Phượng hoàng lửa
Chương 417 : Chúng ta là anh em!
Hướng Hàm và Tử Hân nghe rõ sự tức giận phát ra từ người Chu Cẩm, bọn họ không nói hai lời, nhanh chóng liên lạc với Triết Như. Sau đó còn thông báo đến cho những người khác, kêu bọn họ cùng tới.
Chu Cẩm ngồi trên ghế, cô liếc mắt nhìn chiếc hộp trên bàn, cắn răng không lên tiếng.
Chiếc hộp này, chứa vật thể kì lạ, đại biểu cho việc nó đến từ một nơi khác, không phải thế kỉ 21, trên thân thể nó có hợp chất biến dạng tự chuyển động, chứng tỏ là thứ có ý thức, hoặc là từng được tách ra từ cơ thể chính , xâm nhập vào con người điều khiển, hoặc là....thứ này vốn dĩ.... đã có ý thức sẵn rồi!
Điều làm Chu Cẩm lo ngại hơn nữa, chính là mùi của nó, thứ sát khí màu đen lởn vởn xung quanh quen thuộc ấy, cô nhận ra. Nó là thứ thuộc về Medusa!
-------------...---------------...----------
Triết Như nhận được truyền âm, cô ngay lập mở mắt tỉnh dậy.
Đảo mắt nhìn mọi thứ xung quanh, Triết Như biết cô vẫn còn ở phòng thực nghiệm, cô ngồi dậy, đưa mắt ra xa nhắm hướng.
Từ đây về đến chỗ tiểu thư, chắc là không xa lắm. Có lẽ, phải dùng đến năng lực cho nhanh thôi., Nghe giọng Hướng Hàm thấy cấp bách như vậy, nhất định có chuyện quan trọng rồi!
Nghĩ nghĩ, Triết Như liền rút dây truyền trên cổ tay ra, cô nhìn về phía bàn, đứng dậy muốn lấy tập tài liệu nằm ở đó.
Thế nhưng, khi chỉ vừa mới đứng lên, một cơn choáng váng liền ập đến, khiến cô ngã ngồi xuống giường lại.
Đúng lúc này, Triết Hạn đi vào, anh chạy tới chỗ cô, đỡ lấy thân thể yếu ớt ấy, lên tiếng hỏi:
- Cô làm gì vậy? Vẫn còn sốt, phải truyền thuốc thêm đấy!
Triết Như mở mắt khó khăn nhìn anh, lắc đầu đáp:
- Không, tôi có chuyện phải đi, Tôi phải đi ngay bây giờ!
Triết Hạn nghe xong, nhíu mày hỏi ngược lại:
- Cô muốn đi đâu? Tình trạng thế này mà còn muốn ra ngoài, cô không muốn sống nữa sao?
Triết Như nhướn mày, cô đẩy người Triết Hạn ra, nói:
- Anh không biết đâu, tiểu thư gọi tôi có việc, tôi phải về đó.
- Việc gì mà cần cô đích thân xuất hiện? Đám người Hướng Hàm làm gì chứ? - Ngay lập tức, Triết Hạn phản bác, anh nắm tay Triết Như lại, giữ thân thể cô không cho cô rời đi.
Thế nhưng, Triết Như ngay lập tức vận năng lực, vùng khỏi người Triết Hạn, cô đứng dậy, lớn tiếng nói:
- Triết Hạn, anh đừng có làm như vậy nữa., Tôi đã nói là tôi phải đi, anh nghe không hiểu sao?
Triết Hạn bị đẩy ra, anh đứng lên theo, nhìn người con gái đứng trước mặt, lên tiếng:
- Tôi làm gì? Tôi làm gì chẳng lẽ cô còn chưa nhìn rõ được? Tôi đối với cô thế nào....
- Dừng lại! - Lời chưa kịp nói xong của Triết Hạn bị Triết Như lạnh lùng cắt ngang.
Cô thở hắt ra một hơi, nhìn người đàn ông nói:
- Triết Hạn, tôi nói lại một lần nữa, ngừng những việc làm đó đi! Dù cho anh có không để ý đến thân phận chúng ta ở trong quá khứ thì cũng phải biết rằng, bây giờ chúng ta đang ở đâu.
- Thêm nữa, tôi phải nhắc nhở anh, đây không phải cổ đại, ở nơi này, chúng ta chính là anh em!
Dứt lời, Triết Như đưa tay lên, cuốn tài liệu trên bàn lập tức bay đến chỗ cô, để lại cho Triết Hạn một ánh mắt, sau đó vận năng lực, lập tức biến mất,
Triết Hạn đứng đó, anh rũ mắt, thở hắt một hơi. Ngồi xuống giường, anh đưa một tay lên xoa mặt. Trong tâm, càng thêm phiền não.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
110 chương
50 chương
113 chương
69 chương