Phúc vũ phiên vân
Chương 110 : Tiên đạo chi luyến
Tân phòng mỗi lúc một nóng lên như giữa hạ.
Hai thân thể trần trụi không ngừng quấn lấy nhau trong cơn dục vọng nguyên thủy nhất của con người. Hàn Bách cuồng nhiệt đam mê, Chiêu Hà cũng đã hoàn toàn không còn vẻ khiếp sợ e thẹn thường ngày, nồng nàn dâng hiến đến từng khoảnh khắc cho lang quân. Không biết đã là lần thứ bao nhiêu, cả người Hàn Bách rung lên từng hồi, đoạn chùng xuống ngả trên tấm thân trắng nõn như ngọc của nàng.
Tâm trí chàng trở nên thư thái minh tĩnh đến không ngờ.
Sau mỗi một lần lên đến cao trào, công phu tạo chỉ trong người Hàn Bách lại tiến thêm một bước. Người khác muốn võ công tăng lên, nhất thiết phải thiền tu khổ hạnh, cách tu luyện của Hàn Bách giờ đây lại là nam hoan nữ ái, âm dương giao hòa. Mỗi lần ái ân, chân khí trong người chàng không ngừng chảy sang Chiêu Hà rồi lại từ cơ thể nàng tuần hoàn ngược lại, khiến cả thể chất và tâm linh Hàn Bách đạt đến cảnh giới mãn ý chưa từng có từ trước tới nay, một cảm giác sáng suốt không lời nào tả nổi.
Chàng thật không biết phải tạ ơn Lãng Phiên Vân đến bao nhiêu lần!
Sau này Nhu Nhu, Chiêu Hà, thậm chí cả Tả Thi đều trở thành đối tượng luyện công, thật may mắn hơn cả mười kiếp làm Hoàng thượng! Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Chiêu Hà mê man ghì chặt Hàn Bách, run giọng: “Bách lang, Chiêu Hà chưa bao giờ được hạnh phúc như vậy, như thể ôm trọn cả đất trời trong lòng, Bách lang là trời, Chiêu Hà là đất!”.
Hàn Bách chống tay ngồi dậy, đôi mắt tham lam nhìn khắp tấm thân thắng nuột của nàng, mỉm cười tà ý: “Đó mới chỉ là bắt đầu, ta còn phải tiếp tục hầu hạ nàng mà!”.
Chiêu Hà kinh hãi co người: “Chuyên sứ đại nhân tha cho Chiêu Hà! Thiếp mệt đến đứt hơi rồi, không thể nhận thêm ân điển của đại nhân nữa, chi bằng để thiếp gọi Nhu Nhu, hoặc Thi tỉ đến bồi tiếp chàng!”.
Hàn Bách giật mình ngạc nhiên: “Nàng cũng biết chuyện Thi tỉ...?”.
Chiêu Hà liếc Hàn Bách vẻ rất mực phong tình: “Người thông minh cũng nhận thấy tình ý của Thi tỉ với chàng, thiếp vẫn còn sáng mắt mà!”.
Hàn Bách trong lòng nóng ran tâm đắc, không ngờ được một ái thê vừa nồng nàn vừa “nhân từ” như vậy, bèn mỉm cười hỏi: “Nàng không thấy ta làm như vậy sẽ có lỗi với Lãng đại hiệp sao?”.
Chiêu Hà lắc đầu: “Sao lại thế được? Lần đầu tiên gặp họ thiếp đã cảm thấy hai người nhiều nhất cũng chỉ là huynh muội mà thôi. Lãng đại hiệp với Thi tỉ chẳng khác nào huynh trưởng, thâm tâm Thi tỉ cũng coi Lãng đại hiệp như đại ca của mình, chỉ lúc đầu tiên là có lẫn lộn một chút!”
Hàn Bách gật gù nghĩ thầm, trực giác nữ giới về phương diện này nhất định không sai, hơn nữa lại được Chiêu Hà vẽ đường như vậy, nhất định ngày mai phải thử xem vận may của ta với Thi tỉ ấy lớn đến mức nào!
Trong lúc đắc ý, chàng ngửa mặt cười lớn rồi không kìm nổi cúi xuống, hôn như mưa lên bộ ngực đầy đặn như hai búp sen trắng của Chiêu Hà, miệng hầm hừ: “Nàng còn có sức xuống giường, cứ việc đi mời họ đến thay thế nàng”.
Chiêu Hà đã lại mê đi trong cơn khoái lạc dâng trào, chỉ còn biết nhắm mắt rên lên khe khẽ.
Nguyên thần Ma chủng trong người Hàn Bách lại một lần nữa tràn ngập khắp các kinh mạch, tâm trí bất giác bay đến bên Tần Mộng Dao không biết giờ đây đang ở phương nào. Nếu được cùng nàng trao thân hợp thể, để Đạo tiên của nàng tiếp xúc với Ma chủng của chàng, hẳn phải là chuyện tuyệt diệu nhất trên đời! o0o
Trăng cuối tháng nhạt vàng mờ ảo.
Tần Mộng Dao đã đến bên bờ Phiên Dương Hồ.
Vốn dĩ nàng có thể tới bến sông này từ rất sớm, nhưng ngay sau giờ Ngọ nàng phát hiện ra mình đang bị một cao thủ bám theo. Để cắt đuôi kẻ đó, Tần Mộng Dao đã thi triển đủ mọi biện pháp cao minh, song mãi đến nửa đêm nàng mới đánh lạc hướng được hắn, tới bến sông này chuẩn bị vượt hồ đến Song Tu Phủ.
Quanh bến đậu kín gần hai chục ngư thuyền lớn nhỏ, nhưng nhìn cảnh đèn tắt thuyền không, Tần Mộng Dao biết ngư dân đều đã say giấc, trong lòng không khỏi có chút hoang mang.
Nàng có thể đánh thức một ai đó, trả công hậu hĩnh cho người ấy chở nàng đi, nhưng như vậy sẽ mất đi thời gian quý báu, trong khi kẻ bám đuôi có thể đuổi kịp bất cứ lúc nào.
Huệ tâm sáng suốt của Tần Mộng Dao đã ngầm cảm thấy, kẻ bám theo nàng chính là Tây Tạng đệ nhất cao thủ Hồng Nhật pháp vương. Nếu đã biết nàng hỏa tốc đến Phiên Dương Hồ là để cứu viện Song Tu Phủ, Lý Xích Mi sao lại không trăm phương nghìn kế tìm cách ngăn chặn nàng? Chỉ cần làm nàng chậm chân một vài canh giờ, Song Tu Phủ một khi đã bị tận diệt, nàng đến được đó cũng chỉ là vô ích, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng khi bị hàng chục tuyệt đại cao thủ vây công.
Lý Xích Mi và Hồng Nhật Pháp vương cao minh đến mức nào, chắc chắn chỉ cần nghe Tuyệt Thiên Diệt Địa kể lại là có thể đoán biết nàng đã bị nội thương không nhẹ.
Vì thế tình thế hiện nay quả thực là vô cùng bất lợi với nàng.
Cơn gió đêm mát lạnh thoảng qua. Một đốm lửa đèn chợt hiện ra lay động trên mặt hồ.
Tần Mộng Dao vận công vào hai mắt, chỉ thấy một chiếc thuyền buồm nhỏ hẹp đang rẽ nước lướt tới với tốc độ khó thể tin nổi. Người nào đó trên thuyền nhất định phải là đại hành gia về thủy đạo, thậm chí còn phải có công lực kinh người.
Ý nghĩ chỉ mới thành hình trong đầu nàng, chiếc thuyền buồm nhanh như sao xẹt đã lướt đến trước mặt. Tần Mộng Dao vận khí lao vút lên trời như một con chim nhỏ, lướt ngang trên mặt nước đáp xuống mũi thuyền.
Chiếc thuyền vẫn vững vàng không một mảy may lay động.
Một hán tử tướng mạo thô hào, khí độ ung dung thoát tục đang nhàn hạ ngồi ở đuôi thuyền, một tay điều khiển cánh buồm, tay kia cầm vò rượu uống ừng ực, vẻ điềm nhiên như không hề nhìn thấy Tần Mộng Dao.
Đạo tâm tĩnh như chỉ thủy của Tần Mộng Dao đột nhiên rung lên, lẳng lặng đưa mắt nhìn đối phương, ung dung ngồi xuống mũi thuyền.
Người này rốt cuộc là ai? Vì sao có thể khiến tâm cảnh tĩnh lặng của nàng nảy sinh cảm ứng mãnh liệt như vậy?
Hán tử thô hào nâng vò uống cạn, quẳng chiếc vỏ không xuống mặt hồ, lấy ống tay áo chùi rượu bên mép, đoạn mới định nhãn quan sát Tần Mộng Dao mặt ngọc mày ngài.
Ánh mắt hai người gặp nhau, đôi mắt hán tử như say như tỉnh, tinh quang thấu suốt thế gian thoáng hiện rồi mất, khóe miệng nở một nụ cười hầu như không thể nhận thấy trong ánh trăng nhạt cuối tuần.
Công phu hàm dưỡng siêu phàm nhập thánh của Tần Mộng Dao không ngờ lại rung lên mãnh liệt, một cảm giác rất đỗi kỳ lạ lan tỏa khắp thân thể nàng.
Chiếc thuyền đã rời xa bờ, rẽ sóng nhằm không gian mịt mùng giữa hồ lướt tới. Cả mặt hồ là một màu đen thẫm, chỉ con thuyền nhỏ là bao phủ trong ánh sáng của ngọn đèn treo trên đỉnh cột buồm.
Đó cũng là tâm cảnh của Tần Mộng Dao lúc này!
Đôi mắt hán tử thô hào quan sát khắp cơ thể gợi cảm của nàng, dường như không bỏ qua một thước tấc nào, song lại không hề mang lại cho nàng cảm giác khó chịu của kẻ mê sắc.
Mắt ánh lên vẻ tâm đắc, cuối cùng người đó cũng nở một nụ cười: “Cô nương đến từ đâu đi đâu?” Giọng nói mang một vẻ an dịu khó tả, khiến người nghe dễ chịu đến tận tâm khảm.
Ngoài ân sư Ngôn Tĩnh Am, Bàng Ban và tên vô lại Hàn Bách ấy ra, nàng chưa bao giờ cảm thấy muốn nói chuyện với người nào như thế. Ngay từ lúc ngồi xuống mũi thuyền, tự đáy lòng nàng đã biết mình thực sự muốn hưởng thụ cảm giác ở cùng người này.
Tần Mộng Dao khẽ khàng: “Ngài đến đâu, tôi sẽ đi đến đó!”.
Kẻ phàm tục ắt sẽ cho rằng Tần Mộng Dao đã gặp tiếng sét ái tình; còn nếu ngồi kia là Hàn Bách, hẳn đã vui sướng đến mức nhảy ùm xuống hồ rồi! Nhưng hán tử đó lại sảng khoái cười vang: “Cô nương thiên sinh lệ chất, thật là hiếm có trên đời, để ta kính cô một chum!” Đoạn đưa tay lấy ra một vò rượu khác, nâng niu đưa ra trước mặt nhìn một lúc rồi mới quăng cho Tần Mộng Dao phía đầu thuyền.
Tần Mộng Dao đỡ lấy vò rượu, chau mày có chút nũng nịu: “Lãng Phiên Vân à, Mộng Dao không biết uống rượu, cũng chưa từng uống đến nửa giọt rượu, ngài muốn ép Mộng Dao phá giới ư?”.
Nghe Tần Mộng Dao gọi đúng tên mình, Lãng Phiên Vân không chút lạ lùng, chỉ mỉm cười nói: “Rượu này tên gọi Thanh Khê Lưu Tuyền, do con gái của Tửu thần Tả Bá Nhan tự tay ủ ra. Cô nương uống một ngụm rồi, sẽ tuyệt đối không còn hứng thú với những loại phàm tửu khác, như thế uống cũng là cai, chẳng phải chuyện tốt của thiên hạ sao?”
Tần Mộng Dao cầm vò rượu, chau mày duyên dáng: “Nếu Mộng Dao uống xong sinh nghiện, chẳng lẽ suốt ngày phải đi xin ngài cho rượu? Như thế chẳng phải càng không ổn sao?”.
Lãng Phiên Vân cười ha ha: “Đây là vò cuối cùng của ta, những vò khác e rằng đều bị kẻ trộm uống hết rồi, vì thế cô nương không cai cũng không được!”
Tần Mộng Dao mỉm cười, đưa ánh mắt tâm đắc liếc nhìn thiên hạ đệ nhất tửu quỷ, cạy nắp vò giơ lên cao, ngửa cổ hé miệng nhỏ xinh đón luồng mỹ tửu như đạo bạch quang từ miệng vò đổ xuống.
Đoạn tay nàng như tùy tiện đẩy ngang, vò rượu như được một bàn tay vô hình cầm sang chậm rãi đặt nhẹ vào bàn tay Lãng Phiên Vân.
Lãng Phiên Vân lắc nhẹ vò, than thở: “Mỗi người nửa vò không hơn không kém, thôi đành vậy!” Nói rồi nâng tay một hơi uống cạn.
Mùi thơm dìu dịu tràn ngập khắp con thuyền.
Ngọc dung thoát tục của Tần Mộng Dao ửng hai núm hồng, khẽ nói: “Đúng là thiên tiên chi tửu, Mộng Dao mà thành nữ tửu đồ, sau này sẽ tìm ngài tính sổ đó!”.
Lãng Phiên Vân lắc đầu mỉm cười: “Ta chỉ định mời cô nương uống đúng một ngụm, chẳng ngờ cô làm một hơi cả nửa vò! Cam tâm tình nguyện như thế, sau này sao có thể trách ta?”.
Ngoài gã ngốc Hàn Bách ấy ra, Tần Mộng Dao chưa bao giờ cảm thấy cao hứng đến thế trước mặt một nam nhân, bất giác bật cười khúc khích: “Mời khách hảo tửu, lẽ nào lại so đo như vậy?”.
Lãng Phiên Vân ngẩng mặt cười lớn, chợt đưa ánh mắt quét qua bờ hồ phía bên tay phải, bình thản: “Có người to gan dám đuổi theo Mộng Dao sao?”
Tần Mộng Dao khẽ giật mình, từ nãy tới giờ nàng đã phân tâm bởi cuộc tri ngộ đầy thú vị với Thiên hạ đệ nhất kiếm mà quên đi tình thế hiểm nghèo trước mắt. Mãi đến khi Lãng Phiên Vân hỏi, cảm giác bị theo dõi mới trở lại với nàng. Trong lòng không khỏi bội phục, nàng gật đầu: “Là Hồng Nhật Pháp vương!”
Lãng Phiên Vân nói nhẹ tênh: “Là Tây Tạng đệ nhất cao thủ Hồng Nhật Pháp vương?”.
Tần Mộng Dao khẽ nói: “Phải!”, đoạn mệt mỏi tựa vào mũi thuyền, bàn tay thon mảnh vén mấy sợi tóc bị gió thổi xòa trên mặt, tư thế tuyệt vời mỹ tú khiến ai nhìn cũng không thể rời mắt đi.
Hai mắt Lãng PhiênVân cũng chợt sáng lên, than thở: “Mộng Dao tuyệt đối không được uống rượu trước mặt Hàn Bách, bằng không tiểu tử ấy nhất định sẽ không nhịn được mà sinh ra vô lễ mất!”.
Tần Mộng Dao khẽ rùng mình, hai má chợt thêm mấy phần ửng đỏ, khẽ hỏi: “Tên vô lại ấy giờ đang ở đâu?”.
Lãng Phiên Vân cười to: “Vô lại?” rồi bình thản tiếp: “Cậu ta vốn đang đồng hành cùng ta lên Kinh. Sau khi xong chuyện Song Tu Phủ, Mộng Dao theo ta đi gặp cậu ta chứ?”.
Đôi mắt xinh đẹp của Tần Mộng Dao thoáng tinh quang, nhìn Lãng Phiên Vân bình tĩnh: “Vì sao Lãng Phiên Vân muốn tôi đi gặp hắn?”.
Lãng Phiên Vân nheo mắt: “Mộng Dao không thích gặp lại cậu ta sao?”.
Tần Mộng Dao khép mi nhìn xuống, nhẹ than: “Lãng Phiên Vân đã có lời, Mộng Dao phải từ chối thế nào đây!”.
Lãng Phiên Vân vẫn hỏi dồn vẻ bá đạo: “Mộng Dao vì sao lảng tránh câu hỏi của ta?”.
Tần Mộng Dao ngẩng lên, bình thản nhìn thẳng vào ánh mắt thấu suốt thế tình của Lãng Phiên Vân, chậm rãi: “Đúng thế, Mộng Dao thích gặp lại Hàn Bách, nhưng sao Lãng Phiên Vân lại quan tâm đến chuyện đó vậy?”.
Lãng Phiên Vân mỉm cười: “Sau này nếu Mộng Dao đạt đến chí đạo, tự sẽ hiểu ra dụng ý trong đó! Lại đây, đến ngồi cạnh ta, để ta nhìn kỹ hảo đồ đệ của Ngôn Tĩnh Am nào!”.
Nếu là nam nữ thế tục, câu nói ấy của Lãng Phiên Vân hẳn sẽ được hiểu như một lời tán tỉnh, nhưng với hai tuyệt đỉnh cao thủ ấy, không thể mang phàm ý mà xét đoán ngôn từ.
Tần Mộng Dao ngoan ngoãn đến ngồi bên cạnh Lãng Phiên Vân. Thân thuyền nhỏ hẹp khiến cho vai hai người không thể không chạm vào nhau. Ngoài Hàn Bách ra, Lãng Phiên Vân là nam nhân đầu tiên được nàng để cho như vậy!
Lãng Phiên Vân tự nhiên cầm lấy cả hai bàn tay xinh xắn của nàng. Tần Mộng Dao vẫn an nhiên tự tại, không hề lộ vẻ hoảng sợ hay bối rối.
Lãng Phiên Vân chăm chú quan sát lòng bàn tay ngọc, mãi một lúc sau mới nhẹ buông ra, ngửa mặt lên vẻ trầm ngâm suy nghĩ.
Tần Mộng Dao cũng cúi đầu im lặng, tuy nàng biết mục đích hành động của Lãng Phiên Vân, nhưng nghĩ đến chàng dù sao cũng là nam nhân đầu tiên ngoài Hàn Bách được phép đụng chạm vào thân thể mình, trong lòng không khỏi dậy lên một cảm giác là lạ.
Tuy nhiên điều đó không liên quan gì đến chuyện nam nữ thường tình, mà thậm chí còn sâu sắc hơn nữa. Ngay từ lúc mới đáp xuống mũi thuyền, tâm linh nàng đã nảy sinh một cảm ứng kỳ diệu với tuyệt đại cao thủ hiếm có này, cũng giống như mối quan hệ cực kỳ vi diệu giữa nàng, Ngôn Tĩnh Am và Bàng Ban vậy.
Nhưng nàng tuyệt đối không để Bàng Ban chạm vào người mình!
Lãng Phiên Vân nghiêng đầu nhìn về phía Tần Mộng Dao, khẽ hỏi: “Cô nương vừa động thủ với địch nhân?”.
Tần Mộng Dao quay sang, nói với Lãng Phiên Vân ở một khoảng cách rất gần: “Là Thanh Tạng Tứ mật Tôn giả, sau khi giao chiến cả bốn người họ đã quay về, chỉ còn Hồng Nhật Pháp vương hiện đang đuổi theo”.
Mắt Lãng Phiên Vân ánh lên vẻ quan hoài: “Chỉ cần Mộng Dao nói một câu, ta sẽ lập tức đuổi Hồng Nhật Pháp vương trở về Tây Tạng!”
Tần Mộng Dao từ từ ngả người gối đầu lên bờ vai vững chãi như sơn của Lãng Phiên Vân, nhỏ nhẹ: “Đáng tiếc Mộng Dao không thể làm như vậy, chuyện này nhất định phải do hai bên đích thân giải quyết, nếu không cuộc tranh giành Trung Tạng mấy trăm năm qua sẽ vĩnh viễn không thể dừng lại”.
Lãng Phiên Vân không hề bất ngờ bởi cử chỉ thân thiết của Tần Mộng Dao, trìu mến: “Nếu Mộng Dao động thủ, e rằng thương lại thêm thương, có khi vĩnh viễn cũng không thể bình phục! Còn nếu thương thế chỉ như bây giờ, ta đảm bảo chữa khỏi cho cô nương trước trận chiến Lan Giang”.
Tần Mộng Dao dựa cả người lên vai Lãng Phiên Vân, bỗng có cảm giác yếu đuối chưa từng có, khẽ nói: “Chấm dứt cuộc đối đầu Trung Tạng là trách nhiệm duy nhất sư phụ giao cho Mộng Dao. Bất luận có hậu quả gì, Mộng Dao cũng cam nguyện chấp nhận!”.
Lãng Phiên Vân ha ha cười lớn: “Tiếc là không còn rượu, bằng không ta nhất định sẽ chia cho cô nương nửa vò”. Đoạn vòng tay khẽ ôm lấy nàng rồi vỗ nhẹn vào bờ vai thon của Mộng Dao, dịu dàng: “Hảo nữ tử, phía trước có người đang đợi chúng ta đó!”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Tần Mộng Dao quyến luyến rời vai Lãng Phiên Vân, ngồi thẳng lên nhìn chàng sâu sắc: “Ngoài sư phụ ra, Mộng Dao chưa từng muốn làm nũng với ai như đối với ngài...”.
Lãng Phiên Vân bật cười sảng khoái, cầm áo tơi khoác lên người, đội nón trúc lên, tức thời trở thành một ngư dân chính hiệu, đoạn quay lại nheo mắt nhìn nàng: “Vậy đừng kêu Lãng Phiên Vân nữa, hãy gọi ta bằng Lãng đại ca mới phải!”.
Nét mặt Tần Mộng Dao lộ vẻ nhu mì hiếm thấy, thốt lên một tiếng ngọt lịm: “Lãng đại ca!” Cuối cùng nàng cũng đã hiểu vì sao, ngay đến Bàng Ban khắc bạc vô tình cũng phải nảy sinh mến mộ đối với vị tuyệt thế kiếm thủ này.
Phong thái ấy bắt nguồn từ khí chất hùng anh siêu thoát, đến cả Đạo tâm vô song của nàng cũng tự nhiên phải mê muội điên đảo.
Đó không còn là tình cảm nam nữ trong trần thế, mà là sự tri kỉ kết giao trên con đường đi tìm Tiên đạo, một thứ cảm giác sâu sắc siêu nhiên ngoài vạn vật. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Lãng Phiên Vân biết, và nàng cũng hiểu!
Trên mặt hồ chợt xuất hiện mười mấy đốm sáng, tạo thành hình quạt dần bao vây lấy hai người.
Hồng Nhật Pháp vương phải chăng cũng ở trong đó?
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
18 chương
8 chương
424 chương
571 chương
23 chương
25 chương