Phúc vũ phiên vân
Chương 18 : Đương thời minh nguyệt tại
Đêm trăng tròn
Trường Giang, Long Độ Đầu.
Một chiếc thuyền lớn sơn đen lặng lẽ cập bến sông Long Độ, mũi thuyền treo hai ngọn đèn, một vàng một đỏ, ánh đèn nổi rõ trong đêm.
Phía trước mũi thuyền, trăng tròn vừa nhô lên khỏi mặt nước, sắc nguyệt vàng óng phủ đầy một phía con thuyền. Phía bên kia, bóng thuyền đen thẫm kéo dài tận bờ cát, hòa vào cánh rừng rậm ven bờ.
Không gian dường như rất an toàn, yên tĩnh.
Cách Long Độ Đầu một đoạn không xa, hơn mười bóng người chia thành mấy tốp nhanh chóng di chuyển dọc cánh rừng rậm ven sông, loáng mắt đã tới một gò đất cao, vừa đúng lúc nhìn thấy hai chiếc thuyền lớn đang cập bến.
Đám người ấy thành thục nấp xuống, không hề phát ra đến nửa tiếng động, thoáng chốc đã lẫn vào nhưng bụi cây lúp xúp trên gò.
Một người trong số đó reo nhỏ mừng rỡ: “Đến rồi!”. Hóa ra là Thích Trường Chinh nổi tiếng với danh xưng Khoái Đao, một trong các nhân tài thế hệ sau của Nộ Giao Bang.
Thượng Quan Ưng bên cạnh trầm giọng: “Đèn hiệu chính xác, nhưng thuyền này không phải của Nộ Giao Bang chúng ta”.
Trạch Vũ Thời đằng sau lên tiếng: “Đúng vậy, với tài trí của Lăng phó tọa, chắc chắn sẽ không dùng Nộ Giao, Phi Giao hay Thủy Giao của chúng ta dương dương mà đến, như thế chẳng khác nào tự báo cho địch nhân tung tích của mình”.
Bang chúng tin phục tài trí của Trạch Vũ Thời, đều im lặng lắng nghe.
Cặp lông mày của Trạch Vũ Thời chau dính vào nhau: “Trường Chinh, giả dụ huynh là Lăng phó tọa, biết rõ đối thủ là Tiêu Dao Môn và Thập Ác Trang, huynh sẽ đối phó thế nào?”.
Thích Trường Chinh ngần ngừ một lúc: “Ty chức sẽ dẫn toàn bộ tinh nhuệ của Nộ Giao Bang, huy động ba chiếc Thủy Giao Long hỏa tốc đến cứu viện, bởi Tiêu Dao Môn và Thập Ác Trang có là thần thánh phương nào cũng không thể tiếp chiến chúng ta trên sông lớn”.
Thượng Quan Ưng giật mình, mặt tái đi: “Ta hiểu rồi, nếu Lăng đại thúc biết Mạc Ý Nhàn và Đàm Ứng Thủ có Bàng Ban đứng sau hậu thuẫn, nhất định sẽ áp dụng cách mà Trường Chinh vừa nói. Một là bí mật hành động, tuyệt đối không giống như chiếc thuyền kia, tiến thì không thể công mà lùi thì không thể thủ, trước là thăm dò xem Bàng Ban có đích thân ra tay hay không, sau là cẩn thận hành sự”.
Thích Trường Chinh cười lạnh một tiếng: “Mã Tuấn Thanh này được lắm, không ngờ ngươi lại vô liêm sỉ đến vậy!”.
Trạch Vũ Thời lắc đầu: “Chưa rõ, chưa nên vội kết luận”, rồi vẫy tay về phía sau, một thanh niên tráng kiện nhanh nhẹn vọt đến, hẳn là một cao thủ về khinh công.
Trạch Vũ Thời dặn dò: “Ngươi lập tức luồn ra cánh rừng bên phải kia, đi chừng hai dặm rồi phóng pháo hiệu. Nếu mười khắc sau mà không thấy tín hiệu trả lời của bang ta từ hai chiếc thuyền đó thì lập tức rút đi, cũng không cần về tổ, sau đó tự nghĩ cách trở về bang, đi đi!”.
Người đó tuân lệnh rời đi.
Khi ấy vừa đúng có một đám mây đen trôi qua che kín mặt trăng, trời đất tồi sầm lại.
“Pực! Bùng!”.
Cách đó khoảng chừng hai dặm nơi cánh rừng bên phải, một luồng pháo hoa phóng thẳng lên trời. Trong nháy mắt, thời gian như ngừng lại.
Nhưng một khắc sau, bên bờ sông chợt hiện lên bóng người lố nhố. Từ khoang thuyền tiếp tục đổ ra hàng chục nhân ảnh đen sì. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị
Trạch Vũ Thời biến sắc mặt, nói nhỏ: “Nguy rồi! Rút mau!”. Mười mấy người lập tức lùi về sau.
Thượng Quan Ưng ngửa mặt lên trời, sau đám mây đen, trăng lại lộ ra một phần nhỏ. Trong bụng thở dài một tiếng thê lương.
Họ đã đoán được âm mưu kẻ địch, nhưng không ngờ đối phương nhân số lại hùng hậu đến vậy. Hành tung đã bại lộ, với thuật truy kích thiên hạ vô song của Tiêu Dao Môn, họ còn có thể chạy đi đâu? o0o
Trăng sáng từ từ nhô lên khỏi mặt sông. Rằm tháng Tám cuối cùng cũng đã đến.
Lãng Phiên Vân một mình ngồi trong thạch đình, mắt dõi nhìn cảnh trăng đêm trên sông nước Trường Giang. Trên bàn trước mặt chàng, xếp chật hơn mười bình rượu.
Đêm nay, chàng còn làm được gì hơn là lấy rượu giải sầu? Đời người mấy chốc, chi bằng uống rượu ngâm thơ!
Sớm nở tối tàn, ngày đi liệu còn bao khổ?
Cũng trong một đêm Trung thu trăng tròn vành vạnh, Tích Tích đã ra đi trên một con thuyền nhỏ ven Động Đình Hồ.
Đêm nay lại Trung thu, trăng tròn đây mà người đã khuyết. Cuộc sống vô thường, tử biệt sinh ly, rốt cuộc là vì cái gì?
Lãng Phiên Vân với một bình rượu, giơ tay, rượu trong bình hóa thành những hạt mưa lóng lánh dưới ánh trăng, ào ạt chảy xuống mặt hồ. Chàng lấy rượu tế cho người vợ yêu đã khuất.
Tay trái Lãng Phiên Vân lại cầm một bình khác, đưa lên môi làm một hơi cạn sạch. Cảm giác cay nóng từ cổ họng chảy xuống, lan tỏa khắp người. o0o
“Rượu ngon! Chỉ ngửi đã say, hẳn là Thiên Niên Túy của Lạc Hà Sơn?”.
Lãng Phiên Vân không chút thay đổi thần sắc, nhẹ nhàng: “Ba năm không gặp, công lực của Càn huynh đã hơn trước gấp bội, thật đáng chúc mừng”.
Một người từ trong bóng tối bước ra, ngồi xuống chiếc ghế đá đối diện với Lãng Phiên Vân, không chút khách khí cầm một bình rượu, ngón tay hơi dùng lực mở nắp, nâng lên làm một hơi cạn.
Hình vóc trông qua chỉ khoảng ba mươi, sắc diện anh tuấn, dáng dong dỏng cao, trường bào xanh xám bay phất phơ trong gió. Từng có lúc đứng đầu Hắc Bảng võ lâm, lại hùng bá một dải phương Bắc, ba năm trước dùng quỷ kế hãm hại Lãng Phiên Vân không thành, ngược lại còn bị thua thiệt lớn.
Chính là Thành chủ Càn La Sơn Thành khét tiếng, Độc Thủ Càn La.
Càn La vừa giơ tay, bình rượu đã bay về rất xa phía sau lưng, rơi xuống dòng sông. Hắn cười lên ha hả: “Đời người cũng giống như chiếc bình này, không biết là bị ném cho ai trong cái biển người mênh mông ấy, thân không thuộc về mình, cũng không biết bay theo hướng nào nữa”.
Lãng Phiên Vân nhìn lên vầng trăng trên trời, chầm chậm: “Càn huynh ý tứ sâu xa, như muốn ám chỉ gì đó, không biết là vì chuyện gì mà lại thoái chí như vậy?”.
Càn La thở dài: “Lãng huynh coi thường danh lợi, không màng tranh đấu giang hồ, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, đâu biết được nổi khổ của thế tình?”.
Lãng Phiên Vân thu ánh mắt, nhìn Càn La, cười nhẹ: “Đúng như Càn huynh nói, một khi đã bị ném vào biển người này, tự sẽ chịu sự xô đẩy của dòng nước, ai có thể may mắn tránh được, ai có thể vô tình?”.
Can La cười dài: “Nói hay lắm, Phật nếu vô tình, thì sẽ không có lòng phổ độ chúng sinh!”.
Lãng Phiên Vân ngửa cổ ngắm trăng đêm.
Trăng chầm chậm rời khỏi mặt nước, treo giữa không trung, ánh vàng lóng lánh ngập tràn trời đất.
Tự cổ chí kim, trăng tròn rồi khuyết, khuyết rồi lại tròn, tuần hoàn không thay đổi, nhưng bể dâu nhân thế lại biến đổi khôn cùng, rốt cuộc mục đích cuộc sống là gì? Trước không thấy cổ nhân, sau không thấy lớp trẻ, thực vì cái vẻ thong dong của trời đất mà cảm thấy buồn lòng. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị
Càn La: “Để tôi mượn hoa hiến Phật kính huynh một chung!”.
Lãng Phiên Vân không nói gì, lại cạn một bình nữa, trong mắt thấp thoáng vẻ u sầu. Can La trầm giọng: “Tiểu đệ đến đây vốn có việc muốn nói”.
Lãng Phiên Vân: “Đương nhiên rồi! Càn huynh xuất hiện ở đây vào thời điểm này, tin rằng phải liên quan đến một việc lớn lao nào đó!”.
Càn La thở dài: “Đệ đến một tên thuộc hạ cũng không dám dùng, mà phải đích thân xuất mã, đuổi theo Lăng huynh bảy ngày bảy đêm, đến đây mới bắt kịp”.
Lãng Phiên Vân ngạc nhiên: “Nói như vậy, Càn huynh sở dĩ đích thân đến là không muốn bất cứ ai biết chuyện Càn huynh tìm tôi. Không biết tại sao huynh lại phải cẩn trọng đến vậy?”.
Cần biết rằng, Càn La từng hô phong hoán vũ nhiều năm trong Hắc đạo, không kiêng nể ai, muốn là ra tay, chưa từng biết đắn đo là gì. Bây giờ ngay cả đến gặp Lãng Phiên Vân cũng phải lén lén lút lút, không dám lộ tung tích, hẳn phải có nguyên nhân cực kỳ nghiêm trọng.
Càn La lại làm một bình Thiên Niên Túy, rồi cười vẻ gượng gạo: “Chuyện Ma Sư tái xuất giang hồ, chẳng hay Lãng huynh có biết không?”.
Lãng Phiên Vân lẳng lặng không nói.
Càn La hào khí bỗng nổi lên, một tiếng cười dài: “Cổ nhân nấu rượu luận anh hùng. Đêm nay trăng đầy Trường Giang, Thiên Niên Túy đầy bàn, hai ta có thể bắt chước cổ nhân đàm luận về anh hào trong thiên hạ, cũng là một chuyện hay!”.
Lãng Phiên Vân cười: “Hiếm khi Càn huynh lại hứng thú đến vậy, để tiểu đệ kính huynh một chung”.
Càn La cười sảng khoái, lại một bình cạn sạch.
Hai vị cao thủ tuyệt đỉnh trong hắc đạo này vốn là địch chứ không phải bạn, giờ này lại ngồi uống thỏa thích với nhau, giống như kết bạn hiền, chân tình đối mặt không chút nghi ngại. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị
Càn La quẳng chiếc hũ không đi, “à” lên một tiếng bi thương, đứng dậy đi đến mép thạch đình, ngẩng đầu ngắm trăng, than: “Chỉ có thể hết sức vì tình, đâu dám hết sức vì kiếm! Đệ đã thua tâm phục khẩu phục trước Lãng huynh trong trận chiến ở Nộ Giao Đảo. Ba năm nay tiềm tâm tĩnh dưỡng, mỗi khi nhớ đến trận chiến ngày đó, đều ngộ ra được nhiều điều”.
Lãng Phiên Vân bình thản: “Ngày ấy Càn huynh thua trong bốn chữ giáp không kịp phòng, nếu bây giờ công bằng quyết chiến, ai thắng ai bại cũng khó mà định được”.
Càn La lắc đầu: “Không đúng, không đúng! Phúc Vũ Kiếm của Lãng huynh đã đạt đến cảnh giới hóa chuyển theo ý, chuyển vận theo tâm, tâm tuân thần hành, biến ảo khôn lường, là đỉnh cao của kiếm pháp từ xưa đến giờ. Chỉ có thể hết sức vì tình, đâu có thể hết sức vì kiếm, đệ đã ngộ được nhiều điều quý báu, vì thế trong ba năm mới vượt được cảnh giới mà hai mươi năm trước không chút tiến triển. Lãng huynh thực vẫn là trưởng sư ích hữu của đệ”.
Lãng Phiên Vân ngạc nhiên: “Nếu luận về tuổi tác, Càn huynh thừa đủ là sư công bối của tôi, Càn huynh thực đó quá khen rồi”.
Càn La quay người lại, mắt rực lên: “Tuổi tác chính là mấu chốt giữa ta và huynh, ta và huynh chênh lệch những ba mươi năm tuổi, nhưng võ công của huynh chỉ có cao chứ không thấp hơn ta. Đó chẳng phải là thân phận và tài trí của huynh thực sự là cao hơn ta sao? Truyền Ưng Đại hiệp, trăm năm trước mới hai bảy tuổi, Hậu bối đao trong tay dũng mãnh xông vào Kinh Ưng Cung lần lượt quyết chiến với ba đại cao thủ là Bát Sư Ba, Tư Hán Phi và Mông Xích Hành, chém chết Tư Hán Phi trước thiên quân vạn mã, rồi lao mình vào hư không từ trên vách Cô Nhai cao đến ngàn trượng, để lại uy danh không phai mờ, từ già đến trẻ không ai không kính nể?”. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị
Lãng Phiên Vân đứng dậy cười lớn, tiện tay với hai bình rượu, thong dong đi đến cạnh Càn La, đưa cho hắn một bình: “Nói hay lắm, để tiểu đệ kính huynh thêm bình nữa”.
“Cộp!”.
Hai bình rượu chạm vào nhau, cả hai người đều một hơi cạn sạch.
Hai người đưa ánh mắt về những con nước Trường Giang đang cuồn cuộn chảy về đông. Dưới ánh trăng, nước sông như hàng triệu con rắn bạc đua nhau trườn, mất hút dần giữa mênh mông xa tắp.
Càn La chợt nhẹ giọng: “Lãng huynh mới mười tám tuổi đã liên tiếp đánh bại mười mấy cao thủ nổi danh, một tay gây dựng cơ nghiệp cho Nộ Giao Bang. Danh tiếng huynh lẫy lừng, nhưnglại chưa ai biết gì về lai lịch sư môn của huynh, cứ như huynh là nhân vật thần thoại nứt ra từ trong đá vậy, không hay Lãng huynh có thể giải đáp thắc mắc trong lòng đệ được chăng?”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Lãng Phiên Vân chậm rãi: “Động Đình Hồ chính là sư môn của ta!”.
Càn La ngạc nhiên, nhìn Lãng Phiên Vân đang đưa mắt ngắm mặt nước sông, ánh mắt ngập đầy một tình cảm sâu sắc vô tận. Hắn chợt rùng mình, than dài: “Đệ hiểu, đệ đã hiểu...đệ đã hiểu rồi”, nói đến câu cuối, âm lượng đã nhỏ đến vô cùng. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị
Lãng Phiên Vân mỉm cười: “Người hiểu được triết lý này trong thiên hạ không phải là nhiều. Nước triều lên rồi xuống, vốn không hề giấu giếm triết lý của đất trời. Cái gọi là ngoại sư tạo hóa, trong đó tất có nguồn cơn. Nhớ năm xưa Truyền Ưng Đại hiệp quan sát đường chim bay mà ngộ ra kiếm pháp, sau lại thông thuộc kiếm đạo giữa sấm chớp mưa giông. Tôn người làm thầy, chi bằng tôn Trời làm thầy?”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Càn La lùi liền ba bước, cung kính: “Đa tạ Lãng huynh đã chỉ giáo, một ngày nào đó có được thành công, nhất định sẽ hậu tạ những lời mà Lãng huynh đã nói hôm nay”.
Lãng Phiên Vân cười dài, lui vào: “Nào! Mời Càn huynh ngồi, Hãy cạn thêm bình rượu nữa, đêm nay không say không về”.
Càn La không chút khách khí, ngồi lại ghế đá, hai người lại cạn thêm một bình, khà lên sảng khoái.
Càn La chuyển chủ đề: “Đệ hôm nay đến đây, thực là có chuyện muốn thương lượng với Lãng huynh”.
Lãng Phiên Vân: “Kẻ có thể khiến cho Càn huynh đau đầu ngoài Bàng Ban ra còn có ai đây?”.
Càn La không trả lời, trầm ngâm: “Thiên hạ ngày nay, hắc đạo vốn dĩ với Nộ Giao Bang của Trung Nguyên, Tôn Tín Môn ở biên giới phía tây và Càn La Sơn Thành của đệ ở phương bắc hình thành thế chân vạc, tam phân thiên hạ. Bạch đạo trước khi Bàng Ban thoái ẩn đã chịu đủ tàn phá, nguyên khí tổn thất nặng nề, hai mươi năm nay trống yên cờ rũ lẳng lặng qua ngày, thành lập cái gọi là Bát đại liên minh, lại có Từ Hàng Tịnh Trai và Tịnh Niệm Thiền Tông đứng sau tiếp ứng. Xem thì yếu nhưng thực tế lại mạnh, tạo nên thế cân bằng với hắc đạo. Tuy nhiên việc Bàng Ban xuất sơn đã phá vỡ cái thế này, còn về phần phát triển đến cục diện nào thì thực sự khó mà dự liệu được”.
Lãng Phiên Vân nói như người ngoài cuộc: “Bàng Ban thực sự xuất sơn rồi sao?”.
Càn La: “Lãng huynh phiêu bạt giang hồ, lúc nhập thế lúc xuất thế nên mới chưa nghe được những biến cố lớn gần đây”.
Lãng Phiên Vân lần đầu tiên sắc mặt hơi thay đổi. Nên biết rằng, nếu Bàng Ban muốn nhúng tay vào giang hồ, đối thủ đầu tiên muốn đối phó đương nhiên là ba thế lực lớn nhất của hắc đạo. Nộ Giao Bang được mệnh danh là “Bạch đạo đệ nhất đại bang trong hắc đạo”, cái lẽ cây to hứng gió cả là không thể nghi ngờ.
Càn La nói: “Đại đồ đệ của Bàng Ban là Phương Dạ Vũ thông qua sư đệ của Xích Tôn Tín là Ngân Lang Bốc Địch đã khống chế thành công Tôn Tín Môn, Bàng Ban đích thân ra tay đánh bại Đạo Bá Xích Tôn Tín, đã thôn tính xong biên thùy phía tây”.
Lãng Phiên Vân trầm giọng: “Xích Tôn Tín còn sống hay đã chết?”.
Hai mắt Càn La ánh lên vẻ sắc bộn, nói rõ ràng từng chữ với Lãng Phiên Vân: “Xích
Tôn Tín bị thương phá vây chạy thoát, không biết tung tích ở đâu”.
Lãng Phiên Vân đập tay xuống bàn đá, hét lên: “Được lắm!”.
Càn La than: “Nếu không phải là Xích Tôn Tín có thể thoát thân, thì đêm nay đệ cũng không ngồi đây với huynh”.
Lãng Phiên Vân gật đầu tán đồng.
Chàng đương nhiên hiểu ý Càn La. Xích Tôn Tín nếu chết ngay tại trận, điều đó chứng minh Bàng Ban là người không thể đối phó, Càn La chỉ có thể hoặc là ngoan ngoãn cúi đầu nghe lệnh, hoặc là tìm một nơi nào đó náu mình. Nhưng Xích Tôn Tín lại có thể phá vây thoát thân, cho thấy Ma công của Bàng Ban vẫn còn chỗ hở, và cục diện vẫn có thể biến đổi khó lường. Đương nhiên, chỉ riêng việc Bàng Ban có thể khiến cho Xích Tôn Tín ôm đầu máu tháo chạy đã khiến người này có thể khống chế võ lâm, trấn áp thiên hạ.
Lãng Phiên Vân nhẹ nhàng: “Vậy Càn La Sơn Thành của Càn huynh bây giờ tình thế ra sao?”.
Càn La: “Phương Dạ Vũ đích thân đến gặp đệ, mang đến bức thư do chính Bàng Ban viết yêu cầu đệ quy phục hắn, đồng thời bảo đệ lập tức ra tay đối phó Nộ Giao Bang. Bề ngoài đệ đã giả bộ đồng ý, nhưng lại lấy cớ là nội thương chưa lành hẳn, tạm thời không tham gia vào hành động đối phó với quý bang, nhưng việc này cũng không thể kéo dài được lâu”.
Lãng Phiên Vân ngẩng mặt lên trời nhìn trăng sáng, trong lòng lại nghĩ đến chiếc bình rỗng mà Càn La đã quẳng xuống sông trôi đi vô định theo dòng nước, có lẽ chiếc bình ấy đã tràn đầy nước mà chìm xuống đáy rồi chăng?
Từng lời của Càn La vẫn rót vào tai chàng: “Mười ngày trước, Đàm Ứng Thủ đã dàn cạm bẫy ở Bão Thiên Lãm Nguyệt Lầu để thích sát quý bang chủ Thượng Quan Ưng, hây! Không ngờ anh hùng xuất thiếu niên, ngay cả lão hồ ly già Đàm Ứng Thủ ấy cũng phải đứt một gân, để cho Thượng Quan Ưng và Trạch Vũ Thời chạy thoát”.
Sắc mặt Lãng Phiên Vân đanh lại: “Đàm Ứng Thủ đã ra tay, tên khốn Mạc Ý Nhàn ấy đâu thể không làm chó săn chạy theo!”
Chàng đối với bọn Mạc Ý Nhàn tỏ ta khinh bỉ tột độ, ngữ khí không một chút kiêng nể. Càn La thở dài: “Nói ra cũng làm người ta khó tin. Với thuật truy kích của Tiêu Dao Môn, đến nay vẫn chưa bắt được Thượng Quan bang chủ, nhưng đệ vừa mới nhận được tin người của Tiêu Dao Môn và Thập Ác Trang đang rời khỏi ổ, đi về Long Độ Đầu phía Nam Vũ Xương, hình như đã nắm được hành tung của quý Bang chủ”.
Lãng Phiên Vân gằn giọng: “Thượng Quan Ưng và bang chúng Nộ Giao nếu bị bất cứ tổn thất nào, hai tên Mạc Ý Nhàn và Đàm Ứng Thủ đừng hòng mong thấy trăng rằm tháng tám sang năm”.
Thiên hạ ngày nay, có lẽ chỉ Lãng Phiên Vân hay Bàng Ban mới đủ tư cách nói ra những lời như vậy, bởi Mạc, Đàm cả hai người đều thuộc dạng lợi hại có thể dậm chân làm chấn động giang hồ.
Càn La trầm giọng: “Lãng huynh cẩn thận một chút, nếu không phải Bàng Ban nhận lời đích thân ra tay đối phó huynh, thì hai bọn chúng có gan trời cũng không dám coi huynhlà địch thủ”.
Lãng Phiên Vân cười lớn đứng dậy: “Sống có gì đáng vui, chết có gì đáng tiếc, nhưng có thể sống chết một cách oanh liệt, không chịu sự khống chế của kẻ khác thì đã không uổng kiếp này rồi!”.
Ánh mắt Càn La lóe lên vẻ tinh tường, cũng cười dài, đưa một tay về phía Lãng Phiên Vân: “Càn mỗ này một đời hành sự ngang ngược, tâm địa thủ đoạn tàn bạo, không từ âm mưu quỷ kế nào, chỉ có bọn thủ hạ một lòng tuân mệnh, chưa từng có tri kỷ soi lòng. Trong trận chiến hai năm trước với Lãng huynh mới lần đầu tiên biết đến chân lý nhân tính không qua trời tính. Hai năm nay tiềm thân tu dưỡng, mỗi khi nhớ đến Lãng huynh, không những không thấy thù hận mà trái lại tình cảm kính phục ngày càng tăng, ngay cả đệ cũng không hiểu tại sao lại có sự chuyển đổi như vậy. Cho đến tận giờ khắc này đêm nay, dưới ánh trăng này mới hiểu được chính là bởi chịu ảnh hưởng từ khí phách ngang trời, không vì danh lợi sinh tử của huynh, bằng không đâu dám xuất đầu lộ diện trong võ lâm, mà suốt đời vẫn chỉ là một tên tù bị nhốt trong vòng danh lợi mà thôi, thật đáng cười, thật đáng cười!”.
Giữa mênh mang đất trời, con người khét tiếng gian hùng hắc đạo, một đời sống trong lọc lừa gian trá, cuối cùng cũng nói được ra những lời tự đáy lòng mình.
Lãng Phiên Vân đưa tay ra bắt chặt lấy tay của Càn La. Bốn con mắt nhìn nhau không chớp. ngờ.
Hai kẻ vốn là tử thù đối đầu, trong giây phút tuyệt vời này đã có được sự tri kỷ không Chỉ qua một ánh mắt nhìn nhau trong yên lặng. o0o
Hàn Bách dần tỉnh lại từ trạng thái hôn mê, toàn thân đau ê ẩm, đầu như muốn nứt tung, kinh mạch đầy hỏa độc chạy khắp cơ thể. Chàng muốn kêu lên điên dại song miệng như cứng lại, không phát ra được tiếng nào.
Lời cảnh cáo trước khi Xích Tôn Tín thi triển Ma thuật lại vang lên, đều đều như ru ngủ: “Ta sẽ tập trung hết tinh, khí, thần của ta truyền vào cơ thể ngươi cho kết thành Ma chủng. Ma chủng này sức mạnh như vũ bão, sẽ lồng lộn trong cơ thể ngươi như bốn con khuyển hoang, mỗi con chực chạy về một hướng khác nhau. Ngươi nếu hơi thiếu định lực sẽ dẫn đến cái họa xe lật người chết, hãy nhớ kỹ!”.
Hàn Bách lúc này ý thức đã trở lại chút ít, nghiến chặt răng nhịn đau, cố gắng giữ chút cảm giác tỉnh táo.
Một lúc sau, bỗng toàn thân chàng lạnh toát, mồm mũi như thể có vật gì nhét vào, hô hấp đột nhiên ngưng trệ. Hàn Bách nhớ đến lời giải thích lúc trước của Xích Tôn Tín, biết đó là quá trình chết giả từ sinh đến tử sau khi Ma chủng kết hợp với cơ thể mình, không khỏi điếng người kinh hãi.
“Bụp! y da!”.
Cửa lao phòng mở rộng, chốc lát xung quanh Hàn Bách đã đầy những tiếng bước chân người.
Hai bàn tay sờ soạng khắp trên cơ thể Hàn Bách, có người nói: “Kỳ lạ thật! Vừa mới đấy đã chết cứng đờ rồi, toàn thân lạnh toát”.
Giọng của Hà Kỳ Dương vang lên: “Đúng là đã chết rồi!”. Dừng một lúc lại tiếp: “Đừng có trách ta, muốn trách thì trách số phận của ngươi đen đủi quá thôi”.
Hàn Bách đang trong trạng thái hết sức kỳ lạ. Mỗi một âm thanh, thậm chí mỗi tiếng thở chàng đều nghe rõ hơn bình thường gấp hàng trăm lần, nhưng toàn thân lại đơ ra không chút cảm giác.
Một ý nghĩ lóe lên, lẽ nào mình đã chết thật rồi, bây giờ chỉ còn lại hồn phách đang nghe thấy? Nếu cứ mãi ở trạng thái này thì thật còn đáng sợ hơn cả vạn lần so với ngồi tù!
Giọng của đại lao đầu Kim Thành Khởi vang lên: “Khiêng tiểu tử này ra ngoài, gói ghém xong chôn cất nó cẩn thận. Nhớ lấy! Không được làm tổn hại đến thân thể hắn”.
Hàn Bách lại càng kinh hãi, trong bụng bỗng bật ra ý nghĩ, một ngày nào đó nhất định ta sẽ phải dày vò lũ người này, phải cho chúng sống không bằng chết! Vừa nghĩ xong chàng chợt giật mình, thứ ý nghĩ hung ác này lần đầu tiên nảy ra trong đầu chàng!
Chưa định thần, chàng đã bị khiêng ra ngoài.
Cũng không biết là đã đi qua những nơi nào, thần trí càng lúc càng mơ hồ. Luồng khí vừa ngưng khi nãy lại bắt đầu chạy loạn khắp cơ thể, tất cả hoang vu như khi trời đất mới sơ khai, vô số những ảo giác kỳ lạ bắt đầu ẩn hiện trong tâm linh Hàn Bách, những ý nghĩ điên cuồng lẫn hiền lành đan xen nhau. Ma chủng mà Xích Tôn Tín truyền vào cơ thể chàng bắt đầu sang một giai đoạn mới, dần hòa hợp với tinh khí thần của riêng chàng.
Từng lớp vải dầu bọc lấy hình hài cứng đơ lạnh ngắt. Hàn Bách được đặt vào hố, từng xẻng đất lần lượt hất xuống, chẳng mấy chốc chàng bị vùi dưới lớp đất dày
Trước mắt Hàn Bách toàn một màu đen, lại một lần nữa chàng mất đi tri giác. Đây là giai đoạn quan trọng nhất trong phép hoán linh.
Ma chủng mà Xích Tôn Tín đã gieo, đang kết hợp với nguyên thần của Hàn Bách, khi ấy không thể bị ảnh hưởng của mảy may ngoại vật bên ngoài. Lúc tối quan trọng này, cho dù chỉ là gió nhẹ cỏ lay cũng có thể làm cho chàng lâm cảnh tinh thần phân liệt, điều này chính Xích Tôn Tín cũng không lường được trước.
Nhân duyên trùng hợp, Hàn Bách vừa khéo bị vùi trong hố sâu, đã tạo ra ba cơ hội ngàn năm một thuở, giúp chàng trong môi trường tuyệt đối yên tĩnh ấy có thể liên tục hấp thụ tinh khí đất trời, sinh tử giao hòa, cũ mới trùng hợp.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Hàn Bách đột nhiên tỉnh lại, mồm mũi dùng lực hít một hơi mạnh, dường như không khí đã lọt qua. Vừa mở to mắt thấy ngay một vùng tối đen, tưởng như đã biến thành chết thật, thì một luồng chân khí cực mạnh trong cơ thể bùng ra.
Kẻ chưa hề biết gì về võ công như chàng, đột nhiên co người lại như cái lò xo. Vừa khi căng ra, cả thân người đã phóng mạnh lên phía trên, bùng một tiếng, bùn đất bắn đầy lên trời cao đến hai trượng, vung ra tứ phía.
Nếu có người vừa khéo ở hiện trường, nhất định phải chết đi vì khiếp hãi, cho rằng ác thần nghìn năm vừa thoát ngục hồi sinh. Hai mắt Hàn Bách lúc rõ lúc mờ, lúc rõ như phóng ra luồng điện chớp, lúc mờ lại âm u vô định, rất lâu sau mới trở lại bình thường. Nhưng bất kể là lúc nào, nhãn lực ấy đã khác xa khi trước. Giờ đây, đôi mắt chàng tập trung đầy trí tuệ và những ma lực kỳ lạ.
Sự liều lĩnh hy sinh của Xích Tôn Tín có cách thức hoàn toàn không giống với cách của Bàng Ban, đã lại tạo ra một kỳ tích nữa trong Ma đạo.
Nếu lúc ấy Hàn Bách có được chiếc gương soi, chắc chắn phải sợ chết ngất, bởi lẽ chàng không còn có thể nhận ra chính mình.
Dưới sự thúc đẩy của Ma chủng hợp thể, chàng từ một thanh niên gầy yếu phút chốc biến thành một tráng hán cao to khỏe mạnh. Những chỗ bùn đất chưa che hết, da thịt phát ra ánh sáng lập lòe, sức mạnh như căng đầy trong từng thớ thịt. Khuôn mặt sau khi hồi sinh cũng chỉ còn đọng lại chút ít thanh tú lương thiện của ngày trước. ấn tượng sâu đậm nhất chính là vẻ cương nghị anh hùng dám đảm nhiệm bất kỳ trọng trách nào, nét uy dũng không chịu khuất phục, tuy không thể nói là thật tuấn tú, song lại có được sức hấp dẫn đầy nam tính.
Hàn Bách đã hoàn toàn thoát thai đổi cốt, trở thành một con người khác.
Chàng nằm phủ phục trên mặt đất, những ý nghĩ kỳ lạ len lỏi vào tâm thức. Có lúc nhớ đến Tần Mộng Dao, thoáng sau đó lại bị thay thế bởi một người con gái dung mạo tuyệt vời lạ lẫm nào đó, trong đầu mang đầy những cảm xúc ấm áp vô hạn.
Hàn Bách bỗng thét lên một tiếng điên cuồng, vươn nửa người, mở to hai mắt nhìn. Xung quanh chàng nhấp nhô mộ địa, hóa ra đây lại là một bãi tha ma. Cảnh vật bên ngoài làm chàng tỉnh hơn chút ít, nhớ đến những chuyện mình gặp trước kia, hoảng hốt khi được tái thế làm người. Khi đang than vãn trên cái thế giới này không có công lý chính nghĩa, thì một ý nghĩ khác lại hiện lên, đây chẳng phải là cái thế giới cá lớn nuốt cá bé, cường quyền chính là công lý hay sao?
Hàn Bách không chút cảm thấy ý nghĩ này có gì khác biệt lớn so với trước đây, chàng khẽ dùng lực đã bật dậy đứng thẳng trên mặt đất.
Rồi chàng bắt đầu tạo ra các dấu vết nơi địa huyệt làm như thể xác mình đã bị dã thú moi lên tha mất. Mọi suy tính động tác đều tỏ ra thành thục, chẳng mấy chốc đã bố trí xong.
Hàn Bách định quay người rời đi bỗng dừng lại, nghĩ: “Tại sao ta lại biết làm những chuyện này nhỉ? A! Hiểu rồi, khi Ma chủng của Xích Tôn Tín kết hợp với mình, ngoài tinh khí thần được truyền vào trong cơ thể, ông ấy cũng chuyển một phần kinh nghiệm và trí nhớ vào trong não của mình nữa”.
Nghĩ đến đây, Hàn Bách quỳ xuống, cung kính dập đầu ba lần đa tạ đại ân đại đức của Xích Tôn Tín, tuy thân thể của lão đã chết, nhưng Hàn Bách lại hiểu rằng, những tinh hoa của con người ấy đã truyền sang, sẽ tiếp tục sống với sự tồn tại của chàng.
Bàng Ban, Bàng Ban! Ta nhất định sẽ thắng ngươi!
Hàn Bách nhảy lên, với tốc độ ngay cả bản thân cũng khó tin, nháy mắt đã biến mất trong rừng rậm.
Một cao thủ từ Đạo nhập Ma đã chào đời.
Cuộc tranh đấu với Bàng Ban cũng bắt đầu từ đó. o0o
Trăng sáng vẫn treo trên bầu trời, ánh trăng tràn ngập không gian, đường đi phía trước trong đêm trăng cũng trở nên mơ hồ huyền hoặc.
Dưới ánh trăng, một con chim ưng không ngớt lượn vòng. Loài liệp điểu bậc nhất thế gian này có thể phát hiện cả những chú thỏ nhỏ bé dưới những bụi cỏ ở độ cao hàng trăm trượng, giờ đây đang chăm chú dõi theo mười mấy bóng người đang luồn lách trong những tán cây.
Đến trước một con đường nối liền với dãy núi đá hiểm trở, đám người đó dừng lại nghỉ lấy sức.
Một thanh niên vẻ văn sinh cúi đầu xuống nhìn theo bóng con chim ưng dưới ánh trăng, thở dài một tiếng: “Chúng ta có nhanh đến thế nào đi chăng nữa cũng không bằng được loài súc sinh lông vũ này”.
Người ấy là đệ nhất mưu sĩ trẻ tuổi của Nộ Giao Bang, Trạch Vũ Thời.
Thượng Quan Ưng bên cạnh ngẩng đầu lên, vẻ mặt căng thẳng: “Thuật truy kích của Tiêu Dao Môn thật khiến người ta không thể phòng được, lấy mắt chim ưng để thay cho mũi, quả là cao minh”.
Thích Trường Chinh cũng chẳng biết làm sao, xen vào: “Đáng sợ nhất là chúng ta dù có dùng thỏ hay chim sẻ để nhử nó cũng không chịu xuống, lẽ nào ngay cả một con súc sinh chúng ta cũng không đấu lại được?”.
Thượng Quan Ưng gằn giọng: “Không cần biết nó đã được huấn luyện nghiêm khắc thế nào, súc sinh suy cho cùng vẫn là súc sinh. Chỉ cần chúng ta phân ra làm mấy nhóm đào tẩu, con súc sinh này nhiều nhất chỉ có thể theo được một nhóm trong số đó, mà nhóm này lại phân ra đơn độc tháo chạy, xem loài súc sinh này còn có thể làm gì hơn?”.
Trạch Vũ Thời trầm ngâm không nói gì, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía hắn ta. Hắn quay đầu nhìn rừng cây phía sau, dưới ánh trăng như thể những bóng ma quỷ nhảy múa, thở dài một tiếng: “Có cái gì đó hơi kỳ lạ, ác ưng này theo chúng ta từ Long Độ Đầu đến đây cũng phải hơn một canh giờ. Hành tung của chúng ta như vậy đã sớm bại lộ, với khinh công của bọn Mạc Ý Nhàn và Cô Trúc thì sao lại vẫn để chúng ta đến tận đây?”.
Mọi người đều gật đầu, điều này quả là không hợp lý. Thích Trường Chinh đang định nói nhưng lại thôi.
Trạch Vũ Thời: “Trường Chinh có lời gì định nói sao?”.
Thích Trường Chinh lắc đầu: “Tôi định nói là phải chăng chúng đang chờ viện binh, đợi sau khi bao vây chắc chắn rồi mới một đòn tiêu diệt chúng ta. Nhưng nghĩ lại, điều mà tôi nghĩ ra nhất định không thể hay bằng huynh nên thôi không dám nói nữa”.
Thượng Quan Ưng mỉm cười: “Trường Chinh đúng là con người thẳng tính thẳng nết, nhưng cũng không được hoàn toàn ỷ lại vào đầu óc của Trạch Vũ Thời. Nếu không ngươi sẽ biến thành ngốc nghếch lười biếng đấy”.
Trạch Vũ Thời hơi gật đầu: “Lời Thích Trường Chinh nói không phải là không có lý, may mà ty chức thông thuộc địa thế vùng này, từ nãy đến giờ vẫn cố tránh những nơi chúng có thể đặt cạm bẫy. Bằng như chúng vẫn có thể ép chúng ta vào thiên la địa võng, thì ta cũng đành tâm phục khẩu phục mà thôi”.
Trong cách nói của người này, dù thê lương vẫn có một chút tự tin khiến cho những người xung quanh không mất hoàn toàn hy vọng.
Thượng Quan Ưng: “Vậy chúng không nhân cơ hội sớm ra tay, rốt cuộc là vì sao?”. Trạch Vũ Thời: “Nếu thuộc hạ tính toán không sai, cách làm này của bọn chúng một mặt là để tạo áp lực tâm lý cho chúng ta cảm thấy đã đến bước đường cùng, trở nên chí nhụt khí cùn. Quan trọng hơn, chúng muốn chúng ta tháo chạy để phân tán lực lượng, cho chúng dễ bề trừ khử từng người một, mục tiêu cuối cùng của bọn chúng chỉ là một mình Bang chủ!”. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị
Thích Trường Chinh: “Nếu vậy chi bằng chúng ta cứ đi thành đoàn lớn như thế này về thẳng Nộ Giao Bang, đụng độ với chúng thì sống mái một trận, còn hơn là trốn trong cái ổ này”.
Trạch Vũ Thời nói ngay: “Không được! Chúng ta phải phân ra để đi”. Mọi người ai cũng ngạc nhiên nhìn hắn. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị o0o
Trăng vẫn vằng vặc giữa trời.
Hàn Bách sau khi rời bãi tha ma, liền chạy như bay về phía nơi rừng núi, càng chạy càng thấy nhẹ nhõm. Luồng nhiệt khí như trăm nghìn con sông từ huyệt Dũng tuyền dưới gan bàn chân kéo lên hợp với luồng lãnh khí từ Cung ni hoàn ở đỉnh đầu chảy xuống, xuyên qua các tĩnh mạch lớn nhỏ, tụ hợp về Khí hải, Đan điền. Hai luồng khí một nóng một lạnh hòa vào nhau quay vòng, lực xoáy khi đạt đến mức đỉnh điểm lại đột ngột từ Đan điền phóng ra như hàng ngàn mũi tên, lan tỏa đi khắp cơ thể.
Quá trình này vừa tuần hoàn khép kín vừa phức tạp vô cùng. Sau mỗi lần, chân khí trong cơ thể đều mạnh lên, mắt nhìn càng rõ, âm thanh truyền vào tai càng lớn hơn, cảm giác tiếp xúc giữa da thịt và không khí càng trở nên sâu sắc và kỳ diệu hơn, tất cả đã khác trước như một trời một vực.
Cái mà bây giờ Hàn Bách đang trải qua chính là những cảm giác khác lạ do sự kết hợp của Ma chủng với tinh khí bản thân, và đây cũng mới chỉ là thời điểm bắt đầu. Còn về sau sẽ như thế nào thì ngay cả Xích Tôn Tín cũng không biết, mà từ cổ chí kim cũng chưa có một ai biết cả.
Hàn Bách chỉ đi về phía có rừng núi, bởi chàng hiện tại người toàn bùn đất, quần áo tả tơi, không thể gặp ai trong tình trạng thế này.
Càng lúc Hàn Bách càng thấy chạy không hề tốn một chút sức lực nào. Trăng sáng trên trời, những cánh rừng hoang vu xung quanh như đang bay lượn, chạy lùi về phía sau, với tốc độ nhanh như ngựa phi. Những cảm giác mới lạ này làm cho Hàn Bách dường như quên hết mọi thứ. Cũng giống như lúc trời đất mới khai sinh, con người duy nhất tồn tại trên mặt đất cũng chỉ biết chạy để sống vậy.
Hàn Bách đã quên huynh muội nhà họ Hàn, quên Mã Tuấn Thanh, quên Hà Kỳ Dương, thậm chí quên luôn cả Tần Mộng Dao từng làm cho chàng hồn điên phách đảo và Xích Tôn Tín người đã biến chàng từ một tiểu tử nhút nhát gầy gò thành một cao thủ cái thế, như thể là họ chưa từng tồn tại.
Ma chủng và Hàn Bách dần dần kết hợp làm cho Hàn Bách ở vào trạng thái vong thế vong thân. Giống như trong cuộc chạy không có đích ấy, trời đất xung quanh và tinh thần của chàng đã hòa vào làm một, chỉ còn lại Hàn Bách và vũ trụ bao la, cô đơn đến vô cùng.
Sức mạnh kỳ lạ ấy như thủy triều dạt dào trong kinh mạch của chàng, mỗi lần thủy triều trào lên đều mang theo những cảm giác mới lạ.
Mặt trăng vẫn lơ lửng trên cao, bên cạnh một ngôi sao đơn độc.
Trong thời khắc Hàn Bách như sắp hòa làm một vào cõi thiên nhiên vĩnh hằng, luồng chân khí đang tuần hoàn trong cơ thể bỗng trào lên rồi biến mất. Thay vào đó là một luồng lãnh khí lạnh tựa băng chạy ngược lên khắp các kinh mạch lớn nhỏ, rồi co rút về huyệt Đan điền.
Cảm giác khó chịu ấy giống như một người tham lam hít lấy hít để không khí trong lành, đến lúc đầy phổi thì bỗng cảm thấy cái mà mình hít vào lại toàn là khí độc hôi thối, đến mức Hàn Bách phải kêu lên một tiếng thảm khốc.
Chàng rẽ ngang vào một khu rừng. Lúc xuyên rừng ra ngoài thì toàn thân chợt đau lên dữ dội, đau đến không thể đứng vững. Chàng ngã nhào về phía trước, vừa đúng chính giữa một con đường cái quan.
Mọi vật bỗng chìm xuống, lùi xa. Tâm trí gần như trở nên vô thức.
Hàn Bách muốn bò dậy nhưng toàn thân nhức nhối như có kim châm, đến đầu cũng không động đậy được.
Trong đầu Hàn Bách còn lại một chút tỉnh táo, chàng có một cảm giác, lần hôn mê này sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại được. Trước khi thi triển pháp thuật, Xích Tôn Tín đã cảnh báo chàng. Bởi Ma chủng này mạnh mẽ vô song, trước khi có thể hoàn toàn kết hợp với cơ thể chàng, sẽ có một quá trình rất khó khăn nguy hiểm, nhưng không ngờ nói đến là đến, hoàn toàn không có gì báo trước, còn khó tránh hơn cả tẩu hỏa nhập ma thường thấy ở người luyện võ.
Trong lúc cơ thể đang nóng lạnh thất thường, chợt trên đường cái quan vang lên tiếng xe ngựa. Một đoàn người ngựa bảo vệ một chiếc xe trang trí lộng lẫy từ từ đi tới.
Hàn Bách mơ hồ nghĩ thầm: “Sao lại có người đi vào đêm tối như thế này?”. Tên cưỡi ngựa dẫn đầu lớn tiếng quát, cả người và xe đều dừng cả lại. “Thằng ăn mày, tránh ra!”.
“Vụt!” một tiếng, một chiếc roi ngựa cuộn tròn từ trên không lao tới, xé gió hướng về phía lưng Hàn Bách.
Hàn Bách thần trí tỉnh táo hơn đôi chút, biết được kẻ đó ra tay nặng như vậy là muốn quẳng chàng dẹp sang một bên đường, thủ đoạn thật là tàn độc.
“Véo!” Lại một roi nữa quất mạnh lên lưng.
Bộ quần áo vốn đã rách rưới do cơ thể Hàn Bách bỗng cường tráng hơn bị roi đánh bay tơi tả.
Hàn Bách chỉ cảm thấy có cái gì đó phất nhẹ trên lưng, không những không thấy đau, ngược lại mọi đau đớn đang có trong người như đang bay đi vậy. Thực sự sau cú roi ấy, chàng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Tên đó lại ấy lên một tiếng, roi thứ hai ra lực mạnh hơn hướng về Hàn Bách.
Hàn Bách rên lên một tiếng rồi lăn đi theo chiều chiếc roi, chàng rên lên không phải vì đau mà bởi cho đến tận lúc này mới có thể rên lên được một tiếng.
Một tên khác rong ngựa đến gần, cười lớn: “Hình Lão Tam, phải chăng công phu đã giảm sút rồi, phải dùng đến hai roi mới hất nổi cái tên ăn mày chết dở ấy đi?”.
Hàn Bách lăn sang lề đường, “phịch” một tiếng đập ngay vào một hòn đá lớn bên cạnh, ngoảnh mặt lại, từ dưới nhìn lên thấy bọn người cưỡi ngựa và chiếc xe.
Hơn hai mươi tên cưỡi ngựa mắt quắc lên hung dữ, người vận toàn đồ đen, lưng thắt dải dây màu đỏ, xem ra là những võ sĩ bảo vệ cho nhà giàu nào đó. Cỗ xe ngựa kia mới thật là lộng lẫy, được kéo bởi tám con tuấn mã, khí thế hừng hực. Hình Lão Tam, kẻ đánh Hàn Bách trước đó nhảy xuống ngựa, cẩn thận đến trước mặt Hàn Bách, đôi mắt hung ác nhìn chàng chằm chằm mấy lượt. Khi nãy hắn một roi không thể quẳng Hàn Bách sang lề đường, trong lòng khởi sinh nghi ngờ, vì thế không dám khinh thường, xuống ngựa xem xét.
Cơ thể Hàn Bách vốn là xác chết cứng đờ đã bắt đầu có sự thay đổi, trở nên quằn quại, nhưng lại không liên quan gì đến hai roi của Hình Lão Tam, mà chỉ là sự đau đớn ở bên trong cơ thể.
Hình Lão Tam vẫn cho đó là kiệt tác của mình, hừm lên một tiếng, đang định bồi thêm một đá nữa vào huyệt Trung đản trước ngực, đưa tên ăn mày sớm về Tây Thiên, thì cánh cửa xe ngựa bật mở, một tiểu a hoàn bước xuống: “Hình Lão Tam! Tiểu thư có lệnh, bảo ta đưa một viên Bảo mệnh hoàn cho vị đại ca ăn mày này”.
Hình Lão Tam lùi về sau một bước, cung kính: “Hạ Sương tỷ tỷ, mời”.
A hoàn tên gọi Hạ Sương ấy đi đến trước mặt Hàn Bách, ngửi thấy mùi hôi thối bốc ra từ bùn đất trên người chàng, vội lấy tay bịt mũi. Hình Lão Tam kia cũng nhanh nhảu đi lên trước cạy miệng Hàn Bách ra, Hạ Sương đưa tay bỏ một viên thuốc màu đỏ vào miệng chàng. Một mùi thơm hoang dã đậm đặc chảy vào cổ họng Hàn Bách, thẳng xuống dạ dày, ngay cả nuốt cũng không cần.
Hạ Sương hoàn thành nhiệm vụ của mình, nhanh chóng trở lại xe ngựa. Hình Lão Tam nhảy phốc lên ngựa, quát: “Khởi hành!”.
Một giọng ngọt lịm từ trong xe vang ra: “Khoan đã!”.
Tên khi nãy chê cười công phu của Hình Lão Tam suy giảm ngạc nhiên: “Tiểu thư!”.
Cô gái được gọi là tiểu thư nói: “Kỳ Lão Đại, lời ta nói ông không nghe thấy sao. Ông xem anh ta có chút phản ứng nào không?”.
Tuy là dưới ánh trăng, nhưng Hàn Bách lại vừa khéo nằm trong bóng tối của cây, hơn nữa lại cách chỗ xe ngựa chừng ba trượng, nhãn lực của vị tiểu thư này thật không phải vừa.
Hơn hai chục đôi mắt của bọn người đó nhìn về phía Hàn Bách, chỉ thấy mặt của Hàn Bách toát ra toàn mồ hôi lạnh to như hạt đậu, hoàn toàn không giống với phản ứng phải có khi phục loại thuốc này. Kỳ Lão Đại ra hiệu bằng mắt cho Hạ Sương.
A hoàn đó gật gật đầu, nói nhỏ vào trong xe: “Tiểu thư, chỉ là một tên ăn mày thôi mà! Tiểu thư cũng đã làm hết bổn phận rồi, chủ nhân đang ở phía trước chờ tiểu thư. Nếu chúng ta đến chậm, chủ nhân trách tội thì chúng nô tỳ thật không thể gánh vác nổi”.
Tiểu thư nọ thở dài một tiếng: “Người này thân thể cường tráng, tướng mạo khôi ngô, hẳn không phải hạng tầm thường, ta sao có thể nhẫn tâm thấy anh ta uổng một đời ở đây!”.
Nhãn lực nàng quả là cao minh, nhưng về phần bệnh trạng của Hàn Bách thì lại phán đoán nhầm.
Hóa ra sau khi Bảo mệnh hoàn vào cổ họng, lập tức tạo thành một luồng khí nóng phát tán toàn thân, luồng chân khí hỗn loạn khi nãy bỗng tụ lại như một kỳ tích, từ lạnh chuyển sang nóng, ép ra những hạt mồ hôi khiến cho vị tiểu thư kia hiểu lầm bệnh tình của Hàn Bách đã trở nên nguy cấp.
Những lời của vị tiểu thư nọ truyền vào tai Hàn Bách không sót từ nào. Chốc lát chàng thấy cảm kích, nhưng cửa sổ xe ngựa vẫn buông rèm, không thể thấy được khuôn mặt của vị tiểu thư tốt bụng kia.
Một ý nghĩ bỗng hiện lên trong đầu chàng, chi bằng kiếm kế dụ nàng ta ra đây. Ý nghĩ này hết sức tự nhiên, đến ngay cả Hàn Bách cũng không thấy khác biệt nhiều so với vẻ sợ sệt nhút nhát trước kia của mình, không biết có phải vì sau khi kết hợp với ma chủng mà con người chàng trở nên lanh lợi nhanh nhẩu hơn không.
Hàn Bách đột nhiên làm động tác giả bộ, người run lên cầm cập. “À!”.
Rèm cửa xe được vén lên, tựa như có cơn gió nhẹ thổi lên vậy. Một bàn tay thon nhỏ trắng muốt, nhẹ nhàng đưa ra, ba vệt sáng lóe lên nhằm thẳng vào ba đại huyệt trên ngực Hàn Bách phóng tới.
Nhãn lực Hàn Bách đã trở nên sắc bén khác thường, vừa nhìn đã thấy được thế phóng tới của mấy cây kim dài, tính ra được lực đạo và điểm rơi của chúng. Đây là cách châm kim nhằm đả thông kinh huyệt tắc nghẽn trước ngực Hàn Bách làm cho khí huyết toàn thân lưu thông để cứu mạng chàng, chỉ có ý tốt chứ không có ý xấu, song từ đó có thể thấy được y đạo võ thuật của vị nữ chủ nhân có bàn tay xinh đẹp này thật cao minh, vượt hơn cả trình độ của những cao thủ thông thường.
“Phập!”.
Ba cây kim bạc đồng thời đâm vào da thịt.
Quả nhiên Hàn Bách cảm thấy trước ngực nhẹ hẳn đi, khí mạch bắt đầu lưu thông. Trong bụng đang than kế hoạch của mình chưa được thi triển thì đột nhiên thấy thất kinh, bởi chân khí tích tụ ở đan điền, bỗng nhiên như những con ngựa hoang không được điều khiển chạy qua ba đại huyệt vừa thông suốt, xông thẳng lên đầu.
“Á!”.
Chàng không nhịn được kêu lên thảm thiết. Ba luồng khí nóng ấy tụ lại ở Nhâm mạch, dồn lại như dòng thác bị nghẽn, trở nên mạnh mẽ không thể kháng lại, chạy ngược lên Tâm mạch.
“Bùng!”.
Trong đầu Hàn Bách như có tiếng sét nổ.
Hóa ra đây chính là thời điểm tinh khí Ma chủng kết hợp với tinh khí trong cơ thể chàng. Khi mới truyền vào, trước tiên phải để cho tinh khí của Ma chủng chạy khắp kinh mạch toàn thân, tác dụng của ba cây kim ấy vừa đúng giúp hoàn thành quá trình này. Ma chủng từ giai đoạn chết giả ban đầu bước vào giai đoạn chết thật. Từ đây, tinh khí của Ma chủng hoàn toàn thâm nhập vào cơ thể của Hàn Bách, còn về phần làm thế nào để biến tinh khí thần của Xích Tôn Tín thành của chính chàng thì phải xem cơ thể, cơ duyên và trí tuệ của chàng ra sao.
Cửa xe ngựa mở ra, một bóng trắng thoáng hiện đến trước mặt Hàn Bách, đám người cưỡi ngựa cung kính: “Tiểu thư!”.
Người được gọi là tiểu thư ấy không dám tin vào mắt mình: “Không thể nào, người này sao lại chết được?” Cho đến lúc này giọng nữ nhân đó vẫn bình lặng như nước, giống như thế gian này không còn sự biến đổi nào có thể làm sống dậy vẻ day dứt trong lòng nàng.
Kỳ Lão Đại bước lên trước một bước, cung kính: “Tên ăn mày này thân mang trọng bệnh, chết chỉ là chuyện sớm muộn thôi”.
Tiểu thư: “Nhưng cũng bởi y thuật của ta chưa được tinh thông, do cách phóng kim gây nên, hãy chôn cất anh ta đi!”.
Kỳ Lão Đại ngẩn ra: “Tiểu thư! Chủ nhân... Người...”. Tiểu thư chau mày quả quyết: “Hãy chôn cất anh ta!”.
Kỳ Lão Đại không dám kháng lại: “Vậy mời tiểu thư khởi hành đi trước gặp chủ nhân, thuộc hạ sẽ sai người chôn cất hắn tử tế”.
Tiểu thư lắc đầu: “Không được! Ta phải tận mắt trông thấy anh ta được an nghỉ, cho trọn chút tâm ý của ta”.
Kỳ Lão Đại không còn cách nào, dùng tay ra hiệu, lập tức có người đi lại khiêng Hàn Bách lên đi vào trong rừng.
Từng câu từng lời của bọn chúng, Hàn Bách đều nghe thấy hết. Tuy mắt không thể mở được, tay không thể động đậy, giống như là bị trôi dạt vào hư không, nhưng thần trí lại linh mẫn sự tinh thông đến mức nghe được cả từng tiếng rơi của lá.
Chàng cảm thấy cô gái có tấm lòng từ bi như Bồ Tát bên cạnh thật sự bi thương về “cái chết” của chàng, cũng phần nào đoán được nguyên do của sự bi thương ấy.
Vị tiểu thư này hẳn là con của một gia đình quyền thế hiển hách. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến nàng có vẻ chán ngán sự đời đến vậy?
Phải chăng là chuyện liên quan đến tư tình nhi nữ? Bởi trong những hoàn cảnh thông thường, sự phiền não của nữ nhân trẻ tuổi phần nhiền đều từ tình cảm nam nữ mà ra.
Hàn Bách bị đặt lên bùn đất ẩm ướt. ánh trăng chiếu xuống, gió nhẹ thoảng qua, tiếng côn trùng kêu, tiếng lá cây xào xạc. Chàng nhắm nghiền mắt, dùng cảm quan của siêu nhân để lẳng lặng hưởng thụ thời khắc tĩnh tại trước khi về đất.
Tiếng cành cây bị chặt gãy, tiếng đất đá tuôn xuống. Mùi hương trên người tiểu thư kia truyền đến mũi, không hề lẫn với không khí trong lành của tự nhiên đất trời. Nàng vẫn luôn ở bên cạnh Hàn Bách, chàng cảm thấy trong lòng ấm áp vô cùng, đến nỗi không muốn nghĩ đến gì khác nữa.
Rất nhanh, Hàn Bách đã bị cuốn lại, trong bụng không khỏi cười lên đau khổ. Một đêm hai lần bị đem chôn, điều này nói ra có thể không ai dám tin.
Bỗng nhiên, Hàn Bách nhớ đến Ngũ tiểu thư Ninh Chỉ nhà họ Hàn.
Thân thể chàng được đưa xuống hố, một tấm vải mềm được phủ lên mặt, hương thơm vẫn thoảng tới.
Khi chàng chợt nghĩ đến tấm áo choàng mà tiểu thư này khoác thì từng đợt đất đã lấp đè lên mặt. Cũng giống như lần trước, Hàn Bách không hề có cảm giác ngột ngạt, luồng chân khí trong cơ thể cứ thế lưu thông, đưa chàng bước vào trạng thái thở thai.
Giọng của tiểu thư nhẹ nhàng mềm mại truyền từ trên mặt đất xuống: “Chết chỉ là tỉnh hồi của một cơn ác mộng, ngươi hãy yên tâm mà ra đi!”.
Giọng của Kỳ Lão Đại lại vang lên: “Tiểu thư! Hãy khởi hành thôi!”. Tiểu thư lặng lẽ thở dài. Kỳ Lão Đại không dám lên tiếng nữa.
“Ù ù ù...”.
Những âm thanh lạ từ trên mặt đất truyền xuống. “Chủ nhân phúc an!”.
Hàn Bách giật mình, thính giác chàng đã trở thành nhạy bén vô song, tại sao lại không hề nghe thấy tiếng vị chủ nhân này đến? Người này xem ra không phải là tầm thường, võ công ít nhất cũng phải sánh ngang Xích Tôn Tín.
Chủ nhân đến nơi, bọn Kỳ Lão Đại phải quỳ xuống để nghênh tiếp, làm như người ấy giống như hoàng đế vậy.
Vị tiểu thư ấy có phải quỳ xuống nghênh tiếp hay không?
Nghĩ đến đây, trong lòng Hàn Bách có đôi chút bồn chồn. ở nơi sâu thẳm trong tim, Chàng đã hình tượng tiểu thư đó thành một nữ thần tôn quý không thể với tới, chỉ có thể sinh lòng cảm mến mà thôi.
Giọng Tiểu thư từ tốn vang lên: “Sư tôn!”.
Hàn Bách ngạc nhiên, vị chủ nhân kỳ bí kia lại là sư phụ của nàng.
Một giọng nói trầm hùng vang lên: “Các ngươi lui ra ngoài rừng chờ ta”.
Trong lòng Hàn Bách chợt nảy ra một cảm giác hết sức kỳ lạ. Kỳ lạ bởi chàng không hề biết người được gọi là chủ nhân này, nhưng giọng nói lại nghe rất quen, thậm chí còn gây chút lo sợ.
Tiếng bước chân rộn lên, đám người hầu nhanh chóng rút lui.
Hàn Bách chỉ nghe thấy hơi thở nhẹ của vị tiểu thư, nhưng lại không hề phát hiện chút động tĩnh gì của người chủ nhân kia, hệt như người đó không tồn tại vậy, song chàng biết ông ta vẫn còn ở đó.
Giọng Chủ nhân có chút bực dọc: “Băng Vân! Ta đã bảo cô rồi, không được gọi ta là sư tôn!”.
Hàn Bách trong lòng nghĩ thầm: “Băng Vân! Băng Vân! Ta sẽ nhớ mãi cái tên này!”. Băng Vân nhẹ nhàng: “Một ngày là thầy, suốt đời là tôn”.
Chủ nhân quát nhỏ: “Cô vẫn không quên được Phong Hành Liệt?”. Hàn Bách chợt thấy choáng trong đầu.
Chàng đã biết người đó là ai.
Người đang đứng trên mặt đất, chính là Ma Sư Bàng Ban uy chấn thiên hạ. Những cảm giác quen thuộc và sợ hãi của mình đối với người này chính là đến từ tinh khí thần mà Xích Tôn Tín đã truyền vào cơ thể chàng qua Ma Chủng.
Băng Vân và Phong Hành Liệt rốt cuộc có quan hệ như thế nào?
Thương tích của Phong Hành Liệt dường như do chính tay Bàng Ban gây nên. Giữa ba người này không hỏi cũng biết đang có cuộc tình tay ba dị thường. Hàn Bách, bởi hấp thụ được tinh hoa của Xích Tôn Tín nên kinh lịch đã vô cùng nhạy bén dồi dào, chốc lát đã đoán biết được chút ít quan hệ giữa ba người trên.
Tình yêu giữa sư tôn và đệ tử vốn chưa bao giờ được chấp nhận trong võ lâm, nhưng những quy tắc thông thường này sao có thể ràng buộc được Bàng Ban, con người đã được mệnh danh Ma Sư, thân phận sánh ngang thần thánh!
Người con gái được gọi là Băng Vân trước sau chỉ nhất mực im lặng.
Hàn Bách nghĩ, đây chẳng phải là mặc nhiên thừa nhận mối quan hệ với Phong Hành Liệt sao? Bàng Ban lẽ nào lại có thể bỏ qua cho nàng?
Không ngờ thiên hạ đệ nhất cao thủ, Ma Sư Bàng Ban không những không nổi giận, ngược lại còn hạ giọng: “Tình cảm là thứ khó nói nhất. Tình yêu không đau khổ thì sao làm cho con tim người ta dao động? Vì thế con người cho dù có vì tình mà bị dày vò đau khổ muôn phần, nhưng vẫn cảm thấy vui vẻ hạnh phúc. Đêm qua, trước khi trăng lên, sao mọc đầy trời, vũ trụ tuy là vô biên không bến bờ, nhưng cũng không thể rộng bằng biển tình nhân ngãi. Ngươi tưởng ta không hiểu được cái lẽ đó hay sao?” Dừng một lúc lão đột nhiên nhỏ giọng: “Tự thử tinh thần phi tạc dạ, vi thùy phong lộ lập trung tiêu!”.
Giọng lão ta ta trầm lắng mà rõ ràng, tình cảm chân thành sâu sắc, thật khiến cho người ta cảm động. Ngôn phong nho nhã, ý tứ dạt dào, Hàn Bách tuy đã coi con người này là kẻ tử đối đầu vẫn không kiềm được cảm giác bị lôi cuốn.
Băng Vân đột nhiên cất giọng lạnh lùng: “Ông đã giết chết huynh ấy?”. Bàng Ban có vẻ ngạc nhiên: “Băng Vân, sao người lại hỏi như vậy?”.
Giọng Băng Vân vẫn lạnh lùng đến mức tim Hàn Bách phải thắt lại: “Ông nếu như không giết huynh ấy, sao lại không có chút đố kị nào?”. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị
Hàn Bách không khỏi thầm khen người con gái này lại tinh tường đến vậy, có thể suy ra điểm này từ trong những phản ứng nho nhỏ của Bàng Ban.
Nhưng chàng biết Phong Hành Liệt thực ra vẫn còn sống. Bàng Ban nếu đã ghen tuông đến mức phải đích thân ra tay, vì sao lại không giết chết người này?
Chàng thật muốn biết với trí tuệ bậc nhất của Ma Vương, Bàng Ban sẽ ứng phó như thế nào trước câu chất vấn của Băng Vân.
Bàng Ban lạnh giọng: “Yên tâm đi! Hắn vẫn chưa chết, ta có thể cảm thấy được điều đó”. Trong cách nói tỏ rõ sự tự tin sắt đá.
Hàn Bách trong lòng đầy ngạc nhiên.
Phong Hành Liệt còn sống hay đã chết, hắn sao lại có thể dựa vào cảm giác mà biết được? Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Phía trên mặt đất, thời gian dường như ngừng trôi.
Hàn Bách tập trung hết sức lắng nghe câu chuyện của hai người mà quên đi tình trạng của chính mình. L
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
47 chương
34 chương
46 chương
117 chương
5 chương
105 chương
26 chương