Phượng hoàng lửa
Chương 400 : Không sử dụng được năng lực!
Chu Cẩm đi về phòng mình, cô lấy điện thoại ra gọi cho mẹ thông báo một tiếng, kiếm một cái cớ phù hợp để xin ở lại đây vài ngày, sau đó thì cúp máy.
Chợt nhớ đến chuyện của Lý Huyên, Chu Cẩm liền đi tới trước bàn, mở máy tính lên, đăng nhập vào mail của mình.
Đoạn vid đã được Hướng Hàm gửi qua, cô nhanh chóng mở nó ra xem, video dài 2 nhưng Chu Cẩm lại không tìm được gì cả.
Ngoại trừ việc có những đốm đen xuất hiện, thì hầu như không có thêm manh mối gì mới.
Vốn dĩ Chu Cẩm không mong đợi gì vào đoạn vid này, cô đơn giản chỉ là muốn xác nhận lại thôi, nhưng mà... vẫn là có một chút thất vọng thật.
"Cốc" "Cốc" Tiếng gõ cửa vang lên, Chu Cẩm có chút giật mình, vội đóng nắp máy tính lại, sau đó xoay ghế ngồi ra sau, lên tiếng:
- Là ai vậy? Vào đi!
Người bên ngoài sau khi có sự cho phép của cô liền bước vào, là Hạch Hiền!
- Chu Cẩm, ta có chuyện muốn nói với cô! - Hạch Hiền vừa đi vào đã nói trước.
Chu Cẩm gật đầu, hỏi:
- Được thôi, cô muốn nói chuyện gì ?
Cô? Hạch Hiền hơi nhíu mày, Chu Cẩm đổi cách xưng hô rồi sao? Nhưng mà.. tại sao lại đổi chứ?
Đột nhiên, một ý nghĩ lướt qua, bà nhìn lại ngoại hình của mình liền nghĩ đến hình dáng đã thay đổi, cộng với thời đại này.... phải.... nên đổi cách xưng hô cho phù hợp với hoàn cảnh chứ!
Nghĩ rồi, Hạch Hiền cũng hợp tác ăn ý, đi đến trước mặt Chu Cẩm, nói:
- Kể từ lúc tôi tỉnh dậy tới giờ, hình như.... không sử dụng được năng lực.
Chu Cẩm nghe liền cau mày, cô hỏi lại:
- Không sử dụng được năng lực? Tại sao?
Hạch Hiền mím môi, cô ngồi xuống giường, lên tiếng nói:
- Có lẽ là do dòng thời gian ảnh hưởng gì rồi, chân thân của tôi và một số khả năng vẫn còn sử dụng được, nhưng mà... sức mạnh thì không vận dụng được.
Chu Cẩm đảo mắt, cô ngồi gác một chân, khoanh hai tay lại, hỏi tiếp:
- Tôi nhớ... lúc nãy, khi mà cô tấn công, ở đôi mắt ... đã phát sáng, đó là năng lực cơ bản hay là đến từ sức mạnh?
Hạch Hiền nghe liền trả lời:
- Nó thuộc về năng lực nguyên thủy, tức là dấu hiệu của Băng tộc khi tấn công hoặc bị tấn công, đều sẽ hiện lên như vậy! Giống như Nhân tộc, hay thậm chí là Phượng tộc của cô cũng đều có, không phải mỗi lúc biến hình cô cũng đều đổi màu mắt sao, đây là đặc điểm của người Thiên giới, chỉ là mỗi tộc mỗi màu mà thôi!
Chu Cẩm gật đầu như đã hiểu, cô liếm môi, nói:
- Có lẽ cô cần thêm chút thời gian, cứ đợi vài ngày nữa xem sao. Nếu như không có gì phát triển, chúng ta sẽ nghĩ cách khác.
Hạch Hiền không phản đối cách nói của Chu Cẩm, thời điểm này, chỉ còn cách đợi chờ là tốt nhất thôi, cũng không thể thúc ép thời gian được.
Nghĩ một chút, chợt nhớ đến chuyện gì đó, Hạch Hiền nhìn Chu Cẩm lên tiếng:
- Mà.... cô có tin không?
Chu Cẩm nhướng mày, không hiểu hỏi:
- Tin cái gì?
- Tin... Giang Bách Thần... mất trí nhớ! -Hạch Hiền nhìn cô dò hỏi.
Nghe tới đây, Chu Cẩm mím môi, cô rũ mắt khoảng 3s rồi ngẩng đầu trả lời:
- Thật ra... trong lòng cả tôi và cô đều có đáp án, cần gì phải dò hỏi lẫn nhau. Ở hoàn cảnh này, lòng tin... chính là thứ nguy hiểm nhất.
Trong những mối quan hệ không thể xác định, đứng ở góc độ khoảng cách, không ai hiểu rõ về đối phương cả, thì lòng tin chứ là thứ khiến bạn thua cuộc.
Huống hồ, Chu Cẩm là Phượng Hoàng, với sức mạnh hiện giờ của cô, bốn bể đều là kẻ thù, lòng tin giữa người với người còn chưa thể tin được, đem nó đi tin người xuyên không sao?
Chưa kể, dòng thời gian đã bị đảo ngược, vậy mà Giang Bách Thần lại có thể giữ nguyên hiện trạng của mình để tới đây, còn biết chuyện về hang động của Meduse, chỉ nhiêu đó thôi đã chứng tỏ, hắn không tầm thường rồi!
Cô từng nghi ngờ thân phận của hắn, nhưng cũng không nghĩ hắn biết nhiều chuyện đến như vậy. Bây giờ, hỏi cô có tin hắn mất trí nhớ hay không? =))) Một câu hỏi quá ngây thơ đối với người thông minh như cô rồi!
Giang Bách Thần đã muốn diễn, cô đương nhiên sẽ diễn cùng hắn, đợi hắn nói ra, đối với cô không có mất mát gì. Chỉ là... bây giờ có thêm hắn bên cạnh, đề phòng có lẽ sẽ phải tăng lên, không phải cô sợ hắn, mà là... cô sợ thứ bên cạnh hắn.... Một thứ... cô không đoán được, nhưng... cô có thể cảm nhận được... nó...rất đáng sợ.
Trực tiếp đối đầu với hắn bây giờ không phải là một ý hay, chỉ cần hắn không phải kẻ thù, giữ bên cạnh mình, thăm dò theo dõi cũng là một cách để bảo vệ mình tốt.
Nói chung là... hắn không cho cô cảm giác xấu cho lắm =)))
Hạch hiền gật đầu, bà mím môi nở một nụ cười, quả nhiên là Chu Cẩm, dù là ở hình dạng nào, cách nghĩ vẫn không thay đổi, luôn tư duy và nhạy bén như vậy!
- Tôi nghe nói cô hồi phục được kí ức chân thân rồi, nhưng có lẽ vẫn chưa luyện tập nhỉ, khi nào rãnh rồi, gọi thêm các chòm sao khác, luyện tập một chút đi, cô cần phải mạnh hơn! - Hạch Hiền nói.
Chu Cẩm không nhanh không chậm trả lời:
- Không cần vội, đợi sức mạnh của bà trở lại tôi luyện tập cũng chưa muộn, dù sao, không phải là tôi chưa từng dùng qua!
Ở cổ đại, Chu Cẩm đã từng luyện tập rất nhiều mới khống chế được năng lượng của Phượng Hoàng Lửa, tuy hơi khó nhưng cũng không gây phiền phức nhiều cho cô, trải qua nhiều cuộc chiến rồi, cô cũng đã sử dụng thành thạo.
Bây giờ chỉ là đổi một cơ thể khác, dù có hơi gượng tay nhưng mà vẫn còn dùng tốt chán, tay nghề của cô đâu có nhanh lụi tàn đến vậy.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
110 chương
50 chương
113 chương
69 chương