Giữa tháng 11, Hình Bác Ân vì Khâu Sam tổ chức một tiếc chúc mừng nhỏ. Địa điểm tại phòng thí nghiệm 6, thành viên tham dự gồm hai người là Hình Bác Ân và Khâu Sam, phương thức ăn mừng là Hình Bác Ân ăn thịt uống rượu, Khâu Sam ngồi không vỗ tay. Hai người ngồi bên cạnh bàn thí nghiệm, có chút tản mạn mà trò chuyện. Hình Bác Ân uống một hớp rượu, nói: "Tôi quan sát vài người bán lây nhiễm đang trong thời kì dưỡng bệnh này vẫn chưa thể xì hơi, chờ đến khi bọn họ có thể ăn cơm, không biết phải chờ bao lâu." Khâu Sam cầm lấy bình rượu đỏ, rót cho Hình Bác Ân nửa ly. Hôm nay, Khâu Sam lần đầu tiên xì hơi kể từ sau khi bị lây nhiễm, nên tiệc mừng này chính là vì bước đột phá này mà tổ chức. "Em rất muốn nếm thử món ăn ở căn tin, muốn xem nó khó ăn đến cỡ nào." Hình Bác Ân lắc đầu: "Em sẽ không thất vọng đâu, hiện giờ món tôi muốn ăn nhất chính là món trứng kho năm đồng nằm ở tầng chót trong siêu thị, ăn nó còn ngon hơn." Lời vừa ra khỏi miệng, Hình Bác Ân bỗng nhiên nhớ tới món trứng cút mà bọn họ từng nếm trên đường trước khi đến Trung Từ. Món đó cũng rất ngon. Suy nghĩ lập tức bay xa. Trung Từ an toàn ổn định, ở tầng hầm bốn càng là cái gì cần cũng có, chính phủ thoả mãn hết thảy yêu cầu của nhân viên nghiên cứu vô điều kiện. Cuộc sống qua ngày của nàng, là ước mơ của vô số người bên ngoài, đối mặt hiện thực, áp lực công việc to lớn mà nàng phải chịu đựng có vẻ nhỏ bé không hề đáng kể. Cuộc sống như vậy có thể xem như là thảnh thơi an nhàn, theo lý thuyết nàng không nên bất mãn, hẳn là nênbiết ơn, không hề câu oán hận, ngọn nến thành tro mới khô nước mắt. Nhưng nàng lại trốn không thoát bản tính tham lam của nhân loại. Nàng muốn cùng Khâu Sam tự do hành tẩu trên thế giới này, chẳng sợ chung quanh tràn ngập xác sống, tính mệnh khó bảo đảm, mỗi ngày đều lo lắng trốn chui trốn nhũi. Có đôi khi nàng thậm chí còn ảo tưởng chính mình cùng Khâu Sam màn trời chiếu đất tứ chi giao triền một chỗ, dù sao đám xác sống cũng nhìn không hiểu các nàng đang làm cái gì. Nàng luôn lo lắng một cuộc sống như giam cầm sẽ khiến Khâu Sam càng khát vọng tự do, nhưng lại không nghĩ tới còn chưa đợi đến khi Khâu Sam đề ra yêu cầu, chính nàng lại bắt đầu cuồng nhiệt trông chờ sự tự do. Có lẽ là xã hội hỗn loạn đã kích phát nội tâm phản loạn của nàng, Hình Bác Ân cảm giác chính mình như biến thành một động vật hoang dại tràn đầy kiêu ngạo. Khâu Sam thấy nàng mơ màng, liền nắm lấy tay nàng. Động tác này trong ý thức tràn ngập "Không ước thúc, tự do, phóng túng, là chính mình" của Hình Bác Ân, tương đương với "Đến đây đi! Lên đi! Em muốn chị!". Hình Bác Ân vội vàng cúi đầu uống rượu, mượn này thanh tỉnh đầu óc, kéo bản thân quay lại xã hội văn minh, lại quên men cồn chính là lấy cớ tốt nhất cho " Không ước thúc, tự do, phóng túng, là chính mình". Mọi người bị tình - dục thúc giục lại nói lệch thành bị hơi men chi phối, rượu là vô tội. Hai má Hình Bác Ân hơi ửng hồng, ánh mắt mơ màng như mê như say, nhưng động tác lột đồ lại nhanh nhẹn thật sự. Đối với loại phương thức ăn mừng này Khâu Sam cực kì hài lòng, phối hợp mà nằm xuống. Tiếng thở dốc dồn dập, phập phồng, như trèo đèo lội suối. Hình Bác Ân từ từ nhắm hai mắt, tưởng tượng các nàng đang trốn chạy trên đường giữa tháng 7 oi bức, mặt trời treo trên cao, gió thổi lá cây xào xạc, con đường nhựa nóng đến mức như muốn hun nàng chảy thành nước, quần áo Khâu Sam bị không khí cắn nát, thân thể tái nhợt lại chất chứa lực lượng, ánh mắt kiên nghị chỉ nhìn chăm chú một mình nàng. Không có gì che đậy, không có sự xấu hổ, trở về với bản năng, dùng phương thức nguyên thuỷ nhất đến thăm dò, đến thỏa mãn. Hình Bác Ân quả thực như vỡ đê hoàn toàn đầu nhập vào trong quá trình thân mật này, cả người ướt đẫm, khoái cảm sóng sau cao hơn sóng trước, gào đến cổ họng khàn đặc cũng không hề hay biết. Khâu Sam không ngừng mà cho, không ngừng mà cho, mãi đến khi Hình Bác Ân không còn chút sức lực nào hưởng thụ niềm vui thích nữa. "Hô..." Ý thức Hình Bác Ân vẫn đang trong trạng thái hỗn độn, há miệng thở dốc, giống như cá sắp chết đuối. Dần dần, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê trong đầu nàng đột nhiên toát ra một ý tưởng: Chỉ sợ là mình có đam mê kỳ quái. Cuối tháng 11, Hình Bác Ân lại vì Khâu Sam tổ chức một tiệc mừng nhỏ. Địa điểm giống như trên, thành viên tham dự giống như trên, phương thức ăn mừng là Hình Bác Ân ăn thịt, Khâu Sam ăn rau. Có vết xe đổ lần trước, lúc này đây, để không bị mất khống chế, Hình Bác Ân không mang rượu tới. Nếu Khâu Sam có thể ăn, Hình Bác Ân cũng giữ lời, lập tức mang đồ ăn ở căn tin đến chia sẻ với Khâu Sam. Sau khi tâm nguyện được thoả mãn, Khâu Sam bình luận: "Tuy rằng nấu chung với nhau, nhưng thật thần kỳ, vị của từng loại nguyên liệu hoàn toàn không hề dung hợp, đều giữ nguyên được hương vị ban đầu, lợi hại." Khâu Sam giơ lên ngón cái. Bởi vì chức năng bài tiết của Khâu Sam còn đang khôi phục, nên mỗi lần Hình Bác Ân chỉ cho cô ăn một ít thức ăn. Này dẫn đến phải qua vài ngày Khâu Sam mới có cảm giác cần giải quyết nhu cầu. Khâu Sam có thể xì hơi tại phòng thí nghiệm, nhưng không thể bài tiết tại đây, Hình Bác Ân liền nghĩ đến biện pháp —— dẫn Khâu Sam về ký túc xá của mình để giải quyết. Toàn bộ tầng hầm bốn đều biết quan hệ của Hình Bác Ân và Khâu Sam, bất quá Hình Bác Ân cũng tương đối khắc chế biểu hiện bên ngoài, mà Phan Thận cũng không có ý kiến gì, những người khác lại càng không phải không biết điều mà nói nhảm. Vì thế cứ vài ngày, Hình Bác Ân lại mang Khâu Sam đến ký túc xá, đóng cửa lại vượt qua nửa tiếng đồng hồ trong thế giới riêng của hai người. Bọn họ làm cái gì bên trong vậy? Này trong mắt mọi người tự nhiên là không cần nói cũng biết. Mỗi khi bắt gặp đôi tình lữ này tay trong tay hướng về ký túc xá, trên khuôn mặt những người này liền xuất hiện những nụ cười sâu xa... Ai cũng tự cho rằng mình biết trong ký túc xá đang tiến hành hoạt động gì, kỳ thật, ai cũng đều không biết. Hình Bác Ân ghi chép lại chất bài tiết của Khâu Sam một cách chi tiết, đè nút xả, bồn cầu nháy mắt sạch sẽ. Kinh lịch qua vài lần, Khâu Sam cũng liền thản nhiên, có thể dùng cái nhìn khoa học đối mặt với cảnh người yêu nghiêm túc và chăm chú nhìn vào chất bài tiết của mình. Hôm nay công việc bài tiết hoàn thành, Hình Bác Ân đóng bản ghi chép lại, thấy Khâu Sam đang đi quanh đánh giá căn phòng này. Hình Bác Ân cười nói: "Nhìn cái gì, tôi lại không ở đây." Hình Bác Ân chỉ ở đây một thời gian ngắn trước khi Khâu Sam đến Trung Từ, sau này đại đa số thời gian Hình Bác Ân đều ở cùng Khâu Sam trong phòng thí nghiệm. Bất quá nếu một người đã từng ở nơi nào đó một thời gian, hẳn sẽ để lại chút dấu vết. Hôm nay Khâu Sam đột nhiên cảm thấy hứng thú với phòng của Hình Bác Ân. Cô hẳn là không có cơ hội nhìn thấy nơi ở của Hình Bác Ân ở Tây Tiên, đường xá xa xôi, cho dù an toàn, viện nghiên cứu cũng sẽ không thả người. Cô chỉ có thể theo chút dấu vết mà phỏng đoán cuộc sống của Hình Bác Ân trước khi bệnh dịch bùng nổ. Nghe xong lời Khâu Sam, Hình Bác Ân nói: "Lúc vừa đến tôi còn khu ký túc xá trên mặt đất một thời gian nữa. Để tôi xin phép, rồi ngày mai dẫn em đi xem." "Dạ." Khâu Sam nhìn quanh phòng, chuẩn bị cùng Hình Bác Ân quay về phòng thí nghiệm. "Em nói xem..." Hình Bác Ân đi tới cửa, lại quay đầu, "Nếu thế giới mới chưa bao giờ tồn tại, bệnh dịch xác hoá cũng không tồn tại, thế giới này vẫn giống như trước vậy, mọi người sống một cuộc sống bình thường và yên ả —— nếu tôi với em gặp nhau trong trường hợp đó, tôi sẽ thích em, em sẽ thích tôi sao?" Khâu Sam nghĩ nghĩ rồi nói: "Hẳn là có." Hình Bác Ân cười cười, đưa tay nắm lấy tay Khâu Sam, mở cửa, cùng nhau bước ra ngoài. Tác giả có lời muốn nói: Ân Ân của chúng ta có chút ái tử thi (necrophilia).