Bộ mặt thật của Đại học sĩ 1 Trầm giọng nói với người phía sau: “Bắt lấy kẻ kia, trong cung không thể có cung nữ giỏi võ như vậy được, không phải gian tế thì là thích khánh, ta phải tra hỏi.” Được lệnh của Thái Tử, năm sáu thị vệ thân hình cao lớn đằng sau đồng thanh hô vang, bao vây lấy Lâm Quân Tử. Lâm Quân Tử nét mặt không hề sợ hãi, ánh mắt thoáng tức giận. Gì chứ, ta chỉ sơ ý đụng phải ngươi một cái, có cần phải như thế không? “Thái tử điện hạ, ta chẳng qua là không cẩn thận đụng phải ngươi, ngươi đã bắt ta tra hỏi, đường đường là thái tử một nước, làm như vậy há chẳng phải là quá nhỏ mọn?” Lâm Quân Tử hướng về phía Lãnh Hoa, cao giọng hỏi. Lãnh Hoa sủng sốt, nhác thấy nét mặt Lâm Quân Tử không chút sợ hãi, trong lòng chợt hoài nghi. Đây là ai? Đụng phải thái tử mà ngang nhiên trấn tĩnh như vậy! Cùng lúc lúc Lâm Quân Tử cao giọng chất vấn thì từ cửa Sùng Môn xuất hiện một bóng người. Thật ra lần này Lâm Quân Tử cùng Thái Tử đối đáp đã làm rất nhiều người chú ý, bởi vì cửa Thánh Môn này là cửa duy nhất dẫn vào cung. Rất nhiều quan viên nhìn vào cảnh này thật sự kinh hãi, chỉ là một tiểu nha đầu mà dám chọc giận Thái Tử, thật là không biết lượng sức mình a! Lãnh Hoa thấy cách đó không xa quan viên đều tập trung nhìn chằm chằm về hướng mình, mặt mũi rõ ràng không chịu nổi chuyện này, liền hướng về đám thị vệ quát: “Còn chần chừ gì nữa, mau động thủ, giết không tha!” Lâm Quân Tử cả kinh, Thái Tử này quả là lòng dạ rắn rết, chưa chi đã hạ lệnh giết không tha? Năm sáu tên thị vệ đang ào lên thì nghe thấy thanh âm lạnh lùng từ phía sau vang lên “Dừng tay!” Mọi người nhất tề quay đầu lại, Lâm Quân Tử cũng nhìn sang hướng thanh âm ấy, sau đó, thiếu chút nữa kinh ngạc nhảy dựng lên. Đứng trước mặt nàng cách đó không xa chính là tên Đại học sĩ! Trời ạ! Đúng là Trái Đất hình tròn!! Đại học sĩ cũng kinh hãi nhìn Lâm Quân Tử, tròng mắt lạnh lùng nhưng thoáng một tia vui mừng. “Ngươi tại sao lại lại chạy vào trong cung?”Thanh âm vẫn lạnh tựa như băng. Lâm Quân Tử nhận ra chính là tên Đại học sĩ đang chất vấn mình, mới giật mình, trong miệng vẫn theo bản năng mắng trả lại: “Ngươi không phải cũng ở đây sao?” Bộ mặt thật của học sĩ 2 Lâm Quân Tử nhận ra chính là tên Đại học sĩ đang chất vấn mình, mới giật mình, trong miệng vẫn theo bản năng mắng trả lại: “Ngươi không phải cũng ở đây sao?” Đại học sĩ bất đắc dĩ trợn mắt nhìn Lâm Quân Tử một cái, tựa đầu chuyển sang Lãnh Hoa: “Tham kiến Thái tử, nha đầu này là người quen cũ của ta, hy vọng Thái Tử không làm khó nàng!” Lãnh Hoa vốn đang chăm chú nhìn, trong mắt lóe lên tia nhìn kì lạ. Bây giờ nghe Đại học sĩ nói, khóe miệng mơ hồ không thể không cười: “Thì ra là người quen cũ! Ngươi không phải đã cưới nhiều xấu nữ, rồi lại còn phải đối phó với Lăng Tiêu Cung tiểu ma đầu sao? Vậy mà vẫn có thời gian rảnh rỗi để mà quan tâm đến người quen cũ sao?” Hắn tại sao lại muốn đối phó với Lăng Tiêu Cung tiểu ma đầu? Tiểu ma đầu là chỉ ai? Đại học sĩ sắc mặt lạnh lùng thoáng nặn ra một tia châm biếm “Thái tử tin tức thật nhanh nhạy! Bội phục bội phục!” Lãnh Hoa hừ lạnh một tiếng: “Ta nhanh hay ngươi nhanh? Ta vừa mới mời cung chủ Lăng Tiêu Cung làm khách, thì Phụ Hoàng đã đến, thủ hạ của ngươi quả đúng là chó săn, lỗ mũi thực nhạy bén!” “Ta vốn thích đi săn thú nên tất nhiên mấy con chó phải được việc~ còn hơn mấy con heo, chỉ có người vô dụng mới nuôi nổi thôi!” “Càn rỡ!” Ngưởi vóc dáng cao gầy đứng cạnh Lãnh Hoa, mặc y hoa phục sắc xanh thẫm, rốt cuộc không nhịn được, mở miệng trách cứ Đại học sĩ. “Không nói thân phận cũng phải có thứ tự trước sau, ngươi sao dám vô lễ với đại ca như vậy?” Đại học sĩ lạnh lùng cười một tiếng. “Nguyên lai là Tam ca, ta cứ tưởng là thị vệ gia nô của Thái tử, không ngờ là Tam ca, ngươi trước nay đối với Đại ca vẫn hết sức kính trọng, dựa dẫm quen hơi.” Người gọi Tam ca sắc mặt tái nhợt, căm hận nhìn Đại học sĩ: “Ngươi đừng quá càn rỡ, phụ hoàng còn ở đây! Người sẽ không hồ đồ đem giang sơn giao vào tay kẻ có dã tâm như ngươi!” Thái tử Lãnh Hoa bên cạnh lạnh lùng cười một tiếng. Bộ mặt thật của Đại học sĩ 3 Thái tử Lãnh Hoa bên cạnh lạnh lùng cười một tiếng. “Ngươi vì mục đích của mình, dương thịnh âm suy, ngay cả ý của phụ hoàng cũng làm trái, đi cưới Đại tiểu thư nổi danh hung dữ, hy sinh cũng là quá lớn! Đại ca thật vì ngươi mà lo lắng nha!” Tam ca giễu cợt nói tiếp: “Cửu vương gia ngày sau có Lăng Tiêu Cung dựa dẫm, thế lực ngày càng mạnh, ở trước mặt huynh đệ ta bè phái hùng mạnh, đại ca ngươi còn điều chi phải lo lắng cho hắn?” Thái tử Lãnh Hoa đột nhiên cười lớn: “Ha ha, ta chỉ sợ Đại tiểu thư họ Lăng trước nay nổi tiếng độc ác, nửa đêm len lén cho hắn một đao. Lúc đó chỉ sợ chưa ôm được vợ thì mạng đã chẳng còn!” Tam ca liền hùa theo: “Ha ha, đại ca, người nói chí phải, Lăng Tiêu Cung đại tiểu thư cũng đâu thể nào ngồi không, ngươi tính toán lợi dụng người ta tiền tài quyền thế làm hậu thuẫn, thì cũng phải biết chân chó bám váy vợ chứ. Nếu như có chút nào không thuận theo, chúng ta chỉ sợ Cửu đệ mất cả chì lẫn chài, không những không được làm Thái Tử, mà cái mạng e cũng khó bảo toàn ” Đứng bên hai người tiếng cười cuồng vọng hoang dã, Lâm Quân Tử cảm thấy đầu óc như quay cuồng, thân thể cơ hồ như không đứng vững. Nàng tựa như người si ngốc, không hiểu những người kia đang nói,trước mặt nàng là đương triều Cửu vương gia! Lâm Quân Tử ngàn vạn lần không nghĩ tới, con người thường được gọi là Đại Học sĩ này chính là Cửu vương gia, chính là vị hôn phu mà Hoàng Đế chọn cho nàng. Nhìn gương mặt lạnh lùng đầy ngạo mạn của hắn, Lâm Quân Tử sau một hồi ngỡ ngàng, lửa giận như bùng lên. Thì ra ngươi cưới nhiều xấu nữ như vậy là để tức chết được ta đây là Lăng Tiêu Cung đại tiểu thư a! Mẹ nó khốn kiếp, mẹ nó chứ quá độc ác! Ngươi kết hôn với ta để tăng thêm tiền tài thế lực. Lại còn phải vụng trộm cưới thêm bảy tám chín mười phòng xấu nữ, kích thích ta, làm ta tức chết!! A a a!! Trong thiên hạ còn có nam nhân ghê tởm hơn ngươi không? Mẹ nó, ta thực sự là mắt bị mù, mới nhìn trúng nam nhân bá đạo tự ình là đúng như ngươi! ***************************************************************************** Danh tính của Đại Học Sĩ đã lộ, chính là vị Cửu Vương Gia. Cuộc đời khốn khổ của hắn bây giờ mới bắt đầu! Kéo cho chó ăn Bị ma quỉ ám mới nghĩ rằng thế gian có thể tin vào nam nhân! Ta nhổ nhổ nhổ! Cửu vương gia hướng vì phía hai ca ca chê cười không hề để ý chút nào. Chẳng qua cười lạnh một tiếng. “Phụ hoàng không phải là kẻ hồ đồ,các ngươi tưởng qua mặt được nhưng thực ra ông ta biết rõ một hai. Các ngươi đừng vội cao hứng khẻo hậu quả khó lường!” Nói xong, Cửu Vương gia hướng về phía Lâm Tử Quân đang ngẩn người ra tức giận nói: “Về sau không được tự tiện chạy lung tung, đi theo ta!” Lâm Quân Từ chưa kịp nhắc chân thì đã nghe thanh âm chí hàn của Thái Tử vang lên: “Cẩu nô tài lớn mật dám đụng vào ta, muốn rời đi là đi sao? Ngươi nghĩ ta là ai vậy?” Cửu Vương gia sắc mặt lạnh lẽo, không nói gì. Thái Tử liền quát thị vệ: “Bây đâu, đem nha đầu này kéo vào ngao quán cho chó ăn!” Lâm Quân Tử nghe hắn nói những lời này kinh hãi tột cùng, hồn phi phách tán. Chỉ vì ta đụng ngươi một cái mà lập tức bắt ta cho chó ăn a? Tại sao lại có Thái Tử độc đoán, vô lý, khát máu tàn bạo như ngươi? Bá tánh làm sao có thể an cư lạc nghiệp ? Đã có hai thị vệ cấp tốc vọt lên phía trước, nắm lấy cổ tay Lâm Quân Từ bắt nàng kéo đi. Cửu vương gia ánh mắt lóe lên tức giận. Lớn tiếng cười. “Được, quả nhiên là Thái Tử thì có thể coi thường nhân mạng, lòng dạ thực độc ác. Ta xem trước mặt Hoàng Thượng ngươi sẽ biện minh thế nào.” Dứt lời, hắn liền vung hai tay. Hai viên hạt châu đen nhánh, theo hướng hai tên thi vệ đang cầm tay Lâm Quân Tử xé gió bay tới. “Bang bang” sau hai tiếng vang lên, hai tảm, hai tên thị vệ kêu thảm, tay ôm trán lùi ba bước. “Lớn mật, lại dám đối với Thái Tử vô lễ, bay đâu,phải bắt được hắn cho ta!” Tam Ca lớn tiếng khiêu chiến, chỉ huy thị vệ phía sau bao vây lấy Cửu Vương gia. Thị vệ của Cửu Vương Gia cũng không phải để làm cảnh, tất cả đều đồng thanh hô lạp một tiếng, hướng về phía Thái Tử trợn mắt. Chạy trối chết Thị vệ của Cửu Vương Gia cũng không phải để làm cảnh, tất cả đều đồng thanh hô lạp một tiếng, hướng về phía Thái Tử trợn mắt. Không khí nhất thời thật căng thẳng, hai bên đều tuốt gươm sẵn sàng, huynh đệ tương tàn. Lâm Quân Tử bị nhét vào một bên, nhìn nét mặt độc ác của Thái Tử, vẻ phẫn hận tức giận của Cửu Vương Gia, thật vừa tức vừa giận, liên đới cắn răng nghiến lợi. Từ lâu lão nương đã biết trong cung cấm tất cả chỉ ham danh đoạt lợi, thâm độc hiểm ác. Hôm nay được tận mắt chứng kiến, quả là không ngoa! Các ngươi cứ hung hăng đánh nhau đi!!! Cái nơi hoàng cung bẩn thỉu này, ta không thể lưu lại một khắc nào nữa. Thừa lúc khung cảnh hỗn loạn, Lâm Quân Tử lùi lại phía sau. Mượn tường cao che mắt, Lâm Quân Tử men theo con đường lát đá, chạy trối chết. Dưới một người trên vạn người, cái ngôi vị đó thật sự hấp dẫn vậy sao? Ngay cả anh em kết nghĩa tình nghĩa keo sơn cũng để sau ót, không một chút tình nghĩa. Con người máu lạnh như vậy khác nào súc sinh? Con mẹ nó, tự xưng là mang trong mình huyết thống cao quí, thực ra chỉ là một đám rác rưởi! Lâm Quân Tử chạy nước kiệu,nổi giận đùng đùng. Chờ đến khi tinh thần trấn tĩnh lại mới thấy nhận ra mình đã bị lạc. Đây là nơi nào? Vốn dự định là quay trở lại Lưu Hương điện, mang theo Tiểu Thảo chạy trốn, không ngờ lại đi lạc mất, bây giờ biết đi hướng nào? Đi một đoạn hành lang là một cái vườn rộng. Cây cối rậm rạp, hoa cỏ phủ kín mặt đất. Mọi thứ chìm trong yên tĩnh, cơn gió đêm nhè nhẹ mang theo một mùi thơm nhàn nhạt, văng vẳng đâu đó tiếng dế kêu to thật vui vẻ. Khiến nơi này vốn tiêu điều vẫn còn lưu lại một tia hương vị nhân gian. Lâm Quân Tử trừng mát nhìn bóng đêm u ám phía trước, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ mình lạc tới ngự hoa viên rồi? Cẩn thận nghe, thấy bên tai vẫn còn truyền đến tiếng nước chảy mơ hồ. Lần này phải làm sao? Làm sao để về được Lưu Hương Điện đây? Cách đó không xa có tản mác vài cung nhân đi qua, Lâm Quân Tử đưa cổ lên nhìn một chút, chuẩn bị tìm người hỏi thăm đường. Phía trước chưa thấy rõ ràng cái gì, nhưng từ phía bụi cây đã mơ hồ tiếng khóc.