Phượng hoàng lửa

Chương 406 : Ác mộng!

Hạch Hiền và Tử Hân đang nói chuyện đột nhiên, xoẹt một đường sáng, Triết Như và Triết Hạn xuất hiện. Triết Hạn gật đầu chào với hai người một tiếng rồi đi đến chỗ cái xác, cúi người quỳ xuống xem xét. Triết Như cũng tiến lại chỗ Tử Hân, sau khi cô xem qua đoạn băng, thì thở dài, nói: - Cô ta là tay sai, vốn chỉ là một người đi ngang qua, không ngờ.... Tử Hân mím môi, lên tiếng; - Có trách cũng trách cô ta quá xui xẻo thôi! Điều bây giờ cần giải quyết chính là làm sao để nói về chuyện của cô ta đây! Nếu làm không gọn gàng chúng ta có thể sẽ gặp rắc rối với đám cảnh sát ở hiện đại đấy1 Triết Hạn vừa ngó ngiêng cái xác, vừa nói thêm vào: - Không những vậy, cái xác này quá nhiều điểm kì lạ, bên pháp y sẽ dễ dàng nhận ra ngay có điểm khác thường, như vậy thì càng rắc rối hơn nữa! Tử Hân cắn môi, hỏi; - Vậy chúng ta phải làm gì đây? Cộng thêm cái xác lúc chiều chúng ta đã có hai cái xác rồi, mà cho dù có đối phó được với đám cảnh sát, thì còn người nhà của nạn nhân phải giải thích thế nào? Tử Hân nói xong, cả căn phòng đều im lặng, đó là điều khó khăn nhất hiện nay. Không cho người hiện đại một lí do chính đáng, chuyện này có thể gây nguy hiểm cho họ mất! Bấy giờ, Hạch Hiền ngồi một bên im lặng liền lên tiếng; - Tôi có một cách... nhưng các người có dám làm hay không thôi! Triết Như nhíu mày, hỏi; - Là cách gì? Hạch Hiền nhìn cô, sau đó lấy từ trong người ra một quả cầu trắng, nói; - Đây là quả cầu kí ức, ở Băng tộc, nó thường được dùng để lưu giữ những đoạn kí ức của người phàm, bởi đôi khi dòng thời gian sẽ bị thay đổi nếu Nhân tộc phát hiện có lỗ hỗng, bên cạnh đó khi những tiên nhân xuống dưới nhân gian, họ cũng được phát cho một quả cầu, để lấy và giữ những kí ức muốn lưu lại. Triết Như nhướng mày, đưa tay cầm lên xem. Hạch Hiền lại nói tiếp: - Nói một cách khác, quả cầu này như một dạng xóa trí nhớ, nhưng nó khá nguy hiểm. Bởi số lượng kí ức không được qui định cụ thể, cũng không hiện lên cho người dùng nhìn thấy. Vậy nên, người sử dụng phải tự đo lường các mảnh kí ức, đảm bảo sao nó không gây tổn thất đến trí nhớ của người bị lấy đi trí nhớ. Tử Hân nhíu mày, hỏi; - Vậy nếu lấy đi những kí ức của gia đình các nạn nhân thì phải biến họ trở về điểm ban đầu khi chưa sinh ra các nạn nhân luôn à? Hạch Hiền nghe liền lắc đầu, nói; - Không, chúng ta có thể xóa đi các đoạn kí ức nằm rải rác trong đầu họ, chỉ cần một người không có, vậy thì những người còn lại cũng sẽ tự động biến mất. Điểm lợi của nó chỉ có một, chính là.... làm cho người bị lấy mất trí nhớ quên đi vĩnh viễn sự tồn tại của các nạn nhân. Tức là, họ không hề có mặt trên đời này!! Nghe cô nói xong, Triết Như và Tử Hân đều im lặng, tựa như đang phân vân, cũng tựa như đang suy nghĩ. Hạch Hiền nhìn hai cô, lên tiếng; - Tôi chỉ có một cách vậy thôi, còn việc cảnh sát thế nào, thì sẽ lại là một chuyện khác, các cô nên quyết định nhanh đi! -------...------------------...-------- Chu Cẩm đang nằm trên giường, trong vòng tay của Diệp Mặc, cô nhắm mắt nhưng mày lại nhíu chặt... - Phượng Hoàng, có một ngày các ngươi sẽ chết vì chính sức mạnh của mình! - Chu Cẩm, còn nhớ những lời hứa chứ? Cái giá phải trả khi hồi sinh người đã chết??? - Các chòm sao bắt buộc phải chết mới có thể sống, không có cái giá nào ở đây cả!!! - Ngươi phải nhận cái giá của mình! Nó không xảy ra ở kiếp cổ đại đâu, mà nó sẽ đến hiện đại để bắt người trả, Chu Cẩm! - Đừng quên lời hứa với Nữ Oa, ngươi sẽ phải mất một thứ rất quan trọng đấy! - Chu Cẩm, mau quay về cổ đại đi!!! - Mạc Tĩnh, sẽ có một ngày em quay lại cổ đại vì ta!!!! - Chu Cẩm.... .... Hàng loạt những tiếng nói xoay quanh trong đầu Chu Cẩm, khiến cô khó chịu nhăn mày, những lời nói này... tại sao... tại sao lại vang lên trong đầu cô?? Chu Cẩm thở dốc, trán bắt đầy toát ra nhiều mồ hôi, cô ngọ nguậy đầu mình, thở gấp.. - A!!! - Đột nhiên Chu Cẩm ngồi bật dậy, cô mở mắt to hoảng hốt. Phổi như hoạt động hết mức, khiến Chu Cẩm thở gấp từng đợt liên hồi, cô chống một tay lên trán, há to miệng, tóc vì mồ hôi mà dính bết vào khuôn mặt. Diệp Mặc ở bên cạnh liền bật dậy, anh vì tiếng động nên liền mở mắt, khi thấy Chu Cẩm ngồi trước hoảng sợ, anh liền tiến lên, ôm lấy cô, hỏi; - Cẩm nhi, sao vậy? Có chuyện gì xảy ra với em vậy? Chu Cẩm nhíu mày, cô nhìn sang Diệp Mặc, hơi gấp gáp nói; - A Mặc, em... em gặp ác mộng... một cơn ác mộng... rất khủng khiếp! Nhớ đến những lời trong đầu lúc đó, Chu Cẩm lại bất chợt rùng mình, rốt cuộc... báo ứng cũng đến rồi sao? Tại sao lời hứa với Nữ Oa vẫn còn hiệu nghiệm chứ? Nó đến tận đây, đến tận hiện đại tìm cô ư? Nhưng tại vì sao... lại là lúc này... ai bên cạnh cô sẽ chết đây!! *Chắc mọi người đã quên, Chu Cẩm ở cổ đại từng lập lời hứa với Nữ Oa sẽ chịu tất cả mọi thứ, để cứu lấy người chết khi đó, ngoài các chòm sao lúc đó ra, hầu hết người bên cạnh Lục Mã Tự đều là người thường, vậy nên lời hứa đó vẫn còn hiệu nghiệm, nhé!*