Phúc Hắc Tổng Giám Đốc, Đừng Ăn Ta

Chương 95 : Lập ra một khế ước do Chúa định ra

” Kỳ thật chúng ta không phải là người theo đạo, vì sao lại tới nơi này kết hôn?” San San nhìn giáo đường hoang vu tĩnh mịch này cô thật ra không thích nơi này. Anh nhắm hai mắt lại, yên lặng cầu nguyện điều gì. ” Anh đang làm gì vậy?” Cô tò mò hỏi. Thật lâu sau, anh mở mắt ra:” Anh cầu Chúa, cho chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau, nếu không anh liền đem giáo đường trên toàn thế giới đập nát.” Cô hoảng sợ, vội nói:” Có ai cầu Chúa như vậy, một chút cũng không thành khẩn!” Lúc này một người Cha tóc vàng bước ra, nói tiếng Trung kém cỏi:” Người trẻ tuổi, có điều gì cần giúp sao?” ” Chúng con muốn kết hôn, mời Cha chứng kiến cho chúng con.” Luật Hạo Thiên mỉm cười nói, nắm lấy tay San San. Cha hòa ái hỏi:” Có thể, nhưng ta muốn hỏi tên hai con trước.” Anh do dự một chút :” Con tên là Đằng Hải, cô ấy là San San.” Đây là tên bọn họ lúc ban đầu quen biết, là sinh mệnh quan trọng nhất của bọn họ. ” Đằng Hải tiên sinh, xin hỏi con có nguyện ý San San tiểu thư làm vợ, vĩnh viễn trân trọng cô ấy, che chở cô ấy không ?” ” Con nguyện ý.” ” Vậy San San tiểu thư ? Con có nguyện ý làm vợ của cậu ấy, cả đời làm bạn với cậu ấy hay không?” San San nhìn Luật Hạo Thiên, trên mặt hiện lên nụ cười hạnh phúc :” Con nguyện ý.” ” Vậy các con có thể trao nhẫn cho nhau!” San san kêu lên một tiếng:” Không xong, em quên chuẩn bị……” “Anh chuẩn bị.” Luật Hạo Thiên bỗng nhiên từ trong áo lấy ra một hộp nhỏ. ” Anh chuẩn bị hồi nào?” San san giật mình nói. ” Tối hôm qua, anh phát hiện ở trong ngăn kéo, là một đôi nhẫn……” Anh nói xong mở hộp ra, một tia sáng làm chói mắt cô. Còn chưa kịp phản ứng, anh đã đeo nhẫn vào tay cô. ” Rất vừa vặn!” Nhìn ngón tay nhỏe bé của cô mang nhẫn ki cương kia, anh khen ngợi. Cô đỏ mặt, đem chiếc nhẫn khác đeo vào tay cô. ” Đôi nhẫn này, chúng ta chẳng khác nào lập ra một khế ước do Chúa định ra.” Anh nói:” Từ nay về sau chúng ta là một đôi, vĩnh không phản bội, cho đến lúc chết.” ” Sao lại nói chuyện dọa người như vậy.” Cô thổn thức nói:” chuyện đang tốt đẹp……” Anh nở nụ cười, nhẹ nhàng nắm bả vai cô. ” Anh vĩnh viễn cũng sẽ không phản bội em, em thế nào?” ” Em đương nhiên sẽ không!” Cô không chút do dự nói, lại không biết mình đang nói một chuyện nghiêm túc thế nào. Trong mắt của anh mang theo ưu thương:” Hy vọng như thế.” Cúi người, nhẹ nhàng hôn cô…… ———————————————- Hai người về nhà, San San liền nhận được diện thoại của Giang Trục Thủy. ” San San, có thể ra ngoài một chút được không?” Từ lúc Luật Hạo Thiên tỉnh lại, từ lúc Giang Trục Thủy trước mặt phóng viên tuyên bố mình sắp kết hôn với Lâm Tư Tư, san San chưa gặp anh lần nào. Cho nên nghe thấy thanh âm của anh, cô liền nhịn không được bối rối một chút. ” Em……” ” Là chuyện của cha em.” San san liền nhẹ nhàng thở ra:” Được, ở đâu……” …… Đi vào nhà hàng Tây, Giang Trục Thủy hướng cô gọi, sau đó đem một phần tài liệu đưa cho cô. Lúc cô đưa tay nhận lấy, anh thấy được nhẫn kim cương trên tay cô. Trầm mặc một chút, nhưng cũng không hỏi gì, chỉ vào phần tài liệu kia:” Xem một chút đi, có lẽ đối với vụ án của cha em có ích.” San san muốn nói lại thôi :” Trục Thủy, cám ơn anh, em không nghĩ tới, vào lúc này …… Anh còn đồng ý giúp em.” Giang Trục Thủy giận tái mặt:” Em có phải cho rằng lúc trước anh giúp em, đều vì anh theo đuổi em?” San San liền xua tay:” Không…… Em không phải ý này.” ” Em yên tâm, anh vẫn tiếp tục nhận vụ án này, hơn nữa sẽ giúp cho cha em ra tù.” San San trầm mặc, cô không biết nên nói cái gì, vì thế mở tài liệu kia ra. Nhìn trong chốc lát, cô kinh ngạc nói:” Cha của Nghiệm Dĩ Chính, thật sự có người tình? Tố Tâm, là tên của người đó?” ” Những tài liệ này đều là sự thật. Em sao lại giật mình như vậy?” San San run run lấy tờ giấy kia ra, Giang Trục Thủy nhậ lấy, nhíu mày nói:” Tên của em, cùng Tên của người Tố Tâm kia, viết cùng nhau, là ý gì?…… Vật này ở đâu ra?” ” Là em ở trong thư phòng của Nghiêm Dĩ Chính lấy được.” Giang Trục Thủy trầm ngâm:” Nghiêm Dĩ Chính…… San San?” ” Vâng?” San San ngẩng đầu, nghĩ rằng anh gọi cô. ” Không có việc gì.” Anh cười cười, sắc mặt càng thêm ủ dột. ” Chúng ta đi tìm người tên Tố Tâm này đii!” ” Bà ấy đã chết, hai mươi năm đã chết.” ” A……” Cô cảm thấy tiếc. ” Chúng ta trước tiên không cần lo chuyện của Nghiêm gia, trước mắt quan trọng nhất là chứng minh cha của em trong sạch.” ” Nhưng chúng ta không có chứng cứ!” ” Nhưng chúng ta có thể tạo chứng cứ?” San San không rõ:” Tạo ra thế nào.” Giang Trục Thủy nghĩ:” Để cho bọn họ gặp mặt, có thể lộ ra dấu vết nào đó.” ” Nhưng chuyện đã qua lâu như vậy, bọn họ căn bản sẽ không gặp mặt.” ” Không sao, chúng ta có thể nghĩ biện pháp làm cho bọn họ gặp mặt.” Anh trầm tư một lát,” Như vậy đi, chúng ta nghĩ biện pháp dùng điện thoại của họ gởi tin nhắn, hẹn ra gặp mặt, đến lúc đó, chúng ta có thể bắt chứng cứ của bọn họ.”