Phúc hắc quận vương phi

Chương 17 : Ai đưa nàng hồi kinh?

Edit:..Lam Thiên.. "An Quận vương, ba năm không gặp, biệt lai vô dạng!" Nhìn đống tử thi nằm đầy trên mặt đất, ánh mắt Nam Cung Khiếu tà mị băng lãnh lưu chuyển, chính mình đã tới chậm từng bước, là An Quận vương đã cứu Trầm Ly Tuyết. "Xem thần sắc của Nam Cung thế tử, ở kinh thành trôi qua rất không sai!" An Quận vương thanh hoa, tôn quý, giống như thần tiên, đôi đồng tử tối đen sâu thẳm giống như thủy đàm! An Quận vương và Nam Cung Khiếu rõ ràng đang khách sáo ân cần hỏi thăm nhưng trong lời nói lại đối chọi gay gắt không chút nào nhườn nhịn, giống như một hồi chiến tranh không có khói thuốc súng, mặt ngoài nhìn như bình tĩnh vô ba kì thực là đang sóng ngầm mãnh liệt... Trầm Ly Tuyết nhìn về phía bạch y nam tử, thì ra hắn chính là An Quận vương, lãnh khốc, bá khí, thanh hoa, tôn quý là nhân trung chi long thế gian hiếm có, khó trách Trầm Doanh Tuyết lại ái mộ hắn như vậy, không tiếc thiết đặt cạm bẫy tính kế chính mình. "Nam Cung Khiếu, một mình ngươi đến sao?" Trầm Ly Tuyết vừa mới nhận thức An Quận vương, đối với hắn nàng không hiểu biết, so sánh với nhau, nàng tín nhiệm Nam Cung Khiếu nhiều hơn một chút. "Đúng vậy!" Biết được Trầm Ly Tuyết đến Lạc Diệp Tự, Nam Cung Khiếu liền ra roi thúc ngựa chạy tới đây cũng không có thời gian triệu tập nhân thủ, huống chi, với võ công của hắn, ở dưới từng này đám sát thủ cứu đi Trầm Ly Tuyết là chuyện rất dễ dàng, cũng không cần người khác hỗ trợ. "Ta có chuyện muốn nhờ ngươi tương trợ, nhưng chỉ có một mình ngươi, không quá đủ dùng..." Trầm Ly Tuyết nhẹ nhàng thở dài, kế hoạch của nàng cần nhiều người phối hợp mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất! "Chuyện gì?" Trầm Ly Tuyết ném cho An Quận vương một ánh mắt, chuyển hướng xin nhờ hắn giúp đỡ, Nam Cung Khiếu tâm tình tốt, ánh mắt khiêu khích liên tục nhìn về phía An Quận vương! Ánh mắt An Quận vương sâu thẳm nhìn về phương xa, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì. "Hôm nay là sinh thần của kế mẫu nhà ta, ta muốn đưa tặng nàng một phần đại lễ!" Trầm Ly Tuyết ôn nhu cười khẽ, trong tươi cười lộ ra quỷ dị không nói nên lời: lần đầu tiên đụng tới sinh thần của kế mẫu, nàng làm nữ nhi, đương nhiên là muốn đưa một phần đại lễ bày tỏ tâm ý của mình! "Ngươi là thiên kim của Tướng phủ?" An Quận vương bỗng nhiên mở miệng ,ánh mắt thâm thúy, quý tộc kinh thành xuất môn đều là ngồi trong xe ngựa, trên xe ngựa đều khắc dấu hiệu của các phủ, xe ngựa cách đó năm thước có dấu hiệu của Tướng phủ. "Ừm!" Trầm Ly Tuyết gật gật đầu, chuyện này nàng không tính che giấu. "Tại sao ta không nghe nói qua tên của ngươi?" Ba năm trước An Quận vương rời khỏi kinh thành đi tới biên quan, đối với chuyện trong phủ Thừa Tướng ít nhiều hắn cũng biết một chút nhưng Trầm Ly Tuyết, cái tên này, hắn thật sự là lần đầu tiên nghe thấy. "Ta là nữ nhi nguyên phối của Lâm Thanh Trúc, lớn lên ở Thanh Châu, ta mới đến kinh thành nên An Quận vương tự nhiên là chưa từng nghe qua tên của ta..." Trầm Ly Tuyết nhẹ nhàng cười cười, nàng trở về Tướng phủ nửa tháng, Lôi thị liền hạ lệnh cấm, đối với bên ngoài vẫn che giấu, kinh thành không có mấy người biết đến sự tồn tại của nàng huống chi là An Quận vương ở tận biên quan xa xôi. Nữ nhi của Lâm Thanh Trúc! Trong ánh mắt sâu thẳm của An Quận vương hiện lên một tia cảm xúc không rõ, tất cả mọi người trong kinh thành đều cho rằng Lâm Thanh Trúc và nữ nhi của nàng đều đã chết trong biển lửa mười lăm năm về trước. Hồng y nữ tử nhìn sang Trầm Ly Tuyết, ánh mắt khiếp sợ không nói ra lời: "Ngươi... Ngươi còn sống... Đường... Đường huynh, nàng... Nàng là vị hôn thê của ngươi..." An Quận vương không nói, ánh mắt thâm thúy lợi hại nhìn về phía phía chân trời, trong đôi mắt màu đen hiện lên một tia ám quang, độ ấm chung quanh giống như giảm xuống trong nháy mắt! Trầm Ly Tuyết vẫn là vẻ mặt thản nhiên, không cho là đúng! Hồng y nữ tử âm thầm kinh ngạc, vị hôn thê, hôn phu gần ngay trước mắt nhưng đường huynh và Trầm Ly Tuyết lại đều làm như không nhìn thấy, bọn họ đang suy nghĩ cái gì? Nhìn sắc trời, Nam Cung Khiếu đang muốn nhắc nhở Trầm Ly Tuyết thời gian không còn sớm nhưng An Quận vương cư nhiên lại giành trước hắn một bước mở miệng: "Ngươi chuẩn bị đưa lễ vật gì cho thừa tướng phu nhân?" An Quận vương là người trong hoàng thất, chính thê, thiếp thất, đích tử ( con trai trưởng) thứ nữ tranh đấu lẫn nhau, hắn đều hiểu rất rõ, chỉ là đi chùa cầu một cái tượng phật, đã bị người ta đuổi giết thành như vậy, không cần nghĩ cũng biết, Trầm Ly Tuyết và kế mẫu quan hệ không quá tốt. Ngoại trừ đống tử thi trên mặt đất, ở nơi này chỉ có An Quận vương, Nam Cung Khiếu, Trầm Ly Tuyết, Đông Phương Ngọc Nhi và năm người thanh y nam tử, Trầm Ly Tuyết cũng không sợ sự tình bị tiết lộ, nàng cười khẽ đem kế hoạch của chính mình nói qua một lần, Đông Phương Ngọc Nhi nghe xong liền trợn mắt há hốc mồm, Nam Cung Khiếu và thanh y nam tử khóe miệng run rẩy, duy chỉ có ánh mắt An Quận vương vẫn sâu không thấy đáy như trước, hạ mí mắt xuống, trầm giọng phân phó: "Lâm tướng quân, chuyện tặng lễ vật liền giao cho ngươi !" "Mạt tướng tuân mệnh!" Thanh y nam tử nhìn Trầm Ly Tuyết một cái thật sâu, cung kính trả lời sau đó nhanh chóng lĩnh mệnh rời đi. "Đa tạ An Quận vương!" Trầm Ly Tuyết lễ phép nói lời cảm tạ, An Quận vương giúp nàng chiếu cố đã vượt ra ngoài dự liệu của nàng. Sự tình Trầm Ly Tuyết hướng Nam Cung Khiếu xin giúp đỡ bị An Quận vương lệnh người đi làm, trong lòng Nam Cung Khiếu rất không thoải mái, khóe môi giật giật lại một câu cũng không nói chỉ âm thầm buồn bực, chính mình như thế nào lại không mang nhiều người tới nơi này, còn có An Quận vương một mình hồi kinh liền tốt, mang theo nhiều người trở về như vậy làm cái gì... Bầu trời trong xanh, mặt trời tựa như lửa đỏ, thời gian đã không còn sớm, không thể lại tiếp tục trì hoãn, Trầm Ly Tuyết bước nhanh đi tới chỗ con ngựa của Tướng phủ, chỗ dây thừng kết nối giữa xe ngựa và ngựa đã sớm bị Trầm Ly Tuyết chém đứt nhưng con ngựa kia lại không chạy đi chỉ đứng trên mặt đất gặm đám cỏ non. "Trầm Ly Tuyết, ngươi muốn cưỡi ngựa trở về?" Nam Cung Khiếu có chút giật mình, từ Thanh Châu đến kinh thành, Trầm Ly Tuyết vẫn luôn ngồi trong xe ngựa, hắn chưa bao giờ thấy nàng cưỡi ngựa qua. "Trước kia từng học qua cưỡi ngựa, bất quá đã thật lâu không cưỡi!" Thuật cưỡi ngựa Trầm Ly Tuyết học ở hiện đại cũng không phải quá tinh thông, nhưng vì sớm trở lại Tướng phủ, nàng liền không lo được nhiều như vậy. Dắt con ngựa, Trầm Ly Tuyết từ trong xe ngựa lấy ra bức phật tượng ở Lạc Diệp Tự, phật tượng đã bị Xuân Hoa đập nát, không thể tiếp tục dùng, Trầm Ly Tuyết âm thầm thở dài, đến Tướng Quốc Tự cầu một pho tượng khác thôi... Đang chuẩn bị lên ngựa, con ngựa đột nhiên giơ cao hai chân trước, hí dài một tiếng tránh thoát Trầm Ly Tuyết nhanh chóng chạy đi xa, vó ngựa đạp bốn phía báo hiệu bất ổn, cát bụi bay khắp nơi. Sự tình phát sinh quá nhanh, rất đột nhiên, chờ mọi người phản ứng lại, con ngựa đã muốn biến thành một chấm đen nhỏ. Trầm Ly Tuyết khẽ xoa cánh tay bị siết đỏ, vừa tức vừa vội: sao lại thế này? Tại sao ngựa lại đột nhiên hoảng sợ? Vừa rồi rõ ràng còn rất tốt mà ! "Trầm Ly Tuyết, ta đưa ngươi hồi kinh!" Nam Cung Khiếu dắt ngựa đi đến trước mặt Trầm Ly Tuyết, ngựa của hắn là bảo mã, ngày đi ngàn dặm, cho dù có chở hai người cũng có thể trở về kinh thành rất nhanh. "Thế tử, nam nữ thụ thụ bất thân!" Ánh mắt An Quận vương sâu không thấy đáy, thản nhiên nói: "Nếu như bị người nhìn thấy, thế tử và Trầm đại tiểu thư cưỡi chung một con ngựa, thanh danh của Trầm đại tiểu thư sẽ bị phá hủy, kế mẫu của đại tiểu thư hẳn là rất thích ý nhìn đến đại tiểu thư bị thân bại danh liệt..." Nam Cung Khiếu đưa Trầm Ly Tuyết vào kinh, không phải là đang giúp nàng, mà là đang hại nàng. "An Quận vương, ngươi cũng là nam nhân, ngươi đưa Trầm Ly Tuyết hồi kinh, nàng đồng dạng cũng sẽ bị thân bại danh liệt..." Trên gương mặt yêu nghiệt của Nam Cung Khiếu mang theo nụ cười đáng đánh đòn, nghĩ muốn lấy lễ pháp gì đó áp chế hắn làm cho hắn buông tha cho Trầm Ly Tuyết An Quận vương xác thực thông minh nhưng hắn cũng không phải đồ ngốc làm sao có thể dễ dàng để mắc mưu! "Bổn vương là ngồi xe ngựa, bốn phía xe ngựa đều có che chắn, người khác nhìn không tới người ngồi bên trong là ai!" An Quận vương có thương tích trong người, không thích hợp chịu xóc nảy lâu dài, hắn là ngồi xe ngựa hồi kinh . "Xe ngựa, bản thế tử cũng có thể cho người đưa một chiếc đến!" Nam Cung Khiếu là thế tử, đừng nói là một chiếc xe ngựa, mười cái, một trăm cái, hắn cũng có thể kêu đến. "Sắc trời đã không còn sớm, chờ người của ngươi đưa xe ngựa tới, Tướng phủ đã muốn tan yến !" Ánh mắt An Quận vương trầm tĩnh, thanh âm bình tĩnh vô ba, làm cho người ta đoán không ra suy nghĩ trong lòng hắn. Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit:..Lam Thiên.. "Không sao cả." Nam Cung Khiếu không cho là đúng khoát khoát tay: "Ngươi sai người đem lễ vật đưa tới cho thừa tướng phu nhân trước, ta và Trầm Ly Tuyết vừa đi vừa ngắm phong cảnh trở về sau, hồi kinh lâu như vậy, chúng ta còn không có đi đâu đâu..."