Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta
Chương 20 : Nhìn thấy thủ cung sa của ngươi.
Lâm Quân Tử mi mắt buồn bã rủ xuống, cư nhiên xuyên qua thành thanh lâu nữ tử ti tiện, thật sự là ma luyện gân cốt, hành hạ tâm trí a !
Bạch Lộ chậm rãi đứng lên, đi tới trước mặt Lâm Quân Tử, thanh âm ôn hoa như một làn gió xuân ấm áp, nhẹ nhàng quan tâm Lâm Quân Tử: “Ta biết ngươi là hảo nữ tử, không phải thanh lâu nữ tử! “
Lâm Quân Tử đột nhiên sửng sốt, kinh ngạc mà ngẩng đầu lên: “Ngươi làm sao biết được ?”
Bạch Lô đưa tay chỉ chỉ cánh tay Lâm Quân Tử, nói ra một câu càng thêm ôn nhu: “Ta nhìn thấy thủ cung sa của ngươi.”
Lâm Quân Tử đang ngây ngốc, lập tức, mặt đỏ như máu.
Lại tiếp tục thô lỗ không câu nệ tiểu tiết, giờ khắc này, Lâm Quân Tử cũng nhịn không nổi.
Nàng vạn phần xấu hổ tức giận trừng mắt nhìn Bạch Lộ “Ngươi, ngươi còn nhìn thấy cái gì?”
Hắn lại còn nói nhìn thấy thủ cung sa rồi, như vậy còn lại….
Thật mẹ nó mắc cỡ chết đi được, 囧 chết người !
Bạch Lộ khẽ cười, đôi môi gợi cảm đỏ mọng hơi mỏng khẽ tách ra, trong nháy mắt quang phong tế nguyệt*, chói rọi bốn phương.
* trời quang trăng sáng; tấm lòng rộng mở
Sắc mặt đồng thời cũng trở nên ngượng ngùng, cái bớt màu đỏ kia, càng thêm rực rỡ như một rặng mây đỏ.
Chỉ có một tia giảo hoạt chợt lóe lên trong đôi mắt đầy sao, giây lát lướt qua, không chút dấu vết.
“Dưới nước ánh sáng quá mờ, còn lại cái gì cũng không có thấy.”
Bạch Lộ gục đầu xuống, nhẹ nhàng phun ra những lời này, ánh mắt ngượng ngùng như vậy, vẻ mặt thành thật nhận sai, thật là khiến người ta không thể phát hỏa nổi.
Lâm Quân Tử đầy bụng tức giận cùng với căm phẫn bất bình, bị thần thái của Bạch Lộ đánh bại trong chốc lát.
Dựa vào nha, uyển chuyển động lòng người như vậy aaaaa !
Lão nương thực sự là ăn mềm không ăn cứng mà, tha cho ngươi đi !
Lập tức phất phất tay “Được rồi, ngươi đi về trước đi, tốt nhất nói cho cái tên Cửu Nguyệt thối tha kia, hắn nếu còn dám gọi ta là Thanh cô nương, ta nhất định đánh cho hắn bán thân bất toại ! “
Bạch Lộ cực kỳ ngoan ngoãn thành thật mà cúi đầu đáp ứng “Đúng, cô nương nói phải lắm, ta trở về sẽ hảo hảo quản giáo hắn!”
Bạch Lộ xoay người, còn chưa bước ra khỏi cửa, lại bị Lâm Quân Tử gọi giật lại “Ngươi chờ một chút, ta cũng cần phải biết tại sao quan binh lại lùng bắt ngươi chứ ?”
Bạch Lộ nghe lời mà xoay người lại, cho dù trên người còn ướt sũng nước, thỉnh thoáng rùng mình một cái, vẫn tràn ngập kiễn nhẫn trả lời: “Kỳ thật một lời khó mà nói hết, ta là đào hôn mà chạy đến, bọn họ muốn bắt ta về thành thân.”
Truyện khác cùng thể loại
161 chương
64 chương
52 chương
1 chương
9 chương
59 chương