Edit: gau5555 Beta: dark Angel (Bella Ngân) Nhạc Du Du bi thúc ngồi ở trên xe ngựa, nàng cảm thấy kiếp này quyết định sai lầm nhất chính là đáp ứng yêu cầu của Nam Cung Duệ tên ngu ngốc hỗn đản này, thu lưu hắn đi cùng mình. Tên này da mặt dày có thể so với thành tường. Hơn nữa, hắn tuy rằng trong miệng luôn mồm kêu mình là chủ tử, kỳ thực, căn bản là không hỏi mình chuyện gì, còn lớn hơn có lấy mình để thành đổi tiền, đây coi là cái gì? A? Đã biết vượt mặt chủ tử sao? Nhạc Du Du hận không được hàm răng ngứa ngáy, chỉ tiếc, nam nhân này quá gian xảo. Từ lúc Nam Cung Duệ theo Nhạc Du Du ở nơi đó lại lấy năm mươi lượng bạc đi mua đồ ăn, sau đó số bạc còn lại không có động tĩnh, Nhạc Du Du không rõ, chẳng lẽ mình gặm được con gà quay giá trị năm mươi lượng này? Gà gì mà mắc như vậy? Dù cho gà Hỏa Tinh cũng không bằng tiền sinh hoạt phí trong hai năm của một nhà ba người như vậy? “Tiền còn lại đâu?” Nhạc Du Du hướng về phía ngoài xe hô to. “Chủ tử, ta chạy tới chạy lui, ngươi không trả tiền phí chạy cho ta a?” Nam Cung Duệ vô liêm sỉ hì hì cười, “Hơn nữa, mua không ít đông tây đâu, chủ tử không phải ăn được đồ ngon sao?” “Một con gà nướng, còn lại là rau xanh, một đĩa điểm tâm, dùng năm mươi lượng? Ngươi lừa ai đó?” Nhạc Du Du bốc hỏa, cứ so với tốc độ như thế này, chính mình đừng nói cầm mười vạn lượng bạc, coi như là có cả núi bạc, cũng sẽ bị tên vô liêm sỉ này lừa bịp hết tiền a. “Ta nói chủ tử a, trông ngươi xinh đẹp như đại mỹ nhân hoa tuyệt thế như thế, hành động không nên nhỏ mọn như vậy?” Vẻ mặt của Nam Cung Duệ bỗng nhiên bất đắc dĩ thở dài, “Có biết, như vậy sẽ tổn hại đến hình tượng sáng chói của ngươi hay không, sức quyến rũ thật lớn của người sẽ rớt xuống? Vì thế a, bình tĩnh, bình tĩnh, biết không?” “Ta…” Nhạc Du Du phát hiện mỗi lần đối mặt với hắn, tài nói chuyện của mình lại không có tác dụng một chút nào a, hơn nữa, luôn luôn có khuynh hướng phát điên, “Ta sẽ bình tĩnh, ta nghĩ có lẽ nên gọi ngươi là chủ tử, vì thế a, ta quyết định…” “Quyết định cái gì?” “Sao ta phải nói cho ngươi biết a?” Nhạc Du Du tức giận liếc hắn một cái, quyết định của nàng chính là lúc tới trấn nhỏ phía trước, nàng sẽ quăng cái tên chán ghét này, sau đó nhẹ nhàng mà chuồn đi. Nam Cung Duệ không sao cả chau chau mày đầu, sau đó giương dây ngựa lên, xe ngựa liền chạy thật nhanh. Tại hoàng cung thành Phí Như. Lãnh Húc thân thể thế nhưng một ngày không bằng một ngày. Lãnh Huyền Nguyệt ngang nhiên đem thị vệ của mình điều vào hoàng cung, mang danh là bảo vệ kì thực là giam lỏng. Chúng đại thần đối với chuyện này tuy rằng có phê bình kín đáo, thế nhưng cũng không thể tránh được. Lãnh Hạo Nguyệt mặc dù đối với hoàng hậu không thân, thế nhưng, dù sao nàng cũng không đối xử quá tệ với mình, hơn nữa, tiểu Minh Nguyệt kia từ nhỏ nhu thuận, vì thế, vô luận xuất phát từ tâm lý gì hắn đều không muốn các nàng gặp chuyện không may, nhất là Minh Nguyệt, nàng còn nhỏ như vậy, bản thân mỗi lần tiến cung, lại sẽ chạy tới hỏi Du Du thế nào không có tới? Khi nghe nói Nhạc Du Du bị bệnh, lo lắng không yên, chỉ cần thấy nàng và Nhạc Du Du hợp ý, hắn cũng sẽ không để cho nàng có việc gì. Hoàng hậu Đổng Tuyết Mai tựa hồ sớm sẽ đã hiểu sự thay đổi bất ngờ trong nháy mắt này, vì thế, khi Phi Nhạn muốn dẫn Minh Nguyệt đi, nàng không có ngăn cản, chỉ nói một câu nói: “Nói cho Tấn vương, bản cung cám ơn hắn.” Lãnh Huyền Nguyệt tính toán chính là, trong lúc phụ hoàng bệnh nặng, nhất định sẽ hạ chiếu thoái vị, sau đó mình có thể danh chính ngôn thuận vào chỗ, chỉ là, thân thể Lãnh húc một ngày không bằng một ngày, lại căn bản không có ý thoái vị, cũng không có hạ chiếu thư thoái vị, còn để cho hoàng hậu tham gia triều chính, điều này làm cho hắn rất căm tức cũng rất lo lắng, hắn không thể không lo lắng, bốn năm trước, mình đã dùng thủ đoạn đoạt lấy vị trí thái tử của lão Lục, kết quả hắn thế nhưng lại giả trang làm ngu ngốc nhiều năm như vậy… Nghĩ tới đây, liền không khỏi hung hăng đập một quyền vào trên bàn, lúc trước thật không nên mềm lòng, hẳn là nên giết hắn, kết quả, hé ra lê hoa và cây cảnh trên bàn cứ như vậy cắt thành hai nửa. “Thái tử, an tâm một chút chớ nóng vội a.” Bạch Triển Bằng ở bên cạnh nhắc nhở nói. “Nhạc phụ có kiến giải gì?” Lãnh Huyền Nguyệt sở dĩ sẽ lấy Bạch Ngọc Bình, đồng thời lập làm thái tử phi, hoàn toàn là bởi vì Bạch Triển Bằng, dù sao, hắn cũng xuất thân là võ tướng, hơn nữa còn là nguyên lão thứ ba, tuy rằng đã cáo lão không lên triều, thế nhưng, hiện ở trong triều không ít đại thần cùng tướng lĩnh đều là môn sinh của hắn, việc này đối với mình rất có lợi. “Tấn vương kia dù sao còn không có tuyên bố với bên ngoài chính mình đã khỏi hẳn, phỏng chừng hoàng thượng cũng sẽ không biết, vì thế, chúng ta bây giờ có thể sớm nghĩ ra thánh chỉ thật tốt, sau đó tiến cung, làm cho hoàng thượng cầm ấn chỉ lên là được, như vậy, cho dù có người phản đối, cũng đã muộn…” “Vẫn là nhạc phụ đại nhân nghĩ chu đáo.” Lãnh Huyền Nguyệt lập tức nở nụ cười. Cùng lúc đó, Lãnh Hạo Nguyệt một thân hắc y, tránh được tất cả thị vệ của hoàng cung, sau đó lặng lẽ ẩn vào trong Ngâm Long Cung, nhìn nam nhân đang lẳng lặng nằm trên long kỷ, Lãnh Hạo Nguyệt tâm hơi giật giật, cho dù quyền thế ngập trời thì như thế nào? Ánh mắt một bế, kết quả cũng là công dã tràng. Lãnh Húc kia tựa hồ biết có người đến, bỗng nhiên mở hai mắt ra, thời gian thấy Lãnh Hạo Nguyệt, tựa hồ cũng không kinh ngạc, trái lại hơi cười, tựa hồ giống như là yên tâm, hơi giơ tay lên: “Hạo nhi, con rốt cuộc đã trở về…” Lãnh Hạo Nguyệt cũng giống như chỉ đi ra ngoài một chuyến, lúc này bộ dáng như vừa về nhà đưa tay ra cầm tay hắn: “Phụ hoàng, hài nhi đã trở về!” “Trẫm cũng biết, Tuyết nhi sẽ phù hộ thật tốt cho con hiểu rõ…” Lãnh Húc hơi gật đầu, “Trở về thật tốt.” Sau đó đưa tay đưa về phía dưới gối đầu. Lãnh Hạo Nguyệt vội vàng đi qua hỗ trợ, cuối cùng từ dưới gối kia lấy ta một quyển thánh chỉ: “Hạo nhi, phụ hoàng biết ngươi đối với ngôi vị hoàng đế không có hứng thú, thế nhưng, hiện tại ngươi lại không thể không tiếp thu.” “Hài nhi tiếp thu.” Lãnh Hạo Nguyệt rất thẳng thắn tiếp nhận, sau đó gật đầu, “Phụ hoàng, hài nhi chỉ là muốn mạng sống mà thôi, muốn cho sinh mênh của mấy trăm người trong Tấn vương phủ sống sót mà thôi.” “Phụ hoàng hiểu rõ.” Lãnh Húc ngoéo khóe miệng một cái, “Ngôi vị hoàng đế giao cho con, trẫm yên tâm…” “Tấn vương gia.” Đúng lúc này, Đổng Tuyết Mai ôm một hộp gấm từ trong buồng đi ra, sau đó đưa qua, “Đây là ngọc tỷ truyền quốc, hiện tại giao cho ngươi đi.” “Hoàng hậu, ta hộ tống người xuất cung.” “Không cần.” Đổng Tuyết Mai lại lắc đầu, sau đó ngồi xuống bên người Lãnh Húc, “Trong lòng Phụ hoàng ngươi vẫn luôn yêu mẫu phi của ngươi, thế nhưng, ta cũng yêu hắn như thế, vì vậy vô luận như thế nào, con đường cuối cùng này ta sẽ đi cùng hắn, chỉ bằng điểm ấy, Cung Tuyết Nhi vĩnh viễn đều bại bởi ta…” Lãnh Hạo Nguyệt mỉm cười, hắn không hề miễn cưỡng, chuyện tình cảm, người ngoài vĩnh viễn cũng không có biện pháp hiểu được chuyện tình của đương sự, mẫu phi tuy rằng chết sớm, thế nhưng, thời gian phụ hoàng sủng ái đối với nàng chưa bao giờ giảm, vì thế, nàng lúc đi, là mỉm cười … Mà bây giờ, phụ hoàng cũng sẽ mỉm cười rời đi, bởi vì có một nữ nhân yêu hắn luôn coi chừng hắn. “Thay ta chiếu cố Minh Nguyệt.” Đổng Tuyết Mai ở lúc Lãnh Hạo Nguyệt xoay người, nhẹ nhàng nói một câu. Lãnh Hạo Nguyệt hơi gật đầu, sau đó cũng không quay đầu lại rời khỏi hoàng cung.