Phúc Hắc Tổng Giám Đốc, Đừng Ăn Ta
Chương 59 : Đứa nhỏ hư hỏng
Lâm Tư Tư gục mặt vào nước bùn trên đất, không nhúc nhích, giống như đã chết đi
Một Người đàn ông mặc đồ đen đi tới đẩy cô:” Đứng lên, đừng giả chết!”
Người đàn ông mặc đồ đen đeo mặt nạ chậm rãi đi tới, thanh âm khàn khàn nói:” Lâm tiểu thư là kim chi ngọc diệp, thân mình tự nhiên được chiều chuộng, có phải hay không Lâm tiểu thư?”
Lâm Tư Tư thân mình giật giật, giương mắt nhìn hắn, khàn khàn nói:” Anh rốt cuộc là ai? Vì sao muốn hại tôi?”
Nam nhân đeo mặt nạ cười lạnh một tiếng, đem những tấm hình đưa tới trước mặt cô, lần lượt từng cái một, là hình ảnh cô cùng hai tên vệ sĩ trần truồng quấn lấy nhau!
Cô hét lên một tiếng, nắm lên những hình kia, dùng sức liều mạng xé……
Mà namnhan mặt nạ yên lặng nhìn cô xé, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói:” Nơi này không đủ, tôi cần rất nhiều, có thể cho cô xé tùy thích.”
Lâm Tư Tư sửng sốt, căm tức nhìn hắn:” Vì sao hại tôi? Tôi với anh không cừu không oán? Anh vì sao đối với tôi như vậy?”
Dưới mặt nạ, bạc môi khẽ nở nụ cười tàn khốc:” Tôi đây là giúp cô, cô không phải hận cha mình sao? Chỉ cần tôi đem những bức ảnh này trước mạt cha cô, ông ta nhất định sẽ tức giận, người mang thù đều báo.”
Cô hoảng sợ nói:” Không cần, không cần đem hình giao cho cha tôi!”
” Không giao cho cha cô, như vậy giao cho báo chí cũng rất tốt.”.
” Không cần!” Cô thét to:” Van cầu anh, trăm ngàn lần đừng đem những tấm hình này cho người khác, tôi van xin anh……”
” Được rồi, những tấm hình này tôi tạm thời thay cô bảo quản, cô hiện tại về nhà, cái gì cũng không được nói, nếu cô không cẩn thận nói ra, đến lúc đó tôi cũng không giúp được cô.”
Cô liều mạng gật đầu:” Tôi biết, tôi nhất định sẽ không nói! Tôi cái gì cũng sẽ không nói!”
” Tốt lắm, cô có thể trở về.”
Hắn cư nhiên thả cô?
Cô không thể tin được:” Anh thật sự sẽ không đem hình này giao cho người khác sao?”
” Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời tôi, những tấm hình này sẽ không đưa ra ánh sáng.”
” Anh muốn tôi làm cái gì?”
” Bây giờ còn chưa nghĩ ra, chờ nghĩ ra rồi, tôi tự nhiên sẽ đến tìm cô.”
Đây là một lời giao dịch, chỉ cần cuộn phim còn trong tay hắn, hắn liền có thể nói bất cứ điều kiện gì.
Mà hiện tại Lâm Tư Tư thầm nghĩ nhanh rời khỏi chỗ này, chạy về nhà, suy nghĩ đơn giản cô căn bản không thể tưởng được sau lưng âm mưu lớn như thế nào!
—————————————————————
Rời khỏi nhà cũ, San San ngồi ở trên ghế hoa viên, vẻ mặt ảm đạm.
Giang Trục Thủy ngồi ở bên cạnh cô, an ủi nói:” Đừng nản chí, chúng ta chậm rãi tìm, em đã quên anh làm gì à? Thân là một luật sư có tiếng, anh có mạng lưới điều tra rất rộng!”
San San cũng rất khó khăn ở nụ cười, bọn họ đã chuyển đi đâu?
Vừa mới nghe cụ già nói, dì hiện tại cùng chồng làm ăn có tiền. Bà có tiền, lại không nguyện lấy ra một nữa giúp cha lật lại bản án, chẳng lẽ bọn họ trong lúc đó một chút vợ chồng tình cảm đều không có sao?
Càng nghĩ càng thay cha thấy không đáng giá, nhớ ngày đó ông ấy đối xử rất tốt với dì, nhưng khi ông bị tòa gọi lên, nữ nhân bạc tình kia nhanh tay bảo ông kí đơn ly hôn, tìm một nam nhân khác nương tựa ôm ấp.
Chẳng lẽ tình cảm nam nữ lại mỏng như vậy sao? Hoặc là bọn họ trong lúc đó căn bản không có tình yêu?
Tình yêu chân chính, là như thế nào?
Cô không khỏi nhớ tới Đằng Hải, cách nhiều năm như vậy, cô vẫn còn nhớ nụ cười của cậu ấy, giơ tay nhấc chân. Từ nhỏ đến lớn, không phải là không có cậu bé nào theo đuổi cô, nhưng cô phát hiện chính mình căn bản không có biện pháp cùng bất luận ai yêu đương, cho dù giống như Giang Hằng Vũ là một nam nhân vĩ đại như vậy, cũng không cách nào làm cho trái tim cô tan chảy được.
” Đừng nghĩ lung tung nữa.” Giang Trục Thủy nói, vỗ vỗ bả vai cô:” Đi, anh đưa em về nhà.”
Hai người lái xe trên đường lớn chậm rãi chạy, San San tâm sự nặng nề nhìn ngoài cửa sổ.
Bỗng nhiên cô hô:” Đợi chút!”
Hắn thắng gấp, cô nhìn ra cửa sổ, nhìn ven đường.
Một cô gái mười bảy mười tám tuổi bị ban am sinh vây quanh, mấy tên nam sinh kia cười to, mặc quần áo nhìn qua tựa như không giống học sinh đứng đắn.
San San yên lặng nhìn, cô nhận ra người con gái kia. Đó chính là em gái thường xuyên lấy đồ của cô, Tiết Hàm Nhã.
Tuy rằng cô mười lăm tuổi rời khỏi nhà, nhưng lúc học trung học cô cùng em gái học chung trường, vì vậy cũng thường gặp mặt nhau, cho đến khi cô học đại học, mới không có gặp lại người em gái này.
Cho nên hiện tại, cô liếc mắt một cái liền có thể nhận ra được.
Chỉ thấy Tiết Hàm Nhã bị vài tên nam sinh vây quanh ở giữa, không biết sao ầm ỹ lên, vài tên nam sinh kia động thủ, một người trong đó lấy ra một con đao nhỏ, buộc cô tiến vào ngõ nhỏ.
San San cả kinh, liền mở cửa xuống xe, chạy tới.
” Dừng tay! Các người làm gì? Muốn đem nó đi đâu?”
Mấy tên nam sinh kia không đem cô để vào mắt:” Xen vào việc của người khác! Xú nha đầu (*), mày mau cút đi!” ( * để như vậy hay hơn, nếu mọi người có từ nào phù hợp thì nói dùm ta nhé:D )
Cô cả giận nói:” Tôi đương nhiên phải xen vào, nó là em gái tôi!”
Mấy tên nam sinh cười to lên:” Hàm Nhã, chưa nghe qua mày có chị gái nha?”
Tiết Hàm Nhã ngẩng đầu nhìn San San liếc mắt một cái, chán ghét nói:” Tôi không có chị! Các người đừng nghe người này nói bậy!”
” Hàm Nhãem không nhận chị cũng không sao, nhưng không thể đi cùng mấy người này!”
” Tôi theo bọn họ là chuyện của tôi, cô bớt lo đi!”
” Em……” San San tức giận nhìn cô:” Những người này không phải người tốt, em theo bọn họ sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện!”
” Con đàn bà thối, mày nói cái gì?” Tên nam sinh cầm dao xông lên, dùng đao chỉ vào mặt cô:” Mẹ kiếp, nếu mày không đi tao sẽ cho mày một dao vào mặt!”
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
11 chương
10 chương
40 chương
3 chương
84 chương
44 chương