Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta
Chương 69 : Đại náo thanh lâu 1
Bạch Lộ khẽ cười nói: “Không có vấn đề gì, chuyện của chúng ta không vội, ngươi một thân một mình, còn đang bệnh, ta thật sự lo lắng cho ngươi. Ta làm việc thích làm đến nơi đến chốn, chờ giúp ngươi tìm được người thân rồi, ta cũng coi như trọn vẹn mà rút lui, làm chuyện không phụ lòng Bồ Tát.”
Lâm Quân Tử nhìn khuôn mặt ôn nhuận hữu lễ của Bạch Lộ, sự ân cần trong đôi mắt tràn ngập ánh nắng kia, làm sao lại thiếu chân thực như vậy!
Lâm Quân Tử thầm nghĩ trong lòng, ta kháo, nói đường hoàng như vậy, đại nhân đại nghĩa a!
Ta làm sao cảm thấy sống lưng lạnh buốt, hình như có âm mưu gì ở đây thì phải !
Nhìn ngươi một thân chú rể chạy nạn quan binh đuổi theo tứ phía, thật sự có thể đến giúp ta sao ?
Bạch Lộ nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc khó hiểu, tuấn mi nhướn lên, mang theo chút trêu chọc nói: “Chủ yếu nhất chính là, ta sợ ngươi vì kiếm bánh bao lại chạy tới vào động phòng, ta phải đi theo bên cạnh ngươi tùy thời mà cung cấp ngô nướng với khoai tây.”
Lâm Quân Tử bị Bạch Lộ nói cho phát cáu, sắc mặt đột nhiên đỏ ửng, trừng hắn: “Đáng ghét, còn nhắc đến việc này nữa, nói nữa ta sẽ không thèm để ý đến ngươi.”
Trong mắt Bạch Lộ tỏa ra ánh sáng long lanh, ôn nhuận như nước, đường cong trên mặt nhu hòa phảng phất như gió xuân.
Trông thấy dáng vẻ phát 囧 của Lâm Quân Tử, hắn cười để lộ ra hàm răng trắng: “Ân, ngươi để ý ta, ta sẽ không nhắc tới việc này.”
Lâm Quân Tử cũng không thèm dây dưa nữa, nhẹ nhàng đứng lên, lấy tay phủi phủi bụi đất trên người, sau đó cao giọng nói: “Đi thôi, lên đường.”
“Ân? Lên đường ?”
Bạch Lộ có chút nghi hoặc mà hỏi thăm: “Đi đâu vậy ?”
Lâm Quân Tử khí định thần nhàn trả lời: “Ỷ Hương Lâu !”
_____________________________________________________________
Ỷ Hương Lâu, tọa lạc trên khu phố phồn hoa nhất của thành Sâm Châu.
Lâu cao hai tầng, mái cong khởi tích, hương vị cổ xưa, sắc màu cổ xưa, trang hoàng xa hoa khí thế.
Bày biện xa hoa như vậy, thân giá cũng xa hoa vô cùng, cho nên Ý Hương Lâu đã trở thành thanh lâu có cấp bậc cao nhất trong thành Sâm Châu.
Hoa đăng mới lên, ánh sáng lung linh tràn ngập sắc màu, những chiếc đèn lồng đỏ thẫm dưới mái hiên Ỷ Hương Lâu phát ra ánh sáng mập mờ dâm mỹ.
Bên cửa lớn rộng lớn hai bên trạm trổ điêu khắc xuân hoa thu nguyệt, người đến người đi, y hương tấn ảnh.
Ba bốn nữ tử eo nhỏ mềm mại, dung mạo đáng yêu xinh đẹp, đứng trước cửa ra vào, mời chào khách qua đường.
Đại náo thanh lâu 2
Ba bốn nữ tử eo nhỏ mềm mại, dung mạo đáng yêu xinh đẹp, đứng trước cửa ra vào, mời chào khách qua đường.
Công tử, lão bản, thiếu gia, đại lão gia,… tiếng chào hỏi mềm mại đáng yêu liên tiếp lả lơi đưa tới, làm cho người ta nghe xong, toàn thân đều nổi lên một tầng da gà.
Không biết có phải do sắp đến tiết Trung Thu hay không, hôm nay làm ăn cực kỳ tốt, các phòng trong nhã thất cơ hồ đều đã chật ních.
Tú bà Ỷ Hương Lâu, khuôn mặt béo tròn phủ một tầng phấn dày, bởi vì làm ăn được mùa, cười không khép miệng lại được.
Thân thể to béo vừa đong đưa đi qua hành lang gấp khúc, chuẩn bị đến phòng của mình uống ngụm nước, nghỉ ngơi một chút.
Đúng lúc đó, trên hành lang gấp khúc đột nhiên xuất hiện một bóng người tóc tai bù xù.
Bóng người này đột nhiên lướt đến trước mặt tú bà, quơ hai tay, trong miệng lạnh lẽo kêu lên những âm thanh quỷ dị: “Trả mạng lại cho ta, trả mạng lại cho ta, ta ngậm oan mà chết, hôm nay tới lấy mạng của ngươi!”
Thân thể tú bà trong nháy mắt đã bị dọa cho cứng ngắc lại, chờ đến lúc mụ nhìn thấy khuôn mặt thật của bóng hình ma quỷ kia, càng sợ tới mức mặt cắt không còn hạt máu.
Trong miệng tú bà phát ra một tiếng kêu sợ hãi cực lớn, hai chân mềm nhũn, thân thể “oạch” một tiếng, quỳ sụp xuống.
Dập đầu như giã tỏi trên sàn nhà “Cô nương tha mạng, cô nương tha mạng a! Ta biết ngươi chết ủy khuất, nhưng mà, việc này không trách ta a! Cầu cô nương ngàn vạn lần không nên trách tội ta a !”
Lâm Quân Tử khoa trương quơ quơ cánh tay, cười lạnh một hồi:”Không trách ngươi ? Nếu như không phải ngươi bán ta đi, ta có thể chết trong nhà Cát Thái Lang sao? Ngươi trả mạng lại cho ta!”
Tú bà dập đầu lia lịa, trong miệng liên tục lắp bắp giải thích: “Thật sự không trách ta được a, Cát Thái Lang nhắm trúng ngươi, nhất định phải lấy, thành Sâm Châu này ai dám đụng đến hắn a ? Ta chỉ có thể đem ngươi bán cho hắn. Hơn nữa, ta cũng là suy nghĩ cho ngươi, ngươi gả cho hắn dù thế nào cũng tốt hơn so với ở trong này mỗi ngày mua vui cho người ta a !”
Trong lòng Lâm Quân Tử cười lạnh một hồi, tâm trí đột nhiện nhớ lại lời Cát Thái Lang từng nói qua, ngữ khí lại bén nhọn thêm vài phần “Vậy tại sao ngươi phải dùng thuốc mê làm cho ta mê man ? Món nợ này ta cũng phải tính với ngươi!”
Tú bà hoảng loạn khua cánh tay mập mạp, khẩn trương giải thích “Oan uổng a, không phải ta dùng thuốc mê a…”
Truyện khác cùng thể loại
123 chương
60 chương
142 chương
81 chương
85 chương
519 chương
61 chương