Bảy ngày sau, lúc Trương Tri Thối vào phòng bệnh thì Độ Trân Bảo đang ôm ipad nghe chương trình tâm lý học. Lên đại học cô đã chọn ngành tâm lý học. Trương Tri Thối chỉ vào Độ Trân Bảo đang mang tai nghe vùi đầu trên sopha tập trung cao độ, hỏi Địch Manh: "Sao còn chưa mổ?" Địch Manh: "Tình trạng hiện tại của cơ thể không thích hợp mổ, cần điều dưỡng một thời gian." Trương Tri Thối hồ nghi mà nhìn Địch Manh: "Chị gạt tôi hả?" Địch Manh buông tay: "Cơ thể nhóc đó thế nào chả lẽ nhà mi không rõ? Viên đạn kia chỉ cần lệch qua trái thêm 2mm là nhóc đó sẽ chết ngay tại chỗ rồi. Một tuần trước vừa mổ, nhà mi thấy giờ nhóc đó đủ sức để trải qua một ca phẫu thuật mắt tinh vi phức tạp hở?" Trương Tri Thối lúng ta lúng túng không nói, lúc cô mang Độ Trân Bảo về quả thật tình trạng Độ Trân Bảo rất hung hiểm. Trên trực thăng, Độ Trân Bảo không chịu đựng được đến khi phẫu thuật cấp cứu kết thúc đã rơi vào hôn mê, một khắc kia cô quả thật sợ người này không thể cứu lại được. Bác sĩ cấp cứu nắm trong tay ống chích, dự định vào thời điểm Độ Trân Bảo gần kề tử vong sẽ tiêm virus vào người, kéo dài tính mệnh Độ Trân Bảo. Quyết định này không khác gì chơi trò mạo hiểm. Trong trạng thái tỉnh táo Độ Trân Bảo chắc chắn có thể chịu đựng qua được sự đau đớn của lây nhiễm, nhưng lúc này Độ Trân Bảo đã hôn mê, tỷ lệ Độ Trân Bảo sẽ biến thành một xác sống đần độn cũng không hề nhỏ. Người trong tổ chức rất chướng mắt loại xác sống ngốc nghếch này, lại càng sẽ không tiêu tiền tốn của đi nghiên cứu làm thế nào giúp một xác sống khôi phục ý thức. Đến lúc đó, cô chỉ có thể ném Độ Trân Bảo xuống một mình chịu đựng cảm giác nhói lòng vì thất tình. Cô thích chính là một Độ Trân Bảo thông minh tàn nhẫn đầy tâm cơ, nếu Độ Trân Bảo không còn thông minh, kia so với bụi đất có gì khác nhau. Thật may mắn, Độ Trân Bảo đủ kiên cường, còn sống. Trương Tri Thối hỏi: "Lúc nào mổ?" Địch Manh đáp: "Một tháng sau." Trương Tri Thối gật đầu: "Ngày mai tôi đi làm nhiệm vụ, ba ngày sau về." "Đi đâu?" "Đến Vũ Lâm bắt vài con vật ấy mà." Địch Manh cười to một cách khoa trương: "Lấy loại nhiệm vụ này trừng phạt em, xem ra người rảnh rỗi trong tổ chức chúng ta cũng hơi nhiều. Chúc em cùng mãng xà yêu nhau gần nhau, cùng côn trùng thân như một nhà." "Cảm tạ." Vẻ mặt Trương Tri Thối đầy miễn cưỡng xin thứ cho kẻ bất tài, sau đó chỉ chỉ Độ Trân Bảo đang ngồi bất động cả buổi hỏi, "Tai nghe của chị cách âm hiệu quả tốt dữ vậy hả?" Độ Trân Bảo tháo tai nghe xuống nói: "Rất kém cỏi." Trương Tri Thối cười hì hì đến trước mặt cô hỏi: "Em thích hoa gì, tôi hái cho em." Độ Trân Bảo sờ cằm hỏi: "Có hoa ăn thịt người không?" "Hoa đại vương rất xấu, còn thúi nữa." Nghĩ đến Độ Trân Bảo nhìn không thấy, Trương Tri Thối còn nói, "Sờ cũng không sướng, lại còn chả ăn người." Độ Trân Bảo nói: "Vậy hái cho tôi bông hoa không có mùi hương." Trương Tri Thối đáp ứng, thuận tiện truyền thụ kinh nghiệm: "Địch Manh luôn gạt người, nếu em không rõ thật giả, coi như chị ấy không nói gì, mặc kệ chị ấy." Địch Manh cười không nói gì. Sau khi Trương Tri Thối đi, Độ Trân Bảo đặt ipad xuống hỏi: "Chị ấy chưa từng yêu đúng không? Thế Giới Mới của chúng ta đúng là rất không có nhân tính." Địch Manh liếc cô một cái, nói: "Không ai quan tâm vấn đề tình cảm của Lãng Ca. Lãng Ca cũng chưa từng thể hiện ra loại ý tưởng này." "Cho nên sẽ không có ai lấy danh nghĩa tôi gây trở ngại cho chị ấy mà đuổi tôi?" Địch Manh nở nụ cười: "Không phải nhóc đã nói sao, nhóc có gì sai chứ? Cho nên nếu bị gây trở ngại, người chịu trừng phạt hẳn là Lãng Ca." Độ Trân Bảo cười đến vô hại: "Vậy thì tôi an tâm." Địch Manh bỗng nhiên xoa đầu cô, bảo rằng: "Nhóc con." Độ Trân Bảo không rõ ý gì, chỉ nói: "Tôi không còn nhỏ, tôi đã yêu rồi." Yêu Độ Nhược Phi. Đơn phương. Vài ngày sau, Trương Tri Thối trở lại tổng bộ, quả nhiên xách một bó hoa không có mùi hương, vẫn còn bùn đất, dùng một dây cỏ buộc lại. Cô tìm một cái chậu, trồng vào, đưa đến phòng bệnh của Độ Trân Bảo. "Sâu bọ gì tôi lấy sạch rồi, em sờ thử." Đóa hoa mềm mại lại dai dai sực sực, sờ một hồi cảm giác ăn sẽ rất ngon. Trương Tri Thối: "Hoa này hơi độc, đừng có ăn, sẽ bị tê miệng." Độ Trân Bảo: "Chị ăn rồi à?" "Một nhà thực vật học đi cùng tôi nói ăn được, thế là tôi liền cắn một cái. Đúng là nói tào lao." Độ Trân Bảo cười khanh khách trong chốc lát, hỏi: "Chị vẫn phải đi làm nhiệm vụ à?" "Xem tình hình, bình thường xong một lần nhiệm vụ tôi sẽ được nghỉ ngơi vài ngày, lần này phạm lỗi, nên nhiệm vụ nhiều chút." "Vậy tôi thì sao, sau này có thể đi cùng chị làm nhiệm vụ không?" Trương Tri Thối có chút khó xử, nói: "Về sau sẽ không đưa cho tôi nhiệm vụ dễ, em đi cùng tôi sẽ gây cản trở. Nếu em muôn ra ngoài chơi, chờ em qua được bài kiểm tra, báo danh lên, sẽ đến lượt em." Độ Trân Bảo tỏ vẻ hứng thú: "Kiểm tra gì vậy?" "Tôi cũng chưa từng làm nên không rõ, em hỏi thử Địch Manh đi. À, chị ấy có ăn hiếp em?" "Dì Địch Manh rất tốt với em." Trương Tri Thối nghe xong ngẩn ra, "Phì" một tiếng cười đến ngửa tới ngửa lui: "Trước mặt chị ấy em cũng dám gọi vậy hả?" Độ Trân Bảo mỉm cười nói: "Tôi 19 tuổi, dì ấy 36 tuổi, kêu dì có gì không đúng?" Trương Tri Thối cười đến không khép được mồm, Địch Manh đứng ngoài cửa mặt sa sầm. Nếu nói đạo lý, 36 tuổi gọi chỉ cũng được, hơn nữa Địch Manh rất chú trọng việc dưỡng nhan, từ giọng nói cũng nghe ra được đó là một người phụ nữ thích khiến bản thân mình thật xinh đẹp, Độ Trân Bảo gọi Địch Manh là dì, hơn phân nửa là cố ý chọc giận người ta. Trương Tri Thối không chiếm được lợi thế trong tay Địch Manh, hiện tại nhìn Độ Trân Bảo ra trận, trong lòng tự dưng sinh ra một cảm giác tự hào. Địch Manh tiến vào đuổi Trương Tri Thối đi, tưới chút nước cho chậu hoa khoẻ khoắn thoạt nhìn cũng rất dễ nuôi, liếc Độ Trân Bảo một cái: "Nhóc có còn muốn chữa mắt không vậy?" Độ Trân Bảo nói: "Cho dù tôi nghe lời, lấy lòng chị, chị chắc chắn cũng không mổ sớm cho tôi." Địch Manh thở một hơi, khẽ hừ một tiếng. "Chị ấy nói tôi phải làm bài kiểm tra mới có thể nhận nhiệm vụ, bài kiểm tra gì vậy?" "Rất nhiều loại, đủ bài hết, đánh giá xem nhóc thích hợp với loại nhiệm vụ nào. Nhóc đi cùng Lãng Ca là không có hy vọng, thu thập tình báo còn có thể. " "Sao lại không có hy vọng? Tôi rất giỏi chịu đựng, đại hội thể dục thể thao tôi còn thi chạy đường dài nữa mà, luyện võ cũng không làm khó được tôi." Địch Manh xách cánh tay mảnh mai của cô lên: "Như này á hả? Đừng có nằm mơ nữa, bằng chính nhóc, luyện đến chết cũng không được một nửa của Lãng Ca." Độ Trân Bảo nghe lời này còn có ý khác, hỏi thử: "Chị ấy là người, tôi cũng là người, trừ bỏ cách biệt 20cm chiều cao, chị ấy cũng không nhiều hơn tôi cái gì." Địch Manh cười một cách quỷ quái, biết rõ Độ Trân Bảo không thấy đường cũng làm ra vẻ như thật, nằm úp sấp bên tai Độ Trân Bảo nói: "Lãng Ca ấy hả, thật là nhiều hơn nhóc một cái chân." Nếu không phải Trương Tri Thối từng chứng tỏ rằng mình không có cái chân thứ ba, không chừng Độ Trân Bảo tin là thật. Độ Trân Bảo che miệng hít một hơi, sau đó kinh hỉ kêu to: "Thật tốt quá, vậy không phải là hạnh phúc sinh hoạt sau này của tụi tôi sẽ càng muôn hình vạn trạng?" Địch Manh sững sờ, thấy Độ Trân Bảo chậm rãi lộ ra nụ cười quỷ quái, nụ cười kia cũng không khác mình bao nhiêu, trong lòng không khỏi sợ hãi. Rất nhanh, một ngọn lửa giận bùng lên đốt sạch những thứ khác, Địch Manh trừng mắt nhìn nhóc mù trước mặt, thật muốn tự tay bóp chết nhóc con này trên giường bệnh. Phản kích thành công nhưng Độ Trân Bảo cũng không vui vẻ gì. Muốn moi được vài câu từ miệng Địch Manh còn khó hơn cả tỷ tỷ.