Phùng Thanh

Chương 46 : Em không say

Giang Tấn nghe cô nói thế liền hỏi lại: “Em đau chỗ nào?” “Đau đầu.” Triệu Phùng Thanh ôm chặt cổ hắn, gục đầu vào gáy hắn. Chỉ cần hắn hít vào hay thở ra cũng ngửi thấy mùi vị của hắn. “Đáng đời, ai bảo em uống rượu làm gì.” Tuy miệng nói như vậy, nhưng hắn vẫn đi chậm lại, tránh làm cho cô khó chịu. “Lị Lị ly hôn...” Cô nhắm mắt lại, lèm bèm nói: “Đàn ông... chả có ai tốt...” “Em cũng không phải người tốt đâu.” Cô nhíu mày phản bác: “Hơn anh là được.” Ngoài hành lang có khá nhiều khách hàng và nhân viên qua lại, Giang Tấn chẳng muốn tranh cãi với cô mà cõng thẳng cô đi ra ngoài. Gương mặt đẹp trai kia khiến không ít người đưa mắt nhìn qua. Có mấy cô nàng giàu có khẽ cười mờ ám với hắn nhằm quyến rũ. Vậy mà hắn chẳng thèm liếc mắt nhìn đám con gái ấy một cái. Ra khỏi quán rượu, Giang Tấn thấy một đám người đang ồn ào bên cạnh xe của hắn. Hắn từ từ đi tới. Đến gần mới biết được. Xe hắn bị hắt sơn, nhìn là biết ngay bị trả thù. Hắn đi một vòng quanh xe. Phần lớn sơn được đổ vào bên phải xe và toàn bộ mặt kinh phía trước. Ngoại trừ nước sơn, ống xả khói còn bị nhét đầy thuốc lá. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh. Nơi này có đặt đồng hồ tính giờ thu phí đỗ xe [1], phòng theo dõi và giám sát thu phí cách đây khoảng hai mươi mét. [1] Đồng hồ tính giờ thu phí tự động <img alt=1388471108837 src="https://nguyennphuongg.files.wordpress.com/2017/08/1388471108837.jpg?w=425&h=282" data-pagespeed-url-hash=277744736 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Xem ra, hôm nay không thể quay về thành phố S được rồi. Giang Tấn nhẫn nhịn, đặt Triệu Phùng Thanh đang ngủ trên lưng mình vào xe. Sau đó hắn quay người gọi một chiếc taxi. Trên đường đi, Triệu Phùng Thanh tỉnh lại. Cô mở to cặp mắt tròn mê người, nhìn về phía Giang Tấn. Giang Tấn gạt mấy sợi tóc rối dính trên trán cô, trầm giọng hỏi: “Tỉnh rượu chưa?” Cô kinh ngạc, nhìn hắn thật kỹ. Thấy cô nhìn mình như vậy, hắn biết cô vẫn còn say. “Anh đẹp trai...” Triệu Phùng Thanh tiến lại gần hắn, mặt chôn vào ngực hắn cọ cọ mấy cái. Trong nháy mắt, mắt Giang Tấn lạnh hẳn, hắn đẩy ra cô, “Mèo say, đừng tới đây.” Cô bất mãn, ôm chầm lấy cánh tay hắn giữ chặt trong lòng mình. Giang Tấn đưa mắt nhìn về phía người đang ngồi ở ghế lái chính. Đúng lúc anh tài xế đang tò mò nhìn hai người. Vì thế, Giang Tấn liền đỡ Triệu Phùng Thanh ngồi thẳng dậy, nhẹ nhàng buông một câu, “Đừng làm loạn.” Triệu Phùng Thanh nghe hắn nói thế, đột nhiên trợn mắt nhìn hắn, càng là bám chặt lấy hắn không buông. Hắn khẽ vuốt hai mắt cô, nhỏ giọng nói, “Ngủ ngoan nào.” Cô im lặng tựa người vào ghế dựa, hưởng thụ cảm giác ấm áp của lòng bàn tay kia. *** Giang Tấn yêu cầu dừng xe ở một khu nhà cũ trong nội thành. Vì ngõ quá bé nên xe taxi không vào được. Sau khi Giang Tấn xuống xe liền hỏi Triệu Phùng Thanh có đi được không. Cô mơ màng lắc đầu. Hắn đành cõng cô lên: “Triệu Phùng Thanh, có phải em uống rượu thành ngốc rồi không?” Cô không hé răng, chỉ ôm cổ hắn thật chặt. Giang Tấn cõng Triệu Phùng Thanh đi qua một con ngõ thật dài, rồi dừng lại trước một căn nhà cũ. Hắn lôi chìa khóa ra rồi mở cửa đi vào. Vì cửa cũ nên vừa kéo cánh ra liền vang lên tiếng ‘kẽo kẹt’. Nơi này vẫn theo lối kiến trúc có từ đường của nông thôn. Phân thành cửa chính, sân giữa, tòa nhà chính, tòa nhà sau. Căn nhà này đã được sửa lại mấy năm trước, định kỳ mỗi tháng đều có người đến quét tước. Lần này tới thì không thấy bẩn nữa. Giang Tấn bước vào gian nhà chính, đặt Triệu Phùng Thanh ngồi xuống ghế, sau đó vươn tay kiểm tra trán cô. Trán không nóng. “Đầu còn đau không?” Cô gật gật đầu, “Đau...” Đầu đau mà dạ dày cũng không thoải mái. Giang Tấn lại bế cô vào phòng ngủ. Hắn đắp chăn cho cô, sau đó kiên nhẫn như dỗ trẻ con, “Ngoan, tôi đi mua trà giải rượu cho em. Ở nhà chờ tôi nhé.” Lời nói của hắn như xoa dịu cơn đau của cô. Triệu Phùng Thanh nở nụ cười, cười ngoan ngoan như một cô nữ sinh nhỏ, “Em đợi anh.” Nơi đây là khu nhà cũ. Những con ngõ đi vào rất bé, đi ra khỏi con ngõ nhỏ, ra đến đường lớn mới có tiệm tạp hóa. Giang Tấn ra hàng thuốc mua ít sắn dây, lại rồi lại ra siêu thị mua hai gói mì vằn thắn đông lạnh. Sau khi về nhà, vẫn thấy Triệu Phùng Thanh ngồi giống hệt lúc hắn đi, trông thật ngoan. Hắn pha một tách trà sắn. Triệu Phùng Thanh uống được hai ngụm trà liền đặt chén xuống. Cô ngẩng mặt lên nhìn hắn không chớp mắt, một lúc lâu sau mới nói: “Chào anh đẹp trai.” “Ừm, tôi biết rồi.” Hắn nói: “Uống mau nào, mèo say.” “Em không say...” Cô lại nhắc lại, “Lị Lị say.” Triệu Phùng Thanh lại uống một ngụm nữa, sau đó bắt đầu ngẫm nghĩ, Tương Phù Lị đã chỉ cô cách giết chết Giang Tấn đúng không nhỉ? Nhưng rốt cuộc đó là cách gì chứ? Cô ngắc ngứ hỏi: “Anh có biết em làm gì mới …giết được…anh không?” Giang Tấn không thèm quan tâm cô nói lung tung, “Em có đói không? Tôi đi nấu mì vằn thắn nhé?” “Đói, em đói.” Triệu Phùng Thanh ngẩn ngơ. Thoạt nhìn có hơi ngốc, hoàn toàn không giống bình thường gì cả. Cô còn đang suy nghĩ, cách đơn giản nhất để giết chết Giang Tấn là gì. Nghĩ đến mức đầu óc loạn hết cả lên cũng không nghĩ ra. Giang Tấn đi vào phòng bếp đã lâu mãi mà chưa thấy ra. Triệu Phùng Thanh lại bắt đầu kêu đau. Hắn đành phải đóng cửa lò bếp rồi quay về phòng ngủ, “Em đau ở đâu?” “Không biết.” Cô không biết mình đau ở đâu, chỉ biết là vô cùng đau đớn. Giang Tấn lạnh lùng, “Triệu Phùng Thanh, em uống bao nhiêu mà say đến mức ngẩn ngơ thế này hả?” “Em không say mà.” Cô lắc đầu, nhấn mạnh: “Lị Lị mới say.” Hắn cũng chả thèm tranh cãi việc ai say ai tỉnh với cô mà chỉ nói: “Tôi đang nấu mì vằn thắn cho em, ngoan ngoãn qua ăn nào.” Cô mếu máo, “Em không ăn mì vằn thắn.” “Vừa nãy không phải em đòi ăn mì vằn thắn à?.” “Em muốn ăn mì sợi.” Giang Tấn nhìn vẻ mặt oan ức của cô, muốn mắng cũng không mắng được đành dỗ dành: “Ăn vằn thắn trước rồi tôi nấu mì sợi nhé?” Ngay giờ phút này, Triệu Phùng Thanh đột nhiên nhớ ra cách để giết chết hắn nhanh nhất. Vì thế cô lao người về phía hắn. Hắn sợ cô ngã nên lập tức dang tay ôm lấy cô. Được đà cô cắn mạnh lên vành tai hắn, khẽ vươn đầu lưỡi với sâu vào bên trong tai. Trong chớp mắt toàn thân Giang Tấn cứng đờ. Cô cười xấu xa, “Anh có định... mổ bụng không?” Hắn dần bình tĩnh lại, “Mổ bụng làm gì?” “Mổ bụng chính là tự sát đấy.” “Vì sao tôi phải tự sát?” “Bởi vì em quyến rũ anh.” Giữa mày Triệu Phùng Thanh lộ ra vẻ yêu sắc mị hoặc, sau đó cô hôn chụt chụt lên hai má anh liên tục, giọng lèm bèm hỏi: “Em khiêu vũ cho anh ngắm nhé, được không?” Sự lạnh lùng cả tối nay của Giang Tấn bỗng tan hết. Hắn nâng cả người cô lên, chóp mũi khẽ cọ cọ vào mũi cô, “Em sẽ nhảy kiểu gì đây?” “Em sẽ nhảy thoát y.” Khi cô nói mùi rượu thơm mát thoang thoảng bay ra. Giang Tấn có cảm giác khả năng kiềm chế của bản thần dần bị đánh lui rồi. Người con gái trước mắt hắn đây, hai má đỏ hồng, trong đôi mắt cất chứa sự mê hoặc vô tận. Khi hắn chủ động định hôn cô thì cô đã lao tới cướp lấy môi dưới của hắn. Cái gì mà phí bồi thường vi phạm hợp đồng, Giang Tấn cũng không muốn nghĩ tới nữa. Bồi thường thì bồi thường. Tiền hết thì có thể kiếm lại được mà. Miệng cô đậm mùi rượu, nhưng lại khiến hắn mê mẩn vô cùng. Hắn hôn dọc theo trán mắt môi rồi xuống đến cổ. Đương khi hôn ở cổ, đột nhiên cô hoảng sợ mà đẩy ra hắn. Hắn cũng coi như không thấy. Cô lại đạp hắn một cái. “Triệu Phùng Thanh!” Triệu Phùng Thanh lập tức lui người đứng dậy rồi nằm lại xuống giường. “Em làm cái quái gì thế?” Vừa rồi suýt chút nữa, Giang Tấn đã không thể khống chế nổi mình rồi. Cô đưa tay ra ôm bụng, cơ thể cô không hiểu sao lại đau. Hắn thấy động tác của cô liền kiên nhẫn hỏi: “Đau dạ dày sao?” Cô lắc đầu. Rốt cuộc là đau ở đâu... Tại sao lại đau như vậy?. Xung quanh thật tối rồi có con gì đó cắn cô. Sau đó, có một thứ gì đó vọt vào cơ thể cô. Cô đau đớn thở hổn hển. Tay cô dời xuống, “Đau...” Giang Tấn nắm lấy tay cô nhẹ nhàng hôn lên trán cô, “Em đau ở đâu?” Cô không nghe thấy lời hắn nói. Vì trong đầu cô lúc này vang lên một câu nói của hắn: ‘Phẫu thuật màng trinh giờ cũng hiện đại nhỉ, giống y như thật rồi đấy.’ Triệu Phùng Thanh đột nhiên khóc òa lên, sau đó càng ngày càng khóc to hơn. Cô gạt tay Giang Tấn ra, từ chối sự đụng chạm của hắn. “Triệu Phùng Thanh, em làm sao vậy?” Nước mắt ghim trong khóe mắt trực trào. Sau khi nhìn thấy mặt hắn, cô lau sạch nước mắt trên mặt mình, rồi bắt đầu đấm đá vào ngực hắn. Giang Tấn giữ chặt hai tay cô. Cô ra sức giãy dụa, kéo tóc hắn bứt thật mạnh. Hắn buông cô ra. Triệu Phùng Thanh nhanh chóng thoát khỏi vòng tay hắn, trốn vào một góc giường, giận giữ lườm hắn, toàn thân vào trạng thái phòng bị. “Em say rượu rồi nổi điên phải không?” “Hừ!” Cô tỏ vẻ khinh thường hắn. Giang Tấn cũng bất lực, “Không ăn mì vằn thắn nữa đúng không?” “Hừ!” Nhìn dáng vẻ hai mắt đẫm lệ của cô, khiến hắn không dám làm gì thêm nữa, chỉ nói: “Tôi không chạm vào em, em cứ yên tâm ngủ ngon.” *** Nửa đêm, Triệu Phùng Thanh tỉnh giấc. Sau khi tỉnh rượu liền đau đầu, cứ quay quay cuồng cuồng. Cô vươn tay day day thái dương. Sau khi mở mắt ra, cô không biết bản thân đang ở đâu. Cô nhớ cô uống rượu rồi còn gọi Giang Tấn đến đón cô. Thế thì... đây là đâu? Tuy đèn đã tắt hết, nhưng cũng thấy được loáng thoáng khung cảnh xung quanh. Căn phòng có vẻ hơi cũ hơn nữa được xây dựng theo thời xưa. Cô lập tức nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, những nốt mọt gõ vẫn xuất hiện lỗ chỗ trên những xà nhà kia. Cô quay đầu nhìn xung quanh, cuối cùng suýt chút nữa sợ tới mức lăn luôn xuống đất. Có một người đang nằm bên cạnh cô. Là đàn ông. Từ sườn mặt nhìn sang, có thể nhận ra đó là Giang Tấn. Phản ứng đầu tiên của Triệu Phùng Thanh chính là kiểm tra cơ thể mình. Cô đang khỏa thân... Cô hoảng hốt thở dốc. “Tỉnh rồi à?” Giang Tấn bật chiếc đèn đầu giường rồi quay sang nhìn cô. Triệu Phùng Thanh lập tức kéo chăn che lên đến cằm, nổi giận nói: “Anh đã làm gì tôi rồi?” “Em phải tự hỏi mình mới đúng.” Hắn hơi dịch người lên, lộ ra vùng ngực rắn chắc, làn da khỏe mạnh. Cô trợn mắt nhìn hắn, “Anh thất hứa!” “Rốt cuộc là ai thất hứa?” Hắn khẽ cong khóe môi, nhìn cô, “Triệu Phùng Thanh, là em chủ động quyến rũ tôi trước.” “Nói bậy, tại sao tôi lại quyến rũ anh được.” “Em nói đó là cách dễ nhất khiến tôi tự sát.” “...” Lời của cô vừa đến cổ họng liền nghẹn lại, cô cắn môi dưới, “Nói lung tung cái gì đấy.” “Đúng vậy, tôi cũng chẳng hiểu mấy lời lung tung em nói đâu.” Giang Tấn có vẻ khá bình tĩnh, “Chỉ là em ôm chặt tôi không buông, còn cắn nát môi tôi đây này.” Triệu Phùng Thanh nhìn qua, môi dưới của hắn quả nhiên có vết da bị rách. “Thế nào, em không nhớ gì thật sao?” Mặt hắn chìm dưới ngọn đèn mờ ảo, trông đôi mắt kia lại càng sâu sa hơn. “Tôi uống say...” Cơ thê cô đang không khỏe. Chỉ là đây không phải lần đầu đau như vậy, cho nên cô không chắc chuyện đó đã xảy ra chưa. “Vậy em có muốn thử lại lần nữa không?” “Không muốn.” Cả người cô như co rúm trong chiếc chăn. “Vì sợ em nói tôi thất hứa, nên tôi đã quay lại rồi. Nếu em đã quên, thì thứ này sẽ khiến em nhớ lại.” Giang Tấn có phần cao giọng hơn. Triệu Phùng Thanh vén chăn lên, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, “Anh... đồ đểu.” “Vì tôi không muốn tang gia bại sản thôi mà.” “Nam nữ đều đã trưởng thành, rượu sau có tình một đêm cũng là chuyện bình thường. Tôi sẽ không... kiện anh.” Trong lòng Triệu Phùng Thanh rất hoảng hốt, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ bình tĩnh.”Video đâu? Mau xóa đi cho tôi, việc nảy coi như chấm dứt.” “Chúng ta sẽ ký lại phụ lục hợp đồng bổ sung.” Hắn rất bình tĩnh. Cô giận điên người, “Bổ sung cái gì nữa! Rõ ràng anh là người được hời.” “Ai là người được hời ở đây? Tôi không thích sân bay.” Cô lạnh giọng hẳn, “Tôi nói cho anh biết, nếu anh không xóa cái video ấy đi, hôm nay tôi và anh sẽ cùng xuống gặp diêm vương.” “Triệu Phùng Thanh.” Giang Tấn cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, “Em không ngại chuyện đêm qua thật sao?” “Không... ngại.” Cô đáp lại không tự nhiên cho lắm. “Tôi tin em.” Giang Tấn vứt di động của mình cho cô, “Tự em xóa đi.” Triệu Phùng Thanh lui người vào trong chăn, “Mật khẩu là gì?” “Sinh nhật tôi.” Hắn xuống giường rồi đi thẳng vào phòng tắm.