Phượng hoàng lửa
Chương 450 : Điều ta lo sợ!
Hạch Hiền nhíu mày, cô chưa từng nghĩ đến việc có kẻ đứng đằng sau tiếp tay cho Medusa, bởi vốn dĩ rất rõ ràng lần đó Nhu Thiên đã chết, cái chết của hắn đại biểu cho việc hắn hồi sinh Medusa. Hơn nữa, qua lời kể của Chu Cẩm, cô cũng khẳng định là hắn, vì vậy không ai nghi ngờ gì nữa.
Thế nhưng, vì sao bây giờ Diệp Mặc lại muốn biết như thế chứ?
Diệp Mặc biết điều mình đang nói là vô lí, nhưng anh vẫn không tút lại, mà càng lên tiếng thêm:
- Người bình thường như Nhu Thiên làm gì có bản lĩnh để hồi sinh Medusa chứ? Đến cả thế giới này còn cần nhờ vào 1 chòm sao có năng lực như Giang Bách Thần, 1 con người như hắn dù có bị Ma tộc khống chế cũng đâu có tài cán gì. Chắc chắn phải có kẻ nào đó nhiều quyền năng hơn Nhu Thiên mới có thể làm được việc ấy, không chừng còn là.....
Ánh mắt Hạch Hiền đột nhiên thay đổi, cô há miệng nói một cách ngập ngừng:
- Ý của anh... không lẽ... là....
Diệp Mặc gật đầu, anh híp mắt giọng càng thêm âm u đáng sợ:
- Điều tôi lo sợ, là có 1 chòm sao khác trong số chúng ta, đang âm thầm đứng về phía bóng tối, chơi trò phản bội lại chủ nhân....
--------...-------...------------...---------
Chu Cẩm nằm trong phòng, mắt cô nhắm nghiền, tay vô thức nắm chặt chiếc chăn trên cơ thể. Trán cô đầy mồ hôi, cứ chốc chốc lại há miệng thở hổn hển.
Chu Cẩm ngửa cổ, trong đầu vang lên những tiếng gọi vô định.
- Phượng Hoàng, sắp kết thúc rồi, sắp kết thúc rồi!
- Phượng Hoàng, còn không mau quay về, ngươi sẽ mất tất cả!!
"Ha" - Chu Cẩm giật mình mở mắt, cô thở dốc ngồi bật người dậy, tâm trạng có vài phần kích động.
Tại sao lại có những tiếng nói đó chứ? Nó đang ám chỉ cái gì đây? Có phải là báo hiệu thứ gì hay không?
Chu Cẩm đưa tay lên sờ ngực, nơi chân thân đang xoay vòng, cắn môi không lên tiếng. Tại sao sức mạnh của cô lại bị mất ngay lúc này chứ? Không có nó, cô thật sự không thấy an toàn 1 chút nào....
Hướng Hàm mở cửa đi vào, cô vốn tưởng Chu Cẩm vẫn còn ngủ nên không gõ cửa, thế nhưng mở ra rồi mới thấy cô đang ngồi thở hổn hển.
Mặt Chu Cẩm trắng bệch, không còn 1 chút huyết sắc nào, làm Hướng Hàm không khỏi hoảng hốt, cô đi đến ngồi bên giường, hỏi:
- Tiểu thư, chị sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?
Chu Cẩm nắm lấy tay Hướng Hàm, cô chớp mắt nói:
- A Hàm, ta vừa mơ thấy 1 ác mộng, không gian xung quanh tối đen và bủa vây rất nhiều tà khí mạnh mẽ, không những vậy, còn vang vọng những câu nói rất đáng sợ nữa. Ta sợ...
Hướng Hàm nghe thấy, cô ngay lập tức đưa tay lên xoa mồ hôi trên trán Chu Cẩm, rồi đáp:
- Tiểu thư, chỉ là 1 cơn ác mộng thôi, không sao mà. Tỉnh dậy là hết rồi!
Chu Cẩm chợt lắc đầu, thần kinh cô như căng lên, nói:
- Không, không chỉ giấc mộng đó mà ta còn cảm thấy được, cảm thấy rất bất an. Trong lòng ta.... thật sự rất hồi hộp và lo lắng, nhưng mà.... ta thậm chí còn chẳng biết mình đang sợ cái gì nữa! Cứ cảm thấy, một điều gì đó kinh khủng đang sắp xảy đến…
Truyện khác cùng thể loại
749 chương
27 chương
37 chương
74 chương
74 chương
61 chương
58 chương