Lúc này, tình hình chiến đấu xung quanh đã rất kịch liệt, tiếng reo hò rung trời, mấy người đùa giỡn xong thì hướng lôi đài đi đến. "A Cửu, ngươi bốc thăm, số của chúng ta là số mấy?" Mạc Túc nhìn mười cái lôi đài đấu đến khí thế ngất trời, vừa đi vừa hỏi. Mạc Cửu vốn đang nói chuyện với Bạch Phong Hoa, nghe vậy thì nhanh chóng đáp lời: "Số của chúng ta hơi dựa về sau, 4378, hẳn là còn rất lâu mới tới!" Mạc Túc khẽ gật đầu, nhíu mày nhìn xung quanh, khắp nơi đều là đầu người, hỗn loạn chen chúc. "Chúng ta qua bên kia đứng đi!" Mạc Nhất mắt sắc thấy được một góc bên cạnh lôi đài là trống rỗng, vì vậy đưa ra ý kiến. Mọi người ai cũng không nói gì, đồng loạt bước đi qua, chín người đứng ở chung một chỗ, cũng không thấy chật chội. "Mẫu thân, sao lại có tới mười cái lôi đài lận vậy?" Mạc Vân Long ngó đông ngó tây một hồi, nghi hoặc hỏi. Mà Mạc Túc cũng đồng dạng nghi hoặc, đưa mắt nhìn sang Mạc Cửu, phía trước hình như cũng không nghe hắn nói qua có việc này. Lam Vân đại sư, Đế Cửu Diên là đến tham dự luyện đan đại hội của ngũ đại học viện, xen kẽ thời gian với tranh đoạt bí cảnh, cho nên tinh lực không ở chỗ này, mới vừa đến lại tham gia đại hội đấu giá, cho nên cũng không tường tận. Đế Thanh Hàn thì chu du khắp nơi, vì chạy trốn Yến Minh Ly mới lâm thời chạy đến Thiên Nguyệt, cùng hai người bạn tốt tụ tập một trận, có biết sơ qua nhưng không rõ ràng. Mà Bạch Phong Hoa thì không cần phải nói rồi, suốt ngày ở thanh lâu uống rượu mua say, bỏ ngoài tai mọi việc, hai ngày trước tỉnh ngộ mới biết được thì ra Thiên Nguyệt vương triều có một cái bí cảnh sắp mở ra. Đối diện với nhiều ánh mắt nhìn chăm chú, Mạc Cửu hắng giọng ho khan, bình tĩnh giải thích: "Bởi vì lượng người tham gia quá nhiều, cho nên Thiên Nguyệt vương triều chia ra làm ba vòng đấu. Vòng loại gồm có mười lôi đài đồng thời tiến hành sát hạch. Mỗi một lần bao gồm hai mươi người đoàn chiến, không cần biết dùng cách gì, chỉ cần còn một người trụ được đến cuối cùng, được tính là chiến thắng, có cơ hội vào vòng trong. Người bị ném văng ra tương đương với thất bại. Theo ta được biết, vòng loại sẽ được diễn ra từ sáng đến tối trong vòng ba ngày. Ba ngày sau những người trụ thắng được lôi đài ở mỗi đợt, sẽ được tiến vào vòng trong thi đấu." "Hai mươi người cùng một lúc à? Xem ra muốn thủ lôi đài cũng không phải dễ!" Đế Thanh Hàn vuốt cằm suy tư. "Bí cảnh ở chỗ người ta, nguyên tắc tự nhiên là người ta định ra rồi, muốn được phân một ly canh, đương nhiên phải vượt qua muôn trùng cách trở." Đế Cửu Diên cũng nhìn lôi đài ở bốn phía, rồi nói. "Hôm nay người ở nơi này chu du tứ xứ, tuyệt đối không phải là đèn cạn dầu, các loại thủ đoạn ly kì bách quái. Mạc nha đầu, đợi chút ngươi phải cẩn thận." Lam Vân đại sư vuốt cằm đưa ra lời khuyên, ánh mắt lo lắng và trầm trọng nhìn Mạc Túc. Bởi vì gặp gỡ hai đứa nhỏ, cộng thêm biết được cảnh ngộ của nàng, cho nên hắn đối với nàng tương đối có hảo cảm. "Lam Vân đại sư yên tâm, ta tuyệt đối có chừng mực, sẽ không xảy ra vấn đề." Mạc Túc cũng mỉm cười đáp lại. Nàng nhìn ra được, lão giả này tuy rằng tính tình không tốt, nhưng không phải người xấu, mặc kệ là vì hai đứa nhỏ hay gì khác, nếu hắn quan tâm lo lắng, nàng cũng sẽ không đưa biểu cảm hờ hững lạnh lùng ra trưng. Mà ba người Đế Thanh Hàn, Đế Cửu Diên, Bạch Phong Hoa lại tò mò nhìn nàng, không biết sự tự tin này ở đâu ra. Bọn họ chưa từng thấy Mạc Túc ra tay, nên không biết cảnh giới của nàng thế nào. Hôm nay long ngư hỗn tạp, ngay cả cảnh giới Tử Huyền hiếm thấy cũng đã xuất hiện, nếu muốn lấy một địch hai mươi, e là phải đến Mặc Huyền cảnh giới. Ba người bị tư tưởng của mình làm cho hoảng sợ. Mạc Túc còn trẻ như vậy, nhìn qua mới hai mươi tuổi, lại còn bị con cái trễ nải, sao có thể chuyên tâm tu luyện đến cảnh giới kia được? Trong lúc ba người suy nghĩ miên man, thì Mạc Túc lại hỏi: "A Cửu, nữ đế Nguyệt Dao hôm nay có đến quan khán không?" Ánh mắt của nàng xẹt qua một tia lạnh lẽo. Nàng thật sự muốn biết, người mẫu thân vô tâm kia có một phát nhận ra nguyên chủ hay không? Theo tình hình đến xem thì Nguyệt Vũ Đình và Nguyệt Thanh Loan đều không nhận ra nàng, nếu không mấy ngày nay sẽ không được an ổn như thế. Mạc Cửu nhướng mày nói: "Nữ đế hu tôn hàng quý, sao có thể xuất hiện trong trường hợp hỗn loạn này, có lẽ phải vào vòng trong, nàng ta mới xuất hiện. Rốt cuộc khi đó đều có hoàng tử công chúa của ngũ quốc và người của thập đại gia tộc xuất hiện, nàng ta phải nể mặt chứ." "Bọn họ cũng tham gia vòng loại này sao!?" Bạch Phong Hoa kinh ngạc hỏi, bí cảnh nhỏ của một quốc gia mà thôi, sao có thể kinh động được người của Thập đại gia tộc? Mạc Cửu nhìn nàng một hồi mới nói: "Không, vòng loại chỉ dành cho khách phương xa và đa số tán tu huyền sĩ mà thôi. Các hoàng tử công chúa ngũ quốc đều được đặc cách vào vòng hai. Khi đó các ngươi hẳn là sẽ cùng bọn họ tranh đoạt, đến nỗi Thập đại gia tộc, Thiên Nguyệt vương triều cắn răng nhịn đau phân cho bọn họ bốn cái danh ngạch cuối cùng, để bọn họ tự phân phối cho nhau, sẽ không cùng ngũ quốc tranh đoạt." "Còn có thể thế này sao? Thi đấu không phải nên là công bằng?" Đế Thanh Hàn nhíu mày lên tiếng, giọng nói tràn đầy không phục. "Thân phận bọn họ bãi ở nơi đó, ngũ quốc hoàng thất đều phải nhún nhường, huống chi là khách ngoại lai, ai dám nói cái gì? Trên đời này vốn dĩ liền không có công bằng tuyệt đối, chỉ xem ai có quyền lực lớn và nắm tay đại hơn thôi." Mạc Cửu nhún vai nói, thần sắc trên mặt đều là bình tĩnh. Hắn là người từng trải, chinh chiến sa trường nhiều năm, đạo lý này sao có thể không hiểu. Chỉ có kẻ yếu mới đứng ở chỗ đạo đức tối cao đòi hỏi công bằng, còn kẻ mạnh đều là dùng vũ lực nghiền áp. Đương nhiên, hắn không phải nói Đế Thanh Hàn là kẻ yếu, cũng không nói trên đời không có công bằng. Chỉ là nó rải rác ở số ít, dựa vào lợi ích song song rồi duy trì thôi. Đế Thanh Hàn sắc mặt hôi bại, chỉ cảm thấy tam quan đã chịu đánh sâu vào, nhất thời có chút uể oải. Lam Vân đại sư vỗ vai an ủi hắn: "Tiểu tử đừng nản lòng thoái chí, ngươi còn trẻ, có một trái tim nóng nhiệt huyết là rất tốt. Cứ giữ đó mà phát huy, không cần để ý những thứ lung tung rối loạn kia." Lam Vân đại sư cổ vũ nói, nhưng trong lòng lại thở dài, thế sự này là của những người trẻ tuổi, những người như hắn tuổi này đã già rồi. Đi hết phân nửa cuộc đời, có tình huống nào mà không gặp qua, trái tim cũng trở nên thô sơ chai sạn, bởi vậy mới hoài niệm những nhiệt huyết thời tuổi trẻ, hắn không đành lòng đả kích Đế Thanh Hàn. Thanh niên tuổi trẻ, chưa trải sự đời, thất vọng là bình thường, nhưng không nên bỏ mặc sa đọa. Bất quá, ánh mắt của hắn nhìn về phía Mạc Cửu lại tràn đầy thưởng thức. Người này cho hắn cảm giác như là đang đối diện với người cùng thế hệ vậy, rõ ràng tuổi còn trẻ mà tư duy đã thâm sâu như vậy, gần hiểu rõ bản chất vấn đề, thật là hiếm thấy. Nghĩ tới đây, hắn nhìn Mạc Túc với ánh mắt ý vị thâm trường lên, đột nhiên có chút tò mò thân phận của nàng. Bên người đi theo đều là kẻ tài ba, như vậy địa vị của nàng hẳn sẽ không thấp. "Ngươi làm sao mà biết được những tin tức này? Thiên Nguyệt vương triều tuyệt đối sẽ không công khai ra ngoài, vì mặt mũi, cũng là không cho hỗn loạn, bọn họ hẳn sẽ là giấu nhẹm đi." Bạch Phong Hoa lực chú ý lại khác hẳn người khác, nhìn Mạc Cửu với ánh mắt sâu xa. Lúc chưa sa đọa, nàng cũng là hộ pháp được chưa, tâm tư gì đó rất là nhạy bén. Đế Thanh Hàn lúc này cũng sực nhớ tới, Đoan Mộc Huyền là người của thập đại gia tộc, nhưng tên kia cũng chưa cho hắn biết được tin tức này. Mạc Cửu cũng hơi bất ngờ với độ nhạy bén của Bạch Phong Hoa, bất quá hắn chỉ nhún vai nói: "Ta đương nhiên là có con đường của riêng mình, các ngươi quên ta là lão bản thanh lâu à? Muốn moi tin tức từ miệng bọn họ, chỉ cần có rượu và mỹ nhân là giải quyết hết." Có một chút hắn chưa nói, trong cung còn có vài cái tai mắt do hắn cài vào nữa. "Ta bây giờ mới biết thanh lâu vậy mà còn có thể lợi dụng để thám thính tình báo. Lợi hại! Bất quá, ta có nên kiểm điểm bản thân xem những năm này có lỡ miệng nói thứ gì không?" Bạch Phong Hoa cho Mạc Cửu giơ một ngón tay cái, đồng thời cười mỉm trêu ghẹo. "Xác thật không có! Ngươi uống say xong ngoại trừ trêu chọc mỹ nam thì không còn nói gì khác nữa!" Mạc Cửu nhún vai nói. "Vậy thì tốt!" Bạch Phong Hoa thở nhẹ một hơi lẩm bẩm. "Có hơi đáng tiếc!" Mạc Túc nhìn mười cái lôi đài, thở dài. "Ngươi tiếc cái gì?" Đế Cửu Diên liếc mắt hỏi một câu. "Không có gì!" Mạc Túc nhạt nhẽo trả lời, nhìn không ra hỉ nộ. Nàng sao có thể nói, nàng tiếc khi đám công chúa của Thiên Nguyệt không tham gia thi vòng loại chứ. Bất quá không sao, đợi đến vào vòng trong, nàng sẽ đem bọn họ một đám bài trừ rớt, làm cho Thiên Nguyệt vương triều một ly canh cũng không vớt được. Hai tỷ đệ nhìn nhau, đồng thời chà xát cánh tay, mạc danh cảm thấy độ ấm ở xung quanh có chút hạ xuống. "Đến rồi, bên kia đã kêu đến số 4360 rồi, chủ tử người chuẩn bị một chút đi!" Mạc Nhất thình lình ra tiếng nói, ở trong lúc mọi người nói chuyện thì hắn chuyên tâm quan sát tình hình lôi đài, lúc này thấy lôi đài số bốn đã thanh tràng, kêu đợt người tiếp theo, số cuối 4360. Mà lôi đài số năm đã không sai biệt lắm gần kết thúc, hắn liền báo cho nàng. "Mẫu thân cố lên!" Hai đứa nhỏ đồng thời giơ nắm tay lên cổ vũ, trên gương mặt sáng lạng nét tươi cười, vô ưu vô lự. "Mạc cô nương người cũng cố lên!" Đế Thanh Hàn, Đế Cửu Diên, Bạch Phong Hoa cũng lần lượt cho chúc phúc. "Nha đầu cẩn thận!" Lam Vân đại sư không nói nhiều, khẽ vỗ vai nàng báo cho một câu cẩn trọng. Mạc Nhất và Mạc Cửu thì không nói gì, yên lặng tín nhiệm. Ở đây không có ai rõ ràng bản lĩnh của chủ tử hơn bọn hắn, cho nên không hề lo lắng. "Yên tâm!" Mạc Túc đưa mắt lần lượt nhìn từng người, khẽ vuốt đầu hai đứa nhỏ rồi phất tay đi về phía lôi đài, để lại một bóng lưng tuyệt trần. Ở đây mấy người, cũng đồng thời đưa mắt về phía lôi đài.