Phúc vũ phiên vân

Chương 192 : Cổ miếu kinh hồn

Khi Phong Hành Liệt trở lại Quỷ Vương phủ thì Hư Dạ Nguyệt đang trề môi nhỏ nhắn, đứng ngồi không yên đau khổ chờ Hàn Bách. Trang Thanh Sương điềm tĩnh hơn nhiều, đang tán gẫu cùng Cốc Tư Tiên. Cốc Thiến Liên thì cùng tiểu Linh Lung ngồi ở một góc, không biết vừa tâm sự cái gì. Tiểu mỹ nhân tóc vàng Di Cơ thì cùng Thúy Bích, tiếu tỳ của Hư Dạ Nguyệt, phụ trách hầu hạ trà nước. Nguyệt lâu của Hư Dạ Nguyệt tại Quỷ Vương phủ mặc dù không tính lớn, nhưng ở thêm hai nhà, cũng đủ. Cho nên, dưới sự kiên trì của nàng, Phong Hành Liệt và Thích Trường Chinh chia nhau bốn gian đại phòng trên lầu. Phòng khách đương nhiên là dùng chung. Cốc Tư Tiên thấy Phong Hành Liệt trở về, mừng rỡ nghênh đón. Phong Hành Liệt bộ dạng khả ái của Hư Dạ Nguyệt, nhịn không được cười nói: "Người nào đắc tội Nguyệt Nhi vậy chứ?" Hư Dạ Nguyệt giẫm chân nói: "Hành Liệt đang cười người ta." Mọi người nở nụ cười. Cốc Thiến Liên sao chịu buông tha hắn, kéo vạt áo hắn cười nói: "Thử qua tư vị hoa dại, sau lại không cảm giác hương hoa nhà đi?" Cốc Tư Tiên trừng mắt liếc nàng trách móc. Phong Hành Liệt cười nói: "Có trời xanh chứng kiến, Phong Hành Liệt ta chỉ đi theo, không có nếm đến tư vị hoa dại." Ba nữ mừng rỡ, nhưng lại ngại Hư Dạ Nguyệt và Trang Thanh Sương ở bên, xấu hổ truy hỏi chi tiết. Hư Dạ Nguyệt nhớ lại chuyện Bạch Phương Hoa, sai Thúy Bích và Di Cơ ra ngoài, nói mọi người ngồi lại với nhau nói: "Bây giờ, Nguyệt Nhi có việc rất quan trọng khẩn yếu, muốn nói cho các ngươi." ----- oOo ----- Sau khi yên vị tại Kim Thạch Tàng thư, Quỷ Vương trầm ngâm một lát nói: "Bây giờ ta thực sự yên tâm rồi. Vũ kỹ của hiền tế đã tiếp cận cảnh giới thiên đạo. Tựu tính gặp lại Lý Xích Mi, dù không khỏi bị thua, nhưng bảo mệnh đào sinh là có thể." Hàn Bách ngây người ngẩn ngơ, gãi đầu nói: "Thiên mị ngưng âm của hắn lợi hại như thế, bại liền chết, ta sao đào sinh được chứ?" Quỷ Vương mỉm cười, với ra sau lấy ra một cây đao, đưa cho hắn cười nói: "Có bảo bối này, việc không thể cũng sẽ biến thành có thể." Chính là Ưng đao mà võ lâm thiên hạ tha thiết ước mơ. Hàn Bách không dám đưa tay đi nhận lấy, vẻ mặt đau khổ nói: "Nếu con làm mất, không phải càng hỏng sao?" Quỷ Vương đem Hậu Bối đao nhét vào trong tay hắn, cười nói: "Tin ta đi! Nếu con cầm đao này, sẽ có hiệu quả không ngờ." Hàn Bách hai tay tiếp nhận Ưng đao, một loại cảm giác kỳ dị lập tức truyền khắp toàn thân, có chút như lúc giao hoan cùng mỹ nữ, cảm giác vừa nồng nặc ngạt ngào vừa linh hoạt kỳ ảo. Không khỏi gật đầu nói: "Có thể thực sự là như vậy, nhưng Ưng đao tới tay, không phải tiểu tế thành cái bia cho mọi người sao?" Quỷ Vương mỉm cười nói: "Đã có ai gặp qua Ưng đao chứ? Ngoại trừ mấy người Hồng Nhật Pháp Vương hoặc Bàng Ban ngoài, không có bao nhiêu người có thể cảm ứng được sự thần kì của đao này. Vì vậy, con cứ việc đeo nó sau lưng, sáng sớm ngày mốt đến đưa lại cho ta, đảm bảo không có người biết. Hàn Bách nói: "Nếu con thật sự bị mất nó, vậy phải làm sao chứ?" Quỷ Vương như không có gì nói: "Được được - mất mất, cần gì để ý!" Hai người nhìn nhau, nhất tề cất tiếng cười to, tràn ngập ý vị tri kỷ tương đắc. Quỷ Vương than thở: "Có lẽ con sẽ nói ta bị Thiên Hậu qua mặt. Kỳ thực thì ngay cả Đan Ngọc Như đều không thể dấu giếm được ta. Nhưng với Phương Hoa, ta lại không có hoài nghi, chỉ vì một nguyên nhân, khiến ta nguyện ý lừa dối chính mình." Dừng một chút rồi nói tiếp: "Con có lẽ chưa biết: Phương Hoa là nữ tử dân tộc Dao, mà mẹ đẻ Nguyệt Nhi cũng là dân tộc Dao, vả lại, thần thái các nàng đều có điểm vi diệu nào đó giống hệt cùng ẩn chứa. Vì vậy, ta mới nguyện ý tiếp nhận nàng, để nàng làm bạn. Cho tới hôm nay, mới lần đầu biết rõ Đan Ngọc Như nhằm vào nhược điểm này của Hư mỗ mà bày bố." Hàn Bách thở ra một ngụm lương khí nói: "Thủ đoạn Đan Ngọc Như thật khiến người tâm sinh sợ hãi." Quỷ Vương hai mắt nhấp nhoáng tinh mang, hừ lạnh nói: "May là nàng bị hiền tế phát hiện chân tướng. hai ngày tới, tốt nhất con không nên động tới nàng. Bởi vì ta muốn lợi dụng nàng tống xuất một ít tin tức, ám hại Đan Ngọc Như. Hà! Thật là càng lúc càng tuyệt diệu rồi." Nói tiếp: "Về Di Cơ, tiểu tế có thể yên tâm hưởng dụng. Bởi vì thời điểm nàng được hiến cho Yến Vương không đủ ba tháng, Yến Vương cùng con đều là lần đầu thấy nàng, cho nê hẳn là không có vấn đề." Hàn Bách buông lỏng tâm sự, vui vẻ nói: "Vậy là cực kỳ tốt rồi." Nhớ lại không thấy Càn La, thuận miệng hỏi. Quỷ Vương nói: "Chúng ta được đến tin tức, nữ nhân『 chưởng thượng khả vũ 』 Dị Yến Mi của Càn La cùng nữ chưởng môn Đan Thanh phái đang đi thuyền tới kinh, lão Càn khi biết tin, lập tức chạy đi tiếp ứng. Ta phái Thành Vũ theo hắn, nhằm thuận lợi ứng phó qua cửa khẩu của kinh sư." Hàn Bách cau mày hỏi: "Thích Trường Chinh đã đi đâu?" Thầm nghĩ không phải lại đến thanh lâu lêu lổng đi! Tiểu tử này có thể càng đam mê sắc hơn mình. Nhìn sắc trời, bị Bạch Phương Hoa cùng Ưng Phi quấy nhiễu, Quỷ Vương lại kéo hắn đến đây nói chuyện, bây giờ đã đầu giờ Dậu, cách ước hẹn với Doanh Tán Hoa tại Thanh Lương cổ tự không đủ một giờ. Chưa nói muốn quấn quít cùng Thất phu nhân, ngay cả gặp Nguyệt Nhi, Sương nhi cũng không kịp rồi. Các nàng tất nhiên sẽ không ngăn trở hắn đi gặp Tần Mộng Dao vào giờ Hợi, nhưng trước đó đừng mơ tưởng các nàng cho phép bất cứ hẹn hò nào. Hắn thở dài nói: "Nghiêm Vô Cụ thật đúng là âm hồn bất tán, quấn lấy không tha, tiểu tế muốn theo một ước hẹn trọng yếu đi phó ước cũng không thể. Nhạc phụ đại nhân có thể giúp con tách hắn ra không?" Quỷ Vương cười thần bí nói: "Cái này rất dễ. Không phải là ước hẹn với Tần Mộng Dao, đúng không?" Hàn Bách không dám giấu diếm, nói: "Nhạc phụ có thể vì con mà tránh hết sức để lộ cho Yến Vương biết việc con sắp nói không?" Quỷ Vương trầm ngâm một lát, than thở: "Nếu con nói như vậy tại trước đây ba ngày, ta sẽ ngăn không cho con nói ra. Nhưng, với cách làm không từ thủ đoạn trong mấy ngày rồi của Yến Vương, đã khiến ta nản lòng thoái chí. Yến Vương thực sự cùng một loại như Chu Nguyên Chương. Hiền tế yên tâm nói đi!" Hàn Bách liền nói thẳng ra việc của Doanh Tán Hoa cùng Tú Sắc. Quỷ Vương sau khi nghe xong cau mày nói: " Nếu ta đoán không sai, Doanh Tán Hoa rất có thể chính là hậu nhân của quân chủ đời trước Vô Hoa Vương nước Cao Li. Vô Hoa Vương bị Chính Đức cướp vương vị, phi tần nhi tử thân tộc gần năm nghìn người đều bị sát hại, không nghĩ ra lại còn có người may mắn sống sót." Hàn Bách ngạc nhiên nói: "Oan có đầu nợ có chủ, vì sao Doanh Tán Hoa sẽ tìm tới Yến vương Lệ báo cừu chứ?" Hư Nhược Vô giải thích: "Biến cố cung đình lần đó sở dĩ có thể thành công, toàn bộ nhờ có tiểu Lệ phái người xuất thủ tương trợ. Cũng có thể nói, chỉ cần tiểu Lệ một ngày còn nắm quyền, địa vị Chính Đức liền sẽ vững như núi Thái Sơn. Nếu Doanh Tán Hoa là hậu nhân của Vô Hoa, đem tiểu Lệ làm đối tượng ám sát, tuyệt không phải chuyện khó hiểu. Nhưng, tiểu Lệ tuy háo sắc, vẫn rất phòng bị đối với nữ nhân, lúc cùng nữ nhân hoan hảo, tất nhiên sẽ lấy thủ pháp khống chế huyệt đạo nội công của nàng. Muốn ám sát hắn trên giường, căn bản là không có khả năng." Hàn Bách vừa nghe, trong lòng như có lửa đốt, thầm nghĩ: "Cái này không phải là tiền mất tật mang sao!" Hắn hận không thể mọc đôi cánh, lập tức bay đi gặp Doanh Tán Hoa, khuyên nàng bỏ đi chủ ý. Hư Nhược Vô khẽ lắc đầu, than thở nói: "Thật đáng tiếc! Dù Doanh Tán Hoa thành công ám sát Yến Vương, Chính Đức đúng là mất đi chỗ dựa vững chắc, nhưng nàng cũng tuyệt đối không chiếm được lợi ích. Bởi vì Lam Ngọc cùng Hồ Duy Dung sở dĩ có thể mời được Thủy Nguyệt Đại Tông tới giúp sức, tất nhiên là lấy lãnh thổ Cao Li làm báo đáp. Nếu để người Nhật lấy được nơi này ngay sát trung thổ làm bàn đạp, vậy thì Trung Nguyên nguy rồi!" Hàn Bách nghe mà há hốc cả miệng, mới biết chính mình căn bản không hiểu tình hình chính trị trong nước. Rồi hắn chợt kêu lên thất thanh: "Vậy tthì con càng phải đi gặp Doanh Tán Hoa, khuyên nàng dừng cái hành động tốn công không hiệu quả này.... Đêm mai Yến Vương thiết yến chiêu đãi Doanh Tán Hoa. Ai cũng có thể tưởng tượng đến tiết mục sau yến hội sẽ là cái gì." Quỷ Vương hỏi: "Doanh Tán Hoa hẹn gặpcón ở đâu?" Hàn Bách nói ra. Quỷ Vương đưa tay vỗ vai hắn, quan tâm sâu sắc nói: "Ta biết hiền tế lấy chân thành đối đãi người, cho nên không có nhiều ý phòng bị với người khác. Lúc ta còn trẻ tuổi thì cũng nghĩ như vậy. Nhưng qua mấy chục năm kinh lịch, cái gì cũng đã nhìn thấu rồi. Nói chung, phải có chút phòng bị người khác, nhất là liên lụy tới thù nước - hận nhà. Người bình thường nhất cũng sẽ biến thành người điên liều lĩnh." Dừng một chút rồi nói tiếp: "Bây giờ con đã thành yếu tố duy nhất cản trở Doanh Tán Hoa đối phó Yến Vương. Nói không chừng, nàng lại đem con làm mục tiêu đầu tiên cần đối phó." Hàn Bách đối cái này tràn ngập tự tin, nào để trong lòng, qua loa đáp: "Đa tạ nhạc phụ đại nhân nhắc nhở, ta sẽ cẩn thận ứng phó nàng." Suy nghĩ của hắn sao giấu diếm được Quỷ Vương, yên lặng cười nói: "Chỉ có kinh nghiệm cùng giáo huấn mới có thể khiến những người trẻ tuổi như con biết rõ những tri thức xử thế mà trưởng bối có được từ trong huyết lệ. Ta cũng không nhiều lời. Ta có thể đảm bảo con có thể bỏ qua tiểu Nghiêm, thần không biết quỷ không hay xuất hiện bên trong Thanh Lương tự. Nhưng mà tốt nhất, con hãy thăm dò rõ tình thế rồi hãy đi gặp Doanh Tán Hoa, biết không?" Hàn Bách sảng khoái đáp: "Con hiểu rồi!" Quỷ Vương thở dài. Biết hắn chỉ lời nói của mình như gió bên tai. Lại thêm vài câu, rồi nói: "Bây giờ ai cũng biết ma công của com cao cường. Cho nên, nếu đối phó con, tất nhiên sẽ dùng âm mưu nham hiểm nhất hoặc là tập trung hảo thủ võ công tối cao, không cho con bất cứ cơ hội thoát thân nào. Nếu không, ta cũng sẽ không bảo con mang theo Ưng đao. Tránh cho con chưa kịp gặp Tần Mộng Dao, đã phải mất mạng." Hàn Bách ngạc nhiên nói: "Nhạc phụ không phải nói ta phúc thiên mệnh lớn sao?" Quỷ Vương khóe miệng hiện lên tiếu ý, đứng lên nói: "Đi nào! Để ta chỉ cho con một cái ám lộ đến Thanh Lương tự. Về phía Nguyệt Nhi, ta sẽ thay con trấn an." Hàn Bách rất ngạc nhiên, ám lộ rốt cuộc là chỉ cái gì chứ? Xuyên qua địa đạo, Hàn Bách từ một nơi khác chui ra, đúng là một gian thiền thất tĩnh lặng tại hậu viện Thanh Lương cổ tự. Hắn không khỏi thật sâu bội phục Quỷ Vương mưu tính sâu xa, sớm từ Quỷ Vương phủ bí mật đào địa đạo thông ra bốn phương. Thông tới các điểm gần xa khác nhau. Dù có cùng Chu Nguyên Chương trở mặt động thủ, muốn trốn cũng dễ dàng. Nếu không phải mình thành con rể ông ấy, tất nhiên cũng sẽ không biết bí mật này. Hắn che dấu tốt miệng địa đạo rồi với phong thái thoải mái khi hẹn ước giai nhânmà đi ra bên ngoài, hướng chủ miếu đi đến. Lúc này là giờ kinh tối, từ sảnh kinh truyền đến từng đợt thiền xướng, chuông mõ vang vang, tràn ngập bầu không khí tôn giáo an hòa. Bắt đầu từ ngày hôm qua, minh quân cho phong tỏa tất cả đường đến Thanh Lương sơn. Trừ phi là cao thủ, người bình thường tự nhiên không thể lên núi lễ Phật. Vì vậy, Thanh Lương cổ tự to như vậy, nhưng ngoại trừ tại kinh đường, nơi khác đều tĩnh mịch không chút tiếng người. Hàn Bách thi triển thân pháp, tránh khỏi mấy tăng nhân quét dọn, đi tới kh6ong gian phía sau tượng phật trong đại điện. Dò xét ra ngoài, trước phật tọa, dưới ánh đèn chong chiếu rọi, có ba tăng nhân chúi tới trước, úp mặt trên đất, như đang bái phật mà quên cả đứng lên. Hàn Bách cảm thấy không thích hợp, nhớ lại lời khuyên của Quỷ Vương lúc trước, đưa tay vận công chụp vào phù điêu hoa sen trên bệ ngồi của một vị phật, bẻ vỡ một mảnh gỗ, bắn tới huyệt vị một vị tăng trong đó. Bắn trúng mục tiêu, nhưng mà tăng nhân lại không có phản ứng. Hàn Bách trong lòng phát lạnh, là ai điểm huyệt đạo tam tăng chứ? Lẽ nào, đây đúng là cái bẩy? Lời của Quỷ Vương vẫn còn văng vẳng bên tai, lòng tin với Doanh Tán Hoa không khỏi phát sinh dao động. Rồi lại nghĩ, có thể có người biết rõ ước hội của chúng ta, cho nên bày ra bẫy này đối phó chúng ta cũng không chừng? Thừa dịp bây giờ còn cách ước hội non nửa canh giờ, không bằng mình sớm một bước chặn Doanh Tán Hoa lại, cùng nàng bỏ trốn, mới là thượng sách. Nghĩ tới đây, liền cười thầm mặc cho địch nhân thiên tính vạn tính, đều tính không đến mình là từ bí đạo lẻn tới. Hắn liền ngưng tụ tinh thần, vận chuyển ma công, đem cảm ứng tăng lên cực hạn. Từ cửa sau phật tọa lui ra ngoài, rồi lao vút đi, ẩn vào trong lâm viên um tùm bên cạnh chủ điện. Bẻ qua, gập lại, chỉ trong chốc lát đã vòng qua tới phần rừng rậm phía trước quảng trường đại điện, ẩn thân trên một cây đại thụ cành lá rậm rạp, ẩn dấu thân thể không chút kẽ hở. Trừ phi hắn xui xẻo, địch nhân cũng chọn cây này leo lên, còn mò tới chạc cây mà hắn đang vắt vẻo, bằng không thì đừng mơ tưởng phát hiện hắn tồn tại. Cuối ngày, mưa tuyết lúc này dần dần từ lớn chuyển nhỏ, dần dần dừng lại. Nhưng toàn bộ Thanh Lương sơn,tất cả miếu thờ đã biến thành một thế giới trắng xóa. Quảng trường trước Đại miếu yên tĩnh không người. Dọc theo diềm mái đại điện treo hơn mười cái đèn Hệ thống cấm nói bậyg, ánh sáng rọi xuống tuyết đọng trên quảng trường trống trải, phản chiếu lên, tựa như thế giới u linh không thực chất. Hàn Bách từ chỗ ẩn thân quan sát, ngoại trừ phía trước đại điện có thể thấy hết. Từ trên cao nhìn xuống, cũng có thể nhìn đến khoảng lớn tại tảng đá lớn khắc tên "Thanh lương cổ tự" ngay thềm đá bắt đầu đường lên núi. Đây là đường phải đi qua để lên cổ tự. Doanh Tán Hoa muốn tới, theo lý phải từ cái thềm đá này đi lên. Nếu không, cần phải leo qua dãy núi lớn rồi. Hàn Bách tận lực thu liễm tinh khí bản thân, tránh để cho địch nhân có thể sinh ra phản ứng. Chính như Quỷ Vương nói, người đến không ý tốt, người có ý tốt sẽ không đến! Bốn phía yên tĩnh như Quỷ vực. Các loại chim chóc côn trùng đều bởi tuyết lớn mà không biết đã trốn đi nơi nào. Sắc trời bắt đầu quang đãng, trời sao lấp lánh. Tại lúc này, Hàn Bách sinh ra cảm ứng, quay nhìn không trung trên đại điện nguy nga sừng sững. Trên nền trời tối, một nhân ảnh như quỷ mị từ trên trời giáng xuống, rơi xuống đỉnh điện, khoanh chân an tọa trên sống ngói, ổn như bàn thạch. Nơi vai lưng lộ ra một đoạn thanh đao, dưới ánh sao, hơi có nhấp nhoáng quang mang kỳ lạ. Tình cảnh quỷ bí đến cực điểm. Hàn Bách vội khép mắt lại, chỉ để lại một chút khe hở, sợ bị đối phương nhìn thấy phản quang từ trong mắt. Trong lòng bốc lên một cổ hàn khí. Người này tránh được tất cả thủ binh giám sát, còn theo đỉnh núi tới, chỉ với điểm này, liền biết người này rất không đơn giản, tràn ngập tinh thần bỏ dễ lấy khó của người dạ hành. Càng đáng sợ là hắn có khí độ thong dong, động tác mau lẹ hoàn mỹ, nhanh như tia chớp. Thân pháp như vậy, Hàn Bách từng thấy qua chỉ có mấy người Bàng Ban, Lãng Phiên Vân, Tần Mộng Dao, Lý Xích Mi, Quỷ Vương. Mẹ ta ơi! Rốt cuộc, người này là ai? Lúc này, Hàn Bách lại càng không dám sơ ý, thu nhiếp tinh thần, đem đặc tính tiềm tàng ẩn nặc của ma chủng phát huy đến cực hạn, trong lòng không niệm không nghĩ, ngay cả hô hấp đều thu lại, toàn bộ dựa vào nội tức tuần hoàn không ngừng. Tựa như động vật ngủ đông, đem mức độ năng lượng sống hạ thấp tới không thể thấp hơn. Thời gian chậm rãi trôi qua. "Ô!" Từ phía sơn đạo truyền đến một tiếng chim hót. Tiếp theo một tiếng khác xa hơn dưới sơn đạo hồi đáp. Tất nhiên là địch nhân mai phục trong tối cạnh sơn đạo thông tin cho nhau. Bây giờ sắp hết giờ Dậu qua giờ Hợi, Doanh Tán Hoa vì sao vẫn chưa xuất hiện chứ? Lẽ nào... Không! Doanh Tán Hoa tuyệt đối không bán đứng ta. Tiếng bước chân từ dưới sơn đạo truyền đến. Hàn Bách thầm kêu không tốt, quả nhiên là Tán Hoa tới rồi. Làm sao mới tốt chứ? Có nên theo kế hoạch, lập tức lao xuống, đem nàng đồng thời bỏ trốn? Nhưng chỉ cần cao thủ mai phục hai bên sơn đạo ngăn cản bọn họ chốc lát, người đáng sợ tại đỉnh điện kia liền có thể đuổi kịp bọn họ. Vậy không phải cũng là một cái đường chết. Nhớ tới ba tăng nhân trong đại điện, nói không chừng đối phương sẽ không lập tức động thủ, sẽ để Tán Hoa đến trong điện chờ hắn, đợi hai người hắn đến đủ thì mới một lưới bắt hết bọn họ. Hạ quyết tâm, quyết ý tĩnh lặng xem kỳ biến. Tay hắn đưa ra sau, khẽ nắm Hậu Bối đao của đại tông sư Truyền Ưng, một loại cảm giác kỳ dị nhập vào cơ thể, tâm thần càng linh hoạt thông suốt. Một bóng đen xuất hiện trong ánh mắt trên sơn đạo. Hàn Bách thở dài một hơi, thì ra là một nam tử khôi ngô mặc trang phục nho sinh. Hắn nhanh chóng đi tới trên thềm đá, dừng lại, hướng đỉnh điện xa xa chắp tay nói: "『 Bố y hầu 』 Thường Dã Vọng, ra mắt Thủy Nguyệt Đại Tông." Hàn Bách thất kinh, cuống quít thu nhiếp tinh thần. Trời ơi! Thì ra là Thủy Nguyệt Đại Tông tự mình xuất thủ tới đối phó ta. Ta cũng xem như có mặt mũi rồi. Lúc này, vốn không tin thần tin phật, cũng không khỏi cầu thần bái phật để Doanh Tán Hoa nghìn vạn lần không lên tới đây. Thanh âm trầm thấp băng lãnh, mang theo khẩu âm dị quốc từ đỉnh điện vang xuống tới: "Hàn Bách ở đâu?" Thường Dã Vọng trầm giọng nói: "Thường mỗ cũng không rõ. Không biết người này vì sao lại không đến phó ước." Thủy Nguyệt Đại Tông hừ lạnh nói: "Lam Ngọc không phải đảm bảo Hàn Bách tất sẽ tới sao? Lần đầu tiên hành động đã khiến bản đại tông thất vọng, chúng ta làm sao có thể hợp tác tiếp đây?" Thường Dã Vọng ái ngại nói: "Đại tông xin nghe Thường mỗ một lời. Kế hoạch lần này, chúng ta xác nhận không chút kẽ hở. Huống hồ, tên Hàn Bách này rất háo sắc, chỉ cần có mỹ nữ ước hẹn, sự tình lớn cỡ nào hắn đều có thể gác một bên. Trừ phi hắn chết, mới có thể không đến." Hàn Bách nghe vậy, trong lòng rất hận, vừa giận vừa buồn cười. Tên Thường tặc tử này lại dám xem thường Hàn mỗ ta như thế. Thủy Nguyệt Đại Tông lạnh nhạt nói: "Lúc ước hẹn có phải đã thiếu sót cái gì hay không? Làm hắn không biết có ước hẹn này. hay là Doanh Tán Hoa kía không đủ lực hấp dẫn, không dụ được hắn chứ?" Thường Dã Vọng nói: "Doanh Tán Hoa là một trong giang hồ Thập đại mỹ nữ, có nàng tự tay viết thư, Hàn Bách sao lại không đến, có thể là có vấn đề khác?" Hàn Bách nghe lọt vào tai, đột nhiên như bị tên mạnh xuyên tim, trong lòng đau xót, nội tức gì cũng vận không lên, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy trắc trở. Doanh Tán Hoa, cái phụ nhân hung ác này, có thể đối với Hàn Bách ta như vậy sao? Thì ra, ngươi đúng là người của Lam Ngọc. Chính vào lúc này, âm thanh gào thét từ đại điện phá không mà tới. Hàn Bách hoảng sợ, biết rõ bởi vì trong lòng chấn động, ma công tiêu tán, liền khích thích cảm ứng của đại cao thủ Thủy Nguyệt Đại Tông này. Hắn nhìn lên, chỉ thấy đao mang khắp bầu trời, trùng điệp sát khí, bao phủ ba trượng quanh mình.