Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta
Chương 8 : Đúng là thành lâu nữ tử.
Đúng là thành lâu nữ tử.
Thượng Đế Bồ Tất thần tiên thánh phật a!
Các vị làm ơn, khiến cho cuộc sống xuyên qua của ta tốt đẹp một chút đi!
Tuy rằng không thể khoái ý giang hồ, trường kiếm thiên nhai, cũng phải áo cơm không lo mới tốt.
Vì thời đại này, không có nghề y tá a !
Mà những thứ còn lại, lão nương ta cái gì cũng không biết a!
Lâm Quân Tử ngồi ở trên lưng ngựa, niệm đủ hai ba trăm thiên thần Bồ Tát phù hộ ình.
Cửu Nguyệt dắt dây cương cho nàng cưỡi tâm không cam tình không nguyện giơ cây đuốc khúc khuỷu đi về phía thôn trang phía trước.
Công tử thúc ngựa đi bên cạnh Lâm Quân Tử, có ý tử bảo hộ nàng.
Hắn sợ nàng ngựa cũng cưỡi không xong mà từ trên lưng ngựa lộn cổ xuống, có lẽ sẽ hoàn toàn biến ngốc, trở nên ngớ ngẩn thật đi!
Lâm Quân Tử kinh ngạc nhìn phía trước một mảnh đen đen bụi bụi hoang dã, trong lòng phẫn nộ mắng ”mẹ nó chứ, làm sao tự nhiên mạc danh kỳ diệu xuyên qua ?”
Vì sao ngày cá tháng tư, với ta mà nói, cứ vạn kiếp bất phục mà đến với ta a?
“Công tử thôn trang bên cạnh có nhà vẫn sáng đèn kìa ? Chúng ta đi hỏi một chút.”” Cửu Nguyệt giọng nói mang theo vui sướng, đánh gãy Lâm Quân Tử đang trầm tư.
Nàng cau mày, âm thầm nắm chặt tay.
Đáp án sắp được công bố, nếu an bài lão nương ta dính ở đây, lão thiên gia, ngươi nhất định phải phù hộ ta a !
Làm cho ta sống những ngày khiến người ta phải hâm mộ, làm cho lão nương khiến người ta si mê, làm một nữ hiệp tung hoành giang hồ đi!
Đến nhà đầu tiên ở thôn trang gần đó, hai phiến cửa gỗ được mở ra, từ bên trong bước ra một lão nhân tóc trắng xóa.
Công tử thực khách khí tiến lên từng bước ôn ngôn nói: “Lão bá, chúng ta đi ngang qua nơi đây muốn xin chút nước uống.”
Lão nhân gia rất là hòa ái, gật đầu xoay người bước vào trong nhà, lúc sau từ trong mang ra một chén nước.
Công tử nhận lấy nước, đưa cho Lâm Quân Tử, đồng thời, hướng về phía lão nhân hỏi: “Chúng ta vừa mới đi qua nghĩa địa phía ngoài thôn, thấy có một ngôi mộ mới, thoạt nhìn phi thường đơn sơ keo kiệt! Không biết là người nhà ai a. Vì sao không hậu tang cẩn thận?”
Lão nhân nghe nói như thế, thở dài một tiếng nói: “Ai! Cái mả kia a, thật là đáng thương. Trước trong thành Sâm Châu có một ác bá tên là Cát Thái Lang, vô cùng hung ác ương nghạnh. Mấy ngày hôm trước, hắn mua một cô nương ở Ỷ Hương Lâu, hôm nay thành thân, làm thiếp thất thứ mười lăm của hắn. Cô nương kia cũng là người có khí tiết, liều chết không theo, lúc hành lễ, nha hoàn một phen không giữ chặt, nàng đụng đầu vào cột mà chết.”
Truyện khác cùng thể loại
123 chương
60 chương
142 chương
81 chương
85 chương
519 chương
61 chương