Phúc Hắc Tiên Sinh
Chương 7 : Yêu cậu để trong tâm, khó nói thành lời (Thượng)
Dường như mới ngày hôm qua em trai nhắc nhở chuyện thành gia lập nghiệp, nhưng dù thế nào trong lòng vẫn chưa có cách ổn thỏa để ứng phó. Vốn tưởng rằng sẽ chẳng nhanh như vậy, có thể kéo dài một thời gian, kết quả chuyện sợ nhất lại đến.
“Dung Tiểu Hạ, đồ mỏ quạ đen!” Dung Tiểu Xuân nôn nóng xoay vòng vòng.
Dung Hạ dương dương tự vênh mặt: “Em đây nhìn xa trông rộng!”
Muốn nói chỉ có thể nói Dung Tiểu Xuân trời sinh thiếu căn huyền, bạn bè cùng học ngày xưa hình như đã kết hôn sinh con hết rồi, ngày lễ ngày tết cũng chẳng thiếu họ hàng thân thích hỏi vài câu. Thế nhưng Dung Tiểu Xuân thiếu tâm nhãn này lại muốn làm kẻ ba mươi bôn ba, cố tình chẳng hiểu cho chờ mong tha thiết của ba Dung và mẹ Dung.
Ban đầu ba Dung và mẹ Dung lo lắng Tiểu Xuân công tác gặp vấn đề, cũng chưa nghĩ nhiều. Dung Tiểu Xuân có một công việc tốt, lại thường xuyên ngốc nghếch không hiểu chuyện, ba mẹ còn tưởng rằng Dung Tiểu Xuân là có bạn gái nhưng ngại kể, liền không vội, chờ cậu tự nói. Song chờ tới chờ lui, cuối cùng hỏi Dung Hạ mới biết được, ngay từ đầu Dung Tiểu Xuân hoàn toàn không có đối tượng hẹn hò! Vậy nên hai lão mới lo lắng, đi kết thân khắp bạn bè nhằm tìm cho Dung Tiểu Xuân một cô gái tốt. Lần xem mắt này chính là kết quả ba Dung mẹ Dung đã tỉ mỉ lựa chọn.
“Tiểu Xuân à, mẹ biết con lần đầu tiên xem mắt sẽ hồi hộp, nhưng con đã là đàn ông ba mươi tuổi, cũng không thể như vậy chẳng để ý được!”
“Tiểu Xuân à, ba giúp con đóng cửa, đừng lo lắng! Xem mắt thế thôi mà, đối phương là một cô gái tốt, một cô gái tốt hiếm thấy!”
“Con có thể từ chối không?” Dung Tiểu Xuân ủ rũ cúi đầu khóc không ra nước mắt.
“Giữ vững tinh thần, con trai! Lần này ít nhiều vẫn là nhà họ Bảo giới thiệu, bác Bảo của con cũng rất coi trọng mấy đứa đó…”
Nhà họ Bảo? Bác Bảo? Dung Tiểu Xuân giật mình một cái tỉnh táo lại: “Là cha của ông chủ Bảo giới thiệu?”
Ba Dung mẹ Dung đồng loạt gật đầu: “Vì thể diện ông chủ của con, con cũng phải đi!” Bọn họ vốn tưởng rằng Tiểu Xuân đối với mình ông chủ nhà mình thì quan tâm nhất, đưa ra danh hiệu của ông chủ sẽ khiến Tiểu Xuân vào khuôn khổ. Có thể bọn họ chẳng biết, Tiểu Xuân để ý ông chủ Bảo hoàn toàn không phải cái hướng lý giải kia, hai người vừa nhắc tới, ngược lại đã đâm thật sâu vào chỗ đau của Tiểu Xuân.
Miên man suy nghĩ hồi lâu cùng đau lòng khó nhịn, lúc Dung Tiểu Xuân bừng tỉnh cũng đã ngồi trên taxi. Cậu lập tức gọi điện thoại cho em trai: “Tiểu Hạ Tiểu Hạ, lần này đối tượng xem mắt lại là nhà họ Bảo giới thiệu!”
“Ah, vậy nhất định là cô gái tốt, anh trai cố lên.”
Dung Tiểu Xuân nổi nóng đến mức mặt đỏ tai hồng: “Dung Tiểu Hạ, em còn châm chọc hả!”
“Không thì muốn thế nào đây, anh à nếu không chịu nói rõ với anh Bảo, vậy thành thành thật thật nghe lời ba mẹ lập gia đình đi. Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn (1), từ xưa đã như thế mà.”
“Anh…” Dung Tiểu Xuân muốn giải thích muốn tranh luận, lại không nói gì lập tức ngẩn người ra. Dung Hạ lại càng cơ hội vội cúp điện thoại.
Tới nhà hàng đã hẹn, trong đầu Dung Tiểu Xuân quả thực là một mảng hỗn loạn. Cậu nghĩ, thẳng thắn lễ độ từ chối cô gái tốt kia, sau đó chạy trốn một mạch là được.
Nhưng khi đi vào chỗ ngồi đã hẹn thì Dung Tiểu Xuân lại bất ngờ bị kinh hãi dọa. Vị cô nương tốt mà các bậc bề trên luôn miệng nhắc kia không ngờ là —— “Mạc, Mạc tiểu thư! Tại sao là cô!”
Không phải oan gia không chạm mặt! Vị Mạc tiểu thư này chính là em gái của mối hận tưởng tượng trong lòng Dung Tiểu Xuân – Mạc Ngôn, cũng là bạn gái trước của cậu hai nhà họ Bảo.
“Dung tiên sinh, lại gặp mặt vậy, ngồi xuống trước đi.” Mạc tiểu thư tươi cười chân thành.
Vì thế Dung Tiểu Xuân suy nghĩ máy móc mơ mơ màng màng ngồi xuống, hoàn toàn quên kế hoạch chạy trốn của mình.”Mạc tiểu thư, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?”
“Ai, nói thì dài dòng, ” Mạc Vân lắc đầu, “Luôn bị thúc giục coi mắt thật chán ghét, cho nên nhờ bác Bảo giới thiệu một người quen, để đối phó cới ba mẹ tôi.”
“A?” Dung Tiểu Xuân choáng váng.
Mạc Vân cười nói: “Kỳ thật ngày trước cùng Bảo Chiếu cũng là như thế này thôi, hiện tại với người già, không thuận theo họ cũng chẳng được. Nhưng tôi cũng không muốn bị giam vào tù nhanh như vậy, cho nên đành phải tìm chiến hữu để đánh yểm trợ thôi.”
“A?”
“Tôi tìm anh dĩ nhiên là biết anh cũng không muốn xem mắt, đúng rồi, anh nói rõ với anh Bảo chưa?”
“Ớ!” Dung Tiểu Xuân thóang kêu rồi đứng lên, đánh nghiêng ly nước trước mặt.
“Ây, không cần căng thẳng, ” Mạc Vân khoát tay, “Tôi chỉ là tùy tiện nói, không nghĩ là thật đâu.”
Dung Tiểu Xuân mặt đỏ tai hồng ngồi xuống: “Mạc tiểu thư, đừng nói đùa.”
Đúng là một bữa tiệc thật ăn không biết vị. Mạc tiểu thư chứng thật là cô gái tốt, vui tươi hào phóng, nhưng trong đầu Dung Tiểu Xuân đã dính một mảng hồ.
Cuối cùng, qua ba tuần rượu, Mạc Vân đột nhiên hỏi: “Tiểu Xuân anh thực sự không muốn nói cho rõ sao?”
“Hic, cho tới bây giờ cũng chẳng nghĩ tới…” Dung Tiểu Xuân ý thức nấc nấc choáng váng.
“Có thể ban đầu anh nói ngoại trừ anh Bảo sẽ không thích người nào, cũng chẳng có ý tưởng cùng người khác kết giao, như vậy thật sự có thể sao? Nếu có một ngày, anh ấy…”
“Đừng, đừng nói!” Đà điểu Dung Tiểu Xuân mặt đỏ lên.
Mạc Vân cười nhẹ một tiếng: “Có muốn tôi giúp anh một tay không?”
“Giúp tôi?”
“Tôi đã từng giúp anh trai mình theo đuổi bạn trai anh ấy, Tiểu Chiếu và tiểu trợ lý của hắn tôi cũng có hỗ trợ, ” Mạc Vân vỗ vỗ Dung Tiểu Xuân đang cúi đầu, “Tôi làm quân sư cho anh được không?”
Dung Tiểu Xuân mở tròn mắt: “Quân sư?”
“Anh cũng không thể vĩnh viễn đắm chìm trong mối tình đầu không có kết quả mà, Tiểu Xuân, ngay lúc này đây, thà đau đớn còn hơn chẳng có kết quả…”
Mối tình đầu của mỗi người đều là kiểu gì? Là khi nhớ về sẽ mỉm cười ấm áp xót lòng sao? Là thời niên thiếu không quan không tâm oanh oanh liệt liệt rung động tấm lòng sao? Hay là, vĩnh viễn không nói cho người kia biết?
“Tiểu Xuân, sẽ chẳng ai bảo vệ cho mối tình đầu cả đời, anh luôn phải đối mặt với sự thật.”
Kỳ thật Dung Tiểu Xuân không thích suy nghĩ vấn đề hơi phức tạp, rất đau đầu. Nhưng lần này say rượu, tâm tư một mực rối loạn. Đêm khuya một mình tỉnh lại, đột nhiên cảm thấy sợ hãi vô cùng, tuyệt vọng cùng cực, vấn đề trước kia luôn luôn trốn tránh ùn ùn kéo đến.
Thật sự phải cho cậu ta biết sao? Thật sự đòi hỏi một kết quả sao? Hay là chỉ cần bày tỏ, bất luậnlà kết quả gì trong thế giới này, đều có thể có một thế giới song song trong đó Bảo Du chấp nhận Dung Tiểu Xuân chứ? Chỉ cần có thể đến giúp Dung Tiểu Xuân trong thế giới kia thì tốt rồi mà.
Hai giờ rạng sáng, Dung Tiểu Xuân đã thoát ly trở mình lấy điện thoại ra tìm trong danh bạ số của Mạc tiểu thư, gửi một tin nhắn: Mời cô làm quân sư của tôi!
May mắn là, Dung Tiểu Xuân cũng không quấy rầy đến Mạc đại tiểu thư. Chỉ tiếc rằng, cậu không biết Mạc tiểu thư thuận tay gửi đi tin nhắn: Anh Tiểu Du, tất cả đều thuận lợi!
——————-
(1): Hôn nhân được sắp xếp thông qua cha mẹ và bà mối.
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
23 chương
24 chương
14 chương
11 chương
129 chương
134 chương