Phúc Hắc Tổng Tài, Đừng Ăn Ta
Chương 16 : Nữ tử ăn mặc bại lộ
San San nhận lấy bộ quần áo của Tư Tư tiểu thư tỉ mỉ chọn lựa đưa cho, đi ra gian thử.
Lâm Tư Tư khiếp sợ không thôi, không hổ là danh sư thiết kế trang phục, ngay cả phối hợp như vậy cũng có thể mặc ra loại cao quý thanh lịch hiệu quả, vốn tưởng rằng Tiết San San mặc vào dáng cẻ sẽ rất quê mùa, không nghĩ tới ngược lại làm cho cô ta trở thành một người xinh đẹp như vậy.
Âm thầm cắn răng, tôi cũng không tin không hủy được cô ta!
Mắt sáng lên, thoáng nhìn một bộ thấp ngực váy ngắn, liền cầm đứng lên:”Cái này nhìn rất đẹp, San San, cô thay thử xem.”
Tiết San San hoảng sợ, quần áo lộ lưng, mặt sau chỉ có sợi dây tinh tế thắt sau lưng, như thế nào lại mặc ra ngoài được! Tuy rằng là mùa hè, nhưng không thể mặc như vậy được?
” Tôi không mặc cái này được không?” Cô nhíu mày nói.
” Có thể, nhưng cô làm như vậy, cô chờ bị đuổi việc đi.”
“……”
Tiết San San rất muốn đem mấy bộ quàn áo này ném xuống, hét lớn một tiếng, lão nương mặc kệ đấy!
Nhưng lý trí nói cho cô biết không thể làm như vậy, cô còn muốn cứu cha, cô muốn một ngia đình đấy đủ, cô không thể vì kiếm củi ba năm thiêu một giờ! ( ý không thể vì việc này mà lỡ mất việc cứu Tiết cha)
Cô cắn răng, cầm lấy quần áo đi vào gian thử.
Sau khi đi ra, Lâm Tư Tư vừa thấy nhất thời mắt choáng váng.
Tại sao có thể như vậy? Làm cho cô ta mặc quần áo này là muốn làm cho cô ta xấu hổ, không nghĩ tới cô ta mặc vào cư nhiên lại thập phần vừa người, quả thực giống như đặt theo yêu cầu làm trước. Xuất thân luyện võ nhưng Tiết Sanm san lại không có một chút sẹo, chân dài tinh tế hữu lực. Ngày thường đều mặc áo sơ mi dài rộng, còn tưởng rằng dáng người cô ta chỉ thường thường, không nghĩ tới hiện tại nhìn thấy, cư nhiên lại yêu kiều, thập phần quyến rũ.
Tư Tư tức giận không nhẹ, vừa định bảo cô ta đem đổi đi, bỗng nhiên mắt lóe lên tia sáng, liền nói:”Không sai, quần áo này rất thích hợp với cô, cùng với đôi giày này, nhất định là rất đẹp.”
Cầm một đôi giày cao cũng hơn tám thước đến trước mặt cô nói:” San San, ngày mai cô mặc bộ này đến trường học đi.”
San San sửng sốt, cô cho tới bây giờ chưa từng mặc qua quần áo cùng đôi giày cao như vậy!
” Cũng phải mang theo?”
Lâm Tư Tư nhất thời mặt đen lại:” Tiết San San, tôi cảnh cáo cô, mua quần áo cho cô là quan tâm đến cô, đừng có thái độ không đồng ý như vậy!”
San San chỉ phải nghe theo, trong lòng lại vạn phần ủy khuất, công việc vệ sĩ này thực khổ a!
Ngày hôm sau, Tiết San San mặc một bộ cùng quàn áo và giày, đứng trước gương xem ước chừng cao hơn mười phân, cau mày, bộ dạng này như thế nào có thể đi ra ngoài?
Nhưng…… Nếu không đi ra ngoài, cô sẽ đến muộn ……
Cô cuối cùng vẫn phủ thêm chiếc áo mới dám đi ra ngoài, mang theo giày cao gót, chân trần chạy như điên đến cổng trường học.
“Như thế nào lại chậm như vậy?” Lâm Tư Tư hỏi:”Cô rốt cuộc còn không biết xem đồng hồ à?”
“Thực xin lỗi……” San San vội vàng xin lỗi.
Nhìn trên người cô mặc quần áo cùng đôi giày trong tay, Lâm Tư Tư vui sướng khi người khác gặp họa nở nụ cười:”Cô cho cái này gọi là trang phục gì? Chạy nhanh cũng tốt, cũng không nên làm mất mặt tôi!”
San San bất đắc dĩ, chỉ phải đem áo cởi ra, lưng trơn bóng lộ ra ánh mặt trời, thật tinh tế, giống như nhẹ nhàng nhất, khéo léo cùng với bộ ngực cao ôm lấy người, gợi cảm cũng không kém phần thanh thuần, hơn nữa khuôn mặt quật cường lại có chút ôn nhu, giống như thiên sứ rơi xuống nhân gian, làm cho nam sinh ở đây đều nhịn không được hung hăng nuốt nước miếng.
Nhìn đến ánh mắt đó, Lâm Tư Tư hối hận, trên mặt cũng không động thanh sắc. Cười nói:” Như vậy thật tốt a, cô xem, nhiều người như vậy đều nhìn ngươi? Cô đều mê hoặc tất cả mọi người !”
San San mặt đỏ bừng, không nói được một lời.
Buổi sáng không có tiết học, Lâm Tư Tư an vị ở phòng nghỉ cùng một đám nữ sinh nói chuyện phiếm, trong lúc này càng không ngừng sai San San làm việc này việc kia, đáng thương cho San San, phải mang đôi giày cao như vậy chạy tới chạy lui, còn thừa nhận rằng chung quanh còn có nam sinh đáng khinh nhìn cô chăm chú.
Khó khăn đến giờ nghỉ trưa, cô yên lăng đi trên hành lang, ngồi dưới đất, đem giày cao gót tháo ra.
” Đau quá……” Cô nhíu nhíu mày, cúi đầu vừa thấy hai chân, sớm đã sưng lên, cho tới bây giờ chưa mang giày cao gót nay lại phải chạy đi chạy lại, không đau mới là lạ.
Xoa chân đau nhức, cô suy nghĩ chính mình đến tột cùng còn muốn tiếp tục hay không, bỗng nhiên một bàn tay đặt trên bả vai của cô.
Theo bản năng cô bắt lấy người đằng sau, chợt nghe một thanh âm quen thuộc:” San San đừng đánh, là tôi!”
Cô quay đầu vừa thấy, đúng là cái tên âm hồn bất tán kia – Giang Hằng Vũ.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
5 chương
264 chương
31 chương
27 chương
49 chương