Phúc hắc mẫu thân long phượng nhi nữ

Chương 10 : Sơn động phong ba (3)

Mạc Nhất bận bịu nhóm củi lửa, loay hoay một hồi mới ngẩng đầu lên, gương mặt vụng về dầu mỡ, trông có vẻ buồn cười cực kỳ, hắn xách lên hai cái đùi thỏ đưa cho hai đứa nhỏ, rồi sau đó xé thịt nạt để vào một cái bát sứ cho Mạc Túc, cẩn thận nói: “Chủ tử mời dùng, cẩn thận kẻo nóng!” Mạc Túc nhận lấy bát sứ, gật đầu đáp lại: “Vất vả rồi! Ngươi cũng ăn đi!” “Cảm ơn A Nhất thúc thúc, đùi thỏ thơm quá à!” Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng một bên ăn, một bên cũng không quên ngẩng đầu lên, nịnh nọt cảm ơn. Mạc Nhất tâm hoa nộ phóng, nhịn không được hàm hậu nở nụ cười, tay chân có hơi lúng túng. Bởi vì lực sát thương qua nụ cười của hai đứa nhỏ quá lớn. Hắn run rẩy cầm móng thỏ rồi cười ngây ngô. Thật ra Mạc Nhất năm nay cũng đã có hơn mấy trăm tuổi, chỉ là tinh tế dòng chảy quá mức khác biệt với nơi này, hơn nữa hắn có tu vi trong người, nhìn lên cũng chỉ cỡ chừng hai mấy ba mươi tuổi, cười lên một cái, cũng có một loại đại thúc phong phạm. “Oa!” Mạc Du Hồng bắt đầu phạm hoa si, nhìn Mạc Nhất mắt mạo hồng tâm, cũng không biết là bởi vì hắn hay là bởi vì hương vị của thịt thỏ. “Muội muội... muội muội... nước miếng sắp chảy xuống rồi kìa, tém tém lại!” Mạc Vân Long nghiêm túc nhắc nhở. Mạc Du Hồng ngơ ngác, đưa tay quệt quệt, thấy không có cái gì mới nhận ra mình bị trêu đùa, vì thế trừng mắt, hai hàng lông mi như muốn xuất thủy tới: “Ca ca, ngươi lại chọc ta!” Mạc Vân Long không có hảo ý, ôm bụng cười trộm. Mạc Nhất nín cười tới nội thương, tay cầm thịt thỏ không ngừng run rẩy. Đông Phương Hạo Hiên cũng nhếch môi, tâm trạng rất tốt, vui vẻ vì sự ngây ngô và vô tư của hai đứa trẻ. Bất chợt hắn nhìn sang Mạc Túc, sau đó ngây ngẩn cả người. Nữ tử ánh mắt nhu hòa, trong mắt như chứa cả bầu trời, bên môi kéo một cái nhạt nhẽo đường cong, lại phong hoa tuyệt đại. Chỉ là, nụ cười này như phù dung sớm nở tối tàn, đợi khi hắn nhìn lại, nàng đã trở về biểu cảm như bình thường. Lãnh đạm, xa cách người ngàn dặm. Đông Phương Hạo Hiên trong lòng không khổi có chút mất mát, giống như chỉ có đối với người quan tâm, nàng mới có thể lộ ra một mặt như thế... Cũng không biết nàng người như vậy, ai mới có thể chân chính đi vào trong lòng nàng. Hai đứa nhỏ ăn được một nửa, Mạc Du Hồng bèn giơ ngón tay cái cho Mạc Nhất, híp mắt nói với vẻ say mê: “Chỉ có A Nhất thúc thúc là hiểu khẩu vị của Tiểu Hồng nhất thôi. Cảm ơn thúc thúc nha!” Mạc Nhất liên tục được khen, nếu lúc này có cái đuôi, hắn khẳng định đã vung vẩy đến tận trời. Oa ô! Tiểu tiên nữ khen hắn... Đột nhiên, hắn đánh một cái rùng mình, bởi vì hắn dường như cảm nhận được một tầm mắt khủng bố như điện.. Mạc Nhất không dám cười nữa, nơm nớp lo sợ chuyên tâm cạp móng thỏ, mồ hôi chảy ròng ròng. Tướng quân một khi ghen lên, thật là đáng sợ! Hắn dường như có thể tưởng tượng ra, chính mình bị một trăm lẻ một cách tử hình. Ngươi thử tưởng tượng một người đại hán mặc quần đùi, ngồi xổm đáng thương, tay cầm móng thỏ đầy miệng dầu mỡ mà cạp sẽ là cảnh tượng như thế nào? Thực sự là cay đôi mắt! Mạc Túc nhìn Mạc Nhất không có hình tượng gì ngồi cạp móng thỏ, trong lòng thập phần vô lực. Kể từ khi đến thế giới này sau, Thiết Ưng Đội ba mươi sáu người đã hoàn toàn thả bay tự mình... Ai có thể nghĩ đến, như vậy một người sẽ là đội trưởng Thiết Ưng đội từng sát phạt quyết đoán hoành hành tinh tế cơ chứ? Mạc Túc ngồi ăn thịt thỏ, không ngừng lắc đầu cười trừ. Nhưng mà như vậy cũng khá tốt, vô câu vô thúc, tiêu dao tự tại! Không giống như trước kia, kỷ luật nghiêm minh, thời thời khắc khắc chú ý hình tượng, thời thời khắc khắc chuẩn bị phó mặc sinh tử... Hằng ngày uống dinh dưỡng tề nhạt nhẽo, ăn vội thức ăn khô đã quá hạn, nếm mật nằm gai chinh chiến ngoài bao la vũ trụ... Cuộc sống như bây giờ, mới càng giống con người! Tí tách! Tí tách! Sau khi đã giải quyết xong mọi chuyện, từng người ai làm việc nấy. Đông Phương Hạo Hiên nhắm mắt dưỡng thần, không biết là ngủ thật hay ngủ giả, nhưng Tùng bá một bước cũng không rời canh chừng ở bên cạnh. Mạc Túc ngồi xếp bằng ở đối diện, nhắm mắt tu luyện. Hai đứa nhỏ phân biệt nằm ở hai bên đùi nàng, nhắm mắt ngủ ngon lành. Mạc Nhất ôm kiếm ngồi ở cửa động, cặp mắt sáng láng có thần canh chừng xung quanh, cho dù là một con muỗi cũng không thể bay vào được. Nửa đêm là lúc, ánh lửa hơi hơi bùng cháy, Mạc Túc đột nhiên mở mắt, trầm giọng nói: “Tới!” Đông Phương Hạo Hiên chợt mở bừng mắt, nhìn nàng một cách khó hiểu: “Cái gì tới?” Mà Tùng bá thì lại hừ lạnh, gắt gỏng: “Hừ! Cố lộng huyền hư!” Mạc Túc không để ý lão giả kia, chỉ nhìn Đông Phương Hạo Hiên bằng ánh mắt ý vị thâm trường. Bị cặp mắt sâu như u đàm nhìn chằm chằm, Đông Phương Hạo Hiên đột nhiên có chút xấu hổ cùng mộng bức. Chẳng lẽ, ý tưởng bí mật của hắn bị nàng nhìn thấu? Nhưng mà không có khả năng, hắn tự nhận mình đã che dấu rất kĩ rồi mà? Đúng lúc này, Mạc Nhất từ cửa động đi vào, nhìn nhìn Mạc Túc hỏi ý, cơ bắp hoàn toàn căng chặt. Mạc Túc cho hắn một ánh mắt, đột nhiên không đầu không đuôi đối với Đông Phương Hạo Hiên hỏi: “Đông Phương thiếu chủ, có muốn làm một trận sinh ý không?” “Cái... cái gì?” Đông Phương Hạo Hiên đột nhiên bị hỏi, có chút không làm rõ được tình huống, nửa đêm kêu hắn, là muốn cùng hắn bàn cái gì sinh ý? Tùng bá dùng nghi ngờ ánh mắt nhìn Mạc Túc, nữ nhân này rốt cuộc muốn làm gì. Mạc Túc hơi hơi mỉm cười, hai tay nghiêm túc giao nhau để trước người, nghiêng đầu nói: “Căng thẳng như vậy làm gì? Ta chỉ muốn cùng Đông Phương thiếu chủ hợp tác một mối sinh ý, mà mối hợp tác này, đối với ngươi hoàn toàn có lợi!” Mạc Nhất nhìn nàng cái này tư thế, trong lòng không ngừng mặc niệm, năm mươi... bốn chín... bốn tám... Đông Phương Hạo Hiên trầm mặc vài giây, lắp bắp hỏi: “Cái gì... sinh ý?” Mạc Túc ngồi thẳng thân mình, mỉm cười nói: “Có muốn mướn bảo tiêu không? Từ đây tới Thiên Nguyệt quốc, cam đoan hai mươi bốn giờ túc trực, phục vụ tận tình, bảo đảm an toàn tuyệt đối, có thể làm thức ăn, có thể tiêu khiển, chi phí là...” Đông Phương Hạo Hiên cùng Tùng bá khuôn mặt không khỏi nghệt ra như kẻ ngốc. Mạc Nhất mặc niệm tới rồi mười... chín... tám... Mạc Túc hơi dừng ba giây, sau đó xòe hai ngón tay, ngoắc ngoắc nói: “Chi phí là... hai ngàn lượng... hoàng kim!” Nàng nói xong, Mạc Nhất mặc niệm cũng đếm tới một, hắn khóe miệng co rút một chút. Quả nhiên như thế... hắn liền biết! “Cái gì!” Tùng bá không thể tin được hô lớn, nữ nhân này là đạo tặc đi, cũng quá công phu sư tử ngoạm. Tùng bá hừ lạnh một tiếng, phất tay: “Phu nhân đây khẩu khí không khỏi cũng quá lớn đi, cũng không sợ nuốt không trôi!” Mạc Túc lắc đầu: “Ta có nuốt trôi hay không không cần biết! Rốt cuộc là hoàng kim quan trọng hay là mệnh của thiếu chủ nhà ngươi quan trọng? Các ngươi chỉ có ba phút để suy nghĩ thôi đó nha!” Mạc Nhất ở trong lòng vì Đông Phương Hạo Hiên châm ba nén hương, một khi tướng quân thể hiện ra giọng điệu này, đó chính là... thế tất phải được. Tùng bá trong lòng có chút hư! Ba phút... chẳng lẽ! Không thể nào, nàng sao có thể phát hiện!? Mạc Túc yên lặng ngồi, mỉm cười nhìn Đông Phương Hạo Hiên. Đông Phương Hạo Hiên cảm thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than! Hắn ở trong lòng có hai thanh âm ở vang lên. Một thanh âm đó là, không được đồng ý, nàng đây là ở trá hắn! Một thanh âm khác lại nói, không thể nào, không thể làm mất mặt, hắn dù sao cũng là Đông Phương gia thiếu chủ, chẳng lẽ chút tiền cỏn con cũng phó không được. Đông Phương Hạo Hiên lâm vào thật sâu rối rắm. Thời gian ba phút nhanh chóng trôi qua, Mạc Túc ý cười càng sâu, tia lửa ánh nàng mi mắt, cực độ nguy hiểm. Đó là ánh mắt của thợ săn nhìn trúng con mồi, nghiền ngẫm nên như thế nào sử dụng. Vèo! Vèo! Ba phút kết thúc là lúc, xung quanh bốn phía đột nhiên xuất hiện một đám hắc y nhân bịt mặt đem sơn động bao vây lên. Thời gian vừa tinh chuẩn, không sai một ly. Tùng bá hít một ngụm khẩu khí, ánh mắt nhìn Mạc Túc tràn đầy sợ hãi cùng khó tin. Chuyện này không có khả năng? Người kia mời tới sát thủ, hắn cũng không đoán được thời gian tinh chuẩn, nữ nhân này sao có thể biết trước? Nhìn đám hắc y nhân này, thân phận tuyệt đối là Sát Thủ Các không thể nghi ngờ, chỉ dựa vào trên người hơi thở, có thể xác định, đám người này so với ban ngày, càng thêm lợi hại khó đối phó. Tất nhiên là muốn đem Đông Phương Hạo Hiên trí vào chỗ chết. Tùng bá đột nhiên cảm thấy, đêm nay sợ là phải tiếp tục thất bại nữa. Đáng chết! Cái này lo chuyện bao đồng nữ nhân. Nếu Đông Phương Hạo Hiên an toàn về tới Thiên Nguyệt, người kia chắc chắn sẽ đem mạng già của hắn đại tá tám khối. Sắc mặt của Tùng bá nháy mắt trở nên dữ tợn lên. Đông Phương Hạo Hiên còn đang suy nghĩ nên không phát hiện sự khác thường, mất một hồi sau hắn mới đột nhiên nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nói: “Nếu sinh ý này đối với ta có lợi, cớ gì mà không làm đâu! Như vậy đi, tính luôn cả trướng nợ phía trước, đợi đến khi ta về Thiên Nguyệt rồi trả lại cho cô nương sau, có được không?” “Thành giao!” Mạc Túc sảng khoái đáp lời, ánh mắt lóe qua một đạo ngân quang, khuôn mặt mỉm cười: “Hợp tác vui vẻ!” Sau đó, nàng nhìn qua Mạc Nhất, phân phó nói: “A Nhất, trách nhiệm bảo tiêu này phải giao cho ngươi rồi! Nhớ nhẹ tay chút, dù sao Sát Thủ Các muốn bồi dưỡng ra tinh anh cũng không dễ dàng gì!” “Thuộc hạ đã biết, chủ tử!” Mạc Nhất chắp tay gật đầu, sau đó bẻ cổ và khớp ngón tay, dùng ánh mắt đầy sát khí tỏa định đám hắc y nhân này. Mà Mạc Túc phân phó xong, liền ngồi yên trở lại chỗ cũ, sự không liên quan mình, nàng hơi hơi phất ngón tay. Không người biết được, xung quanh nàng đã dựng lên một tòa vô hình cách ly không gian. Bên ngoài chém giết, không thể ảnh hưởng đến giấc ngủ của bảo bối nàng. Đông Phương Hạo Hiên trộm nhìn nàng, sau đó hơi chút lo lắng nhìn qua Mạc Nhất. Một mình hắn, có thể kham hết sao? Đông Phương Hạo Hiên quay sang nói với Tùng bá: “Tùng bá, người đi giúp hắn đi!” Tùng bá hơi nghiêm một khuôn mặt, gật gật đầu, phi thân dựng lên đứng sóng vai với Mạc Nhất, trong ánh mắt lóe qua một ánh sáng khác thường. Những người này hảo tâm xen vào việc người khác, đã vậy thì hôm nay chôn cùng ở đây đi! Mạc Nhất chỉ nhìn thoáng qua, nhưng không nói gì: “Chúng ta chỉ muốn lấy mạng Đông Phương Hạo Hiên, người không liên quan, chớ có can thiệp!” Một tên bịt mặt hắc y nhân, nhìn xuống Mạc Nhất, uy hiếp nói. Sát Thủ Các mặt dù là chức nghiệp không thể lộ ra ánh sáng, nhưng nguyên tắc vẫn phải có. Nhận nhiệm vụ mục tiêu, thì chỉ giết mục tiêu, không thể liên lụy kẻ vô tội. Mạc Nhất nghe hắn nói vậy, hừ lạnh một chút, nhưng trong lòng đối hắc y nhân hơi xem trọng chút, không giống như tên ban ngày nào đó, vì tiền mà rớt tiết tháo đến hoàn toàn. “Nếu ta vẫn muốn can thiệp thì sao?”Mạc Nhất lạnh lùng hỏi. Hắc y nhân hừ lạnh, một hơi phi thân xuống, giọng nói nhiễm sát khí: “Đã vậy, một người cũng không tha!” Chiến đấu, nháy mắt bùng nổ! Đợt này, hắc y nhân có khoảng gần ba mươi tên, mỗi người đều là Mặc huyền ngũ phẩm trở lên, đặc biệt là tên cầm đầu kia, huyền khí nhan sắc màu trắng pha lẫn chút vàng, hiển nhiên đã gần tiếp cận tới rồi Kim huyền. Mạc Nhất cùng Tùng bá đồng thời tách ra. Ở quay đầu đi trong nháy mắt, thần sắc của Tùng bá phát lạnh xen lẫn một tia đắc ý. Kim Huyền cường giả, để xem mấy người này muốn nhúng tay kiểu gì. Mà hắn chỉ cần làm bộ đối phó không được, bị đánh trọng thương giả hôn mê là được, mọi chuyện sau đó không cần nói cũng biết. Ở Tùng bá âm thầm đắc ý là lúc, Mạc Nhất đã bùng nổ huyền lực trên người. Từng vòng kim sắc tản ra, thuần đậm đặc, tuyệt đối không phải là một cái tay mới bước vào hàng ngũ Kim Huyền. “Mẹ kiếp! Cao giai Kim Huyền cường giả, tình báo có lầm. Mau, mau lui lại!” Hắc y đầu lĩnh thình lình cả kinh, vội vã cho người rút lui. Đùa cái gì vậy, người ta là cao giai cường giả, cho dù có một trăm tên như hắn cộng lại cũng không đối phó được. Chết tiệt, Sát Thủ Các là làm ăn kiểu gì? Không phải nói mục tiêu đối tượng là cái người sử dụng không được huyền lực sao? Mẹ kiếp!!! Hắc y đầu lĩnh trong lòng nguyền rủa, động tác nhanh chóng rút lui. Mà Tùng bá thì cả kinh không kém, ánh mắt trợn trừng như chuông đồng, suýt chút nữa thì không trụ vững nổi thân hình. Sở hữu tự tin cùng đắc ý, cùng lúc này thay thế bởi sợ hãi và ảm đạm. Hắn đâu thể ngờ tới, một người hộ vệ như Mạc Nhất lại là Kim Huyền cường giả, đó là cảnh giới gần tiếp cận với Thần Huyền, tuyệt vô cận hữu, chỉ có khách khanh trưởng lão hay gia chủ đại tộc mới có. Vì sao xuất hiện trước mặt hắn? Chẳng lẽ... thân phận của nữ nhân này bất phàm? Tùng bá kinh nghi bất định nhìn nữ nhân khí định thần nhàn ngồi ở dưới đất, ánh mắt khẽ co rụt lại, bởi vì hắn thấy được nàng vậy mà nhìn mình không chớp mắt, còn nở nụ cười. Tùng bá đánh một cái giật mình, cảm giác nụ cười kia có chút khủng bố. Không được... tên đã lên dây đàn, đám sát thủ này hôm nay không thể thất bại. Vì vậy, Tùng bá rống lên một tiếng, hóa chưởng thành trảo, chụp vào một tên áo đen trên người: “Tiểu tặc chạy đi đâu! Nếu đã đến thì nạp mạng lại đây đi!” Hắc y đầu lĩnh bị động thái của lão giả chọc giận, hơn nửa mắt thấy huynh đệ của mình có nguy hiểm, vì vậy cắn răng lại quay về, một đám tập sát hướng lão giả. “Tùng bá!!!” Đông Phương Hạo Hiên ở dưới không khỏi bật người đứng lên, ánh mắt lo lắng hô to. Tùng bá ánh mắt lóe qua một tia sáng, vội vã nhìn xuống rồi rống lên: “Thiếu chủ cẩn thận! Mau rời xa lão phu!” Hắn không kêu thì thôi, một cái hô này trung khí mười phần, nháy mắt đã di dời toàn bộ sự chú ý của đám hắc y nhân. “Là hắn, mục tiêu của chúng ta là Đông Phương thiếu chủ! Trước giết hắn, giết xong liền triệt!” Nghe nói vậy, một đám như tiêm máu gà dường như, đồng thời bỏ qua lão giả, hướng Đông Phương Hạo Hiên bôn tập mà đến, sát khí trùng thiên. Mà Mạc Nhất lại lo kiềm chân đám người còn lại, không có thời gian phân thần chạy sang bên này cứu trợ. Bất quá hắn cũng không lo lắng, mà chỉ cười lạnh nhìn lão giả Tùng bá một cái rồi tiếp tục chiến đấu. Hắn không có sử dụng đặc thù vũ khí, chỉ đem huyền khí vận lên nắm tay, một quyền công kích qua đi. Chiêu thức có thể nói là thô bạo, không có gì hoa mỹ. Nhưng mỗi một quyền đều là sát phạt quyết đoán, một kích tất trúng hiểm địa. Nháy mắt, bên người Mạc Nhất đã ngã xuống một đống thịt người, như là sao băng rơi rụng giữa nhân gian. Một đám thảm thiết kêu rên, bò đều bò không đứng dậy nổi. Bên kia, Tùng bá thể hiện đúng vẻ lo lắng sốt ruột, chạy theo phía sau mấy tên hắc y nhân, giận dữ gào rống: “Tiểu tặc to gan, ai cho các ngươi dám can đảm tổn thương thiếu chủ của Đông Phương gia tộc, các ngươi chán sống rồi! Khôn hồn thì mau dừng tay lại.” Tùng bá hầm hè uy hiếp, nhưng mấy tên hắc y nhân chẳng mảy may động dung. Bọn họ là vì tiền mà bán mạng, quan tâm đối phương là cọng hành nào? Hơn nữa, cái này thiếu chủ là có tiếng mà không có miếng, không đáng để sợ hãi. Năm tên hắc y nhân tới gần Đông Phương Khanh Trần, từ năm hướng bao vây lên, song móc câu đưa ra, ý đồ một kích tất trúng. Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc là lúc. Mạc Túc đột nhiên mở mắt ra, tay trái giương lên nắm cung tư thế, tay phải năm ngón một kéo, năm đạo thật dài phiếm lực lượng mũi tên đột nhiên kéo căng. Nàng hơi ngửa ngồi ra sau, thả tay. Vụt! Vụt! Vụt! Năm đạo mũi tên cùng lúc bắn ra, như lưu tinh cắt qua màn đêm, mang theo xé rách không gian lực lượng, không chừa đường sống một hơi xuyên qua năm tên hắc y nhân ấn đường. Leng keng! Năm tên hắc y nhân nháy mắt chết không nhắm mắt, vũ khí rớt xuống đất, bọn hắn vẫn còn giữ nguyên công kích tư thế. Chỉ là mỗi người ấn đường đều có một cái lỗ thủng, máu tươi phun trào, lại không thấy mũi tên. Thân hình của Tùng bá cương ở giữa không trung, lời nói phun ra nuốt vào, cuối cùng chẳng thành lời nổi một chữ. Đông Phương Hạo Hiên thở ra một hơi, ngực kịch liệt phập phồng, đem ánh mắt nhìn Mạc Túc. Nàng hơi hơi ngửa người, vẫn còn giữ nguyên tư thế kéo cung, hai bên sợi tóc hơi hơi phi dương, lộ ra quyến rũ đường cong. Môi mân thành một đường thẳng, cặp mắt đen bóng nghiêm túc. Đông Phương Hạo Hiên ở trong lòng cảm thán, chiêu thức ấy thật là xinh đẹp. Nhưng, hắn không cảm nhận được huyền lực, cũng không thấy được huyền khí quỹ đạo. Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Vậy chỉ có hai khả năng, một là nàng không thể tu luyện huyền khí, nhưng mà có khả năng sao? Hai là, thực lực của nàng còn ở phía trên hắn, nhưng bao nhiêu thì không thể biết được. Đông Phương Hạo Hiên cảm giác hít thở không thông.