Sáng sớm hôm sau ta cùng Cao Phi Phàm lên núi thám thính tình hình. Phi Hổ là một ngọn đồi nhỏ nằm phía tây Thông Châu, cỏ cây sum suê, cảnh sắc tú lệ. Dưới chân đồi còn có một tòa tháp cổ trăm tuổi, quả là một danh lam thắng cảnh say lòng người. Dường như trận mưa đêm qua đã gột rửa cho cả ngọn đồi khiến vạn vật đều xanh tươi mơn mởn. Cùng nhau vượt qua một khe núi tên Khiếu Hổ, một tòa sơn trại nho nhỏ dựng  giữa chốn non xanh nước biếc, quả là một nơi phong thủy tốt, đáng tiếc lại trở thành chỗ cư trú của phường đạo tặc. “Này… Cao Phi Phàm, mặc dù ngươi bảo ta phải câm miệng nhưng ta có một vấn đề cần hỏi, phu tử từng nói, nếu việc gì không biết thì phải kịp thời hỏi cho rõ ràng, như vậy mới không trở nên không rõ bất cứ điều gì…” Ta lon ton đuổi theo Cao Phi Phàm, từ xa chợt nhìn thấy một sơn trại trông rất đáng ngờ, rốt cuộc nhịn không được phá vỡ luật lệ, vì bản thân mà tranh thủ lên tiếng. “Câm miệng! Nói!” Tuy rằng Cao Phi Phàm vô cùng bất mãn chuyện ta đi theo hắn, nhưng vấn đề là thiên hạ kẻ nào cũng biết ta và hắn là đồng sự, nên lần này đi do thám đành không cam lòng mà gói ta theo cùng. Mà cũng vì nguyên do ấy, hắn từ khi xuống giường đến giờ khí tức không thuận, khó tránh nói năng câu nọ đá câu kia. “Bắt ta câm miệng rồi lại kêu ta nói, ta ngậm miệng rồi thì sao nói nổi chứ?” Nhìn xem, ngay đến kẻ ngu dốt như ta cũng có thể nhận ra lỗi ngôn ngữ của hắn. “Ta bảo ngươi câm miệng đừng nói những chuyện vô nghĩa nữa, muốn hỏi cái gì? Nói mau!” Lúc này hắn không chỉ bực dọc mà còn phẫn nộ vô cùng. Tuy rằng hắn không quay đầu lại nhìn ta nhưng chỉ cần trông mạch máu ở gáy hắn đang nhảy loạn lên thì cũng đủ biết trên trán Cao Phi Phàm gân xanh nổi chằng chịt thế nào. “Cao Phi Phàm… có phải sáng nay ngươi ăn cơm không no nên mới bực bội kinh khủng như vậy?” Ta uyển chuyển lựa lời cố gắng phân trần nguyên do cáu kỉnh phát hỏa của hắn, nhưng lại nhìn thấy hắn bỗng quay đầu lại, dùng ánh mắt hung dữ ý chỉ “Người còn nói thêm lời vô nghĩa nào nữa thì ta bẻ cổ ngươi!”, ta liền đem hết đống ý nghĩ khuyên nhủ Cao Phi Phàm vừa lóe lên trong đầu nuốt xuống bụng. “Ngươi, lúc nãy, rốt cuộc, muốn hỏi ta, cái gì? Đừng nói với ta huyên thuyên một hồi thì lại quên mất mình muốn hỏi gì?” Hắn gằn từng chữ dường như đã vượt quá sức chịu đựng của bản thân. “À…” Ta hiểu rõ. Đối mặt với một mỹ nam tử nổi giận, ta đích xác là đã quên mất điều mình cần hỏi, nay lại nghe mấy lời của Cao Phi Phàm thì ngốc lăng tại chỗ chẳng hiểu gì sất, cứ như chim non lạc đường bay nhầm tổ. Thế nhưng lần này mục tiêu to đoành lồ lộ trước mặt, ta tưởng đã quên liền được nhắc cho bừng tỉnh, nhớ lại việc cần hỏi. “Này… ta muốn nói, đằng kia hình như là sơn trại của bọn hắc đạo, chúng ta phải xâm nhập thế nào đây?” Ta nhìn trái nhìn phải, Cao Phi Phàm ngay đến một tên lính tốt cũng không mang theo. Mà thôi, hang ổ sơn tặc ở ngay trước mắt, còn có thể thấy mấy toán người đi qua đi lại bộ dáng như đang tuần tra, nhân số không ít, đề phòng nghiêm ngặt. Hay là lần này Cao Phi Phàm chỉ tới thám thính, tìm hiểu địa hình; cũng có thể đêm qua hắn đã cùng Lưu đại nhân bàn bạc đại kế, thoạt nhìn tưởng chừng chỉ có hai chúng ta đến dò xét hang ổ đạo tặc nhưng thực chất phía sau đã có nhân mã mai phục, tùy lúc mà tiến công?” “Xông thẳng vào!” Cao Phi Phàm vốn chẳng thèm trả lời vấn đề của ta, nhưng lại nghĩ nếu ta không tường tận rõ ràng thì kiểu gì cũng canh cánh trong lòng, càng thêm nhiều chuyện, nên mặc dù sắc mặt cực khó coi, Cao Phi Phàm vẫn ném lại cho ta một đáp án. “…. Nhưng… bọn họ rất đông…” Cao Phi Phàm chỉ dẫn theo mình ta, làm sao có thể đấu lại nhiều địch nhân như vậy chứ? “Nhiều người thì tưởng lợi hại lắm sao?” Dứt lời liền ném ta một ánh mắt trắng dã kiểu như “Nếu không có ngươi ta càng tiêu sái”, Cao Phi Phàm như sắp xông thẳng đến trước cổng sơn trại! “Ai?” Tên sơn tặc gác cửa mới kêu lên được một tiếng đã lập tức bị Cao Phi Phàm đánh ngất. Ta cuối cùng cũng ngộ ra được mị lực cường đại của soái ca. Phàm là vật thể ở trước mặt hắn, kể từ trước hai cánh cổng gỗ cho đến bất cứ người hoặc vật nào đều khuynh đảo dưới chân soái ca. Ta chỉ còn biết trố mắt ra nhìn câu nói “Xông thẳng vào!” từ hình tượng hóa thành hành động thực sự. Đánh ngã cả đám thương binh, Cao Phi Phàm đạp thẳng lên ngực một tên đạo tặc, hét lớn: “Toản Thiên Diêu ở đâu? Mau gọi hắn ra gặp ta!” Hắn chỉ biết đánh lên phía trước, không biết nhìn lại phía sau, tuy rằng lúc phá địch đánh đâu thắng đó không thể ngăn cản, nhưng lại không thể thấu được tâm kế của tiểu tặc, kẻ nhận một cước của hắn liền giả bộ té xỉu, nay chờ thời cơ vồ đến, đánh úp lấy ta lúc ấy không mảy may đề phòng. Lưỡi dao sắc bén kề vào cổ, khiến ta không thể kìm nổi run rẩy hét lớn tên Cao Phi Phàm. “Các ngươi rốt cuộc là ai, sao dám tới Phi Hổ trại chúng ta sinh sự?” Không rõ duyên cớ nào mà cả đám anh em bị đánh cho thê thảm khiến cho tên đạo tặc không khỏi phẫn nộ căm tức. “Nhị đương gia, hai kẻ kia không thèm phân trần mà xông thẳng vào!” Lúc này lũ thổ phỉ bị Cao Phi Phàm đánh te tua miễn cưỡng khôi phục được ít khí lực, lầm bầm kêu lên tụ tập lại bao vây hắn. “Kim Lăng Lục Phiến môn, Cao Phi Phàm!” Mắt thấy ta bị tặc nhân uy hiếp, Cao Phi Phàm mí mắt cũng không thèm nâng lên, không chút để ý mà trả lời việc bọn họ truy hỏi. Mũi chân hơi xê dịch, đá lăn kẻ bị mình giẫm nãy giờ, vèo một cái đánh đông đấm tây, trong nháy mắt cả đám thổ phỉ mới tụ tập đã lại bị ngã thành một đống. “Nếu ngươi không dừng tay ta sẽ giết y!” Nhị đương gia kia thay đổi sắc mặt, không ngờ bao nhiêu người như vậy cũng không ngăn nổi Cao bộ đầu nên rất căng thẳng, lực tay càng siết chặt khiến ta khó thở. “Đừng nhúc nhích, đừng giãy giụa, ta sẽ cứu ngươi!” Cao… ta mở rộng miệng cũng không thể phát ra nổi âm thanh nào, nhưng nghe thấy giọng nói của Cao Phi Phàm vang lên rất rõ ràng, vào lúc còn đang băn khoăn có phải mình nghe lầm hay không thì lại thấy bên tai truyền đến giọng nói của hắn: “Tốt! Ngươi muốn giết cứ giết! Dù sao suốt dọc đường ta bị y làm vướng chân vướng tay cũng bực mình quá thể rồi! Động thủ nhanh lên, đừng lãng phí thời gian chứ!” Ngữ khí chắc như đinh đóng cột, lại đảo mắt nhìn sang chỗ khác, hoàn toàn không màng chuyện sống chết của ta. Nhị đương gia kia mặt đã đen lại càng đen, hét lớn: “Ngươi không coi trọng tính mạng của đồng sự sao?” “Nếu y chết, ta liền đem tất cả người trong trại ngươi chôn cùng… cũng không làm y tủi thân đâu!” Cao Phi Phàm không buồn để ý đến lưỡi dao kề bên cổ có thể bất cứ lúc nào lấy đi tính mạng ta, điệu bộ vẫn như trước, thật thong dong tự tại. “Nhưng Nhị đương gia, ta nói ngươi nghe, các ngươi vốn chỉ là đạo tặc, nếu ra đầu thú trước quan phủ thì cùng lắm chỉ bị bắt giam ba năm, ra ngoài rồi lại làm một hảo hán. Nhưng nếu giết người thì sẽ to chuyện đấy. Luật pháp đương triều có ghi, giết người là tử tội, hơn nữa còn có ta đứng ra làm chứng, một đầu người cứ như vậy chặt phăng, đáng sao?” Hắn nhìn thẳng vào kẻ đang khống chế ta, ánh mắt sáng ngời, tựa như tinh quang tản mác ẩn giấu ma lực vô hình khiến người ta trở nên mềm yếu. Ta không biết lời hắn nói đâu là thật đâu là giả, nhưng phụ thân đã nói ta phải nghe theo hắn vậy nên giờ phút này dẫu trong lòng sợ hãi cực độ nhưng ta vẫn ngoan ngoãn đứng im. “Ngươi… ngươi… nếu ngươi không phá Phi Hổ trại của chúng ta thì ta cũng không giết người!” Xem ra lòng Nhị đương gia đã có chút dao động, cánh tay giữ lấy ta cũng không dùng sức như trước. Bắt đầu chống đối, nói rằng hắn căn bản không hề có ý định giết người. “Mặc kệ lý do gây án là gì! Giết người chính là giết người! Chỉ cần tay ngươi hành động thì coi như tội danh đã được thành lập.” Cao Phi Phàm theo dõi chặt lưỡi dao đặt trên cổ ta, sắc mặt thâm trầm, không ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì, nhưng chính tại thời điểm ấy ta lại như nghe có tiếng hắn thét vọng bên tai: “Mau, lợi dụng thời cơ, cứa cổ vào lưỡi dao!” Cứa cổ vào lưỡi dao? Hắn hắn hắn, không phải thấy ta rất phiền nên muốn ta tự mình kết liễu chứ? Ta ngạc nhiên nhìn về phía hắn vẫn một bộ dáng chẳng lo ngại gì đối đầu với tên thổ phỉ, nhận ra ánh mắt ta liền lựa một góc độ không ai để ý khẽ nháy mắt, ra hiệu cho ta làm theo lời hắn. Phụ thân ta bảo, nhất định phải nghe hắn! Vậy là ta liền giao hết tâm tư, phó mặc cho hắn, dưới ánh mắt của bao nhiêu con người mà nhất là Nhị đương gia đang do dự nhìn vào lưỡi dao trên cổ mình, ta bất chợt xê dịch đầu, thoạt nhìn như thực sự muốn tự sát, không muốn đồng sự vì mình mà bị uy hiếp. “A ——- ” Tiếng kinh hô đồng loạt vang lên, Nhị đương gia hoàn toàn không đề phòng tình huống này hoảng loạn vô cùng, vội vàng rút lưỡi dao về, ngốc lăng lăng rồi bất chợt giật mình nhìn ta thoát khỏi hiểm cảnh ——- Bọn họ dẫu sao cũng chỉ là một đám tiểu tặc ham mê tiền tài, chứ không phải hạng thổ phỉ tội ác tày trời. Cao Phi Phàm nhanh nhẹn phóng đến đỡ lấy ta ôm vào lòng, đại khái là lo ta bại lộ bản thân đã sợ đến mức nhũn hết chân tay làm mất mặt Lục Phiến môn. Dứt khoát giữ nguyên tư thế ôm chặt ta trước ngực, từ trên cao ngạo nghễ nhìn xuống Nhị đương gia đã suy sụp dưới đất. “Bây giờ, ngươi lấy gì để uy hiếp ta nữa đây? Ta cho các ngươi một cơ hội, mau mau nói với Toản Thiên Diêu hạ sơn đến nha môn đầu thú đi, ta sẽ giúp các ngươi giảm một nửa tội trạng, về sau hãy sống bằng chính sức lực của mình, canh nông kinh thương*, một lần nữa làm người!” *Canh nông kinh thương: Làm ruộng, buôn bán Tim hắn đập thật mạnh, nhưng cũng có nhịp điệu lắm, âm thanh khiến cho ta dần dần bình tĩnh trở lại. Cái cảm giác áp sát vào lồng ngực hắn, nghe hắn nói nói thật kì lạ, những rung chấn nhẹ nhàng truyền đến khiến ta thấy thật an toàn. “Này…” Đại thế đã mất, đám thổ phỉ cũng chịu thương thuyết, chấp nhận đề nghị của Cao Phi Phàm mà dẫn đầu là Nhị đương gia. Như Cao Phi Phàm nói thì chiếu theo luật pháp, tội bọn họ không nặng, hơn nữa còn tự ra đầu thú nên có thể giảm một nửa hình phạt. Vậy là, Cao Phi Phàm cũng chẳng cần dùng xích trói bọn họ về làm gì. Khó trách hắn lên núi mà chẳng buồn chuẩn bị thứ gì, đơn thương độc mã hạ gục quần hùng — hắn đã muốn bắt người thì tội nhân liền cam tâm tình nguyện tự ra đầu thú. Phụ thân nói hắn là bộ khoái khôn ngoan, tài cán đệ nhất quả danh bất hư truyền! Ta bội phục sát đất! Chờ tất cả đi khuất, Cao Phi Phàm liền kéo ta ra khỏi lồng ngực mình, cắt đứt cảm giác an ổn khi nãy, nhìn thẳng vào đôi mắt bình tĩnh của ta, gằn từng tiếng như hỏi han: “Ngươi không phải luôn rất sợ ta sao? Vì lẽ gì mà vừa rồi ta dùng truyền âm nhập mật bảo ngươi lao vào lưỡi dao ngươi liền làm theo. Ngươi tin tưởng ta như vậy?” Đôi mắt hắn tối tăm thâm trầm nhưng trong lòng ta lại như thấy quang mang lập lánh tỏa sáng. “Phụ thân ta từng nói, ta phải nghe lời ngươi.” Ta thành thành thật thật nói ra nguyên nhân ta lựa chọn nghe theo mệnh lệnh hung hiểm của hắn. Cao Phi Phàm không biết có phải thất vọng hay không nhưng vẫn khẽ mỉm cười, thở dài một hơi rồi buông ta ra. ——– Căn cứ theo lời khai báo của Nhị đương gia Phi Hổ trại, chúng ta sau khi hạ sơn liền ngựa không dừng vó, cấp tốc đến “Đào Hồng cư” ở phía tây thành Thông Châu. Nghe nói nửa năm qua Toản Thiên Diêu Lôi Bằng thường thâu đêm suốt sáng ở đó, có những khi không buồn trở về sơn trại. Lúc ở đồi Phi Hổ không tìm được hắn, đến nơi này ắt sẽ gặp mặt. Đi vào Đào Hồng cư, đây cũng chỉ là một tửu lâu nhỏ bé hẻo lánh kiêm khách điếm, ngay đến chủ quán và tiểu nhị dường như đều chẳng có chút khí lực, tiếp đón không hề ân cần như những nơi khác. May mắn rằng mọi thứ đều sạch sẽ tinh tươm, từ bốn phía hương rượu lan đến, đây cũng là nguyên nhân khiến nơi này tuy không tiếp đón chu toàn nhưng vẫn có khách nhân tìm tới. “Khách quan, ngài muốn dùng gì?” Tiểu nhị thoạt nhìn lười biếng rệu rã bước tới, vừa nói vừa ngáp nhẹ. “Bọn ta không đến để ăn cơm, bọn ta đến tìm người.” Cao Phi Phàm chẳng muốn nhiều lời, thẳng thừng lấy ra lệnh bài của Lục Phiến môn, vèo một cái đã nhắm thẳng đến một nam tử gầy gò ngồi uống rượu một mình bên cửa sổ. “Toản Thiên Diêu Lôi Bằng?” Ta đổ mồ hôi hột, không biết bằng cách nào mà hắn nhận ra tội phạm, tuy rằng ngữ khí có vẻ cũng không hoàn toàn chắc chắn. “Ngươi là ai?” Nam tử gầy gò kia cũng không phủ nhận, thản nhiên thưởng thức chén rượu trong tay, trong mắt chợt lóe tinh quang. “Kim Lăng Lục Phiến môn, Cao Phi Phàm.” Ta đột nhiên phát hiện một đặc điểm của Cao Phi Phàm, hắn đối diện với địch nhân không bao giờ dây dưa dài dòng, cả người đều vận sức như một cây lao chuẩn bị phóng đi. “Kim Lăng Lục Phiến môn? Vậy có quan hệ gì với Thông Châu? Đúng là chó lại thích bắt chuột!” Nam tử gầy gò tỏ vẻ khinh thường, thoạt nhìn nhàn nhã thưởng rượu nhưng chiếc chén lại bất chợt như lợi tiễn [mũi tên nhọn] phóng đến. Cao Phi Phàm không hề nao núng như đã đoán trước được hành vi của địch nhân, đợi chiếc chén kia hung hiểm phóng tới thì chỉ điểm nhẹ một cái, tốc độ phóng đi của chiếc chén men xanh tuy không thuyên giảm nhưng lập tức đổi phương hướng, “phập” một tiếng khảm chặt vào xà nhà của Đào Hồng cư, chỉ còn lộ ra đế chén trắng muốt. Toản Thiên Diêu biến sắc. Gã biết rõ nội lực của mình chẳng phải tầm thường vậy mà thiếu niên kia chỉ việc dùng ngón giữa cùng ngón trỏ búng một cái đã dội ngược chiếc chén lại khiến nó hoàn toàn găm vào trụ gỗ! Tuy rằng xà nhà chỉ bằng gỗ nhưng có khả năng chống đỡ cả ngôi nhà thì hiển nhiên rất chắc chắn vậy mà… “Ngươi vì sao phải làm khó ta? Ngươi nên biết rõ các huynh đệ trong sơn trại ta sẽ không tha cho ngươi.” Toản Thiên Diêu dẫu gì cũng là một đời kiêu hùng, đối diện với địch nhân thế mạnh vẫn có thể giữ được vẻ bình tĩnh, lớn tiếng đe dọa. “Không có gì, ta chỉ muốn đưa ngươi tới đại lao Thương Châu một chuyến để xem lời ngươi nói là thật hay giả? Mặt khác, về phần mấy huynh đệ của ngươi, nếu ngươi muốn thì ta cũng rất sẵn lòng đưa ngươi đến huyện nha Thông Châu để gặp mặt.” Dùng ánh mắt “nếu không thì làm sao ta biết ngươi ở đây” để nhìn chằm chằm vào Lôi Bằng khiến gã biến sắc, Cao Phi Phàm luôn luôn giữ cho mình bộ dáng dù bận rộn nhưng vẫn thong dong. Đột nhiên ta có điểm đồng cảm mà nhìn về phía Lôi Bằng. Nguyên nhân là bởi, ta và gã đồng bệnh tương lân, đều đụng phải Cao Phi Phàm. Mặc kệ là địch nhân hay bằng hữu thì ánh mắt hắn vẫn quyết liệt như vậy, khiến người ta cảm thấy áp lực vô hình đè nặng lên mình. Càng phản kháng lại áp lực này càng bị nó dìm chặt xuống. Nếu Lôi Bằng học theo ta, sớm từ bỏ phản kháng, thì giờ này đã dễ chịu hơn nhiều. Dù sao ta cũng là ngốc tử thôi, còn gã mạnh mẽ là chuyện của gã, ta cũng chỉ có thể đứng ngoài mà nhìn, mặc kệ gã có hùng cường đến mức đáo thiên nhai đi chăng nữa thì cũng chẳng liên can đến ta. Ta căng thẳng nhìn gã muốn phân trần tình cảnh hiện giờ nhưng đáng tiếc Lôi Bằng chẳng hiểu nổi tâm ý của ta. “Ngươi hại các huynh đệ của ta! Ta liều mạng với ngươi!” Chỉ thấy gã gầm lên giận dữ như muốn thét ra sấm sét, thân hình bay vọt lên, như thực sự muốn liều mạng với Cao Phi Phàm, nhưng chỉ trong chớp mắt, gã đã không còn tư thế tấn công như lúc đầu mà… vọt chạy đi, dốc toàn lực mà đào tẩu! “Hóa ra gã cũng biết không nên đối địch với Cao Phi Phàm.” Ta thở phào một hơi, vui mừng nghĩ thầm. Chính là ta chưa kịp thở hết ra thì thế cục đã đại biến. Cao Phi Phàm mắt thấy thấy gã phóng như tên bay, Toản Thiên Diêu khinh công quả nhiên rất cao, để gã đoạt được tiên cơ chỉ e rằng đuổi không kịp, Cao Phi Phàm liền nhấc bổng ta lên, hét với gã: “Hừ, kẻ cùng một giuộc với ngươi đến đây!” [anh Phàm anh ý biết được bé Phúc nghĩ gì trong lòng từ nãy tới giờ rồi…] Cánh tay khỏe mạnh của hắn khuơ một cái, ta liền cảm giác cơ thể mình nhẹ tựa lông hồng! Trước giờ, ta chưa bao giờ nghĩ có thể thực sự trải nghiệm được cảm giác “Thân tự phù vân, tâm như phi nhứ”* ở ngoài đời… thật là… một chuyện siêu cấp đáng sợ! *Thân tự phù vân, tâm như phi nhứ: thân tựa mây trôi, tâm tư tựa tơ bay phơ phất “Oa a a a a ——-” Giữa tiếng gào thét thê thảm, ta đau khổ thấy mình như một ngôi sao băng phóng vụt về phía Toản Thiên Diêu. Nếu như gã thực sự là diều hâu giang cánh bay lượn giữa bầu trời, thì ta chính là đạn pháo của Cao Phi Phàm dùng để bắn rụng con chim. “Cái gì vậy?” Bởi vì đại khái Cao Phi Phàm vừa la hét vừa ném người, nên Toản Thiên Diêu giờ phút này quả thực ngốc lăng không hiểu sự tình gì mà chộp lấy thân thể ta. Mà ta giữa lúc thân bay trong gió, chới với giữa không trung nay đột nhiên bắt được một nơi để dựa dẫm liền liều mạng tóm lấy không buông. Lần này thì tốt rồi, diều hâu khảng khái bay lượn trời cao chân đã bị cột một tảng đá lớn. “Ai?” Lôi Bằng cơ bản không hiểu nổi mưu kế của Cao Phi Phàm, lại không đẩy được ta ra, vốn là thân pháp phiêu dật đáng tự hào thì giờ phút này cứng ngắc không di chuyển nổi, thẳng tắp rơi xuống từ giữa không trung. Cao Phi Phàm đã sớm đoán được điểm rơi của gã, nhàn nhã phi thân đến điểm huyệt Lôi Băng, tiện thể cũng phóng cho ta một ánh nhìn sắc như dao cảnh cáo ta không được kêu gào ầm ỹ. “Cao Phi Phàm, ngươi thật bỉ ổi! Có bản lĩnh thì đánh với lão tử một trận!” Lôi Bằng bị trúng kế rơi xuống đất còn bị người ta điểm huyệt quả thực phát đại hỏa, chửi ầm lên. “Ta đi phá án, đâu cần cùng ngươi luận võ.” Cao Phi Phàm mí mắt cũng không thèm động, lại thấy ta vẫn ngốc nghếch đứng bên cạnh gã liền không lấy làm vui vẻ kéo ta về, lạnh lùng nói: “Hơn nữa ngươi ngay từ đầu đã có ý định đào tẩu, căn bản không muốn đấu với ta một trận ra trò. Toản Thiên Diêu ngươi tuy khinh công đáng nể nhưng võ nghệ cũng chỉ thường thôi. Muốn làm đối thủ của ta ư? Về luyện thêm mười tám năm nữa đi!” Ta rùng mình phát giác, miệng lưỡi của Cao Phi Phàm so với võ công còn thâm độc hơn. Lôi Bằng cùng ta rớt xuống đất [còn ôm ta], ta thì không hề hấn gì nhưng còn gã trong thời gian chưa cháy hết một phần ba nén hương đã khí tức không thông bất tỉnh nhân sự. Đến khi gã tỉnh lại thì đã bị chúng ta ném vào đại lao Thông Châu, Cao Phi Phàm tự mình thẩm vấn tội trạng của gã. “Lôi Bằng, ngươi tụ tập nhân lực, kéo bè kết cánh, cướp đoạt tài sản của người khác, nhũng loạn hương dân. Ngươi là kẻ cầm đầu của đạo tặc đồi Phi Hổ, tội trạng này ngươi còn gì giải thích?” “Hừ!” Lôi Bằng vẫn hậm hực chuyện Cao Phi Phàm chê bai võ công của gã lúc trước, giờ chỉ “hừ” một tiếng, không thèm trả lời. “Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội, nói trước, chỉ cần kể lại việc ngươi ngày mười hai tháng ba năm nay rượu say lộng ngôn, nói bản thân có thể tự do gia vào nhà ngục Thương Châu cũng đủ có thể khiến ngươi trở thành tội nhân mang trọng tội rồi.” Cao Phi Phàm không nổi giận mà từng bước thúc ép, ngọn lửa trong nhà ngục nhảy múa như ánh sáng truyền từ cõi u minh, chập chờn phả lên gương mặt của hai người bọn họ khiến người ta khó thấy rõ nổi biểu tình. “Chuyện lão tử làm ra lão tử sẽ nhận, chưa từng làm thì lũ cẩu quan các ngươi cũng đừng hòng vu khống đổ vạ lên đầu lão tử! Được, lão tử làm hắc đạo đấy, cướp của người giàu chia cho người nghèo đấy! Nhưng mà cái gì về nhà tù Thương Châu thì chỉ là trong lúc rượu say nói bậy, ngươi cũng lôi ra để chất vấn hả?” Không biết có phải ảo giác hay không nhưng Lôi Bằng dường như sợ hãi khi nghe chúng ta nhắc đến nhà tù Thương Châu. Có thể nhận thấy rõ ràng gã rất thản nhiên thừa nhận việc xây dựng sơn trại, lũng loạn Thông Châu nhưng mặt khác gã lại chối bay chối biến hoàn toàn phủ nhận lời của Cao Phi Phàm. “Rượu say nói bậy? Ta thấy ngươi say rượu mới nói lời thật lòng! Tuy rằng ngươi một thân khinh công trác tuyệt nhưng luận về võ công thì muốn xông vào nhà tù Thương Châu e rằng lực bất tòng tâm, rốt cuộc là kẻ nào đứng sau lưng ngươi? Mau mau khai hết ra!” Ánh mắt Cao Phi Phàm không hề dao động, chỉ một chút thông tin cũng đủ lần ra manh mối, thẳng đường tra hỏi. “Mẹ nó, lão tử đã nhận tội rồi, bộ khoái chó má nhà ngươi còn muốn điều tra cái gì nữa? Ta mới chỉ nghe bức lương vi xướng*, chưa từng nghe bức người nhận tội!” *Bức lương vi xướng: Bắt người hiền lương trở thành kỹ nữ Toản Thiên Diêu sớm đã bị Cao Phi Phàm làm cho một bụng uất ức, nay lại nghe thấy hắn nói một câu: “Ngươi không thành thật, ta sẽ không khách khí!” Liền lập tức lăn lộn ra đất, la lối om sòm: “Quan phủ nghiêm hình bức cung! Đánh chết người rồi!” Huyện lệnh thái gia đi theo bồi thẩm thấy tình thế bất hòa, trong lòng lại vô cùng nôn nóng muốn biết rõ chân tướng của hắc đạo, liền chạy thật nhanh đến khuyên nhủ Cao Phi Phàm đang vì tức giận mà xanh mét mặt mày, sợ rằng hắn còn làm căng như vậy gã Lôi Bằng kia sẽ tiếp tục la ó làm hỏng thanh danh của phủ Thông Châu mà cách đây không lâu còn được triều đình khen thưởng là “Xử án văn minh”, chưa từng vu oan giá họa cho ai, nhưng một khi tra ra tội trạng thì nhất định nghiêm trị không kẻ nào ngoại lệ. Đánh cũng không đánh nổi mà hỏi cũng hỏi không ra, vụ án đến đây không thể có tiến triển gì thêm. Theo như lời Cao Phi Phàm nói thì khi nhắc đến vấn đề Thương Châu, phản ứng của Lôi Bằng như vậy thì nhất định là có điều che giấu. Chính là nói cũng như không, gã không có phụ mẫu huynh đệ, lại càng chưa từng lập gia thất, là một tên vô lại chính hiệu, không sợ nhất là bị người khác uy hiếp. Dụng hình hoặc vũ lực bức cung đều không được, lại chẳng tìm ra nổi nhược điểm của Lôi Bằng. Chẳng lẽ cứ dây dưa như vậy không kết thúc bản án đạo tặc sao? Thế nhưng, Cao Phi Phàm rất bình tĩnh cho rằng trong huyện nha vẫn còn một tên gian tế. Nếu không những lần tấn công sơn tặc lần trước của bọn họ sao có thể bị đoán ra? Nếu như có thể bắt được tên gian tế này thì sẽ có cơ hội để ép Lôi Bằng nói ra sự thật. Nhưng muốn tên gian tế này sa lưới cũng không phải chuyện dễ dàng. Mà có lẽ, nội ứng cũng là kẻ thông minh, biết rõ thời điểm này cần thí tốt giữ xe, không thể dây dưa với đám sơn tặc đồi Phi Hổ, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể lần ra dấu vết đây? Trong phòng, ánh nến mờ ảo, ta cùng Cao Phi Phàm mặt đối mặt, một đêm không ngủ. Đính chính lại, kẻ muốn ngồi thâu đêm căn bản chỉ có mình hắn, ta là bị hung hăng kéo đến ngồi cùng, cái tên gia hỏa chết tiệt này, bản thân không vui thì nhất định không cho phép người khác được an lành. Bình thường toàn chê ta vướng chân vướng tay, hôm nay lại nói cái gì mà án tử này hai người chúng ta cùng phụ trách, vậy nên ta cũng phải góp chút sức lực, quá nửa đêm vẫn phải ngồi trong thư phòng tìm đọc hồ sơ thẩm vấn đạo tặc đồi Phi Hổ. Ánh trăng mờ nhạt, sương khói lặng lờ. Ta chính là “đói” ngủ đến khốn đốn thì đột nhiên ông trời nhân từ thổi một luồng gió mang theo hương quế ùa vào trong phòng, mùi hương nồng đậm ấy khiến cái mũi thính của ta bị kích thích không ít, muốn hắt xì cũng không dám, đầu óc lại bỗng chốc nhớ ra điều gì đó, trí tuệ rộng mở. Đúng rồi, Cao Phi Phàm không phải ngại ta là xú nam nhân sao? Lôi Bằng kia cũng là xú nam nhân, mà gã lại còn sống ở giữa một đám đạo tặc bẩn thỉu nữa chứ, theo lý thuyết thì phải càng hôi thối mới đúng. Nhưng mà, cái lúc bị Cao Phi Phàm ném bổ vào lồng ngực gã, ta còn mơ hồ cảm nhận đường một làn hương khí nhàn nhạt, hơn nữa mùi hương ấy còn vô cùng quen thuộc như đã từng ngửi thấy rồi. Nếu Lôi Bằng không phải vì sợ Cao Phi Phàm ghét hoặc là từng giả trang nữ tử thì mùi hương kia có từ đâu?  Phải chăng là bởi đụng phải một nữ nhân có mùi hương nồng đượm nên mới lưu lại mùi như vậy? Vậy nữ nhân kia là ai? Gã nói mình không có thê tử, nhưng trên người lại lưu lại mùi nữ nhân, vậy hẳn đó phải người thân cận của gã! Ta nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu như một trò chơi xếp hình, đáng nhẽ phải ghép ra hình vẽ, nhưng rốt cuộc lại chỉ là một đống lộn xộn không hơn… Ầy! Khổ quá đi thôi! Nhìn Cao Phi Phàm vẫn đang tập trung xem xét hồ sơ nhưng ta lại không thể chống cự lại cơn buồn ngủ đang dần dần lấn áp, vậy là gục xuống bàn chìm sâu vào giấc ngủ. Sáng hôm sau liền phát hiện ra một chuyện đáng giận, cái con người kia không biết từ lúc nào đã về phòng chăn ấm nệm êm ngáy một giấc, trong khi ta vẫn nằm gục trên bàn cho tới tận sáng. Cũng bởi tư thế ngủ không đúng mà hiện giờ xương sống, thắt lưng đều đau nhức, gân cốt ở cổ cũng cứ giật giật, đau đến phát hoảng. Hắn nhất định là cố ý, biết kết cục sẽ như vậy, nhưng vẫn cố tình nhìn ta mang vạ. Ta tuy tức giận nhưng vẫn là không có can đảm tìm hắn khiếu nại! “Xuân Hương, sao hai ngày rồi không thấy tiểu Tuyết? Nó vốn luôn rất ngoan ngoãn nghe lời mà!” Ta đứng bên cạnh cửa sổ thư phòng hứng chịu từng đợt gân cốt đau nhức thì bất chợt nghe thấy trong sân có tiếng nói chuyện, hơn nữa nghe giọng nói thì có vẻ vô cùng hoảng hốt. Ngóc đầu nhìn xem thì nhận ra tứ phu nhân của Lưu huyện lệnh đang cùng nha hoàn tìm kiếm thứ gì đó trong sân. Thấy ta mở lời “Chào” một tiếng thì dáng vẻ của Lan phu nhân rất xa lánh, chỉ nói với nha hoàn: “Xuân Hương, ngươi ở đây tìm tiếp, ta qua hậu viện xem thử.”, rồi cứ vậy đi thẳng. Ta rất xấu hổ, không biết mình đã làm gì đắc tội với sủng thiếp của huyện lệnh thái gia. May mắn, Xuân Hương tỷ tỷ dịu dàng, thiện lương thấy ta ngượng ngùng liền ôn tồn giải thích: “Bồ câu cưng của tứ phu nhân biến mất, chúng ta đã tìm khắp nơi mà không thấy nó! Dư công tử không biết có trông thấy hay không? Đó là một chú bồ câu nhỏ lông trắng, mỏ hồng hồng, đuôi dài còn điểm vài chấm màu tro.” “A!” Nghe nàng nói vậy ta liền nhận ra chân tướng! Đúng rồi, đêm hôm trước không phải ta mang một chú bồ câu nhỏ mắc mưa về phòng hay sao? Nhưng sau đó ta lại vội vàng đi bắt người nên bỏ quên nó. Rồi một đống việc xảy ra, nhất là ngày hôm qua bị Cao Phi Phàm lôi đi tìm đọc văn kiện, hại ta chưa thể về phòng xem thử. Bồ câu nhỏ không biết có khỏe không? Có bị đói không? Nhìn sắc mặt vừa rồi của tứ phu nhân, nếu ta nhận mình không cẩn thận bắt nhốt bồ câu của nàng hai ngày, thì nhất định nàng sẽ mang chuyện này nói với Lưu huyện lệnh, vu cho ta tội ăn trộm chim yêu của nàng mất thôi. Tốt nhất vẫn là không nên nói với ai, cứ lén lút thả nó đi là xong! Ta hàm hồ hỏi Xuân Hương tỷ tỷ mấy câu rồi chuồn thẳng, lo lắng bồ câu kia bị nhốt trong phòng hai ngày có đói khát gì không. “Tiểu Tuyết? Tiểu Tuyết, ngươi không sao chứ?” Lúc nãy ta có nghe tứ phu nhân gọi vậy, chắc đó là tên của nó. Vừa bước vào phòng, ta liền đóng chặt cửa lại, lần mò khắp phòng tìm bồ câu. “Chiếp Chiếp — “ Tiểu Tuyết từ dưới gầm giường ngóc lên cái đầu trắng muốt như do thám tình hình khiến ta an tâm rằng nó không có bay ra ngoài. “Thật tốt quá, ngươi có bị đói không? Để ta thả ngươi ra ngoài tìm chút côn trùng với gạo mà ăn nhé!” Ta vô cùng vui vẻ chẳng màng nó ở dưới gầm giường lâu ngày mà toàn thân phủ bụi, cứ như vậy ôm hôn thắm thiết, đột nhiên, trên người nó tỏa đến mùi hương hoa lan nhàn nhạt, chỉ như thoáng qua thôi nhưng ta có thể xác nhận mùi hương đó giống hệt mùi hương trên người Lôi Bằng. A! Ta biết rồi! Là tứ phu nhân! Khó trách ta thấy mùi hương kia rất quen thuộc. Đồ trên người nàng, từ trên xuống dưới đều mang mùi hương quá nồng đậm, khiến người khác một khi tiếp xúc liền bị dính chút ít. Mà Lôi Bằng cùng bồ câu này đều có mùi của cùng một người! Những điểm mấu chốt liên tục hiện lên, đầu óc ta cuối cùng cũng thông suốt! Ta kích động chạy thẳng đến phòng Cao Phi Phàm kể chuyện này lại cho hắn. Cao Phi Phàm lúc đầu còn không tin tưởng nhưng khi ta đưa ra chứng cứ chim bồ câu thì vui mừng vô cùng. “Thì ra là thế! Kế hoạch của quan phủ bị đạo tặc đồi Phi Hổ biết được đều là nhờ bồ câu đưa thư! Ngươi nói rằng mình dùng mùi để nhận biết, mũi giống mũi chó quá đi thôi… Khụ, nhưng mà ngửi mùi này nọ không thể sử dụng làm bằng chứng! Tuy nhiên chỉ cần tìm được chủ nhân của bồ câu thì kẻ đó không còn đường chống chế! Bồ câu này là chứng cứ xác thực nhất!” “Đúng vậy đúng vậy!” Nghe lời của Cao Phi Phàm có lý có lẽ, ta liền liều mạng gật đầu. Mà cái gì không thể phá án bằng trực giác, dường như lời này cũng giống như lúc ta thi tuyển bộ khoái! Hừm, mặc kệ quá trình ra sao, dù gì cũng đã đạt được mục đích rồi! Đương nhiên, nếu hành động thực tế thì phương pháp của Cao Phi Phàm vẫn có hiệu quả hơn. “Đi, chúng ta đi thẩm vấn!” Cao Phi Phàm hứng khởi bừng bừng, hiếm thấy hắn không hề trách phạt ta vì tội dấu con bồ câu này liền hai ngày. Khi hắn mang bồ câu đến uy hiếp Lôi Bằng, thì kẻ tự xưng là hảo hán không sợ trời không sợ đất kia cũng phải mặt mũi trắng bệch. “Nếu ngươi vẫn ngoan cố không chịu nói ra sự tình thì ta đành phải tìm đến Lưu huyện lệnh nhờ ngài ấy giúp đỡ tìm ra chủ nhân của con bồ câu này, đem kẻ đó đến cùng ngươi đối chất.” Cao Phi Phàm lúc này lại càng trở nên ngoan độc! Lúc trước hắn có nói, cô nam quả nữ tư thông, ắt có gian tình. Lấy việc này ra uy hiếp Toản Thiên Diêu, không sợ gã không nhận tội! Ta nghe cái hiểu cái không, liền như thường lệ cười ngây ngô mà gật đầu. Trong lòng không ngừng cân nhắc định nghĩa về “kiên tình”. “Kiên tình”… phải chăng là hữu tình kiên định? Tứ phu nhân cùng Lôi Bằng phải chăng là bằng hữu*? Một người là phu nhân của quan phủ, một người đạo tặc khét tiếng, vậy mà cũng có thể kết giao bằng hữu, kiên tình của bọn họ thực khiến người ta cảm động nhưng… Lưu huyện lệnh sẽ bực bội lắm đây. *Từ “hữu tình” còn có nghĩa là tình bạn nên bé Phúc ngốc nhận định luôn gian tình của anh Lôi và chị Tứ là tình bạn chính trực, bền chặt! Khó trách gã thấy bằng hữu gặp nguy nan liền hốt hoảng. Lôi Bằng này so với cái kẻ nhìn thấy ta bị dao kề bên cổ mà không hề động thanh sắc thì còn có tình có nghĩa hơn nhiều. “Chờ chút, ngươi đừng động đến nàng!” Thấy Cao Phi Phàm làm điệu bộ muốn rời đi, Lôi Bằng rốt cuộc cũng phải nhường một bước, thở dài, thì thào một câu “tự gây nghiệp chướng” như muốn nói với chính mình, sau đó liền mang đầu đuôi ngọn gốc chuyện về nhà tù Thương Châu nói hết ra. Cho đến tháng ba năm nay, gã vẫn chỉ là một tên trộm chuyên nghiệp. Lợi dụng khinh công tuyệt thế của sư môn, thường xuyên lẻn vào các phú hộ để cứu tế cho hầu bao của mình. Một lần, gã trộm đồ từ một nhà giàu đi ra thì bị người ta theo dõi. Người nọ võ công rất lợi hại, chỉ hai ba chiêu đã khiến gã chịu thua, lại dùng tội danh đạo tặc để bức gã làm một việc. Lúc ấy, gã rất sợ hãi, người nọ công phu kì dị lại còn dụng độc, nói với gã nhưng điều y như những gì Cao Phi Phàm từng nói, bảo gã tuy khinh công cao cường nhưng võ công thường thường, sợ rằng không thể được việc, cần vài người nữa hiệp trợ mới có thể cứu người bị nhốt trong nhà ngục ra. Sau đó, gã mới biết mình phải tới cướp nhà tù Thương Châu. Nơi đó canh giữ nghiêm ngặt hơn những nơi khác nhiều, chuyên để nhốt những tử tù cực kì hung ác, tay dính đầy máu tươi, chết cũng không hết tội. Mà người nọ lại muốn cứu tội nhân ra, không hiểu là có dụng ý gì, nhưng mỗi lần nghĩ đến gã lại thấy sợ. Cướp ngục là tội danh không nhỏ, sau khi nhận được thù lao của người bí ẩn kia, gã cũng không dám tiếp tục ở lại Thương Châu, nhiều ngày liên tiếp thì đến được Thông Châu. Sau đó liền xây dựng nên Phi Hổ trại, thản nhiên ở trên núi làm đại vương. Còn nếu muốn hỏi thêm về kế hoạch cướp ngục thì nhiệm vụ của gã duy nhất chỉ là sử dụng khinh công của mình để vượt qua tường cao, thả thang dây để người khác có phương tiện để ra vào nhà ngục, phần còn lại của kế hoạch gã hoàn toàn mù tịt. “Ta chỉ biết đến đây thôi… Các người, các người đừng bẩm báo với Lưu huyện lệnh chuyện giữa ta và nàng. Như Ý trước khi bị gả cho tên cẩu quan kia vốn là người ta yêu thương, chúng ta hẹn ước chờ ta giàu có thì sẽ chuộc thân cho nàng nhưng ai ngờ… tên cẩu quan kia lại đi trước một bước!” Thấy bộ dáng của căm tức của gã, cũng hiểu lúc này gã không hề nói dối chúng ta. Cao Phi Phàm rèn sắt khi còn nóng, hỏi gã có thể tả lại hình dáng kẻ thuê mình đi cướp ngục không, nhưng đáng tiếc, Lôi Bằng nói người nọ không chỉ che mặt mà ngay đến y phục cũng là đại đấu bồng*, trong bóng đêm không thể phân biệt được là nam hay nữ, thế nhưng ra tay cũng cực kì hào phóng, việc thành rồi liền thưởng cho gã ba nghìn lượng vàng, thừa dịp sự việc còn chưa bại lộ, lập tức rời khỏi Thương Châu. *Đại đấu bồng: Áo choàng rộng, có mũ, bạn nào xem nhiều phim cổ trang kiếm hiệp thì chắc biết. Sau đó, gã hoàn toàn không nghe được tin tức gì về tử tù kia, mãi cho tới khi Cao Phi Phàm tìm tới tận cửa, gã mới biết sự việc đã bại lộ. “Vậy ngươi có nhớ, tử tù được cứu ra kia phải chăng là Phi thiên hồ ly? Chính là người vì nhất thời bực bội với sư môn mà trong một đêm hạ độc thủ giết sạch ba mươi tám mạng người trong môn phái? Hắn khinh công còn cao hơn ngươi một bậc, hơn nữa võ công cũng không hề kém cỏi. Thường dùng binh khí là thập tự hạo, binh khí này cũng có thể dùng làm dụng cụ để trèo tường, là binh khí độc môn, trên đời này, không có tường thành nào mà hắn không vượt qua được.” “Vậy sao? Ta không biết có người này trong nhóm hay không, thế nhưng trong năm tên tử tù được cứu ra đúng là có một kẻ cầm thập tự hạo. Sau khi thoát khỏi ngục liền lên một chiếc xe ngựa, không biết là đi đâu.” “Tổng cộng năm người? Ngươi mau miêu tả lại tướng mạo của chúng cho ta nghe!” Lôi Bằng hầu như chẳng biết gì về vụ cướp ngục này, Cao Phi Phàm đành phải dựa vào những kẻ được cứu ra để lần tìm manh mối. Nghe gã nói xong, trán của Cao Phi Phàm nhăn lại đến độ có thể kẹp chết một con ruồi. “Năm tên này đúng là có Phi thiên hồ ly, còn có Lạt thủ độc phu Đỗ Tử Tử, Tử mẫu liên hoàn phiêu Đường Thừa Khí, Khai bi thủ Tần Như Lai, và quân sư Lăng Bách Kế! Những kẻ này đều có sở trường riêng, Phi thiên hồ ly có khinh công độc bộ thiên hạ, Lạt thủ độc phu có khả năng vô thanh vô tức hạ độc người khác, Tử mẫu liên hoàn phiêu sử dụng ám khí khiến người ta khó lòng phòng bị, Phách Không Chưởng của Khai bi thủ có thể “cách núi đánh trâu”, quân sư Lăng Bách Kế quỷ kế đa đoan, một trong năm kẻ này tái xuất cũng đủ khiến giang hồ lâm vào thảm cảnh tinh phong huyết vũ [gió tanh mưa máu], năm tên liên thủ, không biết sẽ làm ra loại chuyện gì? Còn có người nào mà bọn chúng không thể giết được?” Cao Phi Phàm sắc mặt thâm trầm, ngưng trọng nói: “Nhà tù Thương Châu vốn là lao ngục đệ nhất thiên hạ. Vì giam giữ các tử tù trọng tội thậm chí còn đóng một đội quân canh gác, phòng bị nghiêm ngặt, có chạy đằng trời. Vậy mà trong một lúc mất tận năm tên tử tù nhưng không ai báo cáo? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Ta trước giờ luôn thấy hắn trong tư thái tự tin tràn đầy kiêu ngạo, không ngờ cũng có lúc lúng túng nhường này, quả nhiên đây là một đại án tử. Thế nhưng… Trời dẫu sụp xuống thì đỉnh núi “cao” sẽ chống đỡ đầu tiên! Mà nhìn xem bên cạnh ta có một người cao đến phi phàm! Ta thấy mình thật may mắn vì thấp hơn hắn áng chừng một thước ba tấc bảy phân. [khoảng gần 60 cm…mẹ ôi, anh Phàm cao hơn hai mét] Chớ sợ chớ sợ! Ta vỗ ngực mình để lấy thêm can đảm, mặc dù án tử này là do ta tiểu bậy mà lộ ra, nhưng hiện tại đã có bước phát triển mới, là một án tử bí hiểm phải cần một người uy mãnh thông minh đứng ra giải quyết. Đứa ngốc như ta nên tự biết thân biết phận, trước hết nên học cao nhân lui về ở ẩn đi. Hết thảy những việc còn lại đều nhờ vào ngươi đấy! Cao Phi Phàm!