Dạo gần đây, Tô Vân Hải bắt đầu vô ý thức bồi hồi kể cả ở nhà hay công ty. Bởi vì, trước kia ở mỗi nơi, bất luận hắn đi đến nơi nào đều sẽ đụng phải người kia, vị tiểu thư khiến hắn chán ghét vô cùng. Cô luôn không biết xấu hổ, lúc nào cũng muốn dây dưa hắn, nghĩ đủ loại biện pháp để hấp dẫn hắn, lợi dụng toàn bộ tài nguyên để tiếp cận hắn...... Mà hiện tại, đối mặt với đường lớn náo nhiệt, lại không có bóng dáng của cô. Hắn cảm thấy trong lòng trống trải, giống như là thiếu cái gì vậy. "Vân Hải, ở trong này làm cái gì?" Bạch Diệc Khả xuống lầu, phát hiện hắn đứng ở nơi đó thất thần. Tô Vân Hải thu hồi suy nghĩ,"Không có việc gì." "À, vậy tớ đi trước đây!" Bạch Diệc Khả thần thái sáng láng, giơ tay chủ động xử lý một chút cọng tóc đang rối loạn. Tô Vân Hải nhìn cậu ta. Không cần hỏi, nhìn dáng vẻ cậu ta phấn chấn như vậy mười phần là cùng với phụ nữ đi hẹn hò. Mà người phụ nữ kia, sẽ chỉ là người mà Bạch Diệc Khả mỗi ngày đều lải nhải - Từ Như Ý! "Cũng được, mà cậu là nghiêm túc?" "Đương nhiên! Tuy rằng chỉ mới quen biết vị Từ đại tiểu thư này ba tháng, nhưng tính cách cô ấy ngay thẳng chân thành, dáng người hay tướng mạo đều xuất sắc, ai chướng mắt mới là ánh mắt có vấn đề...... A, thực xin lỗi, củ cải rau xanh mà cậu yêu. Hắc hắc... Vân Hải, tớ cũng không nói cậu không có ánh mắt. Bạch liên hoa của cậu cũng rất tốt!" Lời nói của Bạch Diệc Khả vô tâm, lại làm Tô Vân Hải hung hăng đau đớn. Liễu Lan Nhân vô luận là thân thế, tướng mạo hay dáng người đều không bằng Từ Như Ý, lại càng không nói cô ta có ý đồ bán thân cho mình, dùng tiền tài để đổi lấy ích lợi! Bạch Diệc Khả không chú ý tới vẻ mặt của hắn biến hóa, một lòng chỉ nghĩ về Từ đại tiểu thư khiến anh ta cảm thấy mới mẻ trên người. Anh ta dùng hết thảy thủ đoạn, nhưng người đó vẫn không có bất luận động thái gì. "Vân Hải, cái cô Từ đại tiểu thư này thích cái gì?" "Tớ làm sao biết!" Tô Vân Hải càng phiền lòng, giọng nói bắt đầu không kiên nhẫn. Bạch Diệc Khả nằm không cũng trúng đạn, anh ta kỳ quái:"Cậu sao vậy?" Nhìn thấy ánh mắt Bạch Diệc Khả mờ mịt, trong lòng Tô Vân Hải tất cả đều là hối hận. Là hắn tự mình nghênh đón tình địch, đem người mình thích chắp tay nhường cho người khác! Hiện tại theo đuổi, còn kịp sao? Nhưng mà, Bạch Diệc Khả là anh em của hắn! hắn nên làm cái gì bây giờ? Làm cho hoàn cảnh hiện tại lưỡng nan, tất cả đều là do hắn tự làm tự chịu! "Ừm, nếu có người coi trọng người phụ nữ mình thích, thì nên làm thế nào?" Bạch Diệc Khả ngạc nhiên, thì ra cậu ta mất hứng là do chuyện này. Anh ta cười:"Yên tâm, theo tớ thấy, Liễu tiểu thư trong lòng không hẳn là không có cậu. Chỉ cần thêm một chút công phu, nhất định sẽ đem cô ấy lấy xuống!" "Nếu như là Từ Như Ý thì sao?" " Cậu sao vậy đại thiếu gia, cô ấy......" Cho dù là ban ngày thì anh ta cũng ngây ngẩn cả người,"Cậu nói ai?" "Ừm, tớ cám ơn cậu đã đi xa vạn dặm trở lại Trung Quốc......" "Ngừng lại. Vân Hải, cậu có ý gì? Cậu không phải là thích Liễu Lan Nhân sao?" Bạch Diệc Khả cuối cùng cũng nghe rõ. "Thật xin lỗi......" "Cậu không cần cùng tớ nói thật xin lỗi, cậu chỉ cần tiếp tục yêu bạch liên hoa của cậu thật tốt là được. Ok?" "Ừm......" "Đại thiếu gia, cậu đừng cùng tớ nói đùa. Hiện tại tớ bề bộn nhiều việc, đi trước!" Bạch Diệc Khả nhìn hắn vài giây, xoay người rời khỏi. Anh ta rất sinh khí, rất phẫn nộ. Bọn họ là anh em tốt nhất của nhau, thứ gì đều có thể cho, chỉ có chuyện này, anh ta nhất định không thỏa hiệp! Tô Vân Hải nhìn cậu ta đi, tâm tình phức tạp. Nhưng mà hắn rất nhanh an ủi bản thân. Bạch Diệc Khả chỉ là đơn phương thích Từ Như Ý, hắn không tính là đoạt phụ nữ của anh em. Ở một bên góc tường, Liễu Lan Nhân đang đứng dựa ở một bên. Sắc mặt của cô ta trắng bệch, môi cũng đều mất đi màu sắc. Đối thoại vừa rồi của hai người, mỗi một chữ đều rơi vào lỗ tai cô ta.