còn đang thầm rủa xả Phương lão phu nhân trong lòng thì lại nghe bà lên tiếng. “Còn chuyện hôn ước của Minh Châu với Đồng tam công tử, phụ thân con vẫn chưa hạ bút phúc đáp. Nếu Minh Châu đã phản ứng mãnh liệt như vậy, có lẽ cũng không nên ép uổng nó quá. Chút nữa con qua nói chuyện với muội muội, khuyên bảo nó bình tĩnh một chút rồi chúng ta sẽ đến bàn bạc với phụ thân của con. Có lẽ y sẽ suy nghĩ lại.” “Không cần đâu!” Hồ thị nhanh miệng thốt lên rồi mới ý thức được mình lỡ lời nên ngay lập tức gượng cười nói thêm vào. “Chuyện hôn sự này phu quân đã quyết rồi, chúng ta còn đi nói ra nói vào như vậy cũng không nên. Mà vị Đồng gia Tam công tử này con cũng có gặp qua vài lần, là một hài tử rất tốt, rất hiểu chuyện. Châu nhi chỉ là thứ nữ mà lại có được một mối hôn sự tốt như vậy, người làm mẫu thân như con còn mong mỏi gì hơn?” Phương Vũ Minh Nguyệt nhìn sang nàng ta, rồi lại nhìn nội tổ mẫu, vẻ như lo lắng, nói: “Nhưng con thấy tam muội thật sự không thích Đồng tam công tử.” Hồ thị không nhịn được, trừng mắt nhìn nàng, nhưng miệng thì vẫn nhẹ cười, nói: “Về phía Châu nhi, con sẽ về khuyên bảo nó. Châu nhi còn nhỏ tuổi, chưa hiểu hết được tốt xấu nên mới có phản ứng thái quá như thế thôi.” Phương Vũ Minh Nguyệt không buồn nói nữa, chỉ giương mắt lên nhìn nữ nhân đang ra dáng một vị mẫu thân hết lòng nghĩ cho nữ nhi trước mặt, trong lòng khẽ cười lạnh. --- ------ ------ --------- QUẾ MỖ: Chương 7 đã ra lò rồi đây! Quế mỗ biết dạo này mình đăng bài hơi chậm, nhưng thật sự là vì dạo này bận quá. Quế mỗ sẽ tiếp tục cố gắng để viết truyện nhanh nhất có thể. Hy vọng mọi người thông cảm và tiếp tục ủng hộ truyện nhé! Spoiler: Nam chính của chúng ta sắp lên sàn rồi nhé!