Phúc vũ phiên vân
Chương 95 : Mộng dao đích kiếm
Hóa ra ngoài sơn cốc lại vắng lặng không một một bóng người. Đang là cuối thu, lá vàng rụng dày trên mặt đất, cảnh vật buồn bã đến thê lương. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Thích Trường Chinh không chút vui mừng vì không thấy địch thủ. Đoàn người truy bắt hắn đêm qua, không đến một nghìn cũng phải vài trăm. Bây giờ không thấy ai, chỉ có thể nói chúng đã được bố trí ở một nơi nào đó, đến thời điểm nhất định sẽ đồng loạt xông ra tấn công hắn.
Hắn chạy thục mạng gần mười dặm đến một khu đất bằng, quả nhiên hơn mười hắc y hán tử mang đại đao từ bìa rừng bên trái xông ra, vòng vây nhanh chóng từ bốn bên khép lại.
Thích Trường Chinh hào khí bùng dậy, trường đao nhanh như cắt rời vỏ cầm tay, đao quang như sóng trào lên xô đến địch nhân gần nhất. Kẻ đó cũng vận đao lên đỡ, “Keng!” một tiếng, thanh đao trong tay hắn ta chỉ còn một nửa, đang lúc ngây người, một đao của Thích Trường Chinh đã bổ tới trúng vào chính giữa lông mày.
Tiếng la hét từ bốn phía rộ lên. Địch nhân từ trong cánh rừng ập ra như ong vỡ tổ, nháy mắt Thích Trường Chinh đã lọt vào giữa vòng vây điệp điệp trùng trùng.
Thích Trường Chinh nhanh nhẹn dịch bước, không để bọn chúng hoàn thành thế hợp vây, đao trong tay vẫn toàn lực công ra từng chiêu mạnh như sấm vang chớp giật.
Chỉ thấy thanh đao loang loáng bạt trước bổ sau, ứng lại là liên tiếp những tiếng kêu thảm khốc, nháy mắt đã phơi thây thêm mười mấy tên. Bóng đao phút chốc đã nhuộm thành bóng máu.
Kẻ địch đông như kiến vẫn liều chết xông tới.
Thích Trường Chinh nhảy vọt khỏi mặt đất, lao ra ngoài hai trượng. Vừa tiếp đất đã vung đao bổ xuống, lại một tên nữa hét lên, hồn lìa khỏi xác.
Địch nhân người đông thế mạnh, cứ đánh nhầu thế này cũng không phải là cách.
Hắn nhìn quanh, quyết định mở đường máu chạy vào trong khu rừng đối diện, khi ấy đánh nhau hay lẩn tránh cũng đều dễ hơn nhiều.
Hai đao dũng mãnh lại từ sau lưng công đến. Thích Trường Chinh cũng không thèm nhìn, vung tay ngược lại, lập tức thêm hai tên bỏ mạng. Cùng lúc đó hắn tung một cước trúng cổ tay cầm đao của tên thứ ba, lập tức xương cổ tay kẻ đó vỡ nát, đành buông đao loạng choạng ngồi bệt xuống đất.
Thích Trường Chinh huýt lên một tiếng, đao quang dệt quanh như tấm áo thép hộ thân, xông thẳng về phía khu rừng. Bóng áo đen lũ lượt đổ xuống mở ra đường thoát.
Thích Trường Chinh vận lực xuống hạ bàn, lăng không nhằm rừng cây lướt tới.
Những tên ở gần đã ngoan ngoãn nằm dưới đất, nhưng kẻ ở xa không ai kịp tới ngăn cản. Thích Trường Chinh đã an toàn đáp xuống bìa rừng.
Một đao một kiếm bỗng từ bóng tối xuất hiện, trực diện công đến Thích Trường Chinh.
Vừa nhìn thế địch hắn đã thầm thốt lên không ổn. Thảo nào Lý Xích Mi chắc chắn có thể giữ hắn ở lại, chính bởi ngoài này lão đã bố trí cao thủ. Quần chiến một lúc, hắn đã hao tổn một lượng lớn chân nguyên, giờ đây chỉ còn cách trầm khí đáp xuống mặt đất, vung đao lần lượt bổ lên thân đao thân kiếm.
“Keng, keng!” hai âm thanh chói tai, hai bóng người khẽ đáp xuống đất, chính là thủ lãnh của thập đại Ngao thần, Tuyệt Thiên Diệt Địa, đã từng liên thủ đánh ngang ngửa với Càn La.
Thế tấn công ngừng lại, đám đông hắc y hán tử lại vòng trong vòng ngoài vây lấy Thích Trường Chinh ngay cạnh bìa rừng.
Thích Trường Chinh tranh thủ thở sâu điều khí, trừng mắt nhìn chằm chằm vào hai thanh đao kiếm đang tỏa sát khí căm căm của Tuyệt Thiên, Diệt Địa, quát: “Kẻ đến kia hãy báo tên họ!”.
Tuyệt Thiên lạnh lùng: “Ta là Tuyệt Thiên, người này là Diệt Địa, hôm nay phụng mệnh Thiếu chủ đến lấy cẩu mạng nhà ngươi!”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Thích Trường Chinh trong lòng khẽ rùng mình. Không biết dưới trướng Phương Dạ Vũ có bao nhiêu kỳ nhân dị sĩ, chỉ với thực lực trước mắt đã khiến hắn không đủ tự tin có thể thoát nổi.
Điểm yếu lớn nhất khi lấy ít địch nhiều chính là kẻ thế cô không có cơ hội để phục hồi sức lực, mà kẻ địch lại có thể lấy nhàn đánh mệt. Một khi lọt vào trùng vây, chỉ có thể bị xa luân chiến đến kiệt sức mà chết. Tuyệt Thiên Diệt Địa chính là định dùng sách lược này đối phó với Thích Trường Chinh.
Càn La lão luyện cường hoành bao nhiêu, hôm đó cũng phải ôm đầu máu tháo chạy, sự lợi hại của hai người này có thể thấy ở đó.
Thích Trường Chinh thiên sinh hào dũng, biết rõ hôm nay đã lành ít dữ nhiều nhưng vẫn không mảy may khiếp sợ, lạnh lùng vung đao nhằm Tuyệt Thiên, Diệt Địa bổ xuống, lưỡi đao bùng lên những luồng sát khí lạnh buốt cuốn tới đối phương.
Đao khí cuồn cuộn nổi lên, dũng mãnh như Tuyệt Thiên Diệt Địa cũng phải lùi nửa bước nhỏ, một đao một kiếm vung ra nghênh đỡ.
Sát khí vần vũ đến nghẹt thở.
Thích Trường Chinh hừm lên một tiếng, bất đắc dĩ phải lùi mạnh về sau đỡ lấy hai thương một đao từ hai mạn công đến. Vừa hoành đao giết chết tên cầm thương, đao của Tuyệt Thiên và kiếm của Diệt Địa đã công đến trước mặt.
Thích Trường Chinh người đao hợp nhất, xông thẳng vào giữa hai địch thủ, tránh những binh khí khác xung quanh công đến. Trong nháy mắt ba người đã giao đấu được hơn mười chiêu.
Tuyệt Thiên Diệt Địa loạng choạng lui ra. Vai trái Tuyệt Thiên bị rạch một đường lưu huyết, góc trán bên trái Diệt Địa hằn vết đao, chỉ cần sâu thêm một chút là mạng của hắn đã không còn.
Thích Trường Chinh cũng không khá hơn hai địch thủ, đùi trái trúng một kiếm của Diệt Địa, vết thương chưa vào đến gân nhưng cũng khiến hắn cử động khó khăn, vai trái bị một đao của Tuyệt Thiên quét qua, dù chỉ là vết thương da thịt nhưng máu đã chảy ướt đẫm.
Đến thời gian điểm huyệt cầm máu cũng không thể có, lại lập tức phải ứng phó với dám hán tử hắc y từ bốn phương tám hướng xô vào, chỉ trong nháy mắt Thích Trường Chinh đã lâm hiểm cảnh. Nếu không phải đã đạt đến cảnh giới tiên thiên, chân khí trong cơ thể tuần hoàn không ngớt thì chỉ qua vài ba khắc là hắn đã kiệt sức mà chết.
Điều tức một lúc, Tuyệt Thiên Diệt Địa lại thừa cơ ra tay, mỗi lần đều thay đổi một thế công mới. Chẳng mấy chốc trên người Thích Trường Chinh đã thêm vài vết thương.
Dần dần đầu óc hắn trở nên mơ hồ, không thể phân biệt được phương hướng, cũng không phân biệt được rõ địch nhân, chỉ biết rằng phải giết bằng hết kẻ thù xung quanh.
Trường đao vung lên hạ xuống chỉ còn theo bản năng sinh tồn, những ưu thế lúc trước đã hoàn toàn mất hết!
Tuy nhiên đao lực và sự kiên cường của hắn cũng khiến cho Tuyệt Thiên, Diệt Địa mỗi lúc một kinh hãi. Địa hình trống trải nơi bìa rừng là nơi lý tưởng cho chiến trận vây công, thủ hạ của chúng lại đều là những võ sĩ được huấn luyện nghiêm ngặt, mỗi đội ba mươi người, do một đội trưởng thống lĩnh, mười đội thành một đoàn, mười đoàn thành một sư, tổ hợp thành đơn vị chiến đấu của tiểu Ma Sư. Đối phó Thích Trường Chinh lần này, họ Phương đã điều động hai đội sáu mươi người, cộng với Tuyệt Thiên, Diệt Địa.
Trên chiến trường trải rộng ấy, ngay cả cao thủ Hắc bảng cũng có thể phơi thây!
Nhưng Thích Trường Chinh ít nhất cũng đã giết được bốn mươi người của bọn chúng mà vẫn chưa lộ thế thua, làm sao không khiến hai tên cầm đầu nao núng? oOo
Một tiếng rít nhỏ vang lên.
Từ trong rừng, một quầng ánh sáng loang loáng tràn tới. Đám hắc y hán tử gục xuống như nước triều rút, chỉ một chớp mắt, quầng sáng đã vào tới vòng vây trong cùng.
Tuy nói sức chú ý của đám người vây công đã hoàn toàn tập trung trên người Thích Trường Chinh ở giữa, nhưng kiếm thuật hãi thế tuyệt tục của người mới đến này đủ để khiến Tuyệt Thiên, Diệt Địa kinh hãi lùi lại.
Kiếm khí hừng hực khiến người ta ngay đến hít thở cũng thấy khó khăn.
Tuyệt Thiên, Diệt Địa bỏ qua Thích Trường Chinh, đao kiếm đồng loạt công sang người mới đến.
Ánh kiếm tỏa tròn như tấm lưới hoa trùm lấy binh khí của Tuyệt Tiên Diệt Địa, điều khiến cho người ta kỳ lạ là kiếm thế tuy có uy lực truy hồn tỏa mệnh nhưng lại biểu hiện một tư thái thong dong tự tại vô cùng. Võ công cao cường đến như Tuyệt Thiên, Diệt Địa, nhất thời cũng không thể đoán định được kiếm sẽ công vào đâu. Trong lúc hốt hoảng, cả hai chỉ còn cách thu binh khí về hòng tự bảo vệ.
“Keng, keng!’ hai âm thanh giòn giã. Tuyệt Thiên, Diệt Địa lui liền năm bước, đập cả vào đám thủ hạ đằng sau, thế vây công lập tức tan rã.
Kiếm quang lại một lần nữa loáng lên. Đám hắc y hán tử vây công Thích Trường Chinh, không phải binh khí tuột khỏi tay thì là bị điểm trúng huyệt đạo, nhất thời nhốn nháo tán loạn. Từ lúc nghe tiếng kiếm rít đến khi cục diện thay đổi, thế trận chỉ xảy ra trong thời gian của mấy cái nháy mắt, có thể thấy kiếm pháp của người đến siêu phàm đến mức nào!
Ánh kiếm đột nhiên tan biến. Người mới đến dần hiện hình sau bóng kiếm, chính là Tần Mộng Dao đan nhã như tiên.
Thích Trường Chinh cắm đao xuống đất, cố chống đỡ cho cơ thể đang chỉ muốn đổ xuống, miệng thở hồng hộc nhìn về phía Tần Mộng Dao, mắt ánh lên vẻ cảm kích.
Tuyệt Thiên, Diệt Địa đưa mắt nhìn khắp đám thủ hạ ngã dưới kiếm, thấy tất cả đều chỉ bị điểm huyệt, đột nhiên lòng sinh thiện cảm, vung tay lệnh những kẻ còn đứng được lui ra.
Tần Mộng Dao đến cạnh Thích Trường Chinh, đặt tay lên vai hắn truyền vào một luồng chân khí, chợt thốt lên kinh ngạc: “Thì ra Thích huynh đã ở vào giai đoạn đầu của tiên thiên chân khí, có điều bây giờ khí mạch đang chạy ngược, không thể tiếp tục ra tay, bằng không ngũ tạng sẽ bị vỡ ra mà chết”.
Thích Trường Chinh biết rõ tình trạng của mình, gật đầu gượng cười: “Đa tạ tiểu thư, ta cũng đâu muốn ra tay!”.
Tuyệt Thiên chợt vòng tay thi lễ: “Tuyệt Thiên, Diệt Địa trong Thập đại ngao thần dưới quyền tiểu Ma Sư, vinh hạnh được gặp Mộng Dao cô nương!”.
Tần Mộng Dao khẽ chau mày: “Xem ra thì các người nhất định không chịu thôi, việc này hà tất phải đến như vậy?”.
Diệt Địa cung kính: “Nếu có chọn lựa, chúng tôi cũng không muốn đối địch với Mộng Dao tiểu thư”.
Tuyệt Thiên tiếp lời: “Không biết Mộng Dao tiểu thư có tin, thượng cấp đã dự đoán là tiểu thư sẽ đến đây nên đã sớm có sự chuẩn bị”.
Tần Mộng Dao khẽ thở dài quay sang Thích Trường Chinh: “Thích huynh hãy ngồi xuống tọa thiền điều khí, không cần để ý đến chuyện gì, mọi việc để ta ứng phó!”.
Thích Trường Chinh nhìn Tần Mộng Dao sâu lắng, đoạn ngồi xuống nhắm mắt lại, đi vào định cảnh vạn vật tịnh hư.
Tần Mộng Dao hài lòng trước phản ứng dứt khoát của hắn, trong lòng nhẹ nhõm như gạt bỏ được tâm sự, đưa mắt nhìn qua Tuyệt Thiên, Diệt Địa hai người, sau đó lại nhìn về phía lùm cây rậm rạp bên kia bãi cỏ, bình tĩnh: “Tứ mật tôn giả đã đến, còn chờ gì nữa?”. oOo
Chiếc xe lừa lóc cóc chạy xuyên qua rừng quế. Bên ngoài rừng là một sườn dốc, tiếp đó là một con sông nhỏ, trên sông bắc một cây cầu đá nối liền con đường đá dăm ở hai bên bờ với một thâm cốc cây cối um tùm. Trong cốc ẩn hiện những mái nhà nâu tươi trong màu lá thu đỏ ối, cảnh vật như thơ như họa khiến người ta phải say lòng.
Phong Hành Liệt chau mày: “Tình thế đã nguy cấp như vậy, tại sao Song Tu Phủ vẫn như hoàn toàn không có phòng bị gì, cũng không thấy có ai ra đón?”.
Liệt Chấn Bắc khẽ lắc đầu: “Cậu nhìn xem, cảnh sắc đẹp tươi như vậy khiến người ta có thể quên hết mọi ưu tư thế tục. Nếu có người cầm kiếm tuần đi diễu lại, chẳng phải làm hỏng cả phong cảnh hay sao? Ta thà để Song Tu phủ mãi mãi thế này...”.
Trong lúc lão nói, chiếc xe đã đi qua cầu đá. Phong Hành Liệt trong lòng rộng mở, phóng tầm mắt thưởng thức mỹ cảnh trước mắt, quên cả câu hỏi chưa được trả lời.
Cốc Thiến Liên mở mắt tỉnh dậy trong lòng Phong Hành Liệt. Khi ấy xe lừa đã đi vào trong sơn cốc.
Hai con suối nhỏ trong vắt chảy dọc xuống theo khe núi, bên đường mọc đầy cỏ hoa cây cối, chim muông đua hót, cảnh vật đẹp đẽ thanh bình.
Sau chỗ ngoặt, trước mặt ba người hiện ra một tấm biển đá lớn, bên trên khắc bốn chữ “Song Tu Mật Phủ”, hai cột đá hai bên tấm biển đều treo đèn lồng đỏ dán hai chữ “Song Hỉ”.
Cốc Thiến Liên tái mặt, ngây người nhìn hai chiếc đèn lồng đỏ biểu tượng cho hôn yến hỉ sự.
Phong Hành Liệt lo lắng: “Thiến Liên! Muội không khỏe ư?”
Cốc Thiến Liên cắn môi, giọng run run nói với Liệt Chấn Bắc: “Tiên sinh, hôn lễ khi nào tổ chức?”.
Liệt Chấn Bắc rành rọt: “Ngày mai là ngày đại hỉ của Tư Tiên!”.
Cốc Thiến Liên chợt khóc nức lên, nước mắt ròng ròng đau đớn: “Vì sao lại phải gấp gáp như vậy, tiểu thư chẳng phải đã nói đợi đến sau Tết sao?”.
Phong Hành Liệt trong lòng cũng thấp thỏm bất an, cảm thấy sự việc dường như có liên quan đến mình, chỉ còn cách khẽ vỗ nhẹ vào vai Cốc Thiến Liên an ủi.
Liệt Chấn Bắc vẫn bình tĩnh nói: “Tư Tiên muốn ta tận mắt thấy được hôn lễ của nó!”.
Cả Phong Hành Liệt và Cốc Thiến Liên cùng ngạc nhiên giật giọng: “Tiền bối nói gì?”.
Liệt Chấn Bắc bình thản như đang nói về một người khác: “Ta chỉ còn sống được ba ngày nữa, bằng không Tư Tiên cũng không vội thành thân gấp như vậy!”
Cốc Thiến Liên chồm đến rúc vào lòng Liệt Chấn Bắc, lại khóc nức lên: “Tiểu Liên từ nhỏ đã không có cha mẹ, bây giờ Người lại bỏ cháu mà đi, bảo cháu sống thế nào đây?”.
Liệt Chấn Bắc dừng xe, đưa tay trìu mến vuốt ve mái tóc đen nhánh của nàng, mỉm cười: “Hài tử ngốc, con gái lớn đương nhiên phải xa cha mẹ, sau này tất sẽ có phu quân thương yêu con. Phong thế tế, ta nói có đúng không?” Lão nói như vậy, chính là đã coi Cốc Thiến Liên như con gái mình rồi.
Phong Hành Liệt trong lòng bỗng quặn đau, khẳng khái cất tiếng: “Chỉ cần Phong Hành Liệt này còn sống ngày nào, nhất định sẽ chăm sóc Liên muội tử tế!”.
Liệt Chấn Bắc hài lòng gật đầu.
Cốc Thiến Liên vẫn khóc thảm thiết: “Tiên sinh y thuật cao minh, lẽ nào không thể kéo dài thêm vài năm tuổi thọ?”.
Liệt Chấn Bắc cười điềm nhiên: “Ta lẽ ra đã chết từ bốn mươi năm trước! Lấy cắp của ông trời bốn mươi năm, đến giờ ta thực sự cảm thấy chán ngán quá rồi!” lão trìu mến nhìn xuống Cốc Thiến Liên: “Trong ba ngày cuối cùng này, ta hy vọng có thể thấy được tiểu Liên của ta vui vẻ như mọi ngày, hàng ngày trước khi mặt trời mọc lên ngôi nhà nhỏ của ta, cùng ta đi hái thuốc trên núi”.
Cốc Thiến Liên càng khóc lên rưng rức. Liệt Chấn Bắc hết cách, đành thúc lừa tiến về phía trước.
Qua cửa cốc, một không gian thênh thang bỗng mở ra, ruộng bậc thang bát ngát, tầng tầng lớp lớp kéo tận lưng chừng núi, ở trên cao nhất là một mảnh rừng, lầu các nguy nga ẩn hiện dưới tàng cây, trên ruộng có rất nhiều người đang chăm chỉ làm việc.
Thấy Liệt Chấn Bắc và Cốc Thiến Liên trở về, ai cũng tranh ra chào hỏi thân mật.
Ba người nhảy xuống xe, theo bậc đá giữa các thửa ruộng đi lên đỉnh núi. Cốc Thiến Liên đã bình tĩnh trở lại, nhưng nhìn đôi mắt sưng mọng ai cũng biết là nàng vừa khóc.
Liệt Chấn Bắc hồ hởi giới thiệu cho Phong Hành Liệt biết những cây cỏ bên đường, thì ra phần lớn đều là lão đem từ nơi khác về trồng. Phong Hành Liệt nhận ra tình cảm sâu sắc mà Liệt Chấn Bắc dành cho cây cỏ, nghĩ đến chuyện lão chỉ còn sống ba ngày nữa, bất giác khóe mắt cũng cay cay.
Cốc Thiến Liên đi sau hai người, vẫn lẳng lặng không nói một lời. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Chẳng mấy chốc ba người đã lên đến mảnh rừng trên núi. Cảnh sắc vô cùng tĩnh tại, những ồn ào náo nhiệt đã lùi xa dưới chân.
Một lão nhân bộ dạng quản gia đi ra, khom lưng hành lễ: “Chấn Bắc tiên sinh và tiểu Liên đã trở về, tiểu thư đang sốt ruột đợi hai vị!” Đoạn quay sang vòng tay với Phong Hành Liệt: “Vị nhân huynh này tướng mạo phi phàm, nhất định là Phong công tử, ái đồ của Lệ đại gia rồi”.
Phong Hành Liệt vội vàng đáp lễ.
Liệt Chấn Bắc giới thiệu: “Đây là Đàm Đông tổng quản của Song Tu phủ, thu hoạch của từng thửa ruộng ở đây đều không lọt qua được sổ sách của ông ta, mọi người đều gọi ông ấy là Đàm thúc”.
Đàm Đông mỉm cười: “Ba vị mời đi theo tiểu nhân!” nói xong liền đi trước dẫn đường.
Một phủ đệ lộng lẫy hiện ra trước mắt. Phòng xá hai bên kéo dài như vô tận, thật khiến người ta không khỏi tự hỏi, ở nơi hoang vu hẻo lánh này, không biết cần biết bao sức người sức của mới có thể xây dựng được một kiến trúc quy mô nhường ấy.
Đến trước bậc đá của phủ đệ, Liệt Chấn Bắc dừng lại nói: “Ta về ngôi nhà trên núi của ta trước! Hai người nếu rỗi việc hãy lên đó, ta còn có chuyện muốn nói với Phong thế tế nữa”.
Cốc Thiến Liên mắt đỏ hoe, vẫn giữ chặt tay áo Liệt Chấn Bắc.
Liệt Chấn Bắc ha ha cười: “Lát nữa tiểu quỷ cũng lên đi, xem ta có quà gì tặng cháu”.
Phong Hành Liệt nhẹ gỡ tay Cốc Thiến Liên. Liệt Chấn Bắc khẽ mỉm cười, thong dong bước di, phong thái nhàn tản không chút ưu phiền sinh tử. oOo
Cửa chính phủ đệ đang tấp nập treo đèn kết hoa. Mấy thiếu niên đang bận rộn bày biện, thấy Cốc Thiến Liên đến đều chạy ra chào hỏi.
Vừa bước lên bậc đá, một hán tử tướng mạo khôi ngô, cao lớn như một quả núi, vui cười hớn hở từ trong xồng xộc đi ra. Bất ngờ thấy Cốc Thiến Liên, hắn lập tức khựng lại ấp úng: “Tiểu Liên, muội về rồi, ta... ta vui lắm”.
Hồi
Cốc Thiến Liên lạnh lùng hừm một tiếng, đáp lại không chút khách khí: “Không vui mới phải chứ!” Đoạn quay người nói với Phong Hành Liệt: “Không cần để ý đến hắn, đi nào!”
Phong Hành Liệt hết sức khó xử, chỉ đành vòng tay hành lễ với chàng trai kia rồi theo Cốc Thiến Liên đi tiếp vào trong.
Một giọng nữ trong trẻo chợt vang lên: “Thành Kháng! Mau tìm thêm mấy dải lụa màu nữa về đây, chỗ này không đủ dùng”.
Cốc Thiến Liên nghe thấy giọng nữ nhân ấy, sắc mặt càng sầm xuống, lập tức rảo chân nhanh hơn.
Đại sảnh thoáng đãng rộng rãi, không khí thập phần hoan hỉ tấp nập. Một nữ nhân trẻ tuổi nhỏ nhắn đang chống nạnh uy phong chỉ huy hơn chục nam nữ nô tì trang trí đại đường hôn lễ.
Phong Hành Liệt thầm nghĩ, lẽ nào đây lại là Song Tu công chúa?
Nhưng ngay sau đó hắn biết mình đã nhầm. Cốc Thiến Liên chẳng buồn nhìn nữ nhân kia lấy một cái, kéo tay áo hắn bước nhanh hơn vào nội đình. Cô gái đó đang thập phần cao hứng, hoàn toàn không phát hiện ra hai người đi qua bên cạnh, nhưng Đàm Đông vừa bước tới đã bị cô ta lôi lại đưa ra một loạt yêu cầu khiến lão tối tăm mặt mũi.
Trong nội đình, mười mấy a hoàn đang chỉnh sửa hỉ phục, chuyện trò ríu rít, không khí vô cùng vui nhộn. Nhìn thấy hai người đến, đám nữ nhân lại càng thêm nhốn nháo, chằm chằm nhìn vào Phong Hành Liệt, trên mặt lộ đầy vẻ ngưỡng mộ.
Cốc Thiến Liên mặt vẫn dàu dàu buồn bã, miễn cưỡng hàn huyên vài câu với mấy nữ tì, sau khi giới thiệu Phong Hành Liệt liền dẫn hắn qua cửa sau đi vào một hậu viện yên ả. oOo
Tiếng tiêu chợt nổi lên.
Khúc nhạc run run như có điệu như lạc điệu, mường tượng một trận gió thổi qua thảo nguyên hoang vắng, vẻ u sầu thê lương đến não lòng người.
Phong Hành Liệt nhìn về phía tiêu thanh. Trong rừng cây xanh lá thoáng hiện bóng nữ nhân ngồi trên một tảng đá lớn. Thân hình thon thả tú mĩ, ẩn chứa một khí chất cao quý trang nhã khó thể diễn tả bằng lời!
Hai người đi đến sau lưng tiêu nữ. Tiếng tiêu chợt dừng, song dư âm vẫn còn lẩn quất mãi xung quanh.
Nữ nhân buông tiêu, khẽ quay người lại.
Trước mặt Phong Hành Liệt chợt sáng bừng lên. Vẻ cao quý thuần mỹ ấy khiến người ta ngưỡng mộ mà không dám nhìn lâu. Đôi mắt trong biếc như nước hồ thu, nửa như hàm tình chan chứa, nửa lại lạnh lùng kiêu sa, cuốn hút mà tôn nghiêm diệu vợi.
Cốc Thiến Liên khẽ cúi đầu: “Tiểu thư!”
Ánh mắt xinh đẹp của Song Tu công chúa dừng lại trên người Phong Hành Liệt, bạo dạn quan sát hắn một hồi, chợt gật đầu: “Quả là nhân trung chi long, chẳng trách Lệ môn chủ lại kỳ vọng lớn đối với huynh như vậy!”.
Cốc Thiến Liên lại cao giọng lên một chút: “Tiểu thư!”
Hai mắt Song Tu công chúa thoáng hiện hàn quang, lạnh lùng: “Ngày mai là ngày đại hỉ của ta. Tiểu Liên ngươi đã không bằng lòng giúp đỡ thì cũng đừng có bất kỳ hành vi phá hoại nào. Nếu không nghe lời, cho dù là ngươi ta cũng quyết không tha!”.
Cốc Thiến Liên bất chợt khẩn thiết: “Công chúa, Người đã từng nói không có sự lựa chọn tốt hơn. Bây giờ tiểu nữ đã đưa được lựa chọn tốt hơn gấp trăm nghìn lần tên tiểu tử Thành Kháng ấy đến đây, Công chúa hãy mau tống cổ tên tiểu tử ấy đi đi!”.
Cốc Tư Tiên nổi giận quát: “To gan!” đoạn hạ giọng uyển chuyển nói với Phong Hành Liệt: “Công tử xin đừng trách! Tiểu tì này được ta nuông chiều quen rồi, vì thế mới không biết thế nào là trên dưới như vậy. Công tử từ nơi xa đến, chi bằng hãy đến phòng ngoài nghỉ ngơi trước, để Tư Tiên tối nay thiết yến mời công tử tẩy trần!”.
Phong Hành Liệt đang vô cùng khó xử, thấy có lối thoát bèn vội vàng cảm tạ.
Nào ngờ Cốc Thiến Liên giậm chân hét lớn: “Không được đi!”
Cốc Tư Tiên biến sắc mặt: “Ở đây đâu có chỗ cho ngươi xen vào!”.
Cốc Thiến Liên thẳng người lên vẻ bất cần: “Muốn tiểu Liên không nói, tiểu thư hãy một chưởng giết chết tiểu Liên đi!”
Phong Hành Liệt bối rối ngây ra không biết phải làm gì. Cốc Tư Tiên mắt lại ánh lên hàn quang, chằm chặp nhìn vào Cốc Thiến Liên.
Cả Phong Hành Liệt cũng bắt đầu lo lắng, không biết Cốc Tư Tiên liệu có nổi giận đến mức giết chết Cốc Thiến Liên hay không thì nàng lại khẽ rùng mình than thở: “Tiểu Liên, tâm trạng ta đang bối rối vô cùng, ngươi cũng không muốn làm khó cho ta chứ?”.
Cốc Thiến Liên mắt vẫn ráo hoảnh, mỗi lúc một cao giọng: “Tiểu thư vì sao phải giẫm lên vết xe đổ của Phu nhân ngày trước, đem hạnh phúc cả đời mình đặt vào một mục tiêu mông lung như thế? Cho dù là tuyển chọn, cũng phải chọn người mà tiểu thư yêu! Hãy nói cho tiểu Liên biết, Phong Hành Liệt có phương diện nào không hơn Thành Kháng vạn lần?”.
Thật bất ngờ, Cốc Tư Tiên lại không hề nổi giận, nhìn hai người giọng càng dịu hơn: “Nhân tài như Phong công tử quả là thiên hạ hiếm có, nhưng tiểu Liên ngươi không hiểu đâu. Chính bởi vì Phong công tử như vậy ta mới quyết không chọn huynh ấy làm phối ngẫu. Thôi đủ rồi! Chuyện này đến đây chấm dứt, bắt đầu từ bây giờ ngươi không được nhắc đến nữa!”.
Phong Hành Liệt bất giác cười lên đau khổ. Tuy chưa bao giờ có ý muốn lấy Cốc Tư Tiên, nhưng thân nam nhi mà để người ta nói thẳng trước mặt rằng mình không đủ tư cách, bất luận đối phương xinh đẹp đến đâu cũng cảm thấy mếch lòng, bèn mau mắn vòng tay nói: “Công chúa hà tất phải để chuyện này trong lòng! Phong Hành Liệt đến đây chỉ hy vọng có thể giúp cho quý phủ chút sức mọn ứng phó với đại quân của tiểu Ma Sư, ngoài ra không còn mục đích nào khác!”.
Cốc Tư Tiên đáp lễ, đoạn nói với Cốc Thiến Liên: “Còn không dẫn công tử sang phòng khách nghỉ ngơi?”.
Cốc Thiến Liên vẫn ngang bướng: “Trước khi đến đây, tiểu Liên đã gặp phu nhân!”.
Cốc Tư Tiên rùng mình: “Phu nhân lại chịu gặp ngươi sao?”.
Lần đầu tiên Cốc Thiến Liên lộ vẻ đắc thắng: “Phu nhân không những chịu gặp tiểu Liên mà còn nói chuyện với tiểu Liên nữa, lại còn giao Song điệp lệnh chuyển lời cho Tiểu thư”.
Cốc Tư Tiên thoắt lạnh nhạt: “Ngươi không cần nói ra!”.
Cốc Thiến Liên ngạc nhiên: “Tiểu thư không tin tiểu nữ có song điệp lệnh hay sao? Xem này!” Đoạn xòe rộng hai tay, đúng là một tiểu lệnh bài bằng kim loại lấp lánh có khắc hoa văn song điệp.
Cốc Tư Tiên chợt nhắm mắt than thở: “Theo quy định của Bản triều, ba ngày trước khi đại hôn ta tự sẽ được kế thừa vương vị, không còn chịu sự ràng buộc của bất cứ ai. Tiểu Liên, ngươi đã uổng tâm sức rồi, hãy cùng Phong công tử đi đi!”.
Cốc Thiến Liên tay run bắn lên, tấm lệnh bài rơi xuống đất, nước mắt ròng ròng khóc lên thảm thiết: “Tiểu thư! Vì sao đày đọa bản thân? Vì sao lại phải hạ mình như thế? Chỉ vì một mục tiêu mờ mịt đó sao? Chuyện xảy ra cách đây đã cả trăm năm, Tổ quốc bây giờ không biết đã trở thành thế nào, những người đó đã quên chúng ta từ lâu rồi...”.
Cốc Tư Tiên bừng bừng nộ quát: “Câm mồm! Bọn họ đang phải sống dưới áp bức của tên bạo chúa, ngày đêm vẫn mong mỏi chúng ta trở về. Tiểu Liên, ngươi lỗ mãng đủ rồi đấy, mau cút ra ngoài cho ta!” Đoạn lớn tiếng quát: “Người đâu!”
Bốn bóng người từ hai bên đi vào quỳ trước mặt Cốc Tư Tiên.
Phong Hành Liệt để ý quan sát, bốn hán tử này đều mang trường kiếm, tướng mạo hào hùng, hẳn không phải là kẻ tầm thường.
Cốc Tư Tiên bình tĩnh: “Mang tiểu Liên đi cho ta, nếu không nể mặt Phong công tử, hôm nay ta sẽ cho ngươi một bài học!” Lại quay sang mỉm cười với Phong Hành Liệt: “Phong công tử chớ trách. Trước bữa tiệc tối nay Tư Tiên sẽ lại thỉnh tội với công tử”.
Rời khỏi hậu viện, Phong Hành Liệt vẫn không thể nào quên được vẻ u sầu oán thán trong tiếng tiêu của Cốc Tư Tiên, chẳng khác nào tiếng khóc thảm sầu của con chim non trên hoang mạc trước khi gục chết
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
47 chương
34 chương
46 chương
117 chương
5 chương
105 chương
26 chương