Edit: Pinkie Đồ đạc của Phúc Viên Viên hơn phân nửa đều muốn vứt đi, cho nên chuyển rất nhanh, hơn một giờ đã biến căn phòng thành trống không. Cô khóa cửa đi theo Lạc Thiên Kỳ rời đi. “Đợi lát nữa nhờ lái xe đi với chúng ta.” Lạc Thiên Kỳ suy nghĩ thỏa đáng, nói một tiếng.  “Không có vấn đề.” Sau bỏ nhiều đồ đi, thì đồ đạc của Phúc Viên Viên cũng chỉ chất đầy trong một chiếc xe nhỏ mà thôi, ba chiếc xe tải khác đi rời đi trước rồi.  Phúc Viên Viên đi theo Lạc Thiên Kỳ lên xe, xe vừa khởi động thì điện thoại của Phúc Viên Viên vang lên. “Alo!” Nhìn dãy số chưa lưu, nàng nhấn nút nhận. “Xin chào, Phúc tiểu thư sao?” Ở đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Trần tiên sinh ở lầu trên.  “Anh Trần?”  “Xin chào, Phúc tiểu thư, tôi vừa mới có chuyện phải ra ngoài, lúc đi ngang qua phòng cô thì thấy cửa sắt phòng cô chưa có khóa.” “A? Thật vậy sao?” Phúc Viên Viên suy nghĩ một chút. Không xong, có khả năng là cô đã quên khóa không? Cô chỉ nhớ là lúc đi thì cô có đóng cửa lại, bên trong cửa sắt hình như là không khóa thật, ngẩng đầu lên quan sát một chút, thấy xe vừa mới lái ra khỏi ngõ một chút thôi, vội vàng đưa tay vỗ tài xế Tiểu Vương, ý bảo anh ấy tạm thời dừng xe lại. “Thật sự, tôi không thể khóa cửa được, cô có muốn quay lại khóa cửa không?” Giọng nói của Trần tiên sinh có chút lo lắng. Phúc Viên Viên nghe xong, cảm thấy đối phương thực sự là người tốt, “Tôi mới ra tới đầu hẻm mà thôi, sẽ lập tức trở lại khóa cửa.” Cúp điện thoại, cô quay qua nói với Lạc Thiên Kỳ, “Vừa rồi tôi quên khóa cửa sắt bên trong, tôi trở lại khóa cửa một chút, sẽ quay lại ngay.” “Để em đi cho.” Lạc Thiên Kỳ nhíu mày, nói. Cô vừa mở cửa vừa xua tay, “Không cần, cửa của nhà tôi lúc khóa hơi phức tạp, rất gần thôi, chờ tôi một chút.” Mở cửa xe, cô nhanh chóng chạy về phía nhà trọ. Chạy nhanh suốt một đoạn đường nên cô thở hổn hển, Trần tiên sinh đang ở trước cửa chờ cô. “Xin chào, xin lỗi, đã làm phiền anh! Cảm ơn anh nhé!” Đứng trước cửa, Phúc Viên Viên cúi đầu lấy chìa khóa trong túi xách, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy đúng là cửa sắt nhà mình chưa được khóa cẩn thận, còn lộ một khe hở nhỏ. “Không sao, vậy cô cứ khóa cửa đi!” Trần tiên sinh gật đầu, xoay người đi lên lầu. Phúc Viên Viên mở cửa, rút chìa khóa để khóa cánh cửa thứ hai thì nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau lưng. Cô cứ tưởng là Trần tiên sinh muốn đi xuống lầu, đang định mở miệng chào thì cơn đau nhói ở sau gáy truyền tới. Chìa khóa trên tay rớt xuống, trước mắt cô tối sầm, người ngất lịm đi, không còn hay biết gì. Lái xe Tiểu Vương và Lạc Thiên Kỳ đợi trong xe một lúc lâu mà chưa thấy Phúc Viên Viên trở lại, Lạc Thiên Kỳ không yên lòng, “Tôi trở lại xem thử một chút.” Xuống xe, anh đi về phía chung cư. Hai bên lối vào chung cư của Phúc Viên Viên đều có đường đi, một con đường nối ra đường lớn, còn hướng kia thì nối với một con hẻm khác. Lạc Thiên Kỳ vừa mới đi tới gần nhà trọ thì vừa lúc có một chiếc xe chạy ra, cậu lơ đãng nhìn qua cửa sổ xe thì thấy người lái xe là vị Trần tiên sinh kia. Cậu cũng không để ý nhiều, tiếp tục đi về phía chung cư và lên lầu. Còn chưa tới cửa phòng cô thì cửa chính vốn là phải đóng chặt thì lại đang mở, chìa khóa bị rơi trên mặt đất, một linh cảm xấu xuất hiện, cậu vội vã chạy lên. “Không xong rồi!” Chạy ào vào trong phòng, nhìn quanh một lượt lại không thấy Phúc Viên Viên đâu cả, cộng với chiếc chìa khóa bị rơi xuống đất, nhưng mà cậu vẫn không chết tâm, tiếp tục tìm kiếm xung quanh, cuối cùng tìm được một cây gậy gỗ dính máu ở trong góc cầu thang. Lòng cậu chùng xuống, ngoại trừ vết máu, trên cây gậy gỗ đó còn có vài cọng tóc. Lạc Thiên Kỳ không do dự nữa, lập tức lao xuống lầu, đồng thời lấy điện thoại gọi cho Lạc Thiên Hữu, nhanh chóng thông báo cho anh, Phúc Viên Viên rất có thể là đã xảy ra chuyện! * “Lạc tiên sinh, tất cả mọi thứ đã được sắp xếp xong.” Lạc Thiên Hữu ngồi trên ghế, sắc mặt anh có chút xanh xao, đôi mắt đầy lo lắng, bất an nắm chặt hai tay, chậm rãi quay đầu. Lôi Dục, người phụ trách an ninh của Lôi Thi mặc tây trang màu đen, đeo tai nghe, hai tay bắt chéo phía trước, với thái độ kính cẩn và nghiêm túc. Đã hơn mười giờ kể từ khi Phúc Viên Viên mất tích, lúc Lạc Thiên Hữu nhận được điện thoại của Lạc Thiên Kỳ thì hai anh em nhanh chóng đến đồn cảnh sát báo án. Nhưng cảnh sát lại không tiếp nhận, nói là Phúc Viên Viên mất tích chưa được hai mươi bốn tiếng đồng hồ thì không thể báo án, làm cho Lạc Thiên Hữu tức giận đến mức thiếu chút nữa đã đánh nhau với cảnh sát. Không nhận được hỗ trợ từ phía cảnh sát, anh cũng không yêu cầu nhiều, lập tức thông báo cho nhân viên an ninh của Lôi Thi qua đây. Lôi Thị là một công ty bảo an nổi tiếng, có nhiều tay chân nên có thể giải quyết vấn đề. Kể từ khi Phúc Viên Viên mất tích, Lạc Thiên Hữu đã nghi ngờ là có liên quan đến vụ án giết người trước đó. Anh đứng dậy, cùng với Lôi Dục đi về phía màn hình camera theo dõi. Lôi Dục cầm điều khiển từ xa, nhấn một cái, trên màn hình hiển thị hình ảnh dưới lầu chung cư của Phúc Viên Viên. Lúc đầu, chỉ có vài nhân viên dọn nhà xuất hiện, sau đó thì có Lạc Thiên Kỳ và Phúc Viên Viên tới, cuối cùng Lôi Dục bấm tạm dừng chiếu camera. Lôi Dục đột nhiên nói: “Bắt đầu từ lúc này!” Hình ảnh trên video lại tiếp tục chạy. Sau khi Phúc Viên Viên ngồi trên xe một lúc, ước chừng khoảng một phút thì camera lại ghi được hình ảnh cô xuất hiện. Sau đó khoảng năm phút thì camera không có gì, nhưng sau đó vài giây thì xuất hiện một người đàn ông ăn mặc nhã nhặn. Lôi Dục nhấn nút dừng màn hình. “Người này họ Trần, năm phút sau khi Phúc tiểu thư rời đi, thì anh ta xuất hiện. Lúc rời khỏi chung cư, anh ta mang theo một cái túi vải màu xanh. Theo như phân tích của chúng tôi, bên trong có thể là người.” Lôi Dục gật đầu với kỹ sư máy tính ở bên cạnh, hình ảnh bắt đầu phóng to, rồi phóng to hơn, có thể nhìn thấy được bên trong cái túi xanh kia có vết bẩn, “Theo như lời của cậu Lạc Thiên Kỳ nói thì có thể Phúc tiểu thư bị thương ở đầu, sau đó bị anh ta mang đi nên những vết ố trên túi vải đó là vết máu.” Đoạn phim tiếp tục chiếu, thì thấy vị họ Trần kia mở thùng sau xe, đặt túi vải vào trong đó rồi lái xe rời đi. Lúc rời đi, vừa đúng lúc Lạc Thiên Kỳ đi tới. “Vậy thì sau khi phân tích các tình huống, vị họ Trần này rất có thể là người đã bắt cóc Phúc tiểu thư.” Lôi Dục gật đầu. Các thuộc hạ của anh ta nhanh chóng đưa tư liệu trên bàn cho Lạc Thiên Hữu. “Hai tháng trước, nhà trọ của Phúc tiểu thư xảy ra án mạng, đến bây giờ, cảnh sát còn chưa bắt được hung thủ. Phúc tiểu thư may mắn tránh được một kiếp. Thế nhưng, theo như các vụ án giết người thông thường, kẻ giết người cực kỳ máu lạnh. Anh ta đã mưu tính trước bằng cách phá hỏng cửa. Hung thủ này cực kỳ thông minh.” Đó phải là người có bệnh. Đêm phát sinh án mạng đó thì camera lại bị hư, cuối cùng cảnh sát cũng đã sửa xong nhưng chỉ có thể xác định là chuyện xảy ra đêm đó không có người đột nhập từ bên ngoài. Lôi Dục vừa mở tư liệu vừa giải thích, “Sau khi nhận được ủy thác của Lạc tiên sinh, Lôi Thị đã điều tra về việc ra vào thường ngày ở chung cư, cũng như các hộ gia đình sống trong chung cư, kể cả vị họ Trần này. Tuy rằng không có căn cứ đầy đủ để chứng minh hắn ta là hung thủ, nhưng hắn ta chắc chắc chắn là kẻ đã bắt cóc Phúc tiểu thư. Đây là tư liệu cá nhân của hắn. Trong tài liệu thể hiện, vị họ Trần này khi còn bé có mắc bệnh về thần kinh, tâm trạng rất dễ không khống chế được, táo bạo, thậm chí có khuynh hướng rối loạn nhân cách chống đối xã hội (1). Sau khi trị liệu, mới dần dần trở nên ổn định hơn. Hơn hai năm trước, vị họ Trần này đã dừng tất cả các loại thuốc mà bác sĩ tâm thần đã chỉ định.” (1) Rối loạn nhân cách chống đối xã hội (tiếng Anh: Antisocial personality disorder-ASPD) là một trạng thái không bình thường của nhân cách biểu hiện chủ yếu bằng sự khó hoặc không thích ứng thường xuyên với các quy tắc đạo đức xã hội và pháp luật. Đây là một dạng trong nhóm bệnh rối loạn nhân cách. (nguồn: wikipedia) Lạc Thiên Hữu càng xem càng kinh hãi, như thế là có một quả bom không hẹn giờ đã mang Tiểu Viên đi. Nghĩ đến việc hắn ta rất có thể là hung thủ tàn nhẫn đã giết những hàng xóm của Tiểu Viên thì anh không dám nghĩ, trong thời gian này, Tiểu Viên có thể xảy ra chuyện gì nữa! “Có cách nào tra được hắn ta đã đi nơi nào không? Chỉ cần có thể cứu Tiểu Viên, bất kì điều kiện nào mà công ty cậu đưa ra đều không thành vấn đề.” Lạc Thiên Hữu không muốn nhiều lời, anh chỉ muốn mau chóng cứu Tiểu Viên trở về! Lôi Dục hài lòng cười, chỉ ngón tay về phía một điểm phóng to trên màn hình, “Theo như hệ thống định vị APP của Lạc tiên sinh cung cấp, chúng tôi đã định vị được vị trí cuối cùng hiển thị là gần khu vực núi XX. Sau đó tín hiệu bị mất. Hiện tại, tôi đã phái nhân viên triển khai tìm kiếm với quy mô lớn ở trên núi đó, tin chắc rằng rất nhanh sẽ có tin tức của Phúc tiểu thư.” “Tôi cũng muốn đi đến đó.” Anh không thể ngây ngốc ngồi đợi ở chỗ này, anh muốn nhìn thấy Tiểu Viên bình an thì mới có thể yên tâm. Vẻ mặt của Lôi Dục có chút khó xử, “Lạc tiên sinh, tôi đề nghị anh đợi ở chỗ này vẫn tương đối an toàn hơn.” Anh ta thực sự không muốn để cho ông chủ lớn này bị tổn thương hoặc kích thích. Nói chung, bị một người có tâm lý biến thái bắt đi, không biết sẽ có kết quả gì, nếu như vạn nhất… việc này sẽ làm kích động tới khách hàng của mình. “Tôi biết cậu lo lắng cái gì, cô ấy không có việc gì, để tôi cùng đi tới vùng núi kia.” Lạc Thiên Hữu lạnh lùng liếc mắt, thái độ kiên quyết. Nếu khách hàng đã yêu cầu, anh ta cũng chỉ có thể tôn trọng mà thôi, “Được, mời đi theo tôi.” * Phúc Viên Viên hoảng sợ ngồi trên ghế, miệng bị dán băng dính, hai tay, hai chân cũng bị băng dính buộc chặt vào ghế, hai mắt đỏ hoe, chớp mắt một cái thì nước mắt rơi xuống thành hàng. Cô không biết mình đang ở đâu, khi cô tỉnh dậy, thì người đã bị cột vào ghế, sau ót nóng bừng bừng vì đau nhức. Hình như cô ở trong một nhà gỗ bỏ hoang nào đó, nhà gỗ rất cũ, cái gì cũng không có, chỉ có… “Đừng khóc, tôi sẽ đưa cô cùng lên đường, đừng sợ.” Dưới ánh sáng yếu ớt, một chiếc TV nhỏ đang phát các chương trình tivi. Màn hình tivi hơi mờ và âm thanh cũng không liên tục. Vị Trần tiên sinh nhã nhặn hay xấu hổ kia đang ngồi cạnh bệ cửa sổ, trên tay cầm một con dao nhỏ dài, vẩy nước lên đá mài và liên tục mài dao. “Con dao này lần trước dùng xong, tôi đã quên rửa, nên hơi cùn. Tôi sợ một lát nữa sẽ làm cô quá đau đớn, cho nên mài cho bén một chút.” Trần tiên sinh quay đầu, ôn nhu nói với cô. Phúc Viên Viên sợ hãi đến mức nước mắt, nước mũi chảy ròng ròng, thút tha thút thít kêu rên, liều mình giãy giụa. Đến lúc này, nếu như cô vẫn còn không hiểu thì quá ngu ngốc rồi! Trần tiên sinh này chính là hung thủ biến thái giết người kia! “Cô sợ?” Gã bỏ dao xuống, đi đến trước mặt cô, nghi ngờ hỏi. Phúc Viên Viên liều mình lắc đầu, nhìn thấy gã ta đi tới thì trong lòng còn sợ hơn. Bây giờ trong lòng cô chỉ cầu một điều, có người nhanh chóng tìm được cô, mau chóng đến đây cứu cô! “Cô không cần phải sợ.” Trần tiên sinh nghiêng đầu, vẻ mặt như thể tại sao cô lại như vậy, sau đó, ngay tức khắc, vẻ mặt trở nên dữ tợn. “Tại sao cô lại sợ? Cô bé kia cũng sợ, các người đều không giúp cô bé, các người có tư cách gì mà sợ?” Hắn ta không không chế được, cầm lấy bả vai của cô lắc qua lắc lại, ra sức lắc, sau đó gào thét bên tai cô. Phúc Viên Viên hoàn toàn không hiểu hắn ta đang nói cái gì, cũng không có cách chống trả, chỉ có thể mặc cho hắn ta giày vỏ. Sau khi rống xong, Trần tiên sinh giống như nghĩ tới chuyện gì, lại ngồi chồm hổm dưới đất, cơ thể co rụt lại. “Đừng, đừng mắng… Mẹ ơi! Con sai rồi! Không! Không! Không!” Hắn ta đau khổ lăn lộn trên mặt đất, lúc thì khóc, sau đó lại cười, rồi điên cuồng lắc cô. Phúc Viên Viên thật sự sợ hãi, cô chưa bao giờ nghĩ tới người điên còn đáng sợ hơn so với quỷ. Quỷ còn nghe hiểu được tiếng người, còn người điên này căn bản không thể kiểm soát được. Gả Trần tiên sinh kia cứ mất không chế mãi như vậy một lúc lâu, sau đó mới từ từ từ trên mặt đất bò dậy, gãi tóc, trông có vẻ như xấu hổ. Nói, “Cô không cần phải sợ, tôi không có biện pháp tự không chế chính tôi, cô đi mau đi!” Lần này, hắn ta giống như người bình thường, đưa tay xé băng dán trên miệng cô, sau đó cố gắng xé băng dính trên tay và chân của cô ra. “Trần, Trần tiên sinh?” Giọng nói Phúc Viên Viên run run, không nói nên lời. “Tôi không có biện pháp tự không chế bản thân lâu, cô mau chạy đi!” Kéo bung băng keo ra, Trần tiên sinh hay xấu hổ lại xoay người nhặt con dao mới vừa đặt ở trên bệ cửa sổ đi tới, sắc mặt sau đó lại thay đổi, đầy đau khổ. “A–” Con dao chém về phía cô, lúc xẹt qua cổ cô, tay hắn ta xoay lại, đâm vào lưng ghế, đúng lúc cắt trúng băng dính đang quấn ở cổ tay cô, thiếu chút nữa đâm trúng tay cô. Vẻ mặt của Trần tiên sinh trở nên ôn nhu, hắn ta dùng sức rút con dao đám cắm ở lưng ghế ra, xoay con dao sắc nhọn, cắt băng dính quanh tay cho cô. “Cô chạy mau nhé!” Hình như anh ta đang khống chế cái gì đó, cả khuôn mặt trở nên vặn vẹo, trên trán đầy mồ hôi. Phúc Viên Viên bị bộ dáng lúc thì bình thường lúc thì điên cuồng làm cho sợ hãi đến mức run rẩy, băng dính trên tay đã bị cắt đứt, ngay lúc băng dính ở chân được cắt– “Cô muốn đi đâu!” Sắc mặt Trần tiên sinh lại thay đổi, quỷ dị cười hỏi. Không để ý chân phải còn quấn băng dính, Phúc Viên Viên hét lên một tiếng, kéo ghế xông ra ngoài. Trần tiên sinh cũng đuổi theo, may thay trên mặt đất có viên đá, hắn ta không để ý đạp trúng nên ngã nhào xuống đất. Phúc Viên Viên thừa cơ hội này, sống chết chạy ra ngoài, xung quanh đều là đường núi đầy cây cỏ. Cô theo trực giác chạy xuống núi, chân còn lại còn kéo cái ghế trên mặt đất, phát ra tiếng động. Kéo cái ghế làm chân cô đau đớn đến mức gương mặt cô trắng bệch, nhìn phía sau vẫn chưa có người đuổi theo kịp, nên ngồi chồm hổm xuống tháo băng dính ra. Nhưng trong lòng lo sợ cuống cuồng, tay run đến mức không thể xé băng dính. Có tiếng bước chân từ xa, làm cho cô sợ đến mức toàn thân run lên, cố sức xé, xé ra, cuối cùng băng dính đã được tháo hoàn toàn, không quan tâm đến giày bị rớt, cố gắng chạy. “Đừng chạy! Đừng chạy!” Tiếng bước chân càng lúc càng gần..