Nàng vừa bị Bách Lí Tu Viễn làm cho tức giận, hiện tại đang lo không có chỗ trút giận, thì Lý Mị Nhi tự động đụng trúng họng súng. “Ngươi!” Lý Mị Nhi trợn mắt nhìn Mai San San một cái. “Bổn vương phi hiện tại tâm tình không tốt, không rảnh để nói nhiều!” Mai San San bực mình nói, trực tiếp đi vòng qua bên người Lý Mị Nhi. Lý Mị Nhi nhìn về chỗ Bách Lí Tu Viễn, sau đó lui về sau mấy bước rồi té nhào trên đất. “Vương phi nương nương, Mị Nhi rốt cuộc đã làm sai chuyện gì? Người vì sao đối với ta như vậy!” Lý Mị Nhi khóc thút thít, lê hoa đái vũ, ta thấy yêu tiếc. Bởi vì Mai San San đưa lưng về phía Bách Lí Tu Viễn nên không biết hắn đã đi vào đại sảnh từ lúc nào. Thấy Lý Mị Nhi vu oan cho mình, liễu mi hơi nhíu, nói: “Ta đã làm gì ngươi, đừng có chơi trò vu hãm (vu cáo + hãm hại) người khác, thật trẻ con!” “Vương phi nương nương, người đây là ý gì… Mị nhi nghe không hiểu…” Lý Mị Nhi trong lời nói mang theo tiếng nức nở, cúi đầu xuống, che dấu ở đáy mắt vẻ đắc ý. “Giả bộ! Ngươi cứ tiếp tục giả bộ!” Mai San San trực tiếp hướng Lý Mị Nhi quát. Ở cổ đại này nàng bị như thế là đủ rồi! Mỗi một người đều tự diễn kịch! “Vương phi hỏa khí thật lớn!” Lời nói lạnh buốt ở phía sau lưng Mai San San vang lên, làm cho nàng rùng mình một cái. Nhớ tới Bách Lí Tu Viễn hôm nay nhục mạ nàng, Mai San San trong lòng cũng rất khó chịu, xoay người, giọng nói với Bách Lí Tu Viễn có chút lớn: “Hỏa khí của ta còn lớn hơn nữa, cũng không kịp Vương gia ngài vô duyên vô cớ vu oan!” Nàng và Mị Nghiêng Yêu căn bản là không có gì, nhưng hắn lại mắng nàng phạm tiện! Thoáng chốc, bầu không khí lại lạnh đến thấu xương. Chỉ thấy bàn tay Bách Lí Tu Viễn vương ra, trực tiếp chế trụ chiếc cổ mãnh khảnh của Mai San San, đem nàng kéo tới, năm ngón tay dần dần nắm chặt, lãnh khốc nói: “Mai San San, bổn vương lần cuối cùng cảnh cáo ngươi, đừng nên cố gắng khiêu khích bổn vương, nếu không hậu quả ra sao ngươi cũng không thể tưởng tượng được!” Khuôn mặt trắng nõn, từ từ biến sang màu đỏ tím, Mai San San cảm thấy hô hấp vô cùng khó khăn. Lý Mị Nhi ngã ngồi trên mặt đất, trong mắt mỉm cười, nhìn bộ dạng buồn cười của Mai San San. Thời điểm Mai San San cảm thấy hít thở không thông được nữa, Bách Lí Tu Viễn mạnh mẽ buông tay. Nhất thời chưa chuẩn bị, nàng ngã sấp trên mặt đất, thở nhanh lấy không khí, trên đầu truyền đến giọng nói lãnh mạc của Bách Lí Tu Viễn: “Mai San San, đừng tưởng rằng Mai gia ngươi phú khả địch quốc* là ngươi có thể tùy ý làm bậy, chọc giận bổn vương, bổn vương sẽ làm cho Mai gia các ngươi biến mất khỏi cõi đời này!” (*)Phú khả địch quốc: giàu có sung túc. Nói xong, lạnh lùng vung tay áo rời đi. Lý Mị Nhi đứng lên, đi tới trước mặt Mai San San cư lâm cao hạ* nhìn bộ dáng chật vật của nàng, dương dương đắc ý nói: “Mai San San, ngươi không phải là rất giỏi lôi kéo hay sao? Sao hiện tại bị biến thành bộ dạng này? Ha ha ha ~” (*)Cư lâm cao hạ: từ trên cao nhìn xuống. Bước đi cao ngạo, Lý Mị Nhi cũng rời khỏi đại sảnh. Cả đại sảnh lớn thật yên tĩnh, Mai San San thật vất vả mới ổn định nhịp thở, chậm rãi từ mặt đất đứng lên, cắn răng nói: “Ta sớm hay muộn cũng phải tìm được cách quay trở về, tuyệt đối sẽ không ở lại chỗ này nữa!” Sau khi trở lại Ngưng Hương Các, Mai San San rửa mặt một chút, rồi trở về phòng ngủ, ngủ thẳng đến nửa đêm, Mai San San vì bị đau nên tỉnh giấc. “Là ai?!” Mai San San trong mắt hiện một tia cảnh giác, giọng nói rõ ràng có chút run rẩy. Trên người của nàng, tại sao lại có thêm một người!!! “Ui ~” Mai San San rùng mình một cái, trên gương mặt truyền đến cảm giác mát mẻ, làm cho da đầu nàng tê dại. Ngón tay Bách Lí Tu Viễn lạnh như băng, vút ve gương mặt nàng, sau đó chậm rãi đi xuống, ở bên tai nàng thấp giọng nói: “Mai San San, ngươi cảm thấy ngoại trừ bổn vương ra thì có ai vào đây? Hay nói là, trong lòng của ngươi, còn có nam nhân khác?”