Phúc hắc tà quân: huyết vương bá sủng tiểu manh phi
Chương 4 : Chết như thế nào cũng không biết!
Mai San San bị hành hạ hồi lâu, thân thể đã sớm mệt mỏi, gục ở trên giường ngủ thẳng đến giờ Tuất (từ 7 giờ đến 9 giờ tối) mới tỉnh, nhưng Tiểu Liễu vẫn chưa trở lại, nhất thời trong lòng linh cảm không hay, vội vàng nhấc váy chạy ra khỏi Ngưng Hương Các.
Trí nhớ Mai San San không tệ, căn cứ lúc trước cùng Bách Lí Tu Viễn đi qua, nàng đi tới đại sảnh của Vương phủ.
Mới vừa vào đại sảnh, Mai San San đã ngửi thấy trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, liễu mi khẽ nhíu, tầm mắt nhìn xuống Tiểu Liễu đang nằm hôn mê bất tỉnh trên đất, khắp cơ thể nàng đều là vết thương bị quất bằng roi.
Trong lòng dấy lên lửa giận, Mai San San bước nhanh đến bên Tiểu Liễu, ngồi xổm người xuống cẩn thận đem nàng ôm vào lòng, đôi mắt xinh đẹp tựa như lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào yêu mị cô nương, lạnh lùng nói: “Ngươi thích đánh người như vậy, phải không?”
Yêu mị cô nương vuốt vuốt roi trong tay, khẽ liếc Mai San San, khinh xuy (khinh bỉ + giễu cợt) nói: “Tiểu tử kia đám mở miệng cãi với bổn phi, bổn phi sao có thể dễ dàng bỏ qua cho nàng!”
Dứt lời, vung roi trong tay lên, trên không trung xẹt qua độ cong lạnh thấu xương, sau đó hướng thẳng đến Mai San San.
Nàng không chỉ muốn đánh chết Tiểu Liễu ti tiện kia, còn muốn trừng trị Mai San San không biết trời cao đất rộng này!
Đôi mắt xẹt qua một tia lãnh đạm, Mai San San ôm Tiểu Liễu, nhanh chóng thoát khỏi làn roi đang quất tới, sau đó, đem Tiểu Liễu đặt lại trên mặt đất.
Yêu mị cô nương thấy Mai San San tránh được, phẫn nộ quát: “Ta, Lý Mị Nhi muốn trừng trị ngươi, chưa thoát được đâu!”
Nói xong, lại là một cái quất roi lạnh thấu xương.
“Ngươi đã thích đánh người như vậy, ta đây sẽ thành toàn cho ngươi.” Trong lòng Mai San San cũng tràn đầy tức giận, lạnh giọng nói.
Nàng đưa tay tiếp được roi Lý Mị Nhi quất tới, trong tay dùng lực, muốn đem roi đoạt lấy.
Thấy Mai San San tiếp được roi của mình, thậm chí còn muốn giật lấy, nàng ta không cam lòng yếu thế, tay cũng dùng lực.
Hạnh mâu ngưng tụ, Mai San San khẽ nhúc nhích cổ tay, roi cuồn cuộn nổi lên, thoáng chốc, đem roi của Lý Mị Nhi đoạt mất, sau đó, chỉ thấy nàng lấy khí thế sét đánh không kịp che tay, vung roi lên, hướng lên người Lý Mị Nhi.
“Bốp —— ”
Cùng lúc đó, kèm theo giọng nói lãnh khốc của nàng: “Lý Mị Nhi, nếu còn dám đụng đến người của ta, ta muốn ngươi phải trả giá!”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Bách Lí Tu Viễn bước chân đầy vầng sáng, chậm rãi đi tới, đôi mắt thâm thúy khẽ nhìn người ở chỗ này, môi mỏng nhấp nhẹ một cái.
“Vương gia, Mị Nhi đau ~”
“Ngươi đây là đang chơi trò? Ừ.”
Bách Lí Tu Viễn trực tiếp quên Lý Mị Nhi nói…, đi tới chỗ Mai San San đang ôm Tiểu Liễu, đôi mắt sắc bén như ưng, cứ như vậy nhìn Mai San San.
“Ngài nghĩ nhiều.” Mai San San ôm Tiểu Liễu, vòng qua người Bách Lí Tu Viễn, thời điểm đi qua người hắn nàng khẽ nói: “Duệ Vương gia, phiền ngài quản lí tốt tiểu thiếp của ngài, như thế cứ đòi đánh người, sau này chết như thế nào cũng không biết!”
Mai San San đưa Tiểu Liễu về Ngưng Hương Các, vừa tìm cho nàng chút thuốc trị thương, vì nàng thay thuốc, rồi trở về phòng mình nghỉ ngơi.
“Đã về.”
“Sao ngươi lại ở đây?”
Mai San San lãnh tĩnh, đứng nhìn Bách Lí Tu Viễn ở trong phòng, giọng nói rất không thân thiện.
“Ngày đại hôn, đêm động phòng hoa chúc sao bổn vương không thể ở nơi này?” Bách Lí Tu Viễn nở nụ cười xinh đẹp, hỏi ngược lại.
Hắn từng bước đi tới gần Mai San San, mà Mai San San cũng từng bước lùi về sau.
Truyện khác cùng thể loại
156 chương
62 chương
61 chương
194 chương
65 chương