Phượng Ẩn Long Tàng
Chương 20 : Lũy noãn nguy sào [64]
[64] Giải thích tên chương
Lũy noãn nguy sào: Tổ trứng đang chênh vênh trên một bờ rào, ý chỉ tình trạng nguy hiểm, có thể so với “Ngàn cân treo sợi tóc”.
Chương Hi Liệt nhào vào lòng Trân Lung: “Trân tỷ tỷ, để đệ ở lại đây đi, đệ không muốn về. Trong nhà giống như lồng giam, đệ thà chết ở ngoài cũng không muốn về.”
Từ Hồng Nhã tới núi Long Cốt, hai trăm dặm đường không ngừng nhìn thấy bóng các lộ hào khách giang hồ. Phượng Tam và Lý Hủ đều có mưu đồ, nhưng nếu gặp nhau thì vẫn nói nói cười cười. Từ ngày ấy, Phượng Tam nghiêm mật khống chế hành động của Chương Hi Liệt, không cho cậu ở chung một mình với Lý Hủ. Trong lòng Lý Hủ lại có toan tính khác, không đối nghịch với Phượng Tam, cũng không cố ý thân cận với Chương Hi Liệt.
Chương Hi Liệt tâm như tro tàn, đối với cái gì cũng lạnh nhạt, không hưng phấn ngắm nhìn phong cảnh đặc sắc, thậm chí cũng không nói chuyện với người khác, một chút tươi cười cũng không thấy. Cậu hơi hối hận không nên nhất thời xúc động mà tặng di vật của mẹ cho người khác, nhưng chút hối hận ấy so với nỗi căm phẫn khắc cốt ghi tâm thì có là gì cơ chứ? Cậu không có khả năng gây ra bất cứ chuyện gì cho Phượng Tam, chỉ có thể tự tra tấn mình, tự chuốc cho mình say mèm, khi tỉnh lại thì ngoại trừ hư không và đầu đau như búa bổ thì không còn gì khác. Thế là ngay cả rượu cậu cũng không uống nữa, ngày qua ngày lẳng lặng ngồi trên xe ngựa, nhìn tấm rèm che trước mắt được vén lên không một tiếng động.
Phượng Tam quen với một Chương Hi Liệt náo động, không quen với Chương Hi Liệt im lặng như vậy. Cảm giác này giống như đối mặt với một ngọn núi lửa trầm mặc. Hắn không hiểu rằng sự trầm mặc của núi lửa không phải sự trầm mặc chân chính, chỉ là đang tĩnh lặng trước cơn bộc phát cuối cùng mà thôi.
Lời đồn “Mười lăm tháng bảy, tuyệt thế thần binh chí âm chí hàn hiện thân trước nhân thế” chính là một bí mật công khai, không ai tuyên bố công khai, nhưng cũng không ai không hiểu mục đích của nhau khi đến núi Long Cốt. Phượng Tam, Lý Hủ đến dưới núi Long Cốt là ngày mùng mười tháng bảy, cách ngày đồn năm ngày. Các quán trọ dưới núi đã lấp đầy khách, ai tới muộn chỉ có thể ngả ra đất nghỉ bên ngoài, thậm chí còn có kẻ đuổi cả thợ săn, nông hộ bản địa đi, chiếm lấy nhà dân. Phượng Tam và Lý Hủ có thân phận đặc biệt, họ chưa đến nhưng thuộc hạ đã bao những căn phòng rộng rãi thoải mái nhất từ lúc nào.
Vừa tới nơi, buổi tối đã có người thần bí đến thăm Phượng Tam. Phượng Tam nghĩ rằng người tới là bạn bè trên giang hồ của hắn, âm thầm kinh ngạc về tin tức nhạy bén của người đó, mình vừa tới mà đối phương đã biết. Thuộc hạ hai tay dâng lên một cái nhẫn ngọc [65], đúng là cái hắn cho Lưu Ly trước đó. Phượng Tam liền kêu người tiến vào, gặp mặt rồi thì không khỏi ngạc nhiên: Không ngờ người đến là Lưu Ly, Trân Lung và Bảo Quyển. Phía sau Trân Lung có bốn người đàn ông trung niên ăn mặc như gia đinh, nhìn như người thường, kỳ thật nội ngoại song tu, trong chốn võ lâm có thể thắng bốn người này không quá năm mươi người.
[65] Nhẫn ngọc: Từ gốc của nó là “Ban chỉ” [扳指] vốn là nhẫn ngọc đeo trên ngón cái lúc bắn tên, sau trở thành đồ trang sức của quý tộc hay kẻ có quyền thế.
<img alt=1 src="https://static./chapter-image/phuong-an-long-tang/1.jpg" data-pagespeed-url-hash=3184958766 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>Phượng Tam nhướng mày mỉm cười, nhìn Lưu Ly chăm chú: “Sao các ngươi lại đến đây?” có thể điều động thế lực trong giáo dẫn mọi người tìm đến được đây, ngoại trừ Lưu Ly thì không có người thứ hai.
“Không liên quan gì đến Lưu Ly, là ta bảo y đưa ta đến.” Trân Lung đứng phía trước Lưu Ly, trên gương mặt gầy yếu tái nhợt hiện ra vẻ nghiêm nghị chưa bao giờ có: “Ta tới đây là muốn đưa Hi Liệt trở về. Chuyện núi Long Cốt ta đã nghe nói, nơi này rất nguy hiểm, Hi Liệt không biết võ công, thân mình lại có bệnh, y không thể ở lại đây thêm nữa.”
Phượng Tam mỉm cười: “Ta cũng nghĩ như thế nên đã khuyên y trở về, y nói ở nhà như ở tù đã mười mấy năm, ai lại muốn trở về ngồi tù tiếp, có chút nguy hiểm mới có hứng thú. Trân Lung cô nương nếu đã đến đây, thay ta khuyên y cũng tốt. Y thích du sơn ngoạn thủy, sau này ta dẫn y đi cũng được.”
Trân Lung vốn lo lắng Phượng Tam không đồng ý, nghe được lời này thì nhẹ nhàng thở ra, thần sắc cũng dịu xuống: “Phượng công tử đối với y… Đối với y là…” nàng không khéo miệng, không biết nói thế nào, cuối cùng nói: “Phượng công tử có tấm lòng này, nhất định thiện hữu thiện báo.”
Phượng Tam cười lạnh trong lòng: “Nếu thật sự có báo, chỉ sợ là ác giả ác báo, ta không tin.” trên mặt lại không tỏ vẻ gì, nháy mắt một cái, sai người hầu: “Đi nói cho Đông Phương Phi Vân, Chương gia phái Trân Lung cô nương đến đón Chương thiếu gia, để hắn đi xem Chương thiếu gia đã tắm rửa xong chưa.”
Chỉ chốc lát sau, Đông Phương Phi Vân đến, cho Phượng Tam một ánh mắt: “Mệt nhọc một ngày, Chương thiếu gia mệt mỏi, nói muốn nghỉ ngơi rồi mới tắm rửa. Nghe nói Trân Lung cô nương đến, Chương thiếu gia vô cùng cao hứng, không nghỉ ngơi cũng không tắm rửa, nói muốn gặp Trân Lung cô nương ngay, để thuộc hạ dẫn đường cho Trân Lung cô nương.”
Phượng Tam biết hắn đã an bài hết thảy, bèn cười nói với Trân Lung: “Ta còn một số việc phải xử lý, cô nương hãy đi trước, lát nữa ta sẽ qua gặp các ngươi.”
Trân Lung vội vàng nói: “Không cần, ta phải bắt mạch cho y, yên tĩnh một chút mới tốt.”
Phượng Tam nhìn chăm chú vào ánh mắt vô cùng kiềm chế nhưng vẫn lộ ra vẻ lo âu, cười nhẹ, nhìn Trân Lung cùng bốn gã gia đinh kia rời đi, mới quay sang Lưu Ly và Bảo Quyển, thản nhiên nói: “Lưu Ly, cho ta một lời giải thích.”
***
Để bốn gã tùy tùng ở lại ngoài cửa, Trân Lung đi vào phòng Chương Hi Liệt, khi nhìn thấy Chương Hi Liệt tựa vào đầu giường thì hoảng sợ, muốn chạy vội qua, lại nhớ đến Đông Phương Phi Vân còn đứng phía sau, quay lại thi lễ: “Vị công tử này xin cứ đi làm việc của ngài, ở đây có Trân Lung là đủ rồi.” Đông Phương Phi Vân chắp tay cáo từ, thay họ đóng cửa.
Trân Lung ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng hỏi: “Hi Liệt, đệ sao vậy? Lại bị bệnh sao?”
Chương Hi Liệt cười: “Trân tỷ tỷ, sao chị lại đến đây?”
Trân Lung kéo tay Chương Hi Liệt qua bắt mạch, Chương Hi Liệt lại rút tay về, cười nhẹ: “Đừng lo, đệ rất khỏe, lần này đi không bị mắc bệnh.”
“Sao sắc mặt tệ như thế, lại còn gầy hơn lúc ở nhà.” Trân Lung lo lắng, nhìn kỹ thần sắc Chương Hi Liệt: “Đệ… đi theo hắn không vui sao?”
“Ai nói vậy chứ.” Chương Hi Liệt cười: “Đệ đã được ngắm rất nhiều ngọn núi đệ chưa từng thấy, rất nhiều con sông đệ chưa từng qua. Núi rất cao, rất trong lành; sông rất rộng, dưới sông có cá, cũng có tôm có cua. Đệ không ngờ thế gian này lại to lớn đến như thế, tuyệt vời đến như thế. Cái gì bên ngoài cũng tốt, chưa bao giờ đệ vui vẻ như vậy.”
“Lúc đệ vui không phải như vậy.” Trân Lung lắc đầu.
“Trân tỷ tỷ từng nhìn thấy dáng vẻ của đệ lúc đệ vui sao? Kỳ thật đệ chưa từng thật sự vui vẻ.” Chương Hi Liệt cười trào phúng: “Đệ biết mọi người đều thích đệ vui nên đôi khi đệ giả vờ vui, nhưng đệ lại không hề thấy vui chút nào, một chút cũng không…” Cậu không thể kiềm chế nỗi đau trong lòng, mắt đã rưng rưng. Cậu biết nước mắt sẽ chảy xuống, nhưng lúc này cậu phải giả vờ đang rất vui vẻ, phải thuyết phục Trân Lung trở về, bởi vì hiện tại Phượng Tam không phải Phượng Tam trước kia, nếu làm hỏng kế hoạch của hắn, cậu không dám tưởng tượng hắn sẽ đối phó với Trân Lung thế nào… Chị ấy có thể sẽ chết hay không? Phượng Tam có thể sẽ giết chị hay không? Tuy rằng Đông Phương Phi Vân đã nói rất hàm súc, nhưng cậu không ngốc, vì Đông Phương Phi Vân nói hàm súc lại càng khiến cậu cảm thấy sợ hãi.
Chương Hi Liệt nhào vào lòng Trân Lung: “Trân tỷ tỷ, để đệ ở lại đây đi, đệ không muốn về. Trong nhà giống như lồng giam, đệ thà chết ở ngoài cũng không muốn về.”
Trân Lung nhẹ nhàng vỗ vai cậu, dịu dàng thuyết phục: “Tỷ biết đệ thích ở cùng Phượng công tử, nhưng Phượng công tử cũng nói nơi này nguy hiểm, hy vọng đệ có thể theo tỷ về. Nếu đệ không nghe lời hắn, hắn sẽ không vui. Hơn nữa hắn nói muốn đi chơi thì còn nhiều cơ hội, chờ chuyện ở đây xong xuôi, hắn sẽ lại đưa đệ đi đây đi đó.”
“Hắn nói vậy sao?” Chương Hi Liệt đột ngột cười, cuối cùng nước mắt cũng không nén được mà tuôn ra: “Trân tỷ tỷ đừng tin lời hắn nói, hắn lừa người chết không còn xương.”
“Đừng bướng, nơi này thật sự rất nguy hiểm.” Trân Lung thở dài một tiếng, hỏi: “Đệ nói cho ta biết, đệ và Lý Hủ đã gặp nhau chưa, có nói chuyện gì hay không?”
Chương Hi Liệt không biết vì sao nàng lại hỏi tới Lý Hủ, bèn nói: “Gặp rồi ạ, cũng nói nhiều với nhau, đệ còn cùng hắn kết nghĩa kim lan, trao đổi ngọc bội mẹ để lại cho đệ và ngọc phù [66] mẹ hắn cho hắn dùng để hộ thân.” Phát hiện cơ thể Trân Lung chấn động, Chương Hi Liệt vội vàng giải thích: “Ngọc phù hộ thân vô cùng trân quý, đệ đương nhiên cũng muốn dùng cái gì đó quý giá để trao đổi, lúc đó trên người đệ không có cái gì khác nên đưa cho hắn miếng ngọc đó… Trân tỷ tỷ đừng mắng đệ.”
[66] Ngọc phù: “Phù” nói riêng thì là một lá bùa, nói chung thì là những đồ vật được xin từ những nơi thiêng liêng như đền chùa miếu mạo. Ngọc phù là miếng ngọc bội của Lý Hủ đã nói ở những chương trước.
Trân Lung đẩy Chương Hi Liệt ra, động tác gần như thô bạo vạch cổ áo cậu ra, không thấy xích bạc, mảnh ngọc cũng không còn! Tay nàng sờ soạng trên cần cổ trống rỗng, giống như thế là có thể lấy lại ngọc bội kia về. Nhưng không có, bàn tay nàng run lẩy bẩy như một đóa hoa sắp tàn trong gió. Nàng chẳng những run tay, thậm chí toàn thân đều run, sắc mặt của nàng vàng như giấy, môi mấp máy, giống như đang hoảng sợ tới cực điểm.
Chương Hi Liệt bị những hành động ấy của Trân Lung dọa, ngập ngừng nói: “Trân tỷ tỷ…”. Trân Lung kéo cổ tay Chương Hi Liệt, dò mạch thật lâu, lại nhìn mí mắt cậu, nhìn bựa lưỡi, thở hắt ra kéo Chương Hi Liệt vào trong lòng. Nàng vẫn run rẩy như đang đặt mình trong cơn gió tuyết dữ dội.
Chương Hi Liệt không biết nàng đang sợ cái gì, nhưng loại khủng bố này này rõ ràng mãnh liệt như thế, ngay cả cảm xúc của cậu cũng bị cuốn vào trong đó.
Trân Lung tự trấn định mình, hỏi Chương Hi Liệt: “Lúc hắn thấy ngọc bội của đệ có vẻ mặt gì, có nói gì hay không?”
Chương Hi Liệt nhớ lại: “Khi thấy, hắn có đưa tay muốn sờ, nhưng đệ không cho hắn sờ, hắn nói đệ keo kiệt.”
“Sau đó?”
“Sau đó?” Chương Hi Liệt mơ hồ nói: “Gì mà sau với cả không sau. Sau đó đệ và hắn nói chuyện, thấy tâm đầu ý hợp nên muốn kết bái làm huynh đệ…”
“Đêm nay chúng ta lập tức rời khỏi đây.” Trân Lung quả quyết: “Sau khi ăn cơm, đợi Lý Hủ ngủ thì chúng ta đi!”
“Trân tỷ tỷ…”
“Hi Liệt, có một số việc đệ vẫn không biết, chúng ta cũng không muốn để đệ biết, thậm chí muốn giấu đệ cả đời.” Trân Lung nhìn vào mắt Chương Hi Liệt: “Nhưng bây giờ, là lúc đệ nên biết.”
Chương Hi Liệt đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Miếng ngọc của đệ có tên ‘Nhai Tý Long Văn bội’, năm Long Hựu thứ mười một, đương kim Thánh Thượng ban nó cho mẫu thân của đệ. Mẫu thân đệ là Hoàng Thục phi đã qua đời, phụ thân đệ là Thánh Thượng năm đó. Đệ không phải họ Chương, tên đệ cũng không phải Hi Liệt, sinh nhật của đệ cũng không phải mùng chín tháng tám. Đệ họ Lý, Thánh Thượng ban cho đệ tên Nguyên Hựu, phong làm Vĩnh Thọ vương, sinh nhật là mùng mười tháng tám năm Mậu Ngọ.”
***
Phượng Tam trách Lưu Ly nhiều chuyện, nhưng người thì cũng đã đến, cũng không thể làm gì khác. Nhưng Bảo Quyển lại ngoan hơn trước kia, chỉ lẳng lặng đứng phía sau Lưu Ly, không nói một tiếng.
Lưu Ly thuật lại chuyện Chương gia đã gây áp lực như thế nào, Trân Lung đã lo lắng như thế nào, cuối cùng cẩn thận nhìn vào thần sắc ác liệt trong mắt Phượng Tam, đắn đo nói: “Mấy tên tùy tùng kia cũng không bình thường, Chương gia… có chút kỳ quái.”
Phượng Tam ừm một tiếng, thản nhiên nói: “Ngươi mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi đi.”
Lưu Ly hành lễ rồi lui ra, Bảo Quyển cũng đi theo, Phượng Tam nói: “Bảo Quyển ở lại.”
Trong mắt Bảo Quyển hiện lên vẻ vui mừng, ngoan ngoãn đứng lại. Đợi Lưu Ly đi rồi, Phượng Tam ôm Bảo Quyển ngồi lên đùi, rúc đầu vào cổ hắn. Hơi thở ấm áp thổi vào làn da tuyệt hảo có vẻ ái muội, Bảo Quyển không chịu được ngứa, cười khanh khách hai tiếng, ôm lấy cổ Phượng Tam thấp giọng kêu lên: “Thiếu gia, thiếu gia.”
Phượng Tam nhẹ nhàng cười, ôm hắn đến bên giường, cúi người đè lên hắn. Cơ thể Bảo Quyển đã quen thuộc, mấy tháng không được chạm vào, không biết đã tích góp bao nhiêu tình dục? Hắn rên một tiếng, ôm lấy cổ Phượng Tam càng chặt. Phượng Tam cười nhẹ, chen một chân vào giữa hai chân mảnh khảnh của hắn. Hắn rên lên, gần như run rẩy quấn hai chân lên thắt lưng Phượng Tam. Phượng Tam chậm rãi điều chỉnh tư thế, hôn lên khuôn mặt quyến rũ của hắn. Bảo Quyển càng lúc càng động tình, vừa thở dốc vừa vặn vẹo thân mình, ngẩng mặt lên rên rỉ vài tiếng nhỏ vụn.
“Nhớ ta như thế sao?” Phượng Tam cười khẽ.
Bảo Quyển mặt đỏ hồng, nhỏ giọng: “Thiếu gia không thích ta dùng tay, ta cũng không dùng tay.”
Phượng Tam bị những lời này kích động, động tác đột nhiên thô bạo. Quần áo mùa hè vốn đơn bạc, cởi hai ba lượt thì đã khiến Bảo Quyển trần truồng. Dưới ánh nến, cơ thể thiếu niên dài ngắn phù hợp, xương cốt mảnh mai, da thịt trắng nõn bóng loáng như nước, như tỏa ra ánh sáng nhu hòa, đôi mắt hoa đào trong suốt, trong vẻ ngượng ngùng đa tình lộ ra vài phần dã tính, vừa như cự tuyệt, vừa như mời gọi, có thể dễ dàng kích động dục vọng của con người.
Bảo Quyển bị Phượng Tam nhìn đến không thở nổi, lửa tình tăng vọt, dùng gót chân vuốt lên da thịt bên hông Phượng Tam, thở dốc: “Thiếu gia…”
“Ma chưởng” của Phượng Tam đi xuống, phát giác dục vọng ngây ngô của thiếu niên đã dựng thẳng lên, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua mặt trên, nhanh chóng dùng ngón cái để trên đỉnh. Bảo Quyển thét lên một tiếng, run rẩy rúc vào lòng Phượng Tam, như muốn khóc lên, lại không dám khóc, đành phải dùng má cọ cọ vào bả vai Phượng Tam, rủ rỉ: “Thiếu gia xấu, thiếu gia xấu quá… Ta đã ngoan ngoãn, thiếu gia còn bắt nạt ta…”
Phượng Tam vuốt một cái ở nơi đó, nói: “Ngươi ngoan? Ta có cho phép ngươi tới đây ư?”
Bảo Quyển muốn bắn ra, nhưng trên đỉnh lại bị Phượng Tam chặn lại, cuối cùng nước mắt chảy xuống, run giọng nói: “Ta đã rất lâu rồi không gặp thiếu gia, ta rất muốn gặp thiếu gia…” Phượng Tam bỗng nhiên che miệng hắn lại, cao giọng nói: “Là Phi Vân sao?”
“Vâng.” Người ngoài cửa cung kính trả lời.
Phượng Tam buông ngón tay, thuận thế bóp một cái vào bên dưới Bảo Quyển, Bảo Quyển kêu a một tiếng, lập tức bắn ra trong tay Phượng Tam. Bảo Quyển thỏa mãn thở dài, bỗng nhiên nhớ tới thiếu gia còn chưa thỏa mãn, sao mình lại có thể… Hắn trong lòng sợ hãi, vụng trộm nhìn Phượng Tam. Phượng Tam cười cười, cúi đầu hôn lên môi hắn. Bảo Quyển vươn đầu lưỡi nhỏ bé linh hoạt dây dưa với Phượng Tam, đang hôn đến thần hồn điên đảo thì hông tê dại, hắn bị điểm ngủ huyệt ngất đi.
Phượng Tam xoa tay, khoác áo ngồi dậy, thản nhiên nói: “Đi vào nói chuyện.”
Đông Phương Phi Vân đẩy cửa vào, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
“Chuyện đó thế nào rồi?”
“Không ổn.”
“Ồ?” Trong mắt Phượng Tam lóe ánh sáng lạnh.
“Vô cùng phiền toái, thiếu chủ bắt được củ khoai lang phỏng tay, là phúc hay họa, giờ không thể biết.” Đông Phương Phi Vân cười khổ: “Thuộc hạ phụng lệnh giám thị Chương thiếu gia, không ngờ lại nghe được cuộc đối thoại không nên nghe, có lẽ là thuộc hạ đã nghe lầm, thuộc hạ không dám đoán mò, đành phải để thiếu chủ xen vào.”
Phượng Tam là người sâu sắc thế nào, lập tức nhận thấy tình thế không đơm giản như mình tưởng tượng, chờ Đông Phương Phi Vân nói hết, lông mày của hắn lúc nhíu lúc giãn, chợt cười lạnh mấy tiếng: “Bọ ngựa bắt ve, chim tước đứng sau. Ta tự cho đã tính toán không bỏ sót, lại bị Chương gia gài bẫy. Ta muốn lợi dụng người khác, nào ngờ người khác lại muốn lợi dụng ta!”
Đông Phương Phi Vân nói: “Lý Hủ và Chương thiếu gia kết làm kim lan, vấn đề này thật sự nghiêm trọng. Trân Lung cô nương muốn đưa Chương thiếu gia đi, nhất định là vì Lý Hủ. Bọn họ không thể không đi, nhưng Chương thiếu gia đã biết chuyện của chúng ta. Chương thiếu gia có rất nhiều hiểu lầm với thiếu chủ, ngộ nhỡ không cẩn thận tiết lộ tin tức ra ngoài, cơ nghiệp bao năm của thiếu chủ có thể bị hủy hoại. Không thể giữ, không thể buông, việc này vạn phần khó giải quyết, xin thiếu chủ sớm đường định đoạt.”
Trong lòng Phượng Tam hiện lên một suy nghĩ: “Không thể giữ, không thể buông, chẳng lẽ chỉ còn có thể… giết?” Lòng hắn trầm xuống, ném suy nghĩ này sang một bên.
Đông Phương Phi Vân trầm giọng: “Thiếu chủ tình sâu nghĩa nặng, không nỡ ra tay, sẽ có người nguyện ý thay thiếu chủ ra tay.”
Người kia, tự nhiên là Lý Hủ.
Người như Lý Hủ, nếu không phải đã nhận ra thân phận của Chương Hi Liệt, có mưu đồ khác, cớ sao lại kết làm kim lan với cậu! Vinh vương vì chuyện để hoàng hậu nhận Lý Hủ làm con đã suy nghĩ bao năm, vì đế vị mà Lý Hủ đã tính toán nhiều mặt, sao có thể dễ dàng buông tha cho thân phận của Chương Hi Liệt, để cậu trở về cung cấm?
Trân Lung mang bốn cao thủ thâm tàng bất lộ từ ngàn dặm xa xôi tới đây không phải vì lo chuyện giang hồ tranh đoạt bảo vật ở núi Long Cốt, cũng không phải vì bệnh tật của Chương Hi Liệt, mà vì họ sợ Lý Hủ!
Phượng Tam trầm mặc hồi lâu, xua tay để Đông Phương Phi Vân đi ra ngoài.
Phượng Tam nghiêng người nhìn lên giường, Bảo Quyển bị điểm huyệt ngủ còn đang mê man, gương mặt quyến rũ xinh đẹp tuyệt trần vô hại. Phượng Tam nằm xuống bên cạnh hắn, dục vọng vừa rồi đã biến mất không thấy tăm hơi, ngón tay vì luyện võ mà thô ráp vô thức lướt trên cổ Bảo Quyển. Chương Hi Liệt cũng có da thịt non mịn như vậy, cũng mảnh mai tinh tế như vậy, nhưng bên trong lại quật cường mãnh liệt như lửa… Thà làm ngọc nát cũng không làm ngói lành… Quá cố chấp… Tuổi trẻ, đẹp, kiêu ngạo, yếu ớt… nhất định là hạt châu bỏ sót [67], cành vàng lá ngọc không có ngày mai!
[67] Hạt châu bỏ sót (Nguyên văn “Thương hải di châu”): Trân châu trong biển bị người đi mò trân châu bỏ sót, dùng để chỉ người tài không có chỗ dùng hoặc nhân tài bị mai một.
Truyện khác cùng thể loại
140 chương
87 chương
58 chương
116 chương
29 chương
119 chương