Phanh! Một đoàn khí cầu lấy tốc độ kinh người từ đằng sau vọt tới, tinh chuẩn không sai một ly đụng phải những quả lựu đạn kíp nổ trên không. Sau đó, dưới ánh mắt quái dị của đám sát thủ và hai vị lão giả, những quả lựu đạn nháy mắt xẹp xuống như bong bóng, phảng phất là bị hút hết toàn bộ năng lượng, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng. Bá! Toàn trường lặng ngắt như tờ. Tên hắc y đầu lĩnh cho dù có khăn che mặt, cũng không nhịn được trợn tròn mắt, dáng vẻ khó tin. Thần sắc căm thù nhìn phía sau lưng đoàn xe dược liệu, lúc này đã đứng một đám người, tất cả đều là nam nhân mặc võ phục khoan khoái, trên mặt đồng loạt che mặt nạ đen, điêu khắc hình dáng một con đại bàng to. Trên tay bọn họ cầm vũ khí thập phần kì quái, đen giống như ống ngòm, nhưng ở tới gần ngón trỏ lại cong và có một cái trụ xoay. Hắc y đầu lĩnh trong lòng chửi thầm cái này Trình giảo kim từ đâu nhảy ra, sau đó chĩa mũi chủy thủ ra đối diện, tức giận hét lên: “Các ngươi là ai? Vì sao lại thích xen vào việc người khác? Muốn chết à?” Mà Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão lại vừa mừng vừa sợ. Mừng là vì đám người này không biết dùng cách gì mà đánh trật lựu đạn, khiến cho nó không gây hại tới dược liệu, nếu không chuyến này hoàn toàn là uổng công. Sợ là vì nhìn đám người này cũng không dễ chọc, không biết là địch hay là bạn. Xuất hiện ngay thời điểm này mang theo mục đích gì. Sau đó Nhị trưởng lão đã hoàn toàn bình tĩnh, kéo lão bằng hữu của mình sang một bên, quan sát diễn biến tiếp theo. Mà đối với lời uy hiếp của hắc y đầu lĩnh, bên này lại đi ra một người thanh niên với dáng vẻ cao gầy, hai sợi tóc phi dương ở hai bên trán, trông có vẻ bất cần đời, đôi mắt dưới lớp mặt nạ hơi nheo lại, tựa như một con hồ ly, hắn cầm vũ khí ở ngón cái xoay một vòng đẹp mắt, rồi đột nhiên “cạch” một tiếng nhắm ngay hắc y đầu lĩnh, tiếng cười như chuông bạc vang lên: “Ngươi nói xem, là chủy thủ của ngươi nhanh hơn... hay là súng của ta nhanh hơn đây?” Hắc y đầu lĩnh biến sắc mặt, đối diện với cái thứ đồ quái dị này, không hiểu sao hắn có cảm giác da đầu tê dại, phảng phất chỉ cần tên kia nhúc nhích là thứ này có thể bay ra một cái gì đó, rồi bắn thủng đầu của hắn. Hắc y đầu lĩnh thấy tình hình không đúng, bèn ở sau lưng ra hiệu cho đồng bọn lại phóng dược hiệu. Hắn không tin, đám người này có thể kháng lại “Tuyên Mị”. Chỉ là, đồng bọn chưa kịp có động tác, “Phanh” một tiếng, lại một quả họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào tên cầm “Tuyên Mị” đó, huyền khí đạn bay vụt mà ra, nháy mắt đã xuyên thủng ấn đường của tên kia, chết không nhắm mắt. “Ai nha! Quên nói cho ngươi, Cửu gia ta có một cái tật, hễ cứ căng thẳng là tay sẽ run đến lợi hại. Vừa nãy tay trật... xin lỗi nha!” Thanh niên cầm súng lại chĩa vào hắc y đầu lĩnh, ngả ngớn nói. Hắc y đầu lĩnh nghiến răng nghiến lợi, trơ mắt nhìn đồng bọn ở ngay trước mặt mình bị bắn thủng đầu, nhưng hắn càng kinh hãi nhiều hơn. Thứ đồ kia... đây là cái gì tốc độ? Thật đáng sợ. Hắc y đầu lĩnh run rẩy, ngoài mạnh trong yếu nói: “Ngươi rốt cuộc muốn cái gì? Đây là ân oán giữa bọn ta và Đông Phương gia tộc. Ngươi có tư cách gì tham dự vào đây? Cẩn thận hậu quả khôn lường.” Thanh niên nghe vậy chỉ cười trừ, vỗ vỗ súng vào tay còn lại, không khỏi đưa mắt nhìn hai vị lão giả xem diễn ở bên cạnh, rốt cuộc kéo bọn họ xuống nước: “Hai vị là trưởng lão thân tộc của Đông Phương gia đi? Nếu Thập Diệm Lâu cùng nhà các ngươi có ân oán, vậy tại hạ đây xin cáo lui để cho các ngươi tự giải quyết nha.” Mạc Cửu âm thầm cười lạnh trong lòng, chủ tử tuy rằng kêu bọn họ hỗ trợ Đông Phương gia, nhưng không đại biểu có thể toàn bộ đều chùi đít, khiêu khích một cái địch nhân về mình. Hắn nói lời này cũng là để dẫn hướng đầu mâu, sau này để hai bên bọn họ cùng nhau xé đi. Chủ tử chỉ cần mang danh tiếng tốt là được rồi. Thật cho rằng Thiết Ưng Đội bọn họ dễ khi dễ, ai cũng có thể ném một cái nồi to trên đầu. Nằm mơ đi thôi! Mà Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão thì sửng sốt, ánh mắt trợn lên nhìn đám sát thủ, trong lòng âm thầm suy tính. Vốn không biết thân phận của đám sát thủ này thì thôi, nhưng một khi biết rồi, bọn họ sao có thể bỏ qua? Nghĩ rất nhiều, nhưng thực chất trải qua lại chưa quá hai giây, Nhị trưởng lão nhanh chóng chắp tay, cúi người nói với Mạc Cửu: “Cửu gia các hạ, việc này chỉ sợ có hiểu lầm, Đông Phương gia tộc cùng Thập Diệm Lâu xưa nay không có ân oán, chỉ là không biết cớ gì bọn họ lại tìm chúng ta phiền toái. Thỉnh các hạ tam tư, giúp đỡ chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này. Đông Phương gia nhất định đáp tạ hậu hĩnh!” Mạc Cửu chỉ chờ có lời này thôi, nháy mắt khí thế biến đổi, họng súng lại nhắm ngay tên hắc y đầu lĩnh, cười lạnh: “Thì ra là do các ngươi kiếm chuyện trước! Vậy thì chớ trách Cửu gia ta không nể tình. Con người của ta, trước nay ghét nhất chính là lấy nhiều khi ít. Các huynh đệ, xông lên xử lý bọn họ.” Mạc Cửu phất tay, ra hiệu cho đám người ở bên cạnh xông lên. Phù! Rốt cuộc có lý do chính đáng để băm người! Mạc Cửu nghĩ đến, mạc danh có chút hưng phấn. Hắc y đầu lĩnh ngơ ngác một khuôn mặt, chưa kịp hiểu rõ là chuyện như thế nào, đã gặp một đám tráng hán cao to lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai tiếp cận, sau đó... sau đó đem huynh đệ của hắn béo tấu đến kêu la thảm thiết. Hắc y đầu lĩnh sắc mặt trở nên khó coi, nghiến răng nghiến lợi quát: “Ngươi đáng chết! Nếu biết rõ bọn ta là người của Thập Diệm Lâu, vậy mà còn càn rỡ như vậy?” Đến lúc này, hắc y đầu lĩnh cũng mặc kệ hậu quả sau khi bại lộ thân phận là gì, hắn cơ bản đã tức giận đến mất đi lý trí, vội vã đề lên huyền khí, nháy mắt bôn tập Mạc Cửu mà đến. Cảnh giới thình lình đó là Kim Huyền nhị phẩm. “Cửu gia các hạ! Cẩn thận!” Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão nhịn không được lo lắng nói. Nguyên nhân cũng bởi vì, Mạc Cửu là cọng rơm cứu mạng duy nhất hiện tại. Nếu Mạc Cửu xảy ra chuyện, vậy bọn họ cũng sẽ tai ương. Mà Mạc Cửu lại bình thản ung dung thổi khí vào lòng bàn tay, dư quang nhìn đến một mạt tàn ảnh đến gần, hắn mới híp mắt than nhẹ: “Vốn dĩ muốn nể mặt Thập Diệm Lâu mà tha cho ngươi một mạng. Nhưng ngươi không biết điều muốn đi tìm chết, vậy thì để ta tiễn Tả đường chủ... một đoạn đường!” Mạc Cửu giơ lên tay súng, căn bản là không cần ngắm bắn, một đoàn kim sắc viên đạn bay vụt ra. Đoàng! Âm thanh chói tai vang vọng cả khu rừng, viên đạn kim sắc kia xuyên thủng ấn đường của tên hắc y đầu lĩnh. Tí tách! Thân hình của hắn treo giữa không trung, ánh mắt trợn to như chuông đồng, cái trán có một lỗ thủng, lúc này máu trào ra như suối. Căn bản là chết không nhắm mắt. “Kim Huyền... Kim Huyền cao giai cường giả!” Nhị trưởng lão cũng cả kinh trừng mắt. Người thanh niên này, tuy rằng mang mặt nạ, nhưng nhìn qua cũng chưa tới bốn mươi tuổi, vậy mà là Kim Huyền cường giả. Đây rốt cuộc là yêu nghiệt gì!? Mà Mạc Cửu nhẹ nhàng xử lý một tên Kim Huyền nhị phẩm, sau đó nhíu mày nhìn một đám đồng bọn, cười nói: “Rắn đã mất đầu... những người còn lại toàn bộ xử lý đi!” “Vâng! Cửu gia!” Một đám người sang sảng đáp lời, sau đó đồng loạt móc ra vũ khí nhắm ngay đầu của đám sát thủ. Đoàng! Đoàng! Đoàng! Mấy chục âm thanh vang lên, sát thủ lần lượt ngã xuống, một kích xuyên qua ấn đường, không có một tên may mắn chạy thoát. Tình cảnh nhanh gọn lẹ, nhưng cũng huyết tinh không kém. Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão nhìn đều không khỏi rét run. Thực lực của đám người này, sao có thể cường đại như thế? Cơ hồ cùng nội vệ của Thập đại gia tộc có thể gọi nhịp đối đầu. Hơn nữa, những cái ống đen ngòm kia là cái gì, sức sát thương khủng bố như vậy! Giữa lúc hai người lão giả miên man lo sợ mình có bị diệt khẩu không, thì Mạc Cửu đã đem một cái chai quăng tới trước mặt Nhị trưởng lão, hờ hững nói: “Đem cái này cho đám thị vệ nuốt vào, có thể giải được Tuyên Mị. Trời sắp tối rồi, các ngươi tranh thủ rời đi rừng núi đi!” Nói rồi, hắn vẫy tay bảo đám người rời đi. Nhị trưởng lão sực nhớ đến cái gì, vội vã hỏi với theo: “Cửu gia các hạ, xin cho biết cao danh quý tánh, tiện cho việc Đông Phương gia chúng ta đáp lễ!” Kỳ thật, hỏi lời này, Nhị trưởng lão cũng muốn thăm dò lai lịch của đối phương. Thực lực cao cường như thế, không thể nào không có tiếng tăm gì. Ai biết, Mạc Cửu chỉ vọng lại cho hắn một câu: “Không cần thiết! Khi nào có việc, chúng ta tự khắc sẽ tìm tới!” Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão ánh mắt lóe lóe, sắc mặt nặng nề. Thập Diệm Lâu! Rất tốt! Hại bọn họ nợ nhân tình của người xa lạ, mục đích của đối phương là gì cũng chưa rõ được. “Thôi! Chúng ta tranh thủ lên đường đi, chỉ sợ Thập Diệm Lâu vì cản trở chúng ta mà còn có hậu chiêu!” Tam trưởng lão sắc mặt khó coi nói. Hai người lão giả nhìn nhau, động tác nhanh nhẹn phân thuốc giải cho hộ vệ, sau đó đoàn người lại tức tốc lên đường.