Phúc Hắc Tổng Giám Đốc, Đừng Ăn Ta
Chương 126 : Em muốn thả cậy ấy!
San San sau khi kiểm tra xong, trở về đến phòng bệnh của mình nghỉ ngơi.
Khi tỉnh lại, đã thấy Luật Hạo Thiên ngồi bên cạnh, hai tay khoát lên trên giường, tập trung ngủ.
Cô nhẹ nhàng sờ tóc anh, bỗng nhiên điện thoại anh đặt trên bàn rung lên.
Cô hoảng sợ, cầm lấy kia điện thoại, chỉ thấy một tin được nhắn tới.
Cô không thói quen xem địện thoại của chồng, nhưng hôm nay không biết sao, tâm tò mò, ma xui quỷ khiến liền liền mở tin nhắn kia.
Một dòng chữ ngắn gọn.
Ba dặm hương, nhanh chóng.
Đây là ý gì?
San San bất động thanh sắc đặt địện thoại ở chỗ cũ, nằm trên giường tiếp tục ngủ.
Nhưng thật ra cô không ngủ, nghe thấy tiếng đọng anh đứng dậy, sau đó lại nghe thấy tiếng động anh mở cửa rời đi, lòng hiếu kỳ của cô càng ngày càng đậm, lặng lẽ từ trên giường đứng đậy, đi theo anh đi ra ngoài.
Cô lặng lẽ đi theo phía sau anh, cho đến khi anh lên xe, cô cũng vội vàng bắt một chiếc taxi đi theo.
” Đi theo chiếc xe phía trước, đi cách một đọan, đừng để chiếc xe đó phát hiện.”
Người tài xế cười cười:” Cô gái này, có phải bắt gặp chồng mình ra ngoài?” (ý bảo anh ngoại tình)
San San nhíu mày nói:” Anh lo lái xe mình đi.”
Cô tin Luật Hạo Thiên không ra ngoài, nhưng…… Tin nhắn kia làm cho cô cảm thấy mơ hồ không ổn. Cho nên cô muốn theo theo anh để biết tột cùng là chuyện gì.
Xe taxi ra khỏi thành phố, lái xe nhắc nhở nói:” Ở đi phía trước đi chính là đường núi, cô muốn đến nơi này sao?”
“…… Anh chỉ cần đi theo chiếc xe kia là được.”
Luật Hạo Thiên dừng xe ở một trạm xăng, sau đó anh xuống xe đi vào nơi đó.
San San liền bảo người tài xế, sau đó tự mình xuống xe dọc theo bụi cỏ lặng lẽ đi tới tạm xăng kia.
Từ cửa sổ nhìn vào trong, cả người không khỏi lạnh lẽo, không thể tin được chỗ mình thấy là thật!
Giang Hằng Vũ, người thiếu niên mặt trời kialà bạn tốt nhất của cô. Lúc này đang ngây ngốc ngồi trên sô pha, hai mắt vô thần. Tay chân bị trói chặt.
San San che miệng, cố nén không cho mình thét lên kinh hãi, trong đầu sớm rối lọan.
Đây là có chuyện gì? Tại sao Luật Hạo Thiên…… cùng với Giang Hằng Vũ mất tích mấy tháng nay ở đây?
Địa điểm sai lầm người sai lầm, lòng của cô một trận run run, chỉ nghe Luật Hạo Thiên nói:” Giang Hằng Vũ, cậu không ăn cơm, là muốn tuyệt thực tự sát sao?”
A Vũ nói:” Luật Hạo Thiên, anh là tên vô sỉ, anh chừng nào mới có thể thả tôi ra ngoài? Anh bắt tôi cả ngày ở đây, tôi thà rằng chết còn hơn!”
” Chờ tôi đoạt được tất cả, tự nhiên sẽ thả cậu. Cậu nghĩ rằng tôi sợ cậu chết sao? Tôi chỉ không muốn làm cho San San đau lòng mà thôi.”
Lòng San San, đột nhiên co lại, khó có thể giãn ra.
Thân mình khẽ run lên, đụng phải cái bình ở góc tường, một người quát:” Người nào!”
Vài người chạy ra khỏi phòng ốc, sẽ đem San San ấn ngã xuống đất, Luật Hạo Thiên hô to một tiếng:” Dừng tay!”
San San ngẩng đầu, nhìn trên khuôn mặt anh đầy phức tạp. cả hai đều rơi vào trầm mặc, nhưng lại hiểu được tâm trạng của mỗi người.
Luật Hạo Thiên đứng ở nơi đó, phảng phất trong thân thể có một thứ trọng yếu bị rút đi, trong lòng cảm thấy đau đớn!
San San lòng càng đau hơn, không, anh không phải Đằng Hải, anh là Luật Hạo Thiên, anh lừa cô, lừa mọi người! Anh luôn luôn lừa cô, luôn luôn lừa cô……
” Vì sao!” Cô khan giọng quát.
” San San.” Thanh âm suy yêu của Giang Hằng Vũ vang lên.
San San chậm rãi đi đến trước mặt hắn, Luật Hạo Thiên thấp giọng nói:” Em muốn làm gì?”
Cô hít sâu một hơi:” Em muốn thả cậu ấy.”
” Không được!” Anh lạnh lùng nói, cô giống như không nghe thấytay bắt đầu cởi bỏ dây thừng trên người Giang Hằng Vũ.
” Anh bảo em dừng tay!” Luật Hạo Thiên tiến lên ngăn cản, không cẩn thận đẩy cô một chút, thân mình cô đứng không vững, liền tá ngã.
—————————————
” San San!” Anh kinh hô, vội vàng cúi xuống ôm cô.
Dưới thân San San một chất lỏng chảy ra, là máu!
” San San, em cố gắng một chút……” Luật Hạo Thiên rốt cuộc cũng buông Giang Hằng Vũ, ôm lấy San San liền hướng phía ngoài chạy tới.
” Vì sao…… Vì sao gạt em……”
” Anh xin lỗi, San San, anh không phải cố ý gạt em.” Lòng anh đau như dao cắt.” Anh biết anh không làm không đựơc……”
” Hại người, là chuyện anh không thể không làm sao?” Cô suy yếu nói, trước mắt sớm một mảnh mơ hồ, không thấy rõ khuôn mặt anh.
” Anh có lý do, nếu em là anh…… Được rồi San San, chúng ta không nói chuyện này, em không cần nói, không nên cử động, chúng ta đến bệnh viện ngay……”
Cô lắc đầu:” Em chỉ sợ…… Em kiên trì không được……”
” Không đâu! Em sẽ không có việc gì!”
” Em đau quá……”
” San San cố nhịn, anh hôn em sẽ không đâu!”
” Không…… Em không muốn anh chạm vào em, tay anh rất bẩn, anh buông em ra.”
Luật Hạo Thiên thống khổ, cô nói tay anh bẩn, tay anh thật sự bẩn sao?
” Anh nói cho em biết, anh có phải là Hồ Điệp công tử? Có phải anh hại Tư Tư phải không, có phải anh giá họa cho Giang Hằng Vũ hay không?”
Anh cắn chặt môi tái nhợt, không nói được một lời.
” Hãy nói với em.”
“…… Đúng, là anh làm, đều là anh làm!”
” Vì sao, phải làm như vậy?”
” Bởi vì anh hận bọn họ…… Bọn họ không làm gì cả, không cần cố gắng mà có thể sở hữu hết thảy. Mà anh, lại dùng hết toàn lực, vết thương chồng chất, bao nhiêu lần vào sinh ra tử!”
” Hạo Thiên……” Cô khóc, nước mắt theo hai má tái nhợt chảy xuống:” Anh không bị mất trí nhớ, anh tình nguyện mình bị mất trí nhớ. Như vậy, anh có thể làm Đằng Hải của em……”
Thanh âm của cô dần dần mỏng manh, cuối cùng anh cũng không nghe được, hai mắt chậm rãi nhắm lại……
” San San! San San!” Luật Hạo Thiên gọi tên cô, tê tâm liệt phế
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
39 chương
11 chương
32 chương